Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phiền Thạc thỉnh cầu.

Phiên bản Dịch · 2577 chữ

Kim Chiến Dịch nhìn hai người Kỳ Liên Song Ma, sau một lát gật đầu, nói:

- Chúc mừng…..

Kỳ Liên Song Ma đồng thời lắc đầu, bọn họ không hổ là đã làm huynh đệ sinh tử bao nhiêu nắm, ngay cả động tác cũng đều khớp với nhau như chỉ một người.

Mới rồi khi hai bên giao chiến đều có bộ dạng thâm cừu đại hận, không chết không thôi. Nhưng khi trận chiến chấm dứt lập tức tâm tình được buông lỏng, hơn nữa rất nhanh kết giao với nhau.

Bốn người mặc dù tuổi tác kém nhau rất xa, nhưng lấy tu vi để luận thứ bậc, hơn nữa hết thảy cũng rất tự nhiên.

Sau khi đạt tới tiên thiên cảnh giới, tất cả mọi người đều lấy tu vi võ đạo để xếp thứ bậc cho mình.

Mỗi một vị tôn giả không có khả năng cùng với một vị Nhất Đường Thiên kết thành một khối, dù đó là cường giả đỉnh túc chi thế. Nhưng chỉ cần một ngày nào đó bọn họ tiến vào cảnh giới tôn giả, sẽ lập tức nhận được tán thành của các tôn giả khác.

Trên con đường võ đạo này, thực lực mới là tất cả.

Phiền Thạc cười lớn không hề che dấu vui mừng trong lòng, hắn đưa tay ra trên tay lập tức xuất hiện một cái bình ngọc, đưa tới trước mặt Kim Chiến Dịch nói:

- Kim hiền chất, lần này tới làm phiền hai người, nơi đây còn hơn mười khối Giáp Hoàng đan, xin hãy nhận lấy cho.

Kim Chiến Dịch cẩn thận tiếp lấy bình ngọc, ngay cả với định lực của hắn cũng mơ hồ hiện lên một tia kích động.

Cung kính thật sâu, Kim Chiến Dịch nói:

- Đa tạ Phiền tôn giả đại nhân ban cho.

Phiền Thạc khoác tay, nói:

- Ta vừa rồi nhìn thấy ngươi cũng chiếm được rất nhiều chỗ tốt. Không biết ngươi có nắm chắc khả năng đột phá cực hạn không?

Kim Chiến Dịch cười khổ một tiếng, nói:

- Vãn bối mặc dù có chút cảm ngộ, nhưng để có thể bước qua cánh cửa đó tựa hồ còn có chút khó khăn.

Phiền Thạc khẽ gật đầu, Kim Chiến Dịch trả lời cũng không nằm ngoài dự liệu của lão. Nếu Kim Chiến Dịch có thể vượt qua cánh cửa đó thì trong lòng lão khẳng định sẽ mất thăng bằng.

Đại ma do dự một chút, đột nhiên nói:

- Kim huynh. Ta có một đề nghị, tuy có chút hơi đường đột nhưng xin không nên phiền lòng.

Kim Chiến Dịch cười vang nói:

- Nhị vị không cần khách khí, có chuyện gì xin cứ nói.

Đại ma nghiêm nghị nói:

- Hôm nay tây phương làm loạn, đại lượng cao thủ đi tới Trung Ương Đại Bình Nguyên. Kim huynh nếu tham gia cuộc chiến này có lẽ có thể đạt được tâm nguyện.

Phiền Thạc nhíu mày, nói:

- Lão đại. Không nên nói năng lung tung.

Tham gia cuộc đại chiến đông tây phương tự nhiên là cơ hội tốt nhất để đột phá võ đạo. Nhưng đồng thời cũng có nguy hiểm rất lớn, Kim Chiến Dịch có hay không nguyện ý tiến vào đó thì không phải chỉ là chuyện của riêng hắn. Mà khẳng định còn cần tới các vị tôn giả trong Linh Tiêu Bảo Điện đưa ra quyết định. Kỳ Liên Song Ma đề nghị như vậy vô luận là có hay không hảo tâm thì đều có chút phạm vào điều kiêng kỵ.

Kim Chiến Dịch tự nhiên hiểu rõ trong lòng Phiền tôn giả, hắn mỉm cười nói:

- Phiền tôn giả đại nhân, vãn bối đã sớm quyết định sau cuộc chiến này sẽ lập tức tiến vào Trung Ương Đại Bình Nguyên.

Hắn quay đầu lại, ánh mắt lấp lánh quang mang nhìn Kỳ Liên Song Ma, nói:

- Nhị vị, ba năm sau Kim hỗ cũng sẽ đi tới Sanh Tử giới, chỉ hy vọng ở đó có thể một lần nữa nhìn thấy hai vị.

Cao Vĩ Lượng cười dài một tiếng, liên tiếp nói "Được", sắc mặt mọi người trong Linh Tiêu Bảo Điện đều hiện lên vẻ vui mừng. Tựa hồ như bọn họ vì câu nói hùng hồn của Kim Chiến Dịch mà cảm thấy hưng phấn.

Kỳ Liên Song Ma khẽ gật đầu, ánh mắt ba người một lần nữa gặp nhau, tựa hồ chiến ý lại nổi lên.

Trong lòng Hạ Nhất Minh cảm thấy vô cùng hồ nghi, hắn nghe nói qua địa phương Sanh Tử giới này có quan hệ mật thiết với Đồ Đằng bộ tộc. Nhưng không rõ có phải ba người Kim Chiến Dịch và Kỳ Liên Song Ma đề cập tới đó có phải là muốn đến đấy gây phiền toài cho Đồ Đằng bộ tộc không?

Nếu thật sự như thế, Hạ Nhất Minh tuyệt đối sẽ không ngại mà trợ giúp một chút.

Ánh mắt Kỳ Liên Song Ma từ từ nhu hòa đi, Đại ma quay đầu lại nói:

- Hạ huynh, nếu lão phu không nhìn nhầm, ngươi đã ngưng luyện ra đóa hoa thứ tư?

Hạ Nhất Minh mỉm cười gật đầu, nói:

- Không sai, tiểu đệ quả thật đã ngưng luyện thành công đóa hoa thứ tư.

Sắc mặt mọi người đều có chút kinh ngạc, mấy người trong đó càng có vẻ mặt căm giận và bất bình.

Đối với đại đa số mọi người mà nói có thể ngưng luyện ba đóa đã là cực hạn. Một khi đạt tới tình trạng này sẽ bất đầu hình thành đỉnh túc chi thế, đạt tới tiêu chuẩn cuối cùng để tiến vào cảnh giới tụ đỉnh.

Nhưng Hạ Nhất Minh lại vẫn chưa đạt tới đỉnh túc chi thế, nắm trong tay bốn đóa chi hoa, đây chính là điều vô cùng nghịch thiên.

Ánh mắt đại ma lấp lánh tinh quang, nói:

- Lão phu xin hỏi một câu, không biết Hạ huynh có định lấy tam chi hoa để tiến vào cảnh giới tụ đỉnh không?

Hạ Nhất Minh không chút do dự nói:

- Tự nhiên là ngũ hành chi hoa.

Hắn trả lời rất dứt khoát, không một chút chần chờ. Dù sao đây cũng không phải chuyện cơ mật, chờ tới khi hắn dương danh thiên hạ thì hiển nhiên mọi người đều sẽ biết tới.

Ánh mắt Đại ma hơi ngừng lại nói:

- Hạ huynh. Lão phu mới rồi nhìn đóa Kim chi hoa của ngươi tựa hồ như nó không giống với bình thường. Trong đó khẳng định có ẩn chứa ngũ hành lực, không biết có phải không?

Hàng lông mày của Phiền Thạc hơi cau lại, vì không cảm nhận được chút gì nên hắn đành đưa ánh mắt nhìn về phía Hạ Nhất Minh, chờ câu trả lời của hắn.

Hắn dù sao cũng không phải là người người tu luyện ngũ hành, mặc dù thực lực cùng nhãn lực rất cao. Nhưng không thể so sánh được với đám người Kỳ Liên Song Ma, nếu muốn bằng mắt nhìn thấy Ngũ hành lực trong Kim chi hoa như vậy thì không có khả năng.

Hạ Nhất Minh do dự một chút, nghĩ tới chuyện này không thể lừa được người hữu tâm. Nếu phủ nhận thì sẽ bị người ta coi thường.

Khóe miệng hơi mỉm cười, Hạ Nhất Minh nói:

- Đại ma huynh có nhãn lực thật tốt.

Ánh mắt Kỳ Liên Song Ma cùng Phiền Thạc ngưng lại trên người Hạ Nhất Minh, biểu hiện của bọn họ có chút thất thố.

- Hạ huynh, ngươi làm thế nào có thể thực hiện được điều đó? - Đại ma nghiêm nghị hỏi.

Hạ Nhất Minh hơi so vai, nói:

- Tiểu đệ vốn là kiêm tu cả Ngũ hành lực. Khi thấy được Ngũ Hành Luân Hồi CHi Hoa trong lòng có chút lĩnh ngộ nên đã đem bốn hệ lực lượng pha trộn với nhau. Cũng chỉ là chút tài mọn không thể so sánh được với Ngũ Hành Luân Hồi Chi Hoa.

Hắn nói những lời này tuyệt đối là thật lòng, hơn nữa uy thế Kim chi hoa của hắn nếu so sánh với đóa Kim chi hoa to lớn vừa rồi của Kỳ Liên Song Ma thì càng không thể so sánh.

Nhưng mà, khi nghe được những lời hắn nói, sắc mặt ba người Phiền Thạc và Kỳ Liên Song Ma không khỏi có chút cổ quái.

Cao Vĩ Lượng cùng Đỗ Văn Bân trao đổi ánh mắt bất đắc dĩ với nhau, bọn họ khẽ lắc đầu, nhưng lại lựa chọn im lặng khôn nói gì.

Ánh mắt Phiền Thạc biến áo khó lường, rốt cục nở nụ cười tươi, nói:

- Hạ tiên sinh, ngươi từ Tây Bắc tới Đại Thân quốc có phải là có ý định du lịch thiên hạ không?

Hạ Nhất Minh nhìn nụ cười trên mặt lão, không biết vì sao da đầu có chút tê dại đi. Một vị tôn giả gọi hắn là tiên sinh, càng làm cho lòng hắn có chút bất an. Cũng may hắn bây giờ đã trải qua rất nhiều sự tình, cho dù là lòng bất an nhưng biểu hiện bên ngoài vẫn như không có gì.

- Đúng vậy. Vãn bối lần này tới Đại Thân quốc là muốn du lịch một chuyên. - Hạ Nhất Minh trả lời.

Gương mặt tươi cười Phiền Thạc trở nên ôn nhu, nói:

- Nói cho cùng, là một vũ giả kiệt xuất thì bế môn tu luyện hiệu quả không bằng đi du lịch khắp thiên hạ. Hạ tiên sinh quả thật là người có kiến văn rộng rãi a.

Gương mặt Hạ Nhất Minh không chút thay đổi, hơi khom người nói:

- Phiền tôn giả đại nhân quá khen.

Trong lòng hắn âm thầm nói, lão nhân gia người đây là nịnh nọt ta hay là chửi đây a. Ta nào có kiến văn rộng rãi gì, đây là kinh nghiệm của vô số các tiền bối tổng kết lại, bất cứ một tiên thiên cường giả nào cũng đều biết đạo lý trong đó.

Phiền Thạc khoát tay áo nói:

- Hạ tiên sinh. Khu vực Đại Thân quốc rất rộng lớn, danh lam thắng cảm, cùng thâm sơn u cốc có hằng hà sa số. Bất quá, Kỳ Liên Động Thiên Phúc Địa của chúng ta tuyệt đối là địa phương tốt nhất. Bên trong đó có Ngũ Hành Động Thiên lại càng được coi là thánh địa tu luyện cho võ giả, đối với người có thể chất tu luyện ngũ hành như ngươi mà nói thì tốc độ hơn xa các nơi khác.

Nói đến chỗ này, trên mặt lão lại nổi lên nụ cười, nghiêm mặt nói:

- Hạ tiên sinh, lão phu muốn mời ngươi tới Kỳ Liên vãn cảnh một chuyến, không biết ý ngươi thế nào?

Hạ Nhất Minh mặc dù nghe lời giới thiệu của lão rất rung động, nhưng trong lòng lại càng cảnh giác.

Chính vì đối phương tự nhiên tỏ ra ấn cần với mình, cho nên mới khiến hắn như vậy.

Phiền Thạc đem Động Thiên Phúc Địa giới thiệu làm người khác động lòng, hơn nữa còn hết sức mời mọc hắn, muốn nói trong đó không có âm mưu thì có chết hắn cũng không tin.

Mỉm cười, gương mặt Hạ Nhất Minh lộ vẻ cảm kích, nhưng lại có chút tiếc nuối vạn phần nói:

- Đa tạ Phiền tôn giả đại nhân. Bất quá trước măt vãn bối đã có hành trình của mình, tạm thời không thể bái phỏng quý Động.

Trong miệng hắn nói lời khách khí, nhưng trong lòng đã đưa ra quyết định, vô luận thế nào cũng sẽ không tiến vào đó.

Phiền Thạc do dự một chút, nói:

- Xin hỏi Hạ tiên sinh gần đây có ý định gì không?

Hạ Nhất Minh hơi giật mình, không nghĩ người này lại cứ bám riết không buông, bộ dáng không đạt được mục đích thì không bỏ qua. Trong lòng hắn rùng mìm, chứng kiến nụ cười tủm tỉm của Kim Chiến Dịch bên cạnh, ánh mắt hắn không khỏi sáng ngời nói:

- Phiền tôn giả, vãn bối đã có ước định với Kim huynh cùng nhau đi tới phía Tây kháng địch. Đây là một chuyến lịch lãm khó có được, mong tiền bối tha lỗi.

Ánh mắt Phiền Thạc chuyển về phía Kim Chiến Dịch, trong lòng người này thầm mắng to, nhưng Kim Chiến Dịch đón nhận ánh mắt của lão lại gật đầu một cái nói:

- Hai người chúng ta quả thật đã có ước định như vậy. Sau khi cùng với Song Ma huynh đệ đánh một trận sẽ lập tức tiến về Trung Ương Đại Bình Nguyên.

Phiền Thạc lúc này mới thất vọng thở dài, sau đó nói:

- Hạ tiên sinh. Ngươi là một người kiêm tu ngũ hành, xem như có thiên phú khác người. Nhưng Ngũ hành kiêm tu nhất định phải có công pháp hỗ trợ mới có thể phát huy uy lực cường đại nhất. Nếu ngày sau Hạ tiên sinh tới Động Thiên Phúc Địa hãy tìm tới lão phu, lão phu chắc hắn sẽ tiếp đón, cùng Hạ tiên sinh tham khảo một chút.

Lòng Hạ Nhất Minh nhất thời đại động, lão giả này nói nhiều như vậy chỉ có những lời này mới làm cho Hạ Nhất Minh cảm thấy bị hấp dẫn.

Trong lòng hắn hiểu được, có lẽ lão nhân này cảm giác được thái độ của hắn, cho nên mới tung hỏa mù như vậy để làm mồi dụ mà thôi.

Bất quá đối với miếng mồi này đối với người kiêm tu ngũ hành như hắn thì sức dụ hoặc rất lớn. Ngay cả khi hắn đã quyết định không đi tới Động Thiên Phúc Địa thì giờ phút này cũng đã bị động tâm.

Cuối cùng, hắn thở dài một hơi, nghiêm nét mặt nói:

- Phiền tôn giả, đợi vãn bối sau khi từ phương Tây trở về nhất định sẽ tới bái kiến ngài.

Trên mặt Phiền Thạc nhất thời hiện lên một tia vui mừng, hắn cười lớn một tiếng, nói:

- Lão phu sẽ ở lại Kỳ Liên sơn, chỉ hy vọng Hạ tiên sinh đừng khiến cho lão phu phải chờ mỏi mắt a.

Hạ Nhất Minh cùng lão cười xấu hổ hai tiếng.

Phiền Thạc do dự một chút, cuối cùng lấy ra một bình ngọc đưa cho Hạ Nhất Minh, nói:

- Chuyến đi về phương Tây làn này có chút nguy hiểm, Hạ tiên sinh hãy mang theo bình đan dược này, chúng có lẽ sẽ có chút tác dụng.

Dứt lời, lão hướng về phía chung quanh chắp tay một cái rồi như lưu tinh rời đi. Ở phía sau lão Kỳ Liên Song Ma hướng về phía Hạ Nhất Minh cùng Kim Chiến Dịch gật đầu một cái rồi cũng rời đi theo sát nút.

Sau một lát, ba người đã biến mất khỏi tầm mắt của mọi người không còn chút tung tích nào.

Bạn đang đọc Vũ Thần của Thương Thiên Bạch Hạc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 367

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.