Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

PHI ĐAO ĐÁNH LÉN (#8)

Phiên bản Dịch · 2445 chữ

Mọi người Like nhiệt tình để mình có động lực ra chương nhanh hơn nhé :’)

Táng Long sơn ở vào địa phận cách Bàn Thạch thành hướng về phía tây bắc một trăm dặm, là một ngọn núi thuộc địa phận quận Tào Châu. Nguyên bản ngọn núi này tên là Tổ Long sơn, bởi vì trước đây có một ẩn thế gia tộc là Long gia tọa trấn. Long gia đã từng là đại gia tộc bài danh phía trên ở đại lục Thượng Vũ, về sau không biết lí do vì sao đột nhiên biến mất, có lời đồn là bị cừu gia diệt môn sau một đêm, thế là hậu nhân sau này đem Tổ Long sơn đổi tên là Táng Long sơn.

Mặc dù Táng Long sơn có địa hình núi cao dốc đứng phong cảnh tú lệ, linh khí dồi dào, nhưng bởi vì có lời đồn đại gia tộc Long gia ly kỳ biến mất, nên không một môn phái nào dám ở đây khai tông lập phái sợ dính dáng tới xúi quẩy. Cho nên bao phủ trăm dặm đại sơn lại không có xuất hiện bất kỳ tông môn nào, cái này cùng cùng với những danh sơn Linh địa khác tông phái mọc lên san sát hoàn toàn khác biệt.

Trên con đường duy nhất đi đến Táng Long sơn, cỏ dại mọc lên san sát, cò nhiều vết bánh xe lõm xuất hiện, trong đó còn có dấu vó ngựa nông sâu khác biệt, từ vết tích không khó coi ra đã tồn tại thật lâu, Cổ Mộc biết đây là Cổ gia từ trên núi vận chuyển vật liệu gỗ còn sót lại. Tại địa điểm Táng Long sơn cũng chỉ có xe ngựa từ mộc trận Cổ gia di chuyển.

Di chuyển trên con đưởng hoàn vắng, cảm nhận trong không khí linh khí càng ngày càng dư thừa, Cổ Mộc dạt dào hứng thú, nghĩ thầm, Táng Long sơn phong cảnh sơn thanh thủy tú, chẳng biết tại sao làm chuyện tốt giám sát này lại đến trên người mình.

Trải qua một nữa lộ trình, ánh mặt trời sớm đã treo tại đỉnh, hiện tại, tuy là cuối mùa hè nhưng ánh nắng chói chang gay gắt vẫn còn, Cổ Mộc lau đi mồ hôi trên trán, liền đi đến một mảnh râm mát dưới cây nghỉ ngơi. Từ trong bao lấy ra túi nước uống một hơi dài, thuận tiện thưởng thức dãy núi trập trùng mỹ cảnh.

"Ừm?" Cổ Mộc bỗng híp mắt mình lại, bởi vì hắn vô tình loáng thoáng nhìn thấy một bóng người tại trên đường mình đi tới đang xuyên qua đám cỏ dại, mặc dù chỉ là lóe lên một cái rồi biến mất nhưng hắn lại khẳng định chính mình không có hoa mắt.

"Chẳng lẽ có người theo dõi chính mình?" Cổ Mộc trong lòng phát ra cảnh giác, nhưng bên ngoài lại giả vờ làm như mình hoàn toàn không biết, vẫn thể hiện như là đang say mê thưởng thức phong cảnh non sông tú lệ.

Nghỉ ngơi thời gian chừng một chén trà, Cổ Mộc thu nhập túi nước cất vào trong bao tiếp tục lên đường, nhưng bước chân lại bất tri bất giác tăng tốc độ nhanh hơn rất nhiều, còn thỉnh thoảng lặng lẽ lưu ý lấy sau lưng.

"Hầu ca, tiểu tử này di chuyển càng lúc càng nhanh, ngươi nói có thể hay không hắn đã phát hiện chúng ta?" Tại một đám cỏ dại mọc cao, một cái hán tử cường tráng khẽ giọng nói. Mà bên cạnh hắn đang ngồi xổm một cái nam tử xấu xí. Nam tử này Cổ Mộc nhìn sẽ liền nhận biết, chính là người hầu cấp độ nhập môn võ giả Hầu Tam bên cạnh Thẩm Như Ý.

Hầu Tam cũng cảm giác được bộ pháp di chuyển của Cổ Mộc tăng tốc không ít, mặc dù đôi lúc ngẫu nhiên ngừng chân thưởng thức phong cảnh trên đường, nhưng trực giác nói với mình, tiểu tử này hình như đã phát hiện bọn hắn.

"Phát hiện lại như thế nào?" Hầu Tam cười lạnh một tiếng, không thèm để ý chút nào.

Sáng sớm hôm nay hắn trong lúc vô tình phát hiện Cổ Mộc trên lưng vác lấy hành lý bước ra khỏi thành, lần trước bị Thẩm thiếu gia đánh một trận, hắn đem mối hận này ghi tạc trên đầu Cổ Mộc, nhìn thấy hắn muốn rời khỏi Bàn Thạch thành lập tức cảm thấy cơ hội báo thù đã đến, thế là hắn mang theo Tô Hậu một đường đuổi theo tới.

"Vậy chúng ta có muốn đi lên hay không. . ." Tùy tùng Tô Hậu không có đem lời nói hết, chỉ là làm một cái động tác chém ngang cổ.

Thấy Cổ Mộc lại tiếp tục ngừng chân thưởng thức phong cảnh, Hầu Tam ra dấu hiệu dừng tay, khóe miệng nhẹ nhàng giương lên tà khí nói ra: "Phía trước không xa có một gốc cây cổ thụ, là một địa điểm rất tốt tiễn hắn lên đường an nghỉ."

"Hầu ca, ngươi nói nếu chúng ta đem tiểu tử này giết đi, nếu là bị Cổ gia phát hiện nên làm sao xử lý a." Tô Hậu vẫn còn có chút lo lắng Cổ gia, dù sao đây chính là Bàn Thạch thành đại gia tộc, một khi bị phát hiện thì mạng nhỏ của mình cũng xong đời.

"Lão đệ không cần lo lắng, phế vật này tại Cổ gia không được coi trọng."Hầu Tam híp đôi mắt nhỏ, phân tích đạo lý rõ ràng: "Từ hướng hắn đi đường ta xác định tám thành là đi mộc trận Cổ gia, ở nơi đây tình hình thế nhưng là rất loạn, coi như là chúng ta đem hắn giết đi, Cổ gia cũng sẽ cho rằng phế vật này là chết trong tay thổ phỉ cường đạo."

Tô Hậu ngẫm lại cũng đúng, lúc này đối với Hầu Tam càng thêm bội phục, khó trách là thân tính bên người Thẩm công tử.

Hầu Tam hai người này trình độ theo đuôi rất không chuyên nghiệp, thường xuyên thò đầu ra quan sát, mà lại luôn luôn không ngừng chuyển đổi bụi cỏ, ở bọn hắn coi là rất bí ẩn, nhưng lại không biết đã sớm bại lộ.

Cổ Mộc khóe miệng cong một vòng giễu cợt, người theo dõi thật sự là ngớ ngẩn, bất quá cũng hơi yên lòng, trình độ theo dõi vụng về như vậy, nghĩ đến người truy đuổi cấp bậc cũng không cao đến đâu.

Tiếp tục đi trong chốc lát.

Con đường hướng về phía trước kéo dài lại đột nhiên rẽ ngoặt một cái, Cổ Mộc lúc này mới phát hiện phía trước mặt mình có một mảnh rừng già cản đường. Dừng bước lại từ trong ngực tay lấy ra ố vàng địa đồ, Cổ Mộc nhìn một chút, phát hiện như đi theo Cổ Đạo đi muốn quấn rất nhiều đường quanh co, nếu như trực tiếp từ lão lâm xuyên qua có thể tiết kiệm đi rất nhiều thời gian, thế là thu hồi địa đồ, chần chờ một chút liền tiến lão lâm.

Thấy Cổ Mộc tiến vào rừng già, Hầu Tam tặc lưỡi ánh mắt tinh quang lóe lên, nói: "Tiểu tử này thế mà không tiếp tục đi trên đường, bất quá tình hướng này càng tốt hơn, bớt chút nữa phải mất khỉ lực khiêng hắn vào rừng chôn giấu."

Hai người cũng không còn ẩn nấp thân mình, quang minh chính đại bay lượn đi vào rừng. Theo bọn hắn nghĩ tài rừng già ẩn tàng đã không có tất yếu, tại khu vực hoang sơn dã lĩnh ít ai lui tớinày chắc chắn sẽ không có người phát hiện, mà bọn hắn lại quả quyết cho rằng Cổ Mộc không cách nào từ hai người cấp độ nhập môn võ giả bọn họ trong tay đào thoát.

Bất quá để hai người buồn bực là khi bọn hắn tiến trong rừng, ở bên trong tìm nửa ngày cũng không có phát hiện Cổ Mộc, giống như tiểu tử này tiến vào đây liền mất tích.

Hầu Tam tức giận dậm chân, thế mà để Cổ Mộc ngay dưới mắt mình trốn thoát.

"Hầu ca làm sao bây giờ?"Tô Hậu tại phụ cận tiến hành tìm kiếm một vòng không có phát hiện Cổ Mộc, đành phải hỏi thăm Hầu Tam hành động bước kế tiếp như thế nào.

Bên dưới đại thụ, cặp kia gian giảo tròng mắt đổi tới đổi lui, rất nhanh nghĩ đến biện pháp, nghe hắn nói: "Chúng ta hiện tại trở về đem Cổ Mộc đi mộc trận sự tình nói cho thiếu gia, dùng thiếu gia tính tình khẳng định sẽ dẫn người đến đây thu thập hắn, đến thời điểm đó chúng ta bịt kín mặt hóa trang thành sơn lâm đạo phỉ, trực tiếp phóng hỏa giết người!"

"Diệu!" Tô Hậu giơ ngón tay cái lên.

Tô Hậu một cái vỗ mông ngựa khiến Hầu Tam rất dễ chịu, phiền muộn vì không truy đuổi được Cổ Mộc nhanh chóng biến mất, nhưng lên lông mày cười nói: "Đi, trở về!"

Sưu!

Hầu Tam vừa mới nói xong lời nói, một đạo cực kỳ bé nhỏ âm thanh sau lưng hắn vang lên xé gió lao tới, với tư cách cấp độ nhập môn trung kỳ võ giả, Hầu Tam tai mắt thông tuệ, ngay lập tức liền ý thức được có người phóng ám tiễn, cũng một lúc thân thể bản năng hướng về một bên tránh né.

"A!"

Bên trong mãnh rừng già truyền đến tiếng Tô Hậu kêu thảm, Hầu Tam đứng vững thân thể mới phát hiện vừa rồi kia một đạo âm thanh xé gió cũng không phải là tập kích chính mình, mà là tiến hành tập kích đánh trúng trên người Tô Hậu không có chút nào phòng bị, lúc này Tô Hậu mới ngã xuống đất che lấy cánh tay phải thống khổ giãy dụa, máu chảy như suối nhuộm đỏ toàn bộ ống tay áo!

"Ai!" Hầu Tam vội vàng nguyên khí gia trì, cảnh giác hướng nhìn bốn phía. Tuy nhiên, mặc cho hắn tìm kiếm chung quanh nơi này trừ lá rụng cùng vài tiếng tiếng chim hót, căn bản không có phát hiện dấu hiệu bất luận kẻ nào.

Hầu Tam vội vàng nhìn lại Tô Hậu đang nằm rạp trên mặt đất kêu gào, mới phát hiện trên vai phải hắn cắm một cây phi đao sáng như bạc, trên chuôi đao còn bao lấy vải thô.

Hầu Tam trong lòng nhất thời thắc mắc, có thể sử dụng phi đao tinh chuẩn như thế tiến hành đánh lén cấp độ nhập môn võ giả, thủ pháp cách không kích vật của người hạ thủ tương tối thành thạo, lực đạo cũng rất đủ, chắc hẳn thực lực cùng chính mình so sánh không phân cao thấp. Tại nơi vùng núi hoang dã này như thế nào lại xuất hiện dạng này võ giả, chẳng lẽ là theo dõi mình mà đến? Nghĩ tới đây Hầu Tam liền có một cảm giác bọ ngựa bắt ve hoàng tước phía sau, mà chính mình là cái kia đắc ý bọ ngựa.

Sưu!

Lại là một tiếng nhỏ xíu âm thanh xé gió.

Hầu Tam chợt cảm thấy một cỗ cảm giác nguy cơ dâng lên, bất quá hắn sớm có phòng bị, rất nhanh liền bắt được một cây phi đao chính hướng điểm yếu hại trên cơ thể mình bay vụt mà đến, lúc này cười lạnh một tiếng, một cái lắc mình liền tránh thoát đi.

Bất quá, tại thời điểm hắn tránh khỏi lại nghe được âm thanh vô cùng thê thảm của Tô Hậu gào thét. Vội vàng nhìn lại, lúc này mới phát hiện trên đùi Tô Hậu lại xuất hiện thêm một cây phi đao.

Tô Hậu lập tức lòng buồn bực muốn chết, vì sao cái này phi đao một cái tiếp một cái luôn nhấm chính mình, chẳng lẽ bởi vì chính mình là cấp độ nhập môn sơ kỳ võ giả liền dễ khi dễ sao? Đây cũng quá khi dễ người đi!

Hầu Tam càng thêm cảnh giác, bởi vì hắn hiểu được vừa rồi đánh lén mình một cái phi đao bất quá là hư chiêu mà thôi, mục tiêu chân chính là Tô Hậu đã thụ thương. Xem ra đối thủ đang có suy nghĩ sau khi giải quyết Tô Hậu lại đến đối phó chính mình, lập tức cũng khẳng định địch nhân không phải hai người đối thủ, nếu không cũng sẽ không ám sạt tập kích như thế.

Cổ Mộc ẩn tàng chỗ tối, trong tay cầm mấy cái ngân quang phi đao, khóe môi nhếch lên mỉm cười, thầm nghĩ, tại tiệm vũ khí mua mấy cái phi đao thật đúng là công dụng. Sau đó đem vải thô bọc tại trên cổ tay lấy xuống, xé nát tiến hành quấn ở tay cầm hai thanh phi đao.

Cổ Mộc đem một thanh phi đao hướng không trung ném đi, phi đao tại không trung chuyển vài vòng đợi đến sắp rơi xuống đất thời khắc, Cổ Mộc bỗng nhiên nhấc chân chuẩn xác đá vào trên tay cầm thanh phi đao, chỉ nghe 'Sưu' một tiếng, phi đao nổ bắn ra thẳng đến hướng Hầu Tam. Nhưng mà cái này vẫn chưa xong, ngay sau đó Cổ Mộc lại lần nữa ném thanh phi đao thứ hai sau đó tiếp tục dùng chân đá ra.

Lại là một đạo ám khí âm thanh!

Hầu Tam nhìn thấy phi đao mang theo kình phong đánh tới, ngay lập tức liền thấy rõ phương vị phi đao bắn ra, vội vàng đề khí né tránh, đang định phóng tới bụi cỏ tránh né phi đao, lập tức lại nhìn thấy một thanh phi đao đánh tới, lúc này quá sợ hãi, cũng không lo được hình tượng dùng một chiêu lộn nhào trên mặt đất miễn cưỡng né tránh lần thứ hai đánh lén.

"Vô sỉ tiểu. . ." Hầu Tam trên mặt đất chật vật đứng lên, vốn định chửi ầm lên đối phương vô sĩ chỉ biết đánh lén ám toán. Tuy nhiên, lời còn chưa nói hết, liền thấy một cái thân ảnh gầy yếu lướt dọc mà tới.

------------

Bạn đang đọc Vũ Nghịch Cửu Thiên (Phiên bản dịch) của Giang Hồ Tái Kiến
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi arsenalin_heart
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.