Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1401 chữ

Đang mải suy nghĩ mà không để ý Vũ Long vô tình va chạm với một tu sĩ đí đường, người tu sĩ kêu lên một tiếng ui da.

Vũ Long lúc này mới biết là mình đi không có để ý dẫn tới va vào người khác cậu nhanh tróng hướng người đó xin lỗi: “Xin lỗi vị tiền bối là ta lơ đễnh va phải người mong người thông cảm cho vãn bối.”

Người tu sĩ va chạm với Vũ Long không có nóng giận nói: “Không có gì chỉ là chút chuyện nhỏ thôi.” Vị tu sĩ này cũng là tinh ý ngay sau khi va chạm với Vũ Long ông đã cẩn thận quan sát và đánh giá Vũ Long một hồi.

Người tu sĩ tiếp tục lên tiếng: “Ta có thể mạn phép hỏi cậu đang đi đâu được không?”

“Không dám giấu tiền bối vãn bối đang đi tìm điểm dự thi của Lôi Chấn học viện.”

Chùng hợp đến vậy sao ta là người của Lôi Chấn học viện đảm nhiệm việc hướng dẫn cho các thí sinh ta mới vừa hướng dẫn một tốp thi sinh cùng phụ huynh của họ đi tìm nơi nghỉ tạm qua đêm, ta đang trên đường trở về điểm dự thi. Cậu có thể đi cùng với ta đến đó.”

“Mà người thân của cậu đâu? Ta không có thấy?”

Vũ Long nói: “Vãn bố chỉ đi có một mình thôi ạ, không có ai đi cùng hết. Thật may quá có tiền bối dẫn đường vãn bối cũng là lần đầu tiên đến đây nên cũng không có dành đường đi ở nơi này. Vậy vãn bối làm phiền tiền bối rồi.”

“Cậu chỉ đi có một mình?” Người tu sĩ không có tin hỏi lại một lần nữa. Từ những điều Vũ Long nói người tu sĩ cũng không cảm thấy cậu nói dối nhưng sau khi quan sát khí chất rồi nhìn hai con yêu thú đi cùng Vũ Long vị tu sĩ này đã nghĩ Vũ Long là thiếu gia quyền quý nào đó nhưng khi nghe đến việc cậu chỉ đi có một mình thì lại làm cho người tu sĩ có vẻ bất ngờ.

“Vâng tiền bối vãn bối chỉ đi có một mình. Á mà quên còn có hai người bạn này đi cùng vãn bối nữa.” Vũ Long chỉ chỉ hai anh em nhà sói đang đứng phía sau mình rồi nói tiếp: “Như vậy thì chắc không tính là đi một mình thì mới đúng.” Vũ Long vừa nói vừa cười.

Người tu sĩ không biết lên nói gì, theo phản xạ nói ra một câu: “À ừm…như vậy thì cũng không tính là đi một mình.” Khuôn mặt của người tu sĩ lúc này có chút khó hiểu.

Người tu sĩ nói: “Ta tên là Lý Biên là giám sát cấp thấp của Lôi Chấn học viện trong kỳ thi tuyển này. Ta làm nhiệm vụ hướng dẫn cho thí sinh đến tham gia kỳ dự tuyển. Các nhân viên của Lôi Chấn học viên có mặt ở cuộc tuyển chọn học viên mới đều được gọi là các giám sát mà chủ yếu là các nhân viên cấp thấp như ta. Một số nhân viên cấp cao thì làm nhiệm vụ quản lý phân phối công việc cho chúng ta cũng được gọi là giám sát. Tuy cùng là giám sát nhưng thân phận lại không giống nhau. Một số trưởng bối giáo sư chuyên chấm điểm, đánh giá năng lực các thí sinh thì gọi là giám khảo cậu nên biết điều này mà xưng hô.”

“Mà sao ta lại nói nhiều với cậu vậy không biết?” Lý Biên cảm thấy chính mình có chút khác lạ, bình thường hắn vốn là người không hay nói nhiều:

“Giờ cậu đi theo ta, ta dẫn cậu đi đến điểm dự thi.”

Chấn Long nói: “Vậy cám ơn tiền bối trước, vãn bối tên là Chấn Long.”

Lý Biên nói: “Không cần cám ơn, đây là công việc của ta chúng ta đi thôi ta còn rất nhiều việc phải làm.”

Lý Biên dẫn Vũ Long đi qua vài con phố, hướng đi tiến về một công trình to lớn nào đó mà Vũ Long có thể nhìn thấy thấp thoáng, nhưng lại bị những ngôi nhà bên đường làm cản trở tầm nhìn của cậu. Rồi bất ngờ khi quặt ra từ một con phố đến một quảng trường rộng lớn. Đập vào mắt Vũ Long lúc này là một kiến trúc khổng lồ 4 tầng. Vũ Long chưa bào giờ nhìn thấy một kiến trúc nguy nga to lớn đến vậy .

Thế nào thấy bắt ngờ lắm phải không lần đầu tiên nhìn thấy nó Lý Biên ta cũng giống cậu bây giờ vậy. Đó là lần đầu tiên khi ta đến đây làm nhiệm vụ trong lần tuyển chọn học viên cách đây 10 năm. Cái kiến trúc hình ê – líp khổng lồ cao chính xác 80m với bức tường bên ngoài có chu vi hơn 1000m với hàng trăm ô cửa mái vòm cuốn ở 3 tầng dưới. Các ô cửa mái vòm cuốn là nơi đặt các bức tượng các chiến binh huyền thoại của đấu trường, một chiến binh để có thể có được bức tượng đặt trên các ô cửa mái vòm cuốn kia phải trải qua bao nhiêu trận chiến gian khổ theo ta biết một chiến binh ít nhất phải dành 99 trận chiến thắng liên tiếp sau đó vượt qua trận chiến thử thách cuối cùng của đấu trường mới được vinh danh điêu khắc tượng của bản thân nên các ô cửa mái vòm đó. Bức tường đó được mọi người gọi với cái tên “Bức tường danh vọng các chiến binh”. Bức tường của đấu trường “Các Chiến Binh” nổi tiếng là nơi tổ chức tuyển chọn học viên của Lôi Chấn học viện ở thành Gia Định. Cậu phải biết Lôi Chấn học viện danh vọng như nào mới có thể lấy nơi đây là nơi thi tuyển học viên rồi đấy. Không chỉ ở thành Gia Định mà ở tất cả các thành trì của Đình Chấn quốc, nơi Lôi Chấn học viện tổ chức thi tuyển học viên đều được tổ chức ở đầu trường lớn nhất danh giá nhất. Lôi Chấn học viện là gì chứ? Là học viện quân sự lớn nhất Đình Chấn quốc các học viên nắm giữ nhiều vị chí chủ chốt trong quân đội Đình Chấn quốc. Lôi Chấn học viện không khác gì gốc rễ tạo dựng lên quốc gia các học viện khác sao có thể so sánh được.”

“Gia nhập vào Lôi Chấn học viện là mơ ức của bao người, Chấn Long cậu nghĩ mình có đủ năng lực gia nhập vào học viện của ta chứ?” Sau một hồi thao thao bất tuyệt Lý Biên quay ra hỏi Vũ Long.

“Cái này thì đợi ngày mai là tiền bối sẽ biết ngay thôi.” Vũ Long tự tin trả lời.

“Khẩu khí có vẻ lớn đấý, nhưng vẫn phải có thực lực mới được, không phải chỉ cần là một thiếu gia là có thể vào được đâu.” Lý Biên nói đầy ẩn ý.

Lý Biên lúc này vẫn không tin tưởng những gì mà Vũ Long nói cho lắm tiếp tục nói: “Thế rốt cuộc người nhà hay hộ vệ của cậu đâu rồi?”

Vũ Long không có trả lời mà chỉ mỉm cười.

“Hừ tên tiểu tử…ta cũng không có thời gian dây dưa với cậu, nhìn thấy phía bên kia chứ?” Lý Biên chỉ về phía cổng vào đấu trường nơi đó có một loạt nhưng cái lều lớn được dựng lên phía ngoài.

“Đó là nơi ngày mai đăng ký và kiểm tra thuộc tính, sáng mai bắt đầu nhận đăng ký và kiểm tra lúc 7 giờ sáng. Nhớ kỹ mà đến sớm xếp hàng, đến muộn thì phải đợi khá lâu đó. Còn cái quầy nhỏ phía kia là nơi ta làm việc là quầy tiếp nhận và hướng dẫn người tham ra dự tuyển nếu muốn có chỗ ngủ qua đêm thì qua đấy. Không còn việc gì nữa thì ta đi đây.” Lý Biên nói xong thì bước thẳng về phía quầy nhỏ.

Bạn đang đọc Vũ Long sáng tác bởi Black-Rain
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Black-Rain
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.