Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1388 chữ

“Vâng ông nội.” Vũ Long nhẹ nhàng đáp.

“Gia tộc chúng ta lớn mạnh là nhờ vào khả năng chế tạo trận pháp năng lượng qua đó buôn bán với các gia tộc với các quốc gia khác. Hệ thông trận pháp năng lượng của chúng ta so với các sản phẩm cùng loại khác thì tốt hơn rất nhiều vì vậy chiếm thị phần rất lớn trên thị trường. Đặc biệt là trận pháp năng lượng thổ thuộc tính là trận pháp mà gia tộc chúng ta am hiểu chế tạo nhất, cũng là sản phẩm làm lên tên tuổi của gia tộc chúng ta trên thị trường sản phẩm quân sự mang tính phòng thủ. Những sản phẩm trận pháp năng lượng thuộc tính khác gia tộc chúng ta cũng chế tạo nhưng sản phẩm chủ lực vẫn là hệ thống trận pháp thổ thuộc tính do người trong gia tộc chủ yếu mang thuộc tính thổ, tuy những thuộc tính khác cũng có mang nhưng không phải ai trong gia tộc cũng có kỹ năng và tố chất theo đuổi nghề này.”

Vũ Thạch lại nói tiếp: “Bản thân cháu mang 5 loại thuộc tính là thổ thuộc tính, hỏa thuộc tính, thủy thuộc tính, mộc thuộc tính và lôi thuộc tính. Hỏa thuộc tính của cháu chỉ ở mức tinh thông phẩm chất còn kém phẩm chất ưu tú của mộc và thủy thuộc tính, lôi thuộc tính thì có phẩm chất hoàn mỹ giống thổ thuộc tính, nhưng cháu lại chưa tu luyện công pháp thuộc tính lôi. Vì vậy giờ hỏa thuộc tính là thuộc tính mang tính công kích mạnh nhất của cháu, tuy vậy dù cháu có tu luyện pháp quyết hỏa thuộc tính cao cấp thì uy lực của nó cũng vẫn bị giới hạn không phát ra được uy lực mạnh nhất qua đó cũng làm giảm chiến lực của cháu. Nên khi ra ngoài cháu cần tìm kiếm công pháp lôi thuộc tính cho mình. Nhưng ta nghĩ điều này cũng dễ dàng thôi vì Đình Chấn Quốc có một học viện khá nổi tiếng với công pháp trụ cột thuộc tính lôi, tu sĩ khi tham ra thi tuyển vào học viện đó bắt buộc phải có lôi thuộc tính. Học viện đó người ta gọi là Lôi Chấn, với lôi thuộc tính hoàn mỹ cháu sẽ gia nhập học viện đó không mấy khó khăn. Đây là những điều ta biết được khi cách đây không lâu bí mật ra ngoài sơn cốc tiến nhập vào Đình Chấn Quốc thu thập một ít tin tức nhầm phục vụ cho kế hoạch này.

“Cháu nhớ khi ra bên ngoài không được để cho người khác biết về việc cháu là một trận pháp năng lượng sư tránh việc khi chúng ta bắt đầu có những va chạm với Đường Minh quốc bị họ tra xét ra lai lịch.”

“Vâng ông nội người yên tâm cháu vẫn còn muốn ngồi trong lòng nghịch bộ râu của người mà, nên cái mạng nhỏ này cháu sẽ rất cẩn thận.” Nói đến đây Vũ Long cười đắc ý.

“Cái thằng nhỏ này cha người thì là tên nhạt nhẽo không biết đùa cợt, mẹ cháu thì hiền thảo vậy không biết cháu giống ai chứ?” Vũ Thạch hắng giọng nói.

“Cháu giống người mà ông nội.” Vũ Long đáp.

Vũ Thạch nở nụ cười hiền hòa nhìn đứa cháu yêu quý nói: “Cái thằng quỷ miệng lưỡi cháu càng ngày càng dẻo đó, nhưng ta thích.”

“Cháu quay về với cha mẹ đi, ta phải qua xem xét đám Võ Sĩ do Vũ Hoàng lựa chọn mới được, tuy nói là để nó lựa chọn nhưng cũng không thể mang những người không có tiềm năng đi ra bên ngoài được, chỉ tổ làm chúng mất mạng.” Vũ Thạch nói đến đây không nhìn xem Vũ Long có đi hay chưa mà đã quay người đi về phía đám Vũ Hoàng đang đứng đợi bên cái đình trên đảo.

Mọi người Vũ gia vẫn ở trên đảo nhưng chỉ có vài người tiến vào trong đền, còn đa phần thì chỉ đứng phía trước cửa đền khom người thi lễ vào trong đền chứ họ không có vào. Thời gian sau đó mọi người hầu hết đang đứng tụ họp thành nhóm thảo luận vấn đề mà Vũ Thạch vừa nói.

Vũ Long đưa ánh mắt tìm cha mẹ thì thấy cha mẹ cậu đang đúng nói chuyện với vài người vì vậy cậu không có đi qua mà đi tìm kiếm Tiểu Anh nhưng không thấy bóng dáng Tiểu Anh đâu cả. Vũ Long bắt đầu đi tìm kiếm quanh đảo.

Vũ Long nghĩ con bé vẫn luôn muốn được lên đảo chơi, hôm nay cha mẹ đang bận không có ai ước thúc, Tiểu Anh chắc lại chạy đâu tìm thú vui rồi. Nghĩ đến đây Vũ Long càng nhanh chân đi tìm Tiểu Anh sợ con bé nháo một trận trên đảo này thì không được hay cho nắm.

Vũ Long vừa mới đi vài bước quanh đảo thì một tiếng ầm lớn vang lên kết giới trận pháp trên đảo bất ngờ chuyển động cho thấy dấu hiệu sắp đóng lại mà thời gian mọi người lên đảo chưa có được 2 tiếng, còn hơn một tiếng nữa mới đến lúc đại trận đóng lại.

Lúc này một cô bé hớt hải chạy lại phía Vũ Long kêu: “Anh giúp em đi dậy giỗ 3 con cóc chập chen đội cái gì mà nửa quà đào, mà mấy hôm trước anh nói với em ý. Em cho chúng ăn ô mai chúng không ăn còn nhổ xuống đất thật lãng phí, mẹ vẫn dạy phải quý trọng đồ ăn không được lãng phí thế mà mấy con cóc chết toi ý lại dám nhổ ô mai do mẹ làm. Anh đi với em cho chúng một trận đi. Lát nữa em cũng đi tìm mẹ để mẹ cho chúng mấy roi vào mông xem lần sau còn dám nhổ ra không.” Cô bé Tiểu Anh hâm hực nói.

Vũ Long còn đang choáng váng vì lời nói của Tiểu Anh thì bên tai vang lên tiếng: “Mọi người mau rời khỏi đảo, trận pháp bảo vệ sẽ nhanh chóng đóng lại cánh cửa Đắc Nguyệt Lâu cũng sẽ đóng lại, sẽ khá phiền phức để mở ra trận pháp, trận pháp tuy là do ta bố trí thật nhưng hộ giả Tam Tinh Cóc không phải dễ ứng phó.” Là Vũ Thạch lớn tiếng hô thúc dục mọi người nhanh rời đảo.

Trận pháp trên đảo do Tam Tinh Cóc cũng chính là ba con cóc khiên nghiên mực tạo lên đây là ba con cóc khôi lỗi kết hợp với trận pháp trong cơ thể khôi lỗi, là một loại trận pháp kết hợp khôi lỗi cao cấp rất hiếm gặp. Tam Tinh Cóc là khôi lỗi cấp Võ Hoàng có linh trí vì vậy chúng có chính kiến của mình. Vũ Thạch có được chúng là do lão tổ Vũ gia ban cho, được ông dùng bố trí làm trận pháp trên đảo, nhưng 3 con cóc này lại khá ương bướng nếu không thoát ra được trước khi trận pháp đóng lại muốn TamTinh Cóc mở ra để người Vũ gia rời đi thì rất khó khăn, lên Vũ Thạch khá đau đầu mỗi khi phải ứng phó với chúng, có lẽ chỉ có người tạo ra chúng lão tổ Vũ gia mới có thể chân chính khiến chúng thành thật nghe lời.

Sau khi người cuối cùng của Vũ gia rời đảo cũng là lúc cánh cửa Đắc Nguyệt Lâu đống lại. Lúc này mọi người đang hậm hực không biết ai gây lên cái họa này làm mọi người một phen chạy nháo nhào.

“Vũ Bảo có phải cháu nháo sự không?”

Vũ Bảo đang ở một bên ngơ ngác không hiểu trên đảo có chuyện gì bỗng có tiếng quát hỏi theo bản năng mọi lần khi cậu quậy phá bị quát hỏi cậu lớn tiếng hô: “Không phải cháu, không phải cháu làm.”

Mọi người lúc này đều đang chăm chăm nhì Vũ Bảo như kẻ có tội.

Bạn đang đọc Vũ Long sáng tác bởi Black-Rain
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Black-Rain
Thời gian
Lượt đọc 27

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.