Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khác thường

Phiên bản Dịch · 2291 chữ

Vẻ mặt Mưu Tử Long ngưng trọng nói:

- Hạ huynh đệ, đã xảy ra chuyện gì?

Hắn dừng lại một chút, dò xét hỏi:

- Có phải Bách Linh Bát tiên sinh lành ít dữ nhiều không?

Gương mặt Hạ Nhất Minh hơi co quắp lại, bất quá lúc này hắn đã có thể khống chế được tâm tình của mình, trầm tư nửa ngày nói:

- Bách huynh vì phong ấn thông đạo cho nên đã bỏ mạng.

Bảo Trư đột ngột nhảy dựng lên, thoáng cái đã nhảy lên người hắn, hừ mũi vài cái nói:

- Không có khả năng, Bách Linh Bát không thể chết được.

Bạch Mã Lôi Điện trợn tròn đôi mắt xinh đẹp, trong ánh mắt to tròn của nó cũng ánh lên quang mang không tin tưởng.

Chúng nó đã thấy qua cả bản lĩnh biến thân của Bách Linh Bát, hơn nữa còn ví hắn là tên gia hỏa có đánh thành mảnh vụn cũng không thể chết, vậy làm sao hắn có thể chết đây? Hạ Nhất Minh nhẹ nhàng vỗ về Bảo Trư cùng Bạch Mã Lôi Điện, sắc mặt hơi ảm đạm đi.

- Oa oa...

Bảo Trư giật mình nhảy sang người Bạch Mã Lôi Điện, ôm lấy chiếc sừng trên đầu nó khóc lớn.

Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, như vậy người khác khẳng định sẽ tưởng rằng đây là một hài tử bị mất đi thân nhân mà lên tiếng khóc thương.

Viên Lễ Huân mặc dù quen biết với Bách Linh Bát, nhưng thời gian ở cạnh hắn không nhiều, quan hệ cũng không sâu. Về phần Mưu Tử Long thì đến cả Bách Linh Bát cũng chưa từng gặp mặt, cho nên hai người bọn họ dù sao cũng không có nhiều cảm giác đau thương.

Mưu Tử Long thở dài tiếc nuối nói:

- Hạ huynh đệ, xin bớt chút đau buồn.

Hắn dừng lại một chút nói:

- Nếu Bách tiên sinh đã bỏ mạng, như vậy chúng ta phải nghĩ biện pháp tìm lại thi thể của hắn, tìm một nơi có phong thủy thật tốt để an táng, chứ không nên để hắn chìm vào lòng biển.

Tinh thần Hạ Nhất Minh nhất thời rung lên, hắn trầm giọng nói:

- Mưu huynh nói không sai, tiểu đệ thật là sơ sót.

Thân hình hắn hơi động đã nhảy xuống biển, với tu vi võ đạo của hắn đương nhiên sẽ không lưu ý tới một chút nhiệt độ nơi đây. Nhưng khi da thịt hắn chạm vào nước biển lạnh lẽo, thì tâm tình của hắn mới dần bình phục trở lại.

Nước biển ở sau lưng cũng thoáng động, Hạ Nhất Minh quay đầu nhìn lại thì Bạch Mã Lôi Điện cùng Bảo Trư cũng theo xuống, bám sát sau lưng hắn.

Thầm than một tiếng, ba người bọn họ đã đồng hành với Bách Linh Bát một thời gian dài, cho nên trong lòng bọn họ đều có cảm giác chua xót. Khẽ lắc đầu, Hạ Nhất Minh nhanh chóng bơi về phía trước.

Rất nhanh sau đó, hắn đã bơi tới nơi Sinh Mệnh thạch đang trôi nổi, ở đây cũng không có bất cứ sinh vật nào đủ dũng khí tiến lại gần.

Hạ Nhất Minh chăm chú đánh giá một chút hòn đá này, ở trong trí nhớ của hắn thì những sinh vật bình thường sẽ không để ý tới thứ này. Nhưng nếu là linh thú gặp phải thì nó sẽ tốn trăm phương ngàn kế tiếp cận, hơn nữa tắm rửa trong ánh sáng của Sinh Mệnh thạch. Bởi vì, ở gần Sinh Mệnh thạch sẽ mang lại cho chúng rất nhiều chỗ tốt, thậm chí có cơ hội tạo thành biến dị linh thú cường đại, giống như cặp song đầu linh lang ngày trước.

Bất quá, lúc này xung quanh Sinh Mệnh thạch cũng không có đầu linh thú nào, cho nên nó vẫn lẳng lặng phiêu phù ở nơi đây. Bất quá, nước biển cũng không phải là đứng yên bất động, mà chúng liên tục di động nhưng tốc độ rất từ tốn, chúng dần mang theo khối đá này trôi về phía xa.

Cũng may tốc độ không mau cho nên khi Hạ Nhất Minh một lần nữa quay trở lại thì nó vẫn chưa trôi được ra xa.

Thân thể hơi thoáng động đi tới gần Sinh Mệnh thạch, hắn đang định đưa tay cầm lấy Sinh Mệnh thạch thì ánh mắt vô ý thức thoán đảo qua. Thân hình thoáng khựng lại một chút, tất cả các hành động của hắn trong nháy mắt dừng lại.

Ở trước mặt hắn, tiểu Bách Linh Bát vẫn bám chặt vào viên Sinh Mệnh thạch, xem bộ dạng của nó thì giống như vĩnh viễn muốn ôm lấy khối Sinh Mệnh thạch này.

Bất quá, đây cũng không phải là cái Hạ Nhất Minh muốn để ý, mà cái hắn để ý chính là tiểu Bách Linh Bát tựa hồ lớn hơn trước một chút.

Mặc dù đang ở trong biển, nhưng Hạ Nhất Minh cũng đưa hai tay vuốt vuốt mắt mình một chút, trong lòng hắn vô cùng hoài nghi có phải là mình hoa mắt hay là tiểu Bách Linh Bát thật sự to ra.

Hít sâu một hơi, nước biển lạnh lẽo theo khoang mũi chui vào trong bụng hắn, nhưng Hạ Nhất Minh không hề ngăn cản lại, hắn muốn làm cho bản thẩn tỉnh táo trở lại.

Khi thấy được biến hóa của tiểu Bách Linh Bát, Hạ Nhất Minh tựa hồ như mơ hồ nắm bắt được suy nghĩ gì đó. Đây là một tia linh cảm, một tia linh cảm vô cùng trọng yếu đối với hắn.

Đôi mắt hơi chuyển động, Hạ Nhất Minh phóng thích thần niệm của mình ra dò xét thân thể tiểu Bách Linh Bát cùng Sinh Mệnh thạch. Sau đó hắn khẽ đưa tay ra sử dụng chân khí hút nó vào trong lòng bàn tay.

Thần niệm của Hạ Nhất Minh vẫn tập trung trên tiểu Bách Linh Bát, thấy những hành động của mình không chút nào ảnh hưởng tới nó hắn mới yên lòng. Quay sang Bảo Trư cùng Bạch Mã Lôi Điện đang ở bên cạnh chỉ chỉ lên cao, hai đầu thần thú thông tuệ này lập tức hiểu được ý tứ của hắn. Một người hai thú nhanh chóng bơi lên trên, phá tan lớp băng dày trên mặt nước xuất hiện trên mặt băng.

Viên Lễ Huân cùng Mưu Tử Long vội vàng tiến lại gần, nhìn thấy hòn đá màu trắng trong tay Hạ Nhất Minh, ánh mắt Viên Lễ Huân hiểu được chút gì đó, mà Mưu Tử Long thì lại đưa ánh mắt không hiểu chút nào dò xét hắn.

Do dự một chút, Mưu Tử Long nói:

- Hạ huynh đệ, ngươi không tìm được di hài của Bách tiên sinh sao? Nơi này không phải là lục địa, mà là bắc hải mênh mông, muốn ở đây tìm được thi thể của một người thì không khác gì lắm chuyện mò kim đáy biển. Cho dù biết được thi thể của Bách tiên sinh ở trong vùng biển này thì chỉ sợ trong chốc lát cũng không thể tìm ra được.

Nguyên nhân chủ yếu là thi thể nhân loại một khi rơi xuống nước thì có thể sẽ bị một số loài cá nuốt chửng lấy, nhưng cây kim mặc dù nhỏ thì cũng không bị cá nuốt vào trong bụng. Nếu thi thể Bách Linh Bát ở trong biển bị hải quái ăn mất, vậy bọn họ cho dù có đảo tung toàn bộ bắc hải cũng đừng mơ tưởng tìm được chút dấu vết nào. Hạ Nhất Minh khẽ lắc đầu nói:

- Mưu huynh, việc này trong lúc nhất thời không nói rõ được.

Hắn dừng lại một chút, nói:

- Ta có việc muốn nhờ mọi người hỗ trợ.

- Hạ huynh có việc gì thì cứ phân phó đi. - Mưu Tử Long trầm giọng nói.

Hắn đương nhiên hiểu rõ ở đây chỉ có bản thân là người ngoài, vô luận là Viên Lễ Huân hay Bạch Mã, Bảo Trư, cả con thần đạo khôi lỗi kia cũng đều có quan hệ mật thiết với Hạ Nhất Minh. Hắn muốn làm chuyện gì chỉ cần lên tiếng mà thôi, chứ không cần khách sao như vậy, cho nên lời này trên cơ bản là nói cho một mình hắn nghe.

Hạ Nhất Minh cảm kích nhìn hắn nói:

- Viên đá màu trắng này là Bách huynh dùng để phong ấn thông đạo. Bây giờ ta muốn tìm từng mảnh vỡ của nó, ta muốn tìm lại toàn bộ, một cái cũng không thể thiếu.

Mưu Tử Long cùng Viên Lễ Huân đưa mắt nhìn nhau, trong ánh mắt bọn họ xuất hiện một tia lo lắng.

Hạ Nhất Minh biểu hiện như vậy thật sự quá khác thường, làm cho bọn họ đều hoài nghi hắn có phải vì bi thương quá độ nên mới trở thành như vậy không?

Khẽ thở dài một tiếng, Mưu Tử Long nói:

- Hạ huynh đệ yên tâm, chúng ta nhất định sẽ toàn lực tìm kiếm vật đó. Bất quá....

Hai mắt hắn nhìn chăm chú về phía Hạ Nhất Minh nói:

- Ngươi cũng nên suy nghĩ cẩn thận, ngươi không chỉ có Bách tiên sinh là bạn hữu, mà còn có những người thân cả ngươi nữa.

Hạ Nhất Minh khẽ vỗ trán, cười khổ nói:

- Mưu huynh, tiểu đệ tuyệt đối không phải đang nghĩ luẩn quẩn, mà là.....

Hắn khẽ chau mày, chuyện này nếu nói ra thì thật sự là quá kinh thế hãi tục rồi, lúc này không nên nói thẳng mới đúng:

- Dù sao tiểu đệ muốn tìm lại những khối đá này là có việc quan trọng cần dùng, xin Mưu huynh hãy giúp đỡ một tay.

Mưu Tử Long mỉm cười, mặc dù ánh mắt vô cùn khó hiểu, nhưng nhìn tình hình Hạ Nhất Minh thì lúc này cũng không giống nộ hỏa công tâm, cho nên hắn cũng không tiếp tục lo lắng. Hắn đi tới gần viên đá, khẽ đánh giá cẩn thận một lần, trong lòng tấm tắc lấy làm kỳ lạ, bởi vì hắn hành tẩu thiên hạ vô số năm nhưng chưa từng thấy qua vật nào như vậy.

Bất quá sau khi nhỡ kỹ bộ dạng của nó, hắn quay sang Viên Lễ Huân hỏi lại chi tiết các hướng mà Sinh Mệnh thạch tán ra cùng với tình huống lúc Hạ Nhất Minh tìm ra. Rồi nhanh chóng nhảy xuống biển bắt đầu dựa theo phương pháp của mình để tìm kiếm. Viên Lễ Huân, Bảo Trư và Bạch Mã Lôi Điện thương nghị với nhau một chút, mỗi bên đều tự chọn lấy một hướng cho riêng mình rồi cũng xâm nhập vào lòng biển.

Lúc này đây, cho dù Bảo Trư ngày thường vô cùng lười biếng cũng toàn lực tiến hành tìm kiếm.

Những người này đều là thần thú và thần đạo cường giả có năng lực khác nhau: Mưu Tử Long thì có kim nghiệm phong phú, Viên Lễ Huân lại có Băng Lăng Kính trợ giúp, Bạch Mã Lôi Điện trời sinh dị bẩm, Bảo Trư lại hóa lớn thân hình làm cho động tác và cảm ứng lực của nó hơn xa hình thái cũ. Chỉ sau thời gian nửa giờ, mặt nước biển hơi dao động, Mưu Tử Long đã từ bên dưới bay lên.

Trong tay hắn cầm một viên đá màu trắng, tuy nhiên thể tích của nó cũng không lớn, chỉ bằng một phần năm viên đá lúc đầu Hạ Nhất Minh phát hiện ra mà thôi:

- Hạ huynh đệ, ngươi muốn tìm thứ này sao?

Hạ Nhất Minh đưa tay đón lấy, thần niệm thoáng đảo qua, mặc dù chỉ bằng vào mắt nhìn hắn cũng có thể khẳng định đây chính là mảnh vỡ của tảng Sinh Mệnh thạch, nhưng vẫn phải sử dụng thần niệm kiểm tra cẩn thận một lần. Một cỗ cảm giác quen thuộc trong nháy mắt xuất hiện, đây chính là tin tức Bách Linh Bát lưu lại trên hòn đá.

Trên mỗi một hòn đá nhỏ đều có một đoạn tin tức, chỉ cần hắn có thể tìm được hết những mảnh vỡ đó thì sẽ hiểu được toàn bộ mọi chuyện đã xảy ra.

Bất quá, Bách Linh Bát làm sao cũng không nghĩ tới, Hạ Nhất Minh đã phát động toàn bộ lực lượng mà mình có để thu thập những mảnh vụn này.

Khẽ mở hai mắt ra, Hạ Nhất Minh nói:

- Đúng là một trong số đó, đa tạ Mưu huynh.

Mưu Tử Long cười ha hả, hắn xoay chuyển thân hình một lần nữa tiến nhập vào lòng biển, chỉ để lại sau lưng một đoạn thanh âm luẩn quẩn:

- Hạ huynh đệ, chỉ cần trong vùng biển này có hòn đá như vậy ta nhất định sẽ tìm toàn bộ cho ngươi.

Hạ Nhất Minh nhìn ngoài khơi không còn bóng người, hắn chậm rãi gật đầu, ánh mắt tràn ngập vẻ cảm kích. Hành động của Mưu Tử Long đã hoàn toàn đánh thức được tình hữu nghị và cảm kích của hắn. Thần niệm một lần nữa đảo qua Sinh mệnh thạch cùng tiểu Bách Linh Bát, sau một khắc hi mắt hắn trợn tròn lên, trong lòng hắn vô cùng kích động.

Bạn đang đọc Vũ Thần của Thương Thiên Bạch Hạc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 227

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.