Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thế giới này phản bội ta

Tiểu thuyết gốc · 2034 chữ

Chương 26 - Thế giới này phản bội ta...

(Từ chương này mình đổi "trung học phổ thông cấp 3" thành "cao học", lý do là đỡ mất công gõ chữ ).

---

"618 chính là một ngày ăn ba bữa trong vòng 6 tiếng, 18 tiếng còn lại nhịn, chỉ uống nước lọc." Giang An giải thích.

"Ha... 18 tiếng chỉ được uống nước lọc..." Phương Thảo há hốc mồm, cảm giác cái phương pháp này quá khắc nghiệt.

Thấy Phương Thảo lòng sinh thoái ý, Giang An nắm tay nàng hai mắt chân thành khuyên nhủ:

"Có cố gắng mới có hồi báo! Với cả sau khi giảm đến cân nặng nhất định rồi thì không cần kham khổ như vậy nữa, ăn uống bình thường, chú ý tránh đồ dầu mỡ là có thể duy trì vóc dáng."

Đến đây, rốt cuộc Phương Thảo cũng bị thuyết phục, hai mắt ánh lên vẻ quyết tâm, hít sâu một hơi, nắm chặt nắm đấm giờ lên trời hô lớn: "Nói hay lắm! Có cố gắng mới có hồi báo!"

"Quyết tâm!"

Nhóm học sinh bị khí thế của nàng dẫn động, cũng nhao nhao hò hét động viên: "Quyết tâm! quyết tâm!!"

"Được rồi, từ mai, à không, từ tối nay liền chỉ ăn đậu xanh!"

Giang An thấy cơ hội đến, tranh thủ mời: "Vừa khéo em bán chè đậu xanh... "

"Không được, chị bị tiểu đường kiêng ăn đồ ngọt, hẳn siêu thị gia đình bên kia có bán đỗ xanh đi, chị qua đó mua."

Còn chưa nói hết câu đã bị Phương Thảo cắt ngang.

"Cảm ơn em nhé!"

Nói xong liền kéo con gái cất bước rời đi.

Giang An: ...

Cứ như vậy đi sao? ít ra cũng mua một cốc ủng hộ chứ?

Cảm tình tốn thật nhiều miệng lưỡi tư vấn cho nàng đây.

...

Phương Thảo đi, nhóm học sinh cũng tản.

Giang Phong bụm miệng, hắn thật rất muốn cười, nhưng thấy sắc mặt Giang An không tốt đành cố nhịn xuống.

Chủ hàng nướng bên cạnh chứng kiến toàn bộ trò vui vừa rồi, lén quăng mắt thăm dò xe hàng của hai anh em, phát hiện vậy mà chỉ bán mỗi chè đậu xanh cùng bánh trôi.

Ánh mắt hắn loé lên một tia khó hiểu.

Hắn lăn lộn kiếm sống ngoài đường đã rất nhiều năm, nắm tương đối rõ tập tính thói quen dân địa phương.

Ví dụ như khu này, đầu đường có một trường cao đẳng nghệ thuật, ngay bên cạnh là trung tâm ngoại ngữ, chưa kể đối diện còn có hai cái trường học cùng các loại văn phòng công ty...

Học sinh sinh viên, nhân viên văn phòng, lao động phổ thông... Nói chung là rất đông người trẻ tuổi, thích hợp bán ăn vặt.

Ừm, mặc dù hiện tại đang nghỉ hè, có phần thưa thớt.

Nhưng không phải cứ tùy tiện bày cái gian hàng là có thể kiếm ăn.

Nhất là hai món chè đậu xanh bánh trôi truyền thống này.

Nếu là 20 năm trước, khi mọi thứ còn thiếu thốn thì quả thật những món ăn vặt này rất được ưa chuộng.

Nhưng theo thời gian, ăn vặt càng ngày càng biến tấu đa dạng, thị hiếu cũng dần thay đổi, những món truyền thống đã không còn có sức hút với giới trẻ.

Thời đại mọi người chạy theo xu hướng, ngon miệng thôi là chưa đủ, mà hình thức còn phải độc lạ bắt mắt.

Chụp hình khoe lên mạng là chính nha.

Mang theo một tia khó hiểu, chủ hàng nướng liền thỉnh thoảng nhìn bên Giang An một chút.

Nửa giờ không thấy có khách hỏi thăm, càng khẳng định suy luận của mình là chính xác, cảm khái lắc đầu.

Quả là người trẻ tuổi, hoàn toàn không có chút kinh nghiệm.

...

Một tiếng đồng hồ trôi đi, Giang An gặp ai đi ngang qua cũng nỗ lực mời một lần, nhưng không một ai dừng chân chiếu cố qua.

Xung quanh càng ngày càng đông người, nhưng nàng nhiệt huyết dần nguội lạnh.

"Ông chủ, thịt bao nhiêu tiền một xiên?" Thấy hàng nướng bên cạnh có ba bốn tốp người đang xếp hàng, nàng quyết định cũng mua ăn thử.

"Tám nghìn một xiên, mua hai xiên lấy mười lăm nghìn." Ông chủ vừa bận bịu nướng thịt vừa trả lời.

"Tám nghìn sao... Vậy cho cháu hai xiên."

Cảm thấy giá này hơi đắt, nhưng hỏi rồi lại không mua có chút vô duyên, đành cắn răng trả tiền.

"A? Tiền đâu?!" Nàng mò túi quần bên trái lại mò túi phải, phát hiện vậy mà cả hai túi đều rỗng.

Tưởng mình nhầm lẫn, lại một lần nữa sờ nắn, kết quả thật không thấy tiền đâu.

Tâm tình hoảng hốt, quay sang Giang Phong hỏi: "Tiểu Phong, ngươi có cầm phong tiền của ta không?"

"Không cầm, làm sao?"

"Không thấy tiền đâu... " Giang An vừa nói vừa tiếp tục lục soát quần áo.

"Hay bỏ quên ở nhà rồi?" Giang Phong.

"Không không, Rõ ràng lúc đi ta đã bỏ vào túi quần mà." Giang An lộn ngược ba cái túi quần trống trơn ra ngoài cho hắn xem.

Bình thường nàng cất tiền trong túi sách nhỏ đeo ngang hông, nhưng sáng nay đi chợ trời mưa bùn đất bắn khắp người, túi cũng bị bẩn, cho nên nàng mang đi giặt. Lúc chuẩn bị xuất phát đi bán hàng, kiểm tra thấy túi vẫn còn ẩm, cho nên đành bỏ tiền vào phong bao lì xì rồi nhét túi quần.

Toàn là tiền lẻ mệnh giá nhỏ, một phần sáng nay đi chợ thừa, một phần là tiền ăn từ giờ đến cuối tháng, tổng cộng 305k.

Đây là toàn bộ tích cóp của nàng.

"Có lẽ rơi trên đường đi." Vị khách đứng chờ bên hàng nướng thấy Giang An lục soát một hồi không thấy, mở miệng gợi ý.

Lời này như khai khiếu cho Giang An.

Nàng tỉ mỉ nhớ lại, trên đường đi gặp rất nhiều gờ giảm tốc làm xe bị sóc, mà túi quần nông như vậy, có lẽ thật bị rơi khi đi qua một trong những đoạn đó.

Nàng có loại xúc động muốn chạy đi tìm, nhưng cuối cùng đành từ bỏ.

Đoạn đường hơn một cây số, lại không biết rơi ở đoạn nào.

Lại từ lúc rời khỏi nhà đến nay đã hơn một giờ đồng hồ, đường đông đúc như vậy khả năng cao có người nhặt mất rồi.

Giang An muộn phiền, còn chưa có khách mở hàng đã mất tiền.

Tâm tư thật muốn khóc.

Cùng lúc đó, tại một ngã 4 đường.

Hai nhi đồng chừng năm sau tuổi nô đùa đuổi nhau trên vỉa hè.

Đang chạy nhảy rất vui vẻ, đột nhiên một bé dừng lại, nhặt phong lì xì màu đỏ nằm bên lề đường.

Tò mò mở ra, thấy bên trong có một xấp tiền.

"Oa! Thật nhiều tiền nha!" Bé còn lại kinh ngạc hét lên.

Tuổi các nàng còn chưa biết cộng trừ các số lớn, chỉ biết là rất nhiều.

Mệnh giá một nghìn, hai nghìn, năm nghìn... cả một xấp lớn.

"Nội ơi! Cháu nhặt được tiền!" Cầm phong lì xì trên tay, hai bé gọi bà nội tản bộ cách đó không xa.

Nếu hiện tại để Giang An gặp, nhất định sẽ nhận ra chính là hai bé nhi đồng hôm qua bị nàng doạ sợ.

...

Giang An hai mắt đỏ hoe ngồi thất thần trên ghế đẩu nhỏ, khách đi qua nàng không buồn mời chào.

Chán nản, buồn bã, đau khổ và cả tức giận, ai từng đánh rơi tiền cũng đều sẽ trải qua những cảm giác này.

Phảng phất tựa như cả thế giới phản bội ta.

Giang Phong lại một lần nữa mời chào khách thất bại, quay người thấy Giang An tóc tai rũ rượi vùi vào hai đầu gối, thỉnh thoảng nấc lên thành tiếng.

Trong lòng hắn thở dài, đi đến xe hàng.

Mặc dù ban đầu hắn không muốn can thiệp quá mức vào việc buôn bán, nhưng thấy em gái suy sụp tinh thần như vậy, hắn quyết định động tay động chân một lần.

"Để ta lấy cho ngươi cốc chè đi."

Giang Phong dùng muôi khuấy nồi chè, âm thầm vận dụng linh lực.

Từng hạt đậu bị linh lực kích phát, bắt đầu điên cuồng lan tỏa hương thơm đặc trưng lấn át tất cả những mùi vị khác, để người qua đường, khách hàng của những quán xá xung quanh đều ngửi thấy.

Không chỉ thơm, mà trong hương thơm còn phảng phất vị ngọt tươi mát dễ chịu, để bất kỳ ai ngửi được cũng đều phải cảm thấy ngây người.

Giang Phong hơi thất vọng, thực lực của hắn quá yếu, chỉ có thể khiến hương thơm bao phủ trong phạm vi mấy chục mét. Nếu cảnh giới cao hơn một chút, vậy vài trăm mét thậm chí vài nghìn mét cũng không thành vấn đề.

Nhưng từng này cũng đủ rồi.

Chủ hàng nướng chính đang hăng say nướng thịt bị mùi thơm hấp dẫn, động tác đột nhiên dừng lại.

"A? Mùi thơm này là gì?"

Hắn giật mình.

Không chỉ hắn, nhóm khách đang xếp hàng cũng bị hấp dẫn, hai chân không tự chủ đi về hướng mùi hương phát ra, lỗ mũi không ngừng hít lấy hít để.

Chỉ là vừa đi qua xe hàng của hai anh em được chục bước chân liền quay đầu trở lại.

Bọn hắn xác định, hương thơm đúng là phát ra từ nơi này.

Thế nhưng là nhìn không có gì đặc biệt nha?

Chỉ có một nồi chè đậu xanh và một nồi nước nóng bên trong thả mấy viên bột trắng...

Càng sát nồi chè mùi thơm càng quyến rũ, để một thiếu nữ đeo thẻ học viên tên Đoan Trang trong đó không nhịn được mở miệng hỏi:

"Bạn ơi, mùi thơm này là từ quầy của bạn?"

"Ừm, muốn thử không?" Giang Phong không vì câu hỏi có phần ngu ngốc mà hời hợt, tranh thủ nhấc một cái cốc đặt lên bàn.

"Bao nhiêu tiền một cốc?" Đoan Trang hỏi. Gần đây có rất nhiều vụ gọi đồ ăn không hỏi giá, đến lúc thanh toán mới giật mình vì giá cả gấp ba gấp bốn, thậm chí là gấp chục lần so với bình thường.

Mà bản thân nàng mới đây cũng bị chặt chém một lần. Đó là chuyến du lịch vào miền nam, gia đình nàng bốn người gọi bốn suất cơm tấm, ba lon nước ngọt cùng một chai bia. Đến lúc thanh toán hết một triệu lẻ năm nghìn, chủ quán giảm giá bớt cho số lẻ, chỉ thu tròn một triệu.

Bố mẹ nàng nhìn mặt chủ quán bặm trợn nên không dám phản ứng, ngậm ngùi trả tiền.

Hiện tại, mặc dù nàng nghĩ cốc chè ven đường có chém cũng chẳng chém được bao nhiêu, nhưng theo thói quen vẫn là hỏi một câu.

"Năm nghìn... à không, Tiểu An, chè bán bao nhiêu nhỉ?" Giang Phong trưng cầu ý kiến Giang An đang ngồi ủ rũ bên cạnh.

"Mười... tám nghìn đi." Giang An giọng yếu xìu.

"Mười tám nghìn?" Giang Phong nghe xong cũng giật mình, vội vàng hỏi lại.

Hôm qua nói mười nghìn, xong kêu khai trương giảm năm nghìn, hiện tại mười tám, giá này có phải đắt quá rồi không.

"Ý ta là tám nghìn."

Giang An uể oải đứng dậy, nhìn nhóm khách vây quanh quầy, bắt chước ông chủ hàng xiên nướng nói:

"Bình thường bán mười nghìn, nhưng mọi người đều có thẻ học sinh, vậy giảm giá còn tám nghìn."

"Chè đậu xanh và bánh trôi đều tám nghìn, nếu gọi cả hai mười lăm nghìn."

---

Hết chương 26.

Hôm nay mình ra đường bị rơi mất 305 nghìn, ấm ức cơm ăn không ngon, đành đưa vào chuyện để giải tỏa.

Bạn đang đọc Vọng Tiên sáng tác bởi Giangoc2412

Truyện Vọng Tiên tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Giangoc2412
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.