Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1621 chữ

Tiểu Anh được Vũ Long sốc lên lưng Tiểu Thiên thì tỏ vẻ không vui lầu bầu nói: “Năm nay muội đã cao hơn năm ngoái 2 đốt ngón tay rồi đấy thế mà vẫn không tự leo được lên lưng tiểu Thiên là sao?”

Hai anh em nhà sói có thể hình khá là to lớn chiều cao phải đến 1 m 80 chiều dài khoảng 3 m chúng nặng phải trên 6 tạ chứ không ít hơn, dù chúng có nằm xuống thì chiều cao của cái thân cũng hơn 1 m đi thì một cô bé 3 tuổi làm sao mà tự leo được lên lưng chúng chứ.

Vũ Long nhảy lên lưng Tiểu Ngao ra lệnh cho chúng từ từ tiến ra khỏi nhà. Bước ra khỏi cánh cửa nhà là có thể thấy các ngôi nhà to lớn mọc lên san sát nhau. Giống quang cảnh của một phường thị hơn là một nơi ẩn cư. Nhìn những ngôi nhà trông giống như những cửa hàng cửa hiệu mọc lên san sát khiến cho người ta có cảm giác như đang đi vào một khu mua sắm thì đúng hơn. Vũ gia xây dựng như vậy là để có cảm giác rằng mình không phải đang sống cô lập với thế giới bên ngoài. Trong sơn cốc các kiến trúc được bố trí giống như kiến trúc của một tòa thành không giống với các kiến trúc bố trí kiểu gia viên của một gia tộc tạo cho con người ta cảm giác như mình đang sống và sinh hoạt trong một tòa thành thị vậy. Làm giảm cảm giác bí bách và bức bối ở đám người trẻ tuổi trong gia tộc.

Tiểu Thiên, Tiểu Ngao di chuyển từ tốn trên con đường dẫn vào khu rừng phía trong cốc được lát bằng đá xanh khá là bằng phẳng hai bên đường là hai hàng vỉa hè với những cây cột đèn đá lục lăng cao tới 3 m có thể thấy cứ cách 6 m thì lại có một đèn đá lục lăng. Con đường đá với những cột đèn lục lăng như được tô thêm vẻ đẹp, lại vắng vẻ không mấy bóng người, tạo cho người ta cảm giác của sự hoang vắng cảm giác như ta đang bước đi trên một con phố trong một tòa thành hoang phế với những con đường không bóng người.

Phía trước con đường bỗng chốc xuất hiện một quảng trường với một bức tượng khổng lồ cao tới 20 m quay mặt nhìn ra một cái hố lớn. Bức tượng đó chính là tượng của Vũ Thiên Hải lão tổ của Vũ gia.

Bức tượng uy nghiêm của lão tổ Vũ gia lại làm cho Tiểu Anh có cảm giác sợ hãi nói: “Anh lần nào đòi đi chơi mẹ đều dẫn em ra đây à, chán chết đi được không thú vị gì cả. Ngắm nhìn tượng của lão tổ thì có cái gì vui chứ? Mà cái hồ kia nước bẩn chết đi được không trong như nước suối trong rừng.”

“Tiểu Anh em có biết hồ này tên là gì không?” Vũ Long cất tiếng hỏi em gái.

Tiểu Anh hai mắt ngây ngô nhìn Vũ Long lắc đầu.

Hồ này có tên là hồ Lục Thủy bởi vì bốn mùa nước hồ đều có màu xanh, nước hồ có màu xanh không phải là nước hồ bị bẩn mà là do trong nước hồ có nhiều tảo lục giống tảo lục này làm cho nước hồ có màu xanh như lá cây vậy Vũ Long giải thích cho em gái.

Tiểu Anh gật đầu lia lịa tỏ ra hiểu rồi nhưng trong lòng đang nghĩ cái gì mà tảo lục với không tảo lục nước không trong thì vẫn là nước bẩn, nước bẩn làm không nhìn thấy cá không cầm đá ném được lũ cá khiến chúng bơi toán loạn được thì không vui. “Nước bẩn là nước không ngoan chơi không vui.” Nghĩ đến đây Tiểu Anh vỗ vỗ vào Tiểu Thiên nói với Tiểu Thiên: “Mày đừng có như nước hồ không ngoan là ta không yêu đâu đấy.”

Tiểu Thiên đang sải bước nghe thấy Tiểu Anh nói với mình vậy cũng không hiểu đầu đuôi tai nheo thế nào chỉ biết ngơ ngẩn ngó qua Vũ Long.

“Anh mỗi lần đến đây em chỉ thích đi lên cái cầu kia chơi thôi.” Tiểu Anh chỉ về phía cây cầu có dáng cầu vồng với 16 hàng cọc tròn, toàn bộ cây cầu được làm bằng gỗ và cây cầu được phủ một lớp sơn màu đỏ, nó nối liền ra một hòn đảo trong hồ.

“Anh tại sao chơi trên cầu được mà không đi được vào ngôi đền trên đảo phía bên kia cầu à? Mẹ nói mỗi năm mới được vào đó một lần nhưng lại không giải thích gì với em cả. Còn cả cái con rùa đá khổng lồ mang cái tháp kia là thế nào? Em từng muốn mẹ mang em ra đấy chơi nhưng mẹ bảo nơi đó không được đi vào. Mẹ còn nói là nơi đó không có ai được đi ra kể cả ông nội cũng không được quyền đi ra.”

Vũ Long nhìn về phía hướng bàn tay Tiểu Anh chỉ trong tầm mắt xuất hiện một tháp vuông có 3 tầng, tầng dưới xây rộng hơn, rồi thu nhỏ dần lên tầng trên, các mặt phía đông và tây có 3 cửa cuốn, phía nam và bắc có 2 cửa cuốn nhọn ở đầu. Đỉnh 2 tầng có lan can chạy xung quanh. Bốn đầu đao đắp uốn cong dần lên vào giữa đỉnh, trên đỉnh có hình ngôi sao 5 cánh toàn bộ tòa tháp nằm trên một con rùa không biết là rùa thật hay rùa đá nhìn rất sống động nổi giữa hồ.

Vũ Long biết cái tháp trên con rùa đó, mỗi lần đi qua hồ Lục Thủy cậu đều nhìn nó một hồi. Mọi người vẫn thường gọi nó là Tháp Rùa. Từ khi Vũ gia theo truyền tống trận đến đây thì trong sơn cốc cũng chỉ có một gian nhà đơn giản và cái Tháp Rùa ý là công trình do con người xây dựng. Lão tổ cũng đã để lại cảnh bảo trong gian nhà là không được tìm cách tiếp cận cái tháp ý. Xung quanh cái tháp có trận pháp bảo vệ nếu cố gắng tiếp cận nó thì sẽ bị trận pháp công kích đánh bật ra ngoài và chịu thương tổn rất nghiêm trọng, tu vi càng cao thì chịu công kích càng lớn điều này cậu biết do cha cậu cảnh báo cậu.

Vũ Long một hồi nhìn chiếc tháp rồi quay ra nói với em gái: “Cây cầu muội hay chơi là cầu Thê Húc muội có biết ý nghĩa của nó là gì không? Ý nghĩa của nó là: “nơi giọt ánh sáng đậu lại” hay nói cách khác mỗi khi mặt trời mọc từ phía đông ánh sáng của mặt trời buồi sớm sẽ đậu lại trên cây cầu ấy. Cây cầu này là do Vũ Thần Siêu một trưởng bối trong tộc chúng ta thiết kế xây dựng Vũ Long vừa hỏi vừa tự trả lời: Cây cầu không chỉ mang ý nghĩa nó là “nơi giọt ánh sáng đậu lại” mà còn có hàm ý sâu xa khác có liên quan đến ngôi đền trên đảo Đền Ngọc Sơn. Đền Ngọc Sơn là nơi tưởng nhớ những người đã mất những người đã cống hiến cho gia tộc. Đặt tên là Đền Ngọc Sơn vì Vũ gia ví mỗi thành viên hay những người có đóng góp cho gia tộc họ Vũ đã ngã xuống là một viện ngọc, mà hàng nghìn viên ngọc thì tạo nên một núi ngọc lớn vì vậy cái tên Ngọc Sơn ra đời. Những người được tưởng nhớ thờ phụng trong ngôi đền sẽ luôn được thấy ánh sáng ban mai của buổi sớm qua cây cầu, không những vậy khi đi hết cầu Thê Húc ta còn bắt gặp cổng đền với hàng chữ Đắc Nguyệt Lâu nghĩa là lầu hứng lấy ánh trăng ý nghĩa có lẽ cũng tương tự với cầu Thê Húc.”

“Anh cũng từng thắc mắc nhiều như em vậy. Hai anh em mình dừng lại bên hồ một lúc để anh kể cho em nghe một số chuyện nhé?” Vũ Long nói: “Tất cả những thứ anh biết về Đền Ngọc Sơn cầu Thê Húc hay Đắc Nguyệt Lâu đều là anh được nghe từ ông nội, cha và một vài người trong tộc.”

“Tiểu Thiên, Tiểu Ngao dừng lại bên gốc cây bên hồ kia cho ta.” Vũ Long nói ra hiệu cho hai con linh thú đi về phía một cái cây.

Đi đên bên gốc cây Vũ Long nhảy ra khỏi lưng Tiểu Ngao tiến về phía Tiểu Anh đỡ cô bé rời khỏi lưng Tiểu Thiên rồi đặt cô bé ngồi xuống gốc cây, hai anh em nhà sói cũng nằm xuống nghỉ bên cạnh gốc cây. Vũ Long ngồi xuống bắt đầu nói: “Cũng sắp đến ngày tưởng niệm rồi em sẽ được đi vào Đền Ngọc Sơn thôi nhưng trong đấy không phải nơi mà em có thể vui chơi, nếu em mà quậy phá trong đó thì sẽ làm cho mẹ, cha, ông nội và mọi người sẽ rất tức giận đó, đến lúc ý em tự biết mình sẽ bị gì rồi đấy.” Vũ Long nói có phần dọa nạt cô em gái nhỏ của mình.

Bạn đang đọc Vũ Long sáng tác bởi Black-Rain
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Black-Rain
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 34

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.