Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thời khắc trọng đại

Tiểu thuyết gốc · 2526 chữ

Chương 21

----------

Sáu giờ tối.

Đường phố lên đèn.

Giang An treo mảnh bìa carton lên cột đèn phong cách phương tây trước cổng nhà, căn chỉnh cẩn thận xong lại chạy sang vỉa hè đối diện ngắm nghía.

Trên bìa viết hai dòng chữ siêu to

Chè Đậu Xanh

Bánh Trôi Nước

Chữ mực đen trên nền bìa nâu xám không mấy dễ thấy, thế nhưng dưới ánh sáng của bóng đèn nhìn vẫn tương đối rõ ràng.

Chỉ là so với tấm biển của hàng ăn vặt cách đó mấy nhà có chút như so Đom Đóm với Mặt Trời.

Người ta biển nhựa Mica đèn đuốc lung linh bắt mắt, còn mình thì...

Lại nói, giờ nàng mới để ý, nhà số 35 bên kia vậy mà cũng là một hàng ăn vặt.

Tấm bảng hiệu to đùng gắn ngang trên cửa chính đề Ăn Vặt Cô Hương, bên dưới liệt kê chi chít các loại đồ ăn chiên nướng, chè, sinh tố, bia hơi, nước ép.

Từ trong ra ngoài có hơn chục bàn, khách đều đã ngồi kín, mà đấy là chưa kể vỉa hè đối diện bên kia đường còn xếp la liệt mấy chục bộ bàn ghế nhựa xanh xanh đỏ đỏ.

Giờ mới hơn sáu giờ tối nha, là thời điểm mọi nhà cơm nước, đã thế còn là thứ hai đầu tuần, vậy mà quán này đã nhân khí bừng bừng như vậy.

Có vẻ như kinh doanh rất khá.

Giang An nhìn mà hâm mộ.

Nhìn biển hiệu nhà người ta, lại nhìn tấm bìa nhà mình...

"Tàm tạm vậy đi, đợi sau này có tiền sẽ làm một cái đàng hoàng!" Nàng thầm nhủ, đảo bước trở lại trong sân.

"Sao vậy?" Giang Phong ngồi tại quầy hàng nghịch điện thoại của Giang An, thấy nàng trở lại liền mở miệng hỏi thăm.

Gọi quầy hàng cho sang mồm, thực chất đơn sơ vô cùng.

Vẻn vẹn một chiếc bàn cùng ba băng ghế.

Trên mặt bàn bày đĩa đựng cục Bột Nếp cùng hai bát sứ, một bát hạt Mè Đen, một bát Đường Phèn đã cắt viên nhỏ bằng hạt đậu. Ngay cạnh là chiếc rổ tre, bên trong xếp một ít bát cùng đũa thìa.

Cách đó vài bước chân là bếp củi, trên bếp đặt một nồi nước sôi âm ỉ dùng để luộc Bánh Trôi.

"Không có gì, ta vừa phát hiện nhà số 35 bên kia vậy mà lại là một hàng ăn vặt, qui mô rất hoành tráng." Giang An báo cáo, tối qua nàng tiếp đãi gia đình Thanh Lan cho nên không có cơ hội ra đường thám thính xung quanh.

"Thì?" Giang Phong không hiểu.

"Ta nhìn qua thực đơn, người ta cũng có không ít các món Chè."

"À... Kệ chứ, chúng ta có lợi thế của chúng ta."

"Đương nhiên!"

"Vậy ngươi ủ rũ cái gì?" Giang Phong cười, hắn dường như nhận ra tâm tư của nha đầu này. Nàng lo không có khách.

"Ta ủ rũ? Ngươi nghĩ ra đấy à, lấy đá cho ta chưa?" Giang An phủ nhận, lái sang chuyện khác.

"Đã xong!" Giang Phong mở nắp thùng giữ nhiệt dưới chân cho nàng nhìn. Bên trong chồng chất đá viên lạnh. Vốn là mấy khối đá to như cục gạch, nhưng lúc lấy từ tủ ra hắn đã tiện tay bẻ thành từng viên lớn nhỏ như hộp diêm.

Không sai, là dùng tay bẻ, với sức lực của hắn hiện tại, bẻ đá lạnh không khác bẻ bỏng ngô là mấy.

"Cũng được việc ra phết!" Giang An chép miệng, ngồi xuống bên cạnh hắn, móc điện thoại ra, mở chế độ máy ảnh.

"Nào! Nhân ngày khai trương, nhất định phải ghi lại thời khắc lịch sử này!"

"Sát cái đầu vào!"

"Cười lên!"

"Mé, ngươi có thể cười tự nhiên chút được không hả!"

Mười mấy lần bấm, điện thoại chớp lóe liên tục.

Giang An xem lại ảnh đã chụp, lựa ra mấy tấm, thích chí cười híp mắt.

"Bà chủ!" Giang Phong hai tay cung kính dâng một cái bát rỗng.

"Tốt!" Giang An tiếp nhận, làm động tác uống cạn.

"Tương lai chúng ta nhất định sẽ là những người giàu có quyền lực nhất thế giới!" Nàng bắt đầu mơ mộng.

"Được!" Giang Phong cười đáp.

...

9 giờ tối.

Giang An nằm duỗi dài trên băng ghế nhìn bầu trời suy tư.

Từ lúc khai trương đến giờ chưa có mống khách nào.

Hồi sớm mẹ con Thanh Lan có ghé qua, nhưng không ăn uống gì, chỉ ngồi một lát rồi đứng dậy đưa Tiểu Linh đi mua xe đạp điện.

Lệ Huyền cũng đến như hứa hẹn, ăn liền một lúc hai đĩa bánh hai bát chè.

Nhưng vì là ngày đầu tiếp xúc, nàng còn chưa thân quen với anh em Giang An lắm, ba người nói chuyện câu được câu không, bầu không khí có chút ngượng ngùng. Hơn nữa nàng bị phụ huynh áp giờ giới nghiêm, không được phép đi chơi quá chín giờ, cho nên đã sớm trở về.

Lệ Huyền không tính là khách, vì Giang An không thu tiền.

"Aiz..." Giang An thở hắt một tiếng, cầm ly Chè nhựa trên bàn uống một hớp.

Đây là Chè mua bên ăn vặt Cô Hương.

Nhàn cư vi bất thiện, ngồi mãi không có khách cho nên vừa nãy nàng quyết định chạy qua bên kia thám thính. Để không bị bại lộ mục đích, nàng đặc biệt nhịn đau bỏ ra 25k mua một món rẻ nhất, cũng chính là ly Chè Đậu Xanh Cốt Dừa này.

Nước chè vàng tươi, độ ngọt vừa phải, đỗ xanh nguyên hạt cắn vào có cảm giác mềm mại, vị thơm bùi bùi rất rõ ràng, không bị mùi cốt dừa lấn át.

Giang An đánh giá người nấu không chỉ có tay nghề, mà còn là tay nghề khá cao.

Bất quá còn kém Chè nhà mình xa xa.

Nàng thừa nhận kỹ thuật của mình không nấu ra được như vậy, nhưng Chè của nàng chỉ cần ăn vào liền có loại cảm giác toàn bộ cơ thể như được thanh lọc, mệt mỏi tiêu tan, thần thanh khí sảng.

Là thứ hiệu quả mà Chè bên kia không cách nào so sánh.

Nhất là thời tiết oi bức khó chịu như thế này. Nàng tin tưởng, chỉ cần có một người khách, rồi một đồn mười, mười đồn trăm, đến lúc đó sợ đuổi khách đi cũng không hết.

Thế nhưng hiện tại không có nha.

Giang An sốt ruột ngồi bật dậy, giẫm lên ghế, kiễng hai chân ngước mắt nhìn về hàng ăn vặt Cô Hương bên kia. Nếu lúc sớm phần vỉa hè đối diện chỉ toàn bàn ghế trống thì hiện tại đã đông nghịt người, nam thanh nữ tú, í ới rôm rả nói cười.

Gần chục nhân viên trong áo đồng phục màu cam chạy qua chạy lại bưng bê phục vụ. Đến cả bảo vệ trông xe cũng có đến hai ba người, bận rộn chỉ hướng cho khách đỗ xe xếp hàng dài sát vỉa hè, thậm chí còn sắp lan tới phần nhà nàng.

Không nhìn thì thôi, càng nhìn càng đỏ mắt.

"Đông thế này, thu nhập một ngày có khi vài chục triệu..." Giang An ước tính.

"Gái ơi!"

Đúng lúc này, trước cổng xuất hiện một thanh niên tướng mạo cao lớn, hai cánh tay vằn vện xăm trổ, hông đeo túi vải màu đen, miệng ngậm điếu thuốc hướng Giang An gọi.

Giang An nhìn lại, nàng nhận ra người này, là chủ quán ăn vặt Cô Hương.

"Có chuyện?" Giang An hỏi câu cụt lủn, nàng còn đang ghen tỵ đỏ mắt với người ta đâu.

"Bố mẹ có nhà không?" Triệu Hoàng hỏi.

"Không." Giang An trả lời. Minh Huyền tối nay tăng ca đến 10 giờ mới về.

"Anh nhờ tí, lát nữa bên anh có đông khách quá thì cho anh để nhờ xe sang vỉa hè nhà em." Triệu Hoàng gặp thái độ không mấy thân thiện của Giang An cũng không để bụng. Dù sao mấy lần trước gõ cửa các nhà lân cận cũng là tình cảnh tương tự, hắn đã sớm quen.

Trước đó nhà 29 này bỏ không, nhiều hôm hắn thậm chí còn cho nhân viên dắt xe vào tận trong sân. Nhưng hiện tại có người dọn vào ở, vẫn nên mở miệng hỏi một câu.

Lại nói vỉa hè không thuộc riêng nhà nào, muốn chiếm dụng tất nhiên phải nhờ một chút quan hệ.

Tỉ như hàng tháng biếu phong bì cho đội trật tự đô thị.

Hay thỉnh thoảng người của phường đến uống cốc nước, tâm sự sắp tới phòng ban được đi du lịch, bếp ăn dạo này đạm bạc toàn rau là rau...

Lúc đấy lại phải tươi cười một chút.

Chả mấy khi được du lịch xa, em có mấy đồng gửi bác thay em mua ít quà địa phương về cho các cháu trong nhà.

Ăn mỗi rau làm sao có sức phục vụ nhân dân, em xin góp một ít cho anh em cải thiện bữa ăn có cá có thịt...

Có thể nói hắn đóng "phế" rất đầy đủ.

"Thế nhưng bên này cũng bán ăn vặt, lỡ có khách vào thì sao?" Giang An hỏi.

"Ăn vặt?" Triệu Hoàng nhíu mày, nhìn bộ bàn ghế trong sân. Vừa rồi hắn có chú ý qua, còn tưởng là thú vui bày bàn uống nước của gia đình đâu. Khắp cái dãy này nhà nào mà chẳng có một bộ kê trước hiên nhà.

Cái này cũng là hàng ăn vặt?

"Đúng nha!" Giang An giơ ngón tay chỉ cột đèn.

Triệu Hoàng lùi lại vài bước, ngẩng nhìn tấm bìa treo trên cột.

???

"Mẹ nó, đây là muốn cạnh tranh với nhà mình sao?" Triệu Hoàng buồn cười.

Hai món ăn, một cái bàn, ba cái ghế, này cũng gọi là hàng ăn vặt? Hắn chưa từng gặp hàng ăn vặt nào nghèo nàn như thế này.

Đến gánh hàng rong ngoài đường cũng phải đa dạng chục loại khác nhau đi.

Càng đừng so với tiệm nhà hắn, đã truyền ba đời, tổng cộng hơn trăm món, lại có đến bốn chi nhánh, nơi này chỉ là một trong số đó.

"À thì anh chỉ hỏi vậy thôi, nếu nhà em có khách thì anh cũng sẽ điều nhân viên trông xe giúp em luôn, dù sao cũng là hàng xóm láng giềng."

Triệu Hoàng lộ ra thái độ cầu thị, hắn tin tưởng loại hàng quán này không thể tạo nổi uy hiếp gì với thương hiệu đã bén rễ hàng chục năm nhà hắn, cho nên không cần thiết phải cứng rắn.

Cho dù không đồng ý thì hắn vẫn sẽ để, còn nếu phản đối kiện cáo lên công an, thì lúc đó hắn sẽ ngoan ngoãn không lấn đất lấn đường gì nữa mà chuyển sang phương án khác.

Chơi pháp luật cũng được, chơi luật rừng cũng được. Thấy hắn xăm trổ đầy mình không?

"Vậy được!"

"Thế nhé!"

Triệu Hoàng đi rồi, tâm tình Giang An càng thêm khó chịu.

Không có cách, nhà người ta lộng lẫy bắt mắt như vậy rất dễ thu hút sự chú ý của người đi đường. Nào sẽ có ai để ý xó xỉnh bên này.

"Nếu không qua quảng trường bên kia bán rong?" Giang Phong đề nghị.

"Quảng trường à..." Giang An suy ngẫm. Nàng biết nơi này, quảng trường chính là tổ hợp công viên trung tâm của thành phố, diện tích rất lớn, có đài tưởng niệm, bảo tàng, cung thiếu nhi...

Hồi sáng đi học qua thấy rất đông người, buổi tối hẳn sẽ không kém.

"Vậy thì đến đó đi!"

Giang An nhảy xuống đất bỏ thêm vài thanh củi vào bếp rồi bắt đầu nặn bánh.

Hai tay thoăn thoắt cấu bột, vo viên, nhét đường phèn vào giữa rồi lại vo viên, thoáng chốc cục bột chỉ còn một nửa..

Nước sôi, luộc bánh.

Áp dụng công thức "bảy chìm ba nổi".

Bánh Trôi làm từ bột, khi vo tròn thì thể tích bánh nhỏ, khối lượng riêng bánh lớn. Mà khối lượng riêng của bánh trôi lớn hơn nước, cho nên khi mới thả vào bánh sẽ chìm xuống đáy.

Dưới sự tác động của nhiệt độ, lớp vỏ bắt đầu nóng lên, nở ra, kéo theo sự gia tăng về thể tích. Điều này sẽ khiến khối lượng riêng của bánh giảm đi, trở nên nhỏ hơn nước, và thế là bánh nổi lên trên.

Khi bánh chín đạt "đỉnh", thể tích này cũng đạt đỉnh và khiến bánh nổi lên mặt nước khoảng 70%.

"Thân em vừa trắng lại vừa tròn.

Bảy nổi ba chìm với nước non."

Giang An vừa luộc bánh, vừa vo bột lại vừa ngâm thơ.

Luộc xong mẻ bánh nào nàng liền cho vào một túi nilon có chứa nước nguội, như vậy bánh sẽ không dính vào nhau.

Giang Phong bên này theo chỉ đạo của nàng, vào nhà lấy một hộp bìa carton cỡ lớn đặt lên yên xe đạp, dùng dây buộc cố định chắc chắn.

Hộp carton vừa vặn chứa được nồi chè và thùng đá, còn có hai chai nước đường.

Bát đũa thìa gói túi bỏ giỏ xe đạp.

Giang An luộc xong bánh, múc nước dội vào bếp, đề phòng hỏa hoạn.

Lại tắt hết đèn điện trong nhà.

Chuẩn bị xong hết thảy.

Xuất phát.

...

Bởi vì yên xe đã bị chiếm dụng, cho nên Giang An phải ngồi quay ngược lại trên tay lái xe đạp.

Cảnh tượng ngộ nghĩnh này để không ít người đi đường ngoái đầu nhìn.

Đợi hai người đạp đến quảng trường công viên, đồng hồ đã điểm mười giờ tối.

Giang An nhảy xuống xe, mặt nhăn nhúm. Mặc dù cả đoạn đường đều là đường nhựa, xe chạy rất êm, nhưng mỗi lần đi qua ngã ba ngã tư gặp gờ giảm sóc là lại như bị tra tấn.

"Đau chết ta!" Nàng vừa xoa mông vừa phóng mắt quan sát xung quanh.

Mặc cho mấy ngày gần đây là cao điểm nắng nóng, giờ này trong công viên vẫn có rất nhiều người tản bộ, tập thể dục, đánh cầu...

Ven đường còn có mấy chiếc xe ba bánh bán kem, nước giải khát, đồ nướng, bỏng ngô...

"Ta cảm giác đêm nay sẽ bán hết hàng!"

Nhìn thấy nhiều người như vậy, mông Giang An trong nháy mắt liền hết đau.

"Hai bạn nhỏ, ăn Chè không? Chè siêu ngon siêu ngọt đây!"

Gặp hai bé gái nhi đồng chừng năm sáu tuổi nô đùa chạy qua, Giang An xông ra chặn đường, không thèm đếm xỉa mặt mũi mà dụ dỗ.

Vì kiếm tiền nha!

Nàng không muốn ngày mai ăn chè thay cơm!

---

Hết chương 21.

Bạn đang đọc Vọng Tiên sáng tác bởi Giangoc2412
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Giangoc2412
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.