Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngưng Huyết Châu

Phiên bản Dịch · 2294 chữ

Ba người bọn họ không che mặt. Nếu Hạ Nhất Minh ở đây, khẳng định sẽ lập tức nói được tên bọn họ. Ba người này không ngờ chính là Chư Quan Hảo, Phương Thịnh và Hác Huyết.

Từ lúc ở bên ngoài hắc linh, ba người đó đã ly khai khỏi hai người Hạ Nhất Minh và Kim Chiến Dịch, hơn nữa còn tiến vào hắc linh từ ba nơi khác nhau. Nhưng giờ phút này, không ngờ bọn họ lại tụ tập cùng nhau một lần nữa.

Chư Quan Hảo nhìn thi thể dưới mặt đất, cười khổ một tiếng, nói:

- Hác huynh, lần này ngươi ra tay quá sớm nhỉ!

Quả nhiên là giống như Hạ Nhất Minh sở liệu, bọn họ tiến vào đều coi đại bộ phân người tu luyện là mục tiêu. Nhưng lúc này vừa mới vào Quỷ Khốc Lĩnh có nửa ngày, Hác Huyết liền khẩn cấp ra tay, việc này đã làm xáo trộn kế hoạch mà bọn họ đã đặt ra trước đó.

Hác Huyết khẽ lắc đầu, nói:

- Chư huynh, ta cũng không muốn ra tay sớm như vậy, nhưng kẻ này có huyết hải thâm cừu với ta. Nếu gặp nhau ở đây, hắn không tử thì ta vong.

Trong giọng nói của hắn có sự căm hận rất sâu. Đó là loại thù hận khắc cốt ghi tâm, trừ việc dùng máu tươi để rửa sạch thì không còn biện pháp nào khác có thể giải được. Chư Quan Hảo và Phương Thịnh liếc mắt nhìn nhau, trong lòng bọn họ đều kinh ngạc và nghi ngờ.

Quan hệ giữa bọn họ và Hác Huyết không phải tầm thường. Tam đại thế gia cũng có quan hệ cực kỳ chặt chẽ, đây cũng là lý do chủ yếu mà ba người bọn họ có thể cùng nhau thực hiện kế hoạch. Tuy nhiên, bọn họ quen biết Hác Huyết đã nhiều năm như vậy nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy y kích động đến thế. Từ trước tới giờ, Hác Huyết vẫn nổi danh là bình tĩnh, không ngờ cũng có lúc kích động.

Nhìn hai người bọn họ, Hác Huyết cười khổ nói:

- Chư huynh, Phương huynh, xá đệ ngày xưa chính là chết trong tay kẻ này, cho nên vừa rồi tiểu đệ mới không thể nhẫn nhịn nổi. Xin các huynh thứ lỗi.

Phương, Chư hai người lúc này mới thoải mái. Trăm năm trước, hai huynh đệ Hác gia đại danh vang dội, thiên phú của thân đệ đệ của Hác Huyết không hề thua kém huynh trưởng chút nào. Nhưng mười năm trước, Hác gia lão Nhị bất chợt ly kỳ bỏ mình. Hác gia vẫn không công bố nguyên nhân, đến giờ mới biết được, không ngờ thiên tài hơn người Hác gia lão Nhị là bị người ta giết chết. Phương Thịnh ho nhẹ một tiếng, nói:

- Hác huynh, ngươi đã báo được thù cho lệnh đệ, vậy xin mời nén bi thương để tiếp tục làm việc.

Hác Huyết nhẹ nhàng gật đầu một cái, vẻ thù hận trong mắt chậm rãi tiêu tán rất nhiều.

Sau một lát, y tiếc nuối nói:

- Đáng tiếc, không thể tưởng được sau khi người này điên rồi lại trở nên cuồng bạo như thế, ngay cả chúng ta cũng không thể cản hắn lại được. Không thể tự tay giết chết hắn, thực sự là đáng tiếng.

Phương Thịnh cười khổ một tiếng, nói:

- Tự nhiên có người phát ra tiếng kêu tương tự, thật sự là rất kỳ quái.

Ba người liếc mắt nhìn nhau, không thể nào nghĩ ra được rốt cục đã xảy ra chuyện gì. Nếu để bọn họ biết được, kỳ thật đó là do Bách Linh Bát vô tâm làm ra, khẳng định sẽ tức giận hộc máu. Dừng một chút, Phương Thịnh hỏi:

- Hác huynh, người nọ là ai, ngươi biết không?

Hác Huyết không chút do dự lắc đầu, nói:

- Tuy rằng Ngưng Huyết công pháp của ta đã tu luyện tới mức đỉnh cao chỉ còn dưới Tôn Giả, nhưng ở trong hoàn cảnh này cũng chỉ có thể nhìn được trong khoảng một trăm thước, hơn nữa còn bị hạn chế rất lớn. Ta chỉ có thể khẳng định, vừa rồi ở đây có hai người đánh nhau với hắn.

Phương Thịnh đôi mắt sáng ngời, nói:

- Nếu là hai người liên thủ mới đánh chết được kẻ điên này, như vậy khẳng định hai người bọn họ không phải là cao thủ chân vạc. Không bằng... ....

Chư Quan Hảo lập tức khoát tay áo, nói:

- Tuyệt đối không thể, chúng ta tiến vào Quỷ Khốc Lĩnh còn chưa tới một ngày, xuất hiện một kẻ điên thì còn có thể giải thích được, nếu thực sự xuất hiện ba người điên, chỉ sợ những người khác đều sẽ biết được trong đó có điều quỷ dị. Nếu bởi vậy mà khiến bọn họ sinh ra đề phòng, vậy mất nhiều hơn được.

Phương Thịnh lo lắng một lát rồi thở dài một hơi.

Chư Quan Hảo nhẹ nhàng đặt tay lên lưng Hác Huyết rồi thở dài một tiếng, nói:

- Hác huynh, nếu là kẻ thù của ngươi, vậy thì tiện thể làm thí nghiệm. Động thủ đi.

Hác Huyết ứng tiếng, ngồi xổm xuống giữ lấy thi thể. Y lấy từ trong ngực ra một cái bao tay, chậm rãi đeo lên tay phải, sau đó đè vào trán thi thể.

Sau một lát, trên mặt y lộ ra một tia vui mừng, bàn tay hơi dùng sức, chỉ nghe một tiếng “cắc” nhỏ vang lên, cái đầu của thi thể lập tức nứt mở ra.

Hác Huyết ra tay như điện, nhanh chóng cào vào đầu thi thể, ngay lập tức trên ngón tay của y đã xuất hiện một hạt châu nhỏ đỏ như máu.

Hạt châu này cũng không lớn, nhiều nhất cũng chỉ chừng đầu ngón tay, nhưng nó lại phát ra một vầng hào quang màu đỏ thắm quỷ dị.

Ánh mắt của ba người Hác Huyết đều tập trung trên huyết châu này. Ánh mắt bọn họ đều sáng ngời hữu thần, trong mắt đều có một tia tham lam và vẻ hưng phấn.

- Hác huynh, thành công chứ?

Phương Thịnh trầm giọng hỏi. Ngay cả gã, lúc này trong giọng nói cũng có thêm vài phần xúc động và chờ mong.

Hác Huyết nhắm hai mắt lại, trong tay nhẹ nhàng vân vê. Nửa ngày sau, y rốt cục lộ vẻ vui mừng nói:

- Thành công, đây quả thật là Ngưng Huyết Châu.

Phương Thịnh và Chư Quan Hảo trao đổi ánh mắt mừng rỡ như điên.

- Đây quả là tin tức vô cùng tốt đẹp. Phương Thịnh trầm giọng nói, trên mặt không che dấu được vẻ vui sướng.

Chư Quan Hảo khẽ gật đầu, tuy rằng gã không nói gì nhưng trong mắt cũng không che dấu được vẻ vui sướng.

Hác Huyết hít sâu một hơi, y đột nhiên mở tay áo bào ra, lấy ra một túi da to màu đen, bàn tay lại rung lên, lập tức mở túi da ra, bao lên thi thể trên mặt đất.

Phương Thịnh và Chư Quan Hảo không hề ngạc nhiên vì động tác của y, bởi vì kẻ đó bị vỡ đầu, bất cứ kẻ nào nhìn thấy cảnh tượng này đều sẽ sinh ra hoài nghi, cho nên bọn họ cần phải hủy thi diệt tích, không để lại dấu vết. Ba người làm xong hết thảy những việc này, lập tức thi triển khinh thân công pháp, theo một con đường khác rời đi rất xa.

Bọn họ cố ý che giấu hành tung, ngay cả là ở trên đường, cũng cố gắng tránh rất xa lộ tuyến của kẻ điên kia, cho nên bọn họ căn bản là không hề nghĩ rằng có ai nhìn ra được dấu vết mà bọn họ lưu lại.

Hạ Nhất Minh chậm rãi đi theo Bách Linh Bát. Hắn cực kỳ tin tưởng Bách Linh Bát. Nếu gã nói có thể tìm được đối phương, như vậy liền nhất định có thể tìm được. Đột nhiên, Bách Linh Bát ngừng lại. Hai mắt Hạ Nhất Minh lập tức sáng ngời, hắn thấp giọng hỏi:

- Bách huynh, ngươi tìm được gì à?

Bách Linh Bát hơi gật đầu, nói:

- Ngươi biết bọn họ.

Câu nói không đầu không đuôi này khiến Hạ Nhất Minh cực kỳ ngạc nhiên. Hắn cau mày, hỏi:

- Bọn họ là ai?

- Bọn họ cùng ngươi tiến vào đây, tuy nhiên cuối cùng lại đi ra

Hạ Nhất Minh thầm rùng mình, lập tức biết được thân phận của ba người này.

Bách Linh Bát đột nhiên vỗ trán, sau gáy gã lập tức biến đổi thành một tấm màn dẹt phẳng, những hình ảnh xuất hiện trên đó. Tuy rằng hình ảnh cũng không quá rõ ràng nhưng Hạ Nhất Minh chỉ cần liếc mắt một cái là nhận ra ba người trong đó

- Hác Huyết, Phương Thịnh, Chư Quan Hảo?

Hắn nói rõ ràng từng chữ một.

Trước đó, Hạ Nhất Minh bất kể như thế nào cũng không đoán được rằng chính là ba người này. Ngay lập tức, hắn liền hiểu tại sao ba người này lại muốn lôi kéo mình và Kim Chiến Dịch đồng hành.

Phỏng chừng ba người bọn họ là muốn tìm một ai đó, điều này được chứng minh bởi bọn họ đã phân công nhau tiến vào trong Quỷ Khốc Lĩnh. Chỉ có điều Hạ Nhất Minh không nghĩ ra ở hoàn cảnh như vậy, bọn họ là thông qua thủ đoạn nào để có thể hội tụ lại với nhau.

Đến tận lúc này, hắn lại có thêm đánh giá khác về thực lực của các thế gia nội địa. Những đại gia tộc đã truyền thừa mấy ngàn năm, thậm chí còn có Tôn Giả trấn thủ, quả nhiên là danh bất hư truyền, cầm giữ rất nhiều kỳ công mật nghệ.

Chỉ có điều, hắn cũng không biết, đám người Hác Huyết bọn họ đồng hành, kỳ thật là lòng mang sát khí. Nếu chẳng phải có quá nhiều người chú ý tới bọn họ, khiến ba vị Tôn Giả kiêng kị lẫn nhau, như vậy ba người bọn họ khẳng định là sẽ phối hợp với Tôn Giả sát thủ đến từ chính Hoàng Tuyền Môn, trở mặt vô tình giết chết hắn ngay.

Trong hình ảnh, dường như ba người đang thương thảo gì đó. Cánh tay đang cầm túi da của Hác Huyết khẽ rung lên, lập tức mang thi thể đó ra. Nơi bọn họ dừng lại không ngờ là một bãi cỏ rậm rạp, cỏ dại cao tới nửa thân người. Không ngờ trong Quỷ Khốc Lĩnh còn có địa phương như vậy, thật sự là khiến Hạ Nhất Minh cảm thấy bất ngờ.

Hác Huyết đặt thi thể đó lên trên đám cỏ dại, sau đó lấy từ trong người ra một chiếc bình nhỏ, rót ra vài giọt chất lỏng. Sau một lát, ba người bọn họ nhanh chóng quay người rời đi.

Động tác của ba người này tuy rằng rất cẩn thận nhưng bọn họ đều chỉ tập trung chú ý ở vùng lân cận nên không thể nào ngờ nổi, ở một nơi cách đó khá xa, đang có người dùng một phương thức không ai có thể ngờ nổi để giám thị từng cử động của họ.

Tuy nhiên, có Bách Linh Bát quái dị này, đừng nói là ba người bọn họ, cho dù là đổi lại ba vị Tôn Giả, cũng đừng mơ tưởng phát hiện chút manh mối gì trong hoàn cảnh này. Khi ba người bọn họ rời đi thật xa, Hạ Nhất Minh do dự một chút, nhẹ nhàng và khéo léo đi tới đám cỏ dại đó.

Khi ánh mắt hắn hạ xuống đám cỏ, lập tức hắn kinh hãi gần chết. Thi thể kia đã không còn ở đó nữa.

Một luồng khí lạnh dâng lên từ đáy lòng. Hạ Nhất Minh xoay chuyển ánh mắt, vẫn không hề phát hiện được gì như trước. Đột nhiên, đôi mắt hắn ngưng lại, nhìn thấy vết máu trên mặt đất.

Trong lòng hắn vừa động, nhớ tới nội dung ghi trong một cuốn sách cổ từ xưa ghi lại, trong một số đại gia tộc hoặc đại môn phái, có thể luyện chế ra một loại thuốc bột thần kỳ nào đó. Một khi loại thuốc bột này nhập vào máu liền có thể dần dần biến toàn thân sinh vật đó thành một đám máu, thậm chí ngay cả da lông và quần áo cũng có thể hòa tan.

Máu sau khi hoàn tan này có tác dụng thúc đẩy sinh lực cho thực vật, thậm chí còn có thể khiến cho một số loài thực vật biến dị. Ánh mắt của Hạ Nhất Minh dừng lại ở đó rồi nhìn đám cỏ dại ở cạnh mình, trong lòng hiểu ra điều gì đó. Hắn quay đầu hỏi:

- Bách huynh, có phải thi thể kia đã bị hòa tan rồi không?

Bách Linh Bát gật đầu không chút ngạc nhiên nói:

- Không sai, đã hóa thành đám máu tươi này và ngấm vào dưới đám cỏ rồi.

Trong mắt Hạ Nhất Minh hiện lên một tia mãnh liệt. Hắn thu hồi ánh mắt, nhìn phương hướng ba người Hác Huyết rời đi, thật lâu không nói gì... ....

Bạn đang đọc Vũ Thần của Thương Thiên Bạch Hạc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 208

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.