Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1226 chữ

Bốp một tiếng Duy Tùng lại bị Duy Giả đánh cho một cái vào đầu: “Đứa con ngu ngốc này long huyết nhân tộc và long thú tộc giống nhau sao? Duy Giả không hài lòng về Duy Tùng.”

“Long huyết nhân vốn là nhân tộc nhưng không hiểu sao họ lại dung hòa được máu huyết của long tộc trong cơ thể mình cũng như thừa hưởng một vài kỹ năng đặc biệt của long tộc.” Duy Tùng lạnh lẽo nói với đứa con: “Bình thường con không chịu đọc sách tìm hiểu kiến thức nên nhận thức mới kém vậy đó. Sau này chuyện gì không biết thì ít lên tiếng thôi.”

“Duy Giả tiền bối đây là Đới Quyết Thắng huynh, người bị đám người Ngô Kiếm Thanh khi dễ.” Vũ Long chủ động giới thiệu Đới Quyết Tháng cho hai cha con Duy Giả

Duy Giả và Duy Tùng khi đi đến bên Vũ Long chỉ liếc nhìn Đới Quyết Thắng một chút rồi cũng không chú ý tới cậu ta nữa, mọi quan tâm của họ đều đặt lên Chấn Long.

Vũ Long chủ động giới thiệu kéo sự quan tâm của Duy Giả và Duy Tùng về vấn đề huyết thống của mình sang một chủ đề khác tránh cho việc hai cha con họ đàm luận quá nhiều về chủ đề này. Dù sao đây cũng là sân thi đấu xung quanh có rất nhiều tai mắt, không phải là một nơi tốt để nói quá nhiều để lộ các thông tin về bản thân.

Vũ Thắng thấy Vũ Long giới thiệu mình liền chủ động chào hỏi Duy Giả: “Vãn bối Đới Quyết Thắng xin ra mắt tiền bối. Mong tiền bối chỉ giáo nhiều.”

Duy Giả chỉ mỉm cười gật đầu không có nói gì với Vũ Thắng.

Vũ Thắng lại hướng Duy Tùng nói: “Rất vui được làm quen, ta là Đới Quyết Thắng.”

“Ta là Duy Tùng, Quyết Thắng cậu cứ tùy ý gọi ta không cần câu lệ. Mà sao cậu không dùng thuốc chữa thương đi? Nhìn bộ dạng cậu kìa, thảm hại quá.”

Vũ Thắng có chút xấu hổ nói: “Nhẫn trữ vật của ta bị bọn họ đoạt rồi, giờ cũng không còn lại gì, chỉ còn cách tự bản thân hồi phục thôi, chút tổn thương này ta vẫn chịu được.”

Duy Tùng nói: “Chấn Long à, làm người tốt quan tâm người khác thì cũng làm người tốt cho chót chứ bản thân cậu cường tráng không cần thuốc chữa thương nhưng người ta thì khác, cứu người sao không cho người ta thêm một viên đan dược chữa thương chứ?”

“Huynh đệ lại đây ta cho cậu một viên đan dược. Tên Chấn Long kia thích làm anh hùng nhưng lại là một tên anh hùng keo kiệt bủn xỉn đúng là ta có chút không ngờ.” Duy Tùng cố ý châm chọc Chấn Long.

Duy Giả nói: “Duy Tùng con bớt nói nhảm đi không? Hay muốn ta cho một trận đây?”

Duy Tùng cười trừ nhìn Duy Giả nói: “Được rồi mà cha con chỉ làm cho không khí thêm chút vui vẻ thôi mà. Cũng cần có người quan tâm huynh đệ Quyết Thắng đang bị thương chứ.” Duy Tùng nhanh nhẩu đáp rồi hướng chỗ Đới Quyết Thắng đi tới, đưa cho cậu ta một viên đan dược giúp cậu ta trị thương.

Duy Giả lại cất tiếng hỏi Vũ Long đang trầm mặc: “Cháu tính thế nào rồi chuyện này giải quyết ra sao?”

Vũ Long lắc đầu nói: “Cháu cũng không biết, dẫu sao cũng kéo lên xung đột với Ngô Kiếm Thanh rồi dù tha hắn hay không thì sau này cũng sẽ có rất nhiều phiền toái. Nhưng cháu không có sợ, chỉ cần ngày mai vượt qua kiểm tra vòng 3 vào Lôi Chấn học viện cháu cũng có chỗ dựa không phải quá lo lắng.”

Duy giả nói: “Vậy còn Đới Quyết Thắng cậu ta cháu tính thế nào?”

Vũ Long nhìn Duy Giả có cảm giác như bị ông nhìn thấu, câu hỏi của Duy Giả động đến điểm mấu chốt của vấn đề. Vũ Long cảm giác như Duy Giả đang mượn câu hỏi thăm dò mình vậy.

“Mình nghĩ gì vậy Duy Giả tiền bối là một người tốt. Có lẽ mình lo sợ bị lộ quan hệ với Vũ Thắng lên lo lắng quá rồi.” Vũ Long nghĩ thầm trong lòng.

Vũ Long nói: “Cháu cũng đã nói với Đới Quyết Thắng rồi đợi cháu giải quyết xong với Ngô Kiếm Thanh cậu ta có thể đi đâu tùy ý. Cháu không có cần nô bộc”

Duy Giả và Vũ Long đang nói chuyện thì tên hộ vệ của Ngô Kiếm Thanh lại đi quá hướng Vũ Long nói: “Chấn Long công tử, Ngô thiếu gia đã tỉnh rồi công tử xem chúng ta có thể giải quyết vấn đề khế ước được chưa?”

Vũ Long nói: ‘Được các người đưa hắn qua đây đi để chúng ta nói chuyện.”

Ngô Kiếm Thanh rất nhanh được đưa đến trước mặt Vũ Long.

Vũ Long nói: “Ngô Kiếm Thanh giờ ngươi biết cảm giác bị ngươi khác trà đạp là thế nào rồi chứ?”

Ngô Kiếm Thanh ánh mắt đầy oán độc nhìn Vũ Long không có nói.

Vũ Long nói: “Đừng nhìn ta bằng ánh mắt như vậy, ta đang là người nắm giữ sinh tử của ngươi.”

Ngô Kiếm Thanh có cảm giác rét lạnh toàn thận. Từ nhỏ đền giờ trong đời hắn chưa bao giờ lại chịu cảnh như vậy.

Ngô Kiếm Thanh nói: “Chấn Long ta cũng không vòng vo với ngươi, ngươi ra một cái giá để giải trừ khế ước chủ tớ giữa ta và ngươi? Tuy chúng ta quyết đấu công bằng nhưng cũng đừng tưởng là có thẻ đem ta trở thành nô bộc của ngươi đâu.”

Vũ Long nói: “Thân phận người thế nào ta cũng không có quan tâm. Ngươi tưởng ta không dám đem người thật sự biến thành nô bộc chắc? Ta là không cần một tên nô bộc tâm địa ác độc như ngươi mà thôi. Trước ngươi giao nhẫn trữ vật của mình qua đây cho ta rồi chúng ta lại nói chuyện.”

Ngô Kiếm Thanh có chút giật mình hỏi: “Ngươi lấy nhẫn trữ vật của ta làm gi?”

Vũ Long nói: “Của ngươi thì cũng là của ta chứ sao? Giờ ngươi không phải nô bộc của ta sao? Thứ gì của người trả là của ta? Đúng nghĩ đến việc không giao ra.”

Ngô Kiếm Thanh trong lòng rất tức giận nhưng giờ hắn không làm gì được Vũ Long, giờ sinh tử đang bị Vũ Long khống chế hắn cũng không giám mạnh miệng đối cứng với Vũ Long. Vũ Long là một người cho hắn cảm giác có thể làm bất cứ việc gì mà không bị ảnh hưởng bởi sự uy hiếp. Thân phận của Vũ Long cũng không rõ ràng làm Ngô Kiếm Thanh cũng không dám tùy ý đối kháng mạnh mẽ lại vào thời điểm này. Dù không đành lòng Ngô Kiếm Thanh vẫn giao ra nhẫn trữ vật của mình cho một tên hộ vệ đưa tới cho Vũ Long.

Bạn đang đọc Vũ Long sáng tác bởi Black-Rain
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Black-Rain
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.