Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 66

Phiên bản Dịch · 1833 chữ

Chương 66: Lạc Hạc Di Chân

-Báo…Quân giặc đến từ Lữ Minh quốc mang tên Ngọc Diệm Cung đã tràn vào Phủ Thừa Ân và chiếm đống nó âm thầm đã gần 1 tháng.

-Báo…Ngọc Diệm Cung đang mở cuộc tấn công rầm rộ ào ạt chiếm giữ tiếp 2 Phủ Lăng Cao và Phủ Đồng Bác.

-Báo…Ngọc Diệm Cung tấn công cướp lương thực được tải đến tiếp tế.

-Báo…Ngọc Diệm Cung giết ¾ quân đội điều đến ứng chiến.

-Báo…Ngọc Diệm Cung đã phong tỏa 3 cửa Phủ.

-Báo…Ngọc Diệm Cung đã xâm chiếm các Châu lân cận.

-Báo…

-RẦM…ĐỦ RỒI.

Chả là đế vương Miên Lập Khâu Yêu đang vô cùng phẫn nộ cùng tức giận bởi tin tức từ biên cương chuyển về.

Cái Ngọc Diệm Cung nhỏ bé kia cũng đòi xâm chiếm Miên Lập Đế Quốc hùng mạnh này ư?

Thật tức chết hắn mà. Bao nhiêu binh lực, lương thực đi tiếp tế đều bị triệt tiêu sạch sẽ.

Phủ Thừa Ân là phủ giàu lương thực nhất, bị cướp đầu tiên. Phủ Lăng Cao là phủ có nền kinh tế cao nhất nước, bị cướp tiếp thê. Phủ Đồng Bác là phủ có địa hình thuận lợi cho việc phát triển binh lực nhất cũng đã bị cướp mất.

Tuy 3 phủ nằm không hề kề cận nhau, có thể nói nằm cách nhau vạn dặm. Thế mà bọn Ngọc Diệm Cung lại chọn binh lược như thế. Hắn là bọn chúng muốn từ 3 phủ cách xa nhau xâm chiếm dần dần các châu huyện kề cần để mở rộng địa bàn đây mà.

Nhưng không sao, dù gì thì đất nước hùng mạnh này không dễ dàng bị hạ gục đến như thế.

Hiện tại đất nước này có trên 100 vạn binh lính. Một con số không hề nhỏ chút nào. Dựa theo tình báo thì Ngọc Diệm cung cùng lắm là ở con số 10 vạn binh xuất chiến. Hơn nhau đến gấp 10 lần như thế thì làm sao có thể thua.

Nhưng mà, bọn Miên Lập Đế Quốc này lại không biết một điều rằng. Nàng còn có liên minh Cung Vô Tâm của Thiên Vỹ Phong cùng đoàn dị thú biến hình bí ẩn đáng sợ của Ngạo Thiên Khai. Con có con bạn đa mưu túc trí Thượng Ngọc Thiên Sương của nàng.

Tuy rằng châu chấu đá xe…….(t/g: các bạn đọc giả cứ thêm câu sau tùy thích ^^, chứ tác giả cũng mù ca dạo ạ)

Hiện tại, nàng đang vô cùng thảnh thơi ngồi uống trà thưởng hoa cùng Thiên Vỹ Phong hắn. Chiến sự đã do bộ lục Phi Long gồm: Phi Long, Phi Vũ, Lâm Thanh, Lâm Vỹ, A Kỳ, A Sở lo rồi. Bọn họ theo học hỏi Vỹ Phong bấy lâu nay đã đủ để bàn mưu sách chiến lược, còn nếu bí quá thì qua Sương SƯơng mà hỏi. Nàng đặc biệt lười biếng vào thời gian này a~

Sau lần hắn cứu nàng khỏi té nước đó. Nàng cũng phải miễn cưỡng nói với hắn nhiều hơn, và hầu như lúc nào hắn cũng tò tò theo bên cạnh bám đuôi nàng.

Nàng thật sự là mắc cỡ chết đi được mà. Hắn đến cuối cùng là có ý đồ gì đây, tại sao lại luôn làm phiền nàng thế hả. Thật là…..

Như một tiểu oa nhi, hắn tẽn tò theo nàng đi bất cứ nơi đâu.

Sáng:

-Linh Nhi a Linh Nhi, mau dậy cùng ta đi chơi.

Trưa:

-Linh Nhi, để ta đút nàng ăn.

Tối:

-Cho ta ngủ cùng nàng đi ha~

Nàng phải cật lực nào là dụ dỗ, đe dọa, đánh đập,..v.v…mới có thể đem hắn dời đi một lát.

Còn biến thái hơn là, hắn đòi đi tắm cùng nàng mới ác. Nàng phải nói rằng méo mặt, khóe miệng nhếch nhếch cười tà tà. Vỹ Phong hắn tưởng như nàng đồng ý, với tay định kéo cái thắt lung. Nào ngờ bị nàng một cước đá văng khỏi phòng.

Hắn dường như trở nên trẻ con hơn…à không, phải nói là vô cùng trẻ con. Không phải là một Thiên Vỹ Phong cung chủ đỉnh đỉnh đại danh, không còn là một Thiên Vỹ Phong lãnh khốc vô tình, không còn là một Thiên Vỹ Phong uy nghiêm đáng sợ. Mà giờ, hắn là Thiên Vỹ Phong của riêng nàng, chỉ riêng nàng mà thôi.

Bình minh một hôm nào đó, nàng dậy rất sớm, rất sớm. Chả là nàng cố tình hôm nay trốn hắn đi chơi, để khỏi bị hắn “bám váy” làm phiền.

May mắn, cực kì may mắn là kế hoạch trốn thoát “thiên lý nhãn, thuận phong nhĩ” hắn đã thành công. Nàng ung dung tự tại trưng bộ mặt lạnh băng nhưng đầy đắc ý du ngoạn nơi này.

Ở đây không mang khí sắc trang trọng, ồn ào náo nhiệt như ở kinh đô. Ngược lại mang vẻ hoang vu, trầm lặng. Nàng thích không khí này, cảm thấy cực kì dễ chịu.

Phía trước mặt nàng giờ là 1 rừng trúc xanh um mát mẻ, xung quanh bao bọc bởi con suối nhỏ trong veo thổi nên tiếng “róch rách” dễ nghe.

Nàng chính là bị quyến rũ bởi vẻ đẹp cực kì hoang sơ của nơi này.

Từng bước, từng bước tiếng sâu vào khu rừng kia. Nơi đây tách biệt hẳn với thể giới bên ngoài, không có mùi tanh nồng của máu nơi chiến tranh, không có vị u ám nơi thâm sơn cùng cốc. À, chắc đây là vùng đất chứa đầy linh khí hội tụ. Một nơi lý tưởng để luyện công đây.

Nhưng, bỗng xa xa có 1 bóng trắng lướt qua. Thân thủ nhẹ nhàng, tóc đen mượt dài tung bay ở phía sau, thân bạch y nhẹ nhàng phóng khoáng. Một mùi hương nhàn nhạt đầy tiên khí lướt qua làm nàng có chút…choáng váng. Dù sao thì nàng cũng mang nhìu sát khí, hơi dị ứng với cái khí tiên nức trời ở đây.

Nhưng mà…

Nhìn cũng biết là nam nhi rồi, chắc hẳn là một mỹ nam đây.

Tính tò mò và háo sắc nổi lên.

Nàng tò mò là trong khu rừng này cũng có người trú ngụ sao? Vả lại, trên người con mang tiêng khí, không phải là tiên nhân chứ?

Nếu là tiên nhân thật, hẳn là nàng phải xem cho biết.

Như có một mị lực vô hình, nàng đi theo kẻ đó. Bạch y nam tử dường như cảm nhận được, hắn ta lướt nhanh hơn vào sâu trong rừng.

Hắn ta muốn chạy?

Chậc chậc, nàng khẽ tặc lưỡi. Càng ra vẻ thần bí nàng càng muốn biết nha~

Ơ, nhưng mà không biết có phải là một bẫy, một âm mưu gì không nhỉ?

Trong đầu nàng lướt qua một suy nghĩ, nhưng rồi cũng trôi nhanh đi. Nàng hảo hảo không có vấn đề. Vô luận là võ công hay trí não, nàng ko hề kém ai.

Đột nhiên, bạch y nam tử đó dừng cước bộ. Xoay người lại nhìn chằm chằm vào nàng. Hắn ta hơi đứng hình. Trên đời này, có người đẹp như nàng sao?

Phải, nàng quá đẹp, một nét đẹp sắc sảo và mộng mị, nét đẹp chết người. Nhưng mà, trong sâu thẳm đôi mắt nàng lại không mang vẻ quyến rũ tột đỉnh đó, mà là một sự thuần khiết không ngờ.

Đôi mắt phượng đẹp đẽ long lanh như hắc ngọc, sóng sánh trong ánh nắng mặt trời, lung linh đáng yêu. Môi anh đào mềm mềm ướt ướt quyến rũ người nhìn. Gương mặt thanh tú diễm lệ, nhỏ nhắn vừa vặn. Mũi nhỏ cao thẳng, mày lĩu như mây. Vận trên người bộ nhuyễn y tử hoa nhẹ nhàng phóng đạt, sang trọng linh lung.

Nhưng mà, lại mang một nét lạnh băng cùng ngạo nghễ, bi thương cùng sầu não. Võ công lại phi thường như thế. Hẳn không phải là người bình thường.

Nàng nhìn thấy bạch y nam tử nhìn nàng chằm chằm. Đôi con ngươi màu đen như ngọc lưu ly lưu động có hồn. Gương mặt hợp lý vừa phải. Mái tóc đen buộc nhẹ phía sau. Bạch y ung dung, bên thắt lung có đeo một chuỗi ngọc bội nổi bậc.

Hắn ta không mang một vẻ yêu nghiệt như Vỹ Phong, không ngạo nghễ như Thiên Khai, không tinh nghịch như Dạ Hỏa. Mà hắn mang một vẻ đẹp….ừm….phải nói sao nhỉ? Một vẻ đẹp của tiên nhân, không vương bụi trần.

Đôi mắt lưu ly ngọc nhìn nàng từ kinh ngạc sang thưởng thức, sau đó lại say sưa ngắm nhìn.

Ừ, nàng biết là hắn rất đẹp ấy, nhưng mà sao nàng vẫn cảm thấy có gì đó….không bằng…..Vỹ Phong.

ÔI trời, nàng đang nghĩ gì thế này, tại sao lại là Vỹ Phong nhỉ?

Nàng khẽ lắc đầu trấn tĩnh, nàng hỏi:

-Ngươi là dị thú? Nguyên thần là một con hạc tiên, đúng không?

Đôi mắt lưu ly ngọc ánh lên tia bất ngờ. Nàng ta cư nhiên biết hắn là dị thú sao?

Trên thế giới loài người này, có mấy loài dị thú biết biến thành người chứ? Lại có mấy người nhận ra thân phận của dị thú? Lại còn biết nguyên thần của hắn nữa.

-Cô nương sao lại biết….?

Hắn bỏ dở câu nói, nhìn nàng càng khó hiểu hơn. Nàng lại ung dung trả lời:

-Trên đời này có thứ gì mà ta không biết?

Cái này là kiêu kỳ tuyệt đối, bá đạo vô luận.

-Cô nương….

-Vũ Hoàng Linh. Còn ngươi?

-À…ờm. Tại hạ tên Lạc Hạc Di Chân.

-Ờ. Thôi ta đi đây, không làm phiền ngươi.

-Ơ…Cô nương, dù sao thì cô đuổi theo tại hạ đến đây chắc là mệt rồi. Mạng phép mời cô vào tệ xá dung chút trà rồi hẳn đi.

Ồ ồ, hắn ta đang giữ nàng ở lại à. Cũng không sao, nàng ở lại chút ngắm mỹ nam này, tuy không bằng Vỹ Phong, nhưng có còn hơn không. Đỡ hơn là bị Vỹ Phong đeo bám.

Trên khóe miệng nhếch lên một đường cong hoa nguyệt. Đẹp rạng ngời. Này là nàng nghĩ về hắn mà cười nha~

-Ừm. Dẫn đường.

-Ân.

Lạc Hạc Di Chân có chút bất ngờ với thái độ của nàng. Lúc thì mang một vẻ tiểu thần tiên, lúc lại mang hàn khí của băng ngàn năm, lúc thì thờ ơ hỡ hững. Làm hắn ta phát sinh hứng thú.

p/s: chương sau Phong ca phát hiện Linh tỷ bỏ trốn, chạy tìm kiếm như điên. Phát hiện Linh tỷ trốn tới rừng trúc, bỏ ca mà tìm tới mỹ nam này. Phong ca hảo hảo ăn nguyên thùng dấm chua, tưởng tượng thôi vui phải nói

Bạn đang đọc Vũ Sát Âm Kì của shu lazy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.