Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không dám cam đoan

Tiểu thuyết gốc · 3976 chữ

Chương 13 - Không dám cam đoan

Nhìn sắc trời đang dần được tô điểm bởi những ánh hồng cam, biết lão mặt trời lại chuẩn bị một ngày tung hoành, Giang Phong đứng dậy sửa soạn.

Ngó qua chỗ hai quả trứng, thấy không có động tĩnh gì cũng không sốt ruột. Dù sao trứng rắn loại này, tùy vào điều kiện môi trường mà cần vài tuần đến vài tháng mới có thể nở.

Đi đến hốc đá cũ, niệm Thủy Linh Quyết lấy đầy hai chai nước. Xong xuôi, cất bước theo đường cũ trở về.

Còn chưa đến nhà đã ngửi thấy thoang thoảng mùi củi cháy, lại đi tiếp một đoạn, loáng thoáng qua các tán cây, hắn thấy nóc bếp nhà mình đang bốc khói nghi ngút, hẳn là dì Minh Huyền đã thức dậy.

Đúng như Giang Phong đoán, trong bếp lúc này Minh Huyền đang khuấy một nồi cháo. Tối qua nàng cùng Giang An ngồi lọc cái đùi lợn làm thịt gác bếp. Còn phần xương ống dư ra tận dụng đặt nồi ninh lấy nước. Sáng dậy thả cơm nguội vào đun liền có nồi cháo đầy đủ dinh dưỡng.

"Dì dậy sớm vậy!" Giang Phong ngó vào trong cửa, lên tiếng chào.

"Ừm! Dậy rồi hả, mau đánh răng rửa mặt đi." Minh Huyền cười đáp.

"Để cháu đi gọi Tiểu An."

"Đừng! Để con bé ngủ, vẫn còn sớm đâu!" Minh Huyền lên tiếng ngăn cản, giờ mới gần sáu giờ sáng nha.

"Vâng!" Giang Phong không ý kiến, vừa rồi chỉ là thuận miệng nói một câu mà thôi.

Hắn bước vào trong bếp, cẩn thận đặt hai chai nước lên trạn. Vừa xoay người lại đã thấy Giang An đứng lù lù trước cửa.

"Giật cả mình!" Giang Phong thốt lên.

Giang An đầu tóc rối bời vươn vai ngáp một cái, khịt khịt mũi nhỏ.

"Cháo thơm quá đi!" Tiểu nha đầu ngồi xuống ôm cánh tay Minh Huyền, giọng ngái ngủ làm nũng: "Chín chưa Dì?"

"Đói bụng rồi hả." Minh Huyền cười, quơ quơ cái muôi trong nồi cháo tìm kiếm, chốc lát vớt ra một mẩu thịt kèm ít nước cháo. Đây là phần thịt còn bám lại trên xương, trải qua mấy tiếng ninh nấu đã triệt để bong ra. Đưa cho Giang An nói: "Nếm thử xem."

Giang An tiếp nhận muôi cháo, ngồi xuống cái ghế nhỏ phồng hai má thổi.

"Ngon quá! Ngon quá!" Nàng vừa sì sụp vừa tấm tắc khen: "Tay nghề Dì đúng là số một nha!"

Minh Huyền cũng lấy một cái thìa khác hớt cháo đưa Giang Phong thử, thế nhưng hắn từ chối nên nàng đành phải tự mình nếm: "Còn khá sượng, đợi nửa tiếng nữa đi."

"Vậy cháu đi đánh răng." Giang An đã húp hết muôi cháo.

Nhưng vừa đứng dậy liền nhìn thấy hai chai nhựa loại lít rưỡi chứa đầy nước trên trạn, hiếu kỳ hỏi: "Dì lấy nước làm gì vậy?"

"Của Tiểu Phong, không phải của dì." Minh Huyền cũng quay sang nhìn Giang Phong với ánh mắt dò hỏi, nhà đâu thiếu nước nha.

"Cháu thấy nước suối rất tốt nên mang về uống." Giang Phong nhún vai.

"Ngươi vừa từ khe suối sau nhà về?" Giang An kinh ngạc.

Giang Phong chột dạ, biết mình đã lỡ lời. Bình thường cố chủ không có thói quen sáng sớm mò vào núi, mà hắn từ sau vụ tai nạn hôm kia biểu hiện có chút khác thường. Chính tối qua lúc ăn cơm Giang An cũng bóng gió nói như vậy.

Nhưng hắn đã sớm nghĩ xong biện pháp, hỏi ngược lại Giang An: "Ngươi biết vì sao hôm qua trà và cơm ngon hơn mọi ngày không?"

"Là do nước suối?" Giang An rất thông minh, nghe câu hỏi này của Giang Phong trong đầu liền nảy số, bắt đầu rà soát lại toàn bộ hoạt động ngày hôm qua. Hôm qua nàng dùng nước trong chai để thắng kẹo đắng, sau lại đổ nốt chỗ nước còn lại vào lọc nước cáy đồng. Chẳng lẽ đây là nguyên nhân khiến hai mẹ con Tiểu Linh trên mâm cơm luôn miệng khen ngon sao?

Ban đầu nàng còn tưởng người ta khen khách sáo, nhưng chính nàng cũng ăn, và đúng là ngon hơn bình thường thật.

"Đúng vậy!" Giang Phong cho nàng đáp án.

Minh Huyền đứng dậy cầm lấy một chai, vặn nắp ngửi, thầm đánh giá: "Cũng không có mùi gì đặc biệt."

Đang định nghiêng chai thử một ngụm thì Giang An lên tiếng ngăn cản: "Dì đừng, nước trong tự nhiên có nhiều vi khuẩn, đun sôi rồi mới uống được!"

Minh Huyền ngừng lại động tác, nhìn nồi cháo trên bếp như nghĩ ra cái gì, tiếp tục nói: "Nếu không chia hai nồi cháo đi, một nồi cho thêm nước suối, một nồi không. Tiểu An, lấy cho dì cái nồi."

Nàng cũng rất muốn biết. Quả thật với nàng mà nói, hôm qua là bữa cơm ngon nhất nàng từng ăn.

"Dạ!" Giang An gỡ xuống chiếc nồi treo ở vách tường. Minh Huyền xê dịch nồi cháo sang một nửa bếp, nhường chỗ cho Giang An đặt nồi, sau đó đổ một chai nước suối vào đun. Đợi nước sôi mới đổ một nửa nồi cháo sang.

Mặc dù như vậy nồi mới sẽ loãng hơn, nhưng không sao.

Ăn chín uống sôi, an toàn vệ sinh mới là quan trọng.

Giang Phong nhìn cảnh này có chút buồn cười. Đây là Linh Thủy nha, Tụ Linh Trận tích tụ linh khí một ngày một đêm mới cho ra được hai ba lít, cứ như vậy bị hai người mang ra làm thí nghiệm nấu cháo.

Lãng phí!

Thật ra nghĩ thì nghĩ vậy chứ hắn cũng không tiếc. Dù sao chủ đích của hắn là mang về cho người nhà dùng. Lại nói hôm qua còn đem ra pha trà nấu cơm đâu, hôm nay nấu cháo, có gì khác sao.

"Nếu không đổ nốt chai kia vào đi, lát nữa nước sôi lấy một ít ra pha trà làm nước uống dọc đường." Giang Phong đề xuất.

"Ý kiến hay!" Giang An đổ chai còn lại vào, xong quay sang Giang Phong làm bộ âm trầm đe dọa: "Nhưng nếu cháo không có gì khác biệt, khấu trừ nửa tháng rửa bát."

Giang Phong: ...

Được rồi, hắn tự tin sẽ không bị khấu trừ.

...

Đúng như lời Giang Phong nói, kể cả là loãng hơn thì nồi cháo dùng "nước suối" ngon vẫn ngon hơn gấp bội lần.

Giang An đặt chiếc bát không lên bàn, xoa xoa bụng ợ một hơi thỏa mãn. Nàng đã húp đến bát thứ năm.

Minh Huyền Giang Phong bên kia chỉ ăn hai bát liền dừng.

Thấy Giang Phong hết nhìn cái nồi trống trơn rồi lại nhìn mình, Giang An không hề xấu hổ mà còn một mặt đạo mạo trách mắng: "Ngươi nhìn cái gì, hôm nay lên phố đoán chừng phải chiều tối mới về. Mà thời tiết nóng thế này đồ ăn dầu mỡ rất nhanh thiu. Ngươi không chịu ăn báo hại ta phải ăn hết, biết cái gì là lãng phí không hả?!"

"Ta không có ý đó!" Giang Phong làm vẻ vô tội.

"Ta đi guốc trong bụng ngươi!" Giang An hừ một tiếng, lời này còn lâu nàng mới tin.

"Mà kể cũng lạ, khe suối đó hồi nhỏ chúng ta uống suốt, đâu có ngon thế này đâu nhỉ." Nàng chuyển đề tài.

"Chẳng lẽ do vận động địa chất ở thượng nguồn làm thay đổi?" Giang An tự giải hoặc. Mấy năm gần đây thường xuyên xảy ra động đất mức độ nhẹ. Nghe nói tâm chấn ở dãy núi thượng nguồn, mà thôn Tam Sơn thì nằm ở hạ nguồn cách hai mấy cây số, ít nhiều cũng bị ảnh hưởng.

Giang Phong thầm cười. Vậy cũng tốt, cô em gái này quá thông minh, để nàng nghĩ lệch đi có khi lại bớt được bao nhiêu phiền phức cho mình.

"Hai đứa đi kiểm tra xem còn quên gì không đi." Minh Huyền nhìn đồng hồ. Thấy đã gần đến giờ xe bus chạy qua thôn liền dặn dò rồi đứng dậy thu thập bát đũa, chuẩn bị xuất phát đi thành phố.

Tối qua Thanh Lan gọi điện cho nàng nói có chuyện quan trọng muốn gặp mặt nói, là chuyện tốt, dặn đừng vội nhập học cho Giang An, còn sốt sắng đề nghị lái xe đến đón.

Minh Huyền mặc dù không biết là chuyện gì nhưng vẫn đồng ý. Chỉ là nàng khéo léo từ chối việc đưa đón, bắt người ta chạy đi chạy lại như vậy vừa mất công vừa tốn kém. Một nhà ba người vẫn là đi xe bus, đợi lên phố hẹn gặp tại một quán nước là được rồi.

...

8 giờ 30 sáng.

Thành phố Hạ Long.

Một vị nam trung niên đầu hói áo vest quần âu, ngực đeo cà vạt, chân xỏ giày da bóng loáng, đứng đợi tại điểm dừng xe bus. Quý ông lịch lãm thỉnh thoảng đi đi lại lại, xem đồng hồ trên cổ tay, lại hướng mắt về phía xa với vẻ mặt vô cùng sốt ruột, tựa như một người trễ giờ làm đang đợi xe.

Bên cạnh hắn còn có một phụ nữ trang phục công sở chỉnh tề và một thiếu nữ váy trắng khác.

"Hẳn là xe tiếp theo đi." Thấy nam trung niên bồn chồn như vậy, người phụ nữ động viên.

"Ừm... Trưởng phòng Lan, hay là gọi điện hỏi thử xem đến đâu rồi?" Trần Khanh gượng gạo, ánh mặt trời phản chiếu lên chiếc đầu lưa thưa vài sợi tóc của hắn làm người khác nhìn vào có chút chói mắt.

Bởi chọn trường là lựa chọn tự do của học sinh, hắn mặc dù hiệu trưởng trường danh giá nhất thành phố, nhưng cũng không phải muốn làm gì thì làm. Ép buộc, làm không khéo còn dẫn đến ác cảm. Cho nên hắn cần đưa ra đãi ngộ để Giang An hài lòng. Mà ra tận nơi đón chính là bước đầu thể hiện thành ý.

Thanh Lan cười cười lắc đầu, mở túi sách lấy điện thoại ra. Đang định bấm số thì có cuộc gọi đến. Nhìn tên người gọi, nàng giơ điện thoại cho Trần Khanh nhìn: "Đến rồi!"

...

Tầng hai một quán cafe sang trọng.

Một bàn sáu người ngồi.

"Giới thiệu với mọi người, đây là Trần Đăng Khanh, đương nhiệm hiệu trưởng trường Chuyên Hạ Long. Còn đây là Minh Huyền, người giám hộ của Tiểu An, Tiểu Phong." Thanh Lan làm người chủ trì, lần lượt giới thiệu.

"Chào mọi người!" Trần Khanh tươi cười bắt tay từng người một, nhưng vẫn không quên cảnh giác đảo mắt nhìn xung quanh. Mấy năm nay trong ngành giáo dục xảy ra nhiều vụ bê bối xin cho điểm, những người liên quan nhận án bóc lịch lên đến cả chục năm. Cho nên lãnh đạo bên trên ra tối hậu thư nội bộ, nghiêm cấm tuyệt đối, bao gồm cả loại chuyện lôi kéo này.

Trần Khanh ban đầu còn đề nghị tìm một phòng trà riêng tư. Dù sao trong ngành cũng đấu đá nhau nhiều lắm. Hắn thần hồn nát thần tính, lo sợ tai mắt đám sói đang nhìn chằm chằm cái ghế hiệu trưởng của mình.

Thế nhưng Thanh Lan gạt đi, cho rằng đây không phải việc mờ ám khuất tất gì. Với cả qua nửa ngày tiếp xúc hôm qua, nàng đã đại khái hiểu được tính cách gia đình Minh Huệ, tìm một quán bình thường mới là tự nhiên nhất.

Chào hỏi qua đi, Trần Khanh trước hết xin lỗi vì hẹn gặp đường đột, sau đó bắt đầu vào vấn đề: "Tiểu An, nghe nói em định xin nhập học Chuyên Ban?"

"Vâng!" Giang An lễ phép. Ban đầu nàng còn tưởng vị trung niên hói đầu này là cha của Tiểu Linh, thầm nghĩ làm sao cha con không có nét nào giống nhau đâu.

"Thầy có thể hỏi lý do được không?" Trần Khanh tiếp tục.

Thanh Lan nghe vậy liền ngầm đá chân hắn một cái, chen vào hỏi: "Có thể nói cho cô biết vì sao không nhập học trường Chuyên không?"

Trần Khanh nghe câu này chợt sực tỉnh, tự trách mình đúng là ngu. Rõ ràng hắn biết trước là vấn đề học phí rồi mà lại đi hỏi một câu hết sức ngớ ngẩn.

Đổi lại, nếu đặt hắn vào vị trí Giang An, vậy hắn sẽ nói, ngài hiệu trưởng, ngài coi trọng trường Chuyên của mình quá rồi đó.

Vì sao không thể vào Chuyên Ban?

Nhiều học sinh giỏi?

Có ai giỏi bằng tôi sao?

"Học phí trường Chuyên quá đắt!" Câu trả lời của Giang An không ngoài dự liệu của hai người.

"Nếu được miễn toàn bộ, vậy em sẽ học tại trường Chuyên chứ?" Trần Khanh dò hỏi. Ở Hạ Long, chỉ trường Dân Tộc Nội Trú là được nhà nước cấp học bổng cho học sinh. Học sinh các trường khác không có ưu đãi như vậy.

Hôm qua hắn đã nghĩ xong, không có học bổng thì hắn có thể dùng tiền túi để tài trợ nha.

Không phải tài trợ một phần, mà là tài trợ toàn bộ. Đừng hỏi hắn lương hiệu trưởng ba cọc ba đồng lấy đâu ra tiền. Gia đình hắn thế nhưng là nổi tiếng giàu có, sở hữu hàng loạt bất động sản đắt đỏ nhất thành phố đây. Có điều là hắn không theo nghiệp gia đình kiếm tiền mà lại bước vào con đường giáo dục. Chỉ vì một lý do:

Thích gõ đầu trẻ.

"Không!" Giang An trả lời ngắn gọn.

Trần Khanh vốn đang đắc ý chờ cái gật đầu của Giang An, lại bị một tiếng "không" như gáo nước lạnh dội thẳng đầu. Gương mặt tươi cười bỗng nhiên cứng ngắc, hiển nhiên câu trả lời này không có trong dự tính của hắn. Phải mất mấy giây sau mới lấy lại tinh thần, hít sâu một hơi, nói: "Cái đó, thầy nói chuyện này trên cương vị một người phụ huynh chứ không phải một vị hiệu trưởng."

Trần Khanh dừng một chút, ổn định lại từ ngữ, tiếp tục mở miệng: "Nếu cháu đồng ý nhập học trường Chuyên, chú sẽ tài trợ toàn bộ chi phí học tập trong ba năm... à không, bao gồm cả mấy năm đại học nữa. Ngoài ra, sau khi tốt nghiệp sẽ sắp xếp cho cháu một công việc mà cháu yêu thích. Thế nào?"

Giang An nghe xong có chút giật mình. Từ lúc Thanh Lan giới thiệu cũng lờ mờ đoán được ý định mời học của Khanh hiệu trưởng. Nhưng nàng không ngờ hắn lại đưa ra cái bánh thơm đến vậy. 3 năm cấp ba trường Chuyên, học phí một năm là hơn trăm nghìn, rồi còn đại học nữa, cho dù là trường đại học loại hai loại ba thì cũng không rẻ hơn trăm nghìn. Đã thế lại còn là 4,5 năm. Cái này tốn bao nhiêu tiền nha?

Mà đấy chỉ là học phí, trong khi lời của vị hiệu trưởng này là "chi phí". Có nghĩa là gì? Là bao gồm thêm cả tiền mua sách vở, dụng cụ học tập, đóng góp trường lớp. Nhân với 7 năm, một bút tiền không nhỏ đâu.

Làm hiệu trưởng có tiền như vậy?

"Không!" Giang An không nghĩ ngợi quá lâu liền cho hắn câu trả lời.

Trần Khanh: ...

"Vì... vì sao...?"

Hắn triệt để không hiểu, không phải nói nhà nghèo lắm sao. Đãi ngộ tốt như vậy, vẫn từ chối?

Hắn buồn bực nhìn sang Thanh Lan với ánh mắt cầu mong trợ giúp. Thanh Lan lại nhìn Minh Huyền. Nàng là người giám hộ của Giang An, hẳn có thể quyết định đi.

Minh Huyền gặp ánh mắt mọi người nhìn mình thầm thở dài một tiếng. Lời của Trần Khanh nàng đều nghe vào tai. Nhưng nàng không vì gia cảnh khó khăn liền thấy tiền mờ mắt, nhẹ nhàng hỏi Giang An:

Tiểu An, có thể giải thích một chút không?"

Giang An không trả lời, làm bộ suy nghĩ một hồi, đối với Trần Khanh nói: "Khoản tài trợ này có điều kiện gì không?"

"Có... à không... Chỉ cần cháu nhập học trường Chuyên." Trần Khanh.

Thấy hắn muốn nói lại thôi. Giang An không hiểu, bỏ ra nhiều tiền như vậy chỉ đổi lại để nàng học trong trường của hắn?

Nàng tiếp tục hỏi: "Ý của ngài là muốn cháu tạo thành tích cho trường đi?"

"Ừm! Tham gia các cuộc kỳ học sinh giỏi cấp thành phố và cấp tỉnh, xa hơn nữa là quốc gia. Tất nhiên, nếu đoạt giải thì càng tốt, còn không cũng không sao." Trần Khang bị nói trúng tim đen, đành thừa nhận.

Giáo Dục thành phố Hạ Long đã nhiều năm rồi không có học sinh nào đoạt giải các kỳ thi này, hắn muốn nhiệm kỳ hiệu trưởng của mình đánh ra thành tích, tạo cơ sở tranh đua nhiệm kỳ tiếp theo.

Giang An mỉm cười, quả nhiên. Nàng xem thời sự nhiều, phần nào hiểu về cấu trúc của bộ máy quản lý. Đạo lý rất đơn giản, không làm được việc liền bị đào thải. Vị Khanh hiệu trưởng này cũng không ngoại lệ.

"Học trường Chuyên cũng được. Tuy cháu không cam đoan đứng vị trí số một trong các kỳ thi nhưng có thể cam đoan luôn giành được vị trí cao nhất. Đổi lại cháu có hai điều kiện." Giang An nói.

Có một sự khác biệt rất lớn giữa điểm tổng kết năm học với điểm thi. Điểm tổng kết thường không có con số tuyệt đối là 10, bởi có nhiều môn điểm lắt nhắt, giáo viên chấm điểm theo cảm xúc. Nhưng các kỳ thi học sinh giỏi thì khác. Tất cả đề bài đều là thi trắc nghiệm, nghĩa là chỉ cần điền đúng hết đáp án là sẽ đạt được điểm tối đa.

Giang An không cam đoan vị trí số một vì xét đến trường hợp có từ hai học sinh trở lên đạt điểm tối đa, như vậy sẽ phải chia sẻ vị trí đứng đầu. Nàng tự tin là mình học rất giỏi, nhưng không có nghĩa là không có người khác giải hơn.

Bất quá, Đã nắm được nhu cầu của đối phương, vậy nàng cũng có tư cách thêm điều kiện.

"Điều kiện gì?" Trần Khanh hớn hở như bắt được vàng. Hắn chỉ cần nắm được Giang An, cái khác không quan trọng.

"Điều kiện thứ nhất, ngài hẳn cũng điều tra lý lịch gia đình cháu. Nếu muốn cháu gia nhập, vậy cũng phải tài trợ cho anh cháu học cùng." Giang An chỉ Giang Phong: "Hắn tuy hơi dốt nhưng rất chăm chỉ."

Giang Phong: ...

Dốt cái đầu ngươi.

"Cái này... " Trần Khanh nghe điều kiện liền cười khổ. Hắn dụng tâm lương khổ mời mọc Giang An là vì cái ghế hiệu trưởng của chính mình. Tuy nói lương hiệu trưởng còn không đủ hắn ăn chơi một đêm. Nhưng nó là đam mê nha, đam mê làm hiệu trưởng chứ không phải làm kẻ ngu.

Lại nói, hắn tầm tuổi này rồi vẫn chưa kết hôn khiến đấng sinh thành luôn mặt nặng mày nhẹ đâu. Số tiền hắn lo cho Giang An trong bảy năm đủ để mua một căn hộ chung cư tầm trung chứ không ít. Hắn không có nhiều tiền như vậy, sắp tới cần về nhà một chuyến, đóng vai con ngoan hiếu thảo mới có thể xin tiền.

Tốn kém như vậy, giờ lại thêm một Giang Phong, cái này không phải "niềm vui nhân đôi" mà là "gấp đôi nỗi sầu".

Giang An không biết Trần Khanh nghĩ gì, làm bộ tủi thân nói: "Ngài cũng biết cháu cần kèm cặp hắn, nếu học khác trường thì chương trình học cũng khác, như vậy rất khó..."

Giang Phong nhìn ra tâm tư Giang An, này không phải là muốn tiết kiện tiền học của ta à, liền ngứa miệng chen vào: "Ngài hiệu trưởng yên tâm, cháu cam đoan thành tích chỉ xếp sau Tiểu An."

"Không phải xếp sau kiểu một với một nghìn, mà là số liền kề, một với hai."

Trước kia học lực của hắn mặc dù đúng là chẳng ra làm sao, nhưng giờ hắn là tu tiên giả nha. Thi cử kiểm tra các loại, hắn chỉ cần vận dụng Thần Thức đi sao chép bài của Giang An là xong rồi. Giang An bao nhiêu điểm hắn liền bấy nhiêu điểm. Cố ý làm sai một hai câu vậy chẳng phải thứ tự luôn xếp liền kề sao.

Trần Khanh ngơ ngác nhìn Giang Phong. Từ đầu đến giờ hắn chỉ chú ý đến Giang An mà bỏ qua tiểu tử này. Hôm qua Thanh Lan nhắc nên hắn cũng xem qua lý lịch của Giang Phong. Chỉ là thấy xếp hạng thứ mấy trăm liền không quan tâm. Hiện tại gặp Giang Phong khẳng định như vậy, trong lòng thầm nghĩ tiểu tử này không biết tự lượng sức mình, mở miệng hỏi:

"Nếu không thì sao?"

"Có thể thử thách một học kỳ đi, nếu không đúng thì cháu tự nguyện chuyển trường." Giang Phong cho hắn một hứa hẹn.

"Được!" Trần Khanh sảng khoái đáp ứng. Hắn là hiệu trưởng trường công lập, không có quyền quyết định miễn phí cái gì. Chi phí của Giang An là hắn bỏ tiền túi, còn Giang Phong, một học kỳ mà thôi, không tốn thêm bao nhiêu tiền.

Mấu chốt là Giang An không nói sẽ chuyển trường theo.

Vậy có thể yên tâm!

Minh Huyền và Giang An nghe lời nói của Giang Phong cũng ngơ ngác không kém. Nhất là Giang An, học lực của hắn thế nào nàng còn không rõ? Dám nói học lực xếp liền kề ta? Ngươi tưởng đây là thế giới viễn tưởng, dùng bánh mì in chữ nhét vào mồm vào là xong sao?

"Còn điều kiện thứ hai?" Trần Khanh xoa xoa tay.

"A? Điều kiện thứ hai, là sắp xếp cháu học cùng lớp, ngồi cùng bàn với hắn." Giang An trả lời.

"Ok!" Trần Khanh sảng khoái đáp ứng, mặt rạng rỡ như hoa nở.

"Còn nữa, có thể sắp xếp Tiểu Linh học cùng lớp với cháu không?" Giang An dò hỏi. Nàng không quên hôm qua Tiểu Linh nói ước gì các nàng học cùng trường cùng lớp đâu.

"Được chứ!" Trần Khanh đã sớm biết Tiểu Linh nhập học trường Chuyên. Hắn là hiệu trưởng, loại việc sắp xếp này với hắn là chuyện nhỏ.

"Vậy hai đứa điền hồ sơ nhé!" Trần Khanh lấy từ trong cặp của mình ra hai chiếc bút cùng hai bộ hồ sơ, phát cho anh em Giang An.

Giang An tiếp nhận, vừa đặt bút xuống liền dừng lại, lấy trong cặp sách ra một tờ giấy, đối Trần Khanh nói: "Có phải nên viết tay cam kết chuyện chi phí trước không ạ?"

Trần Khanh: ...

Khá lắm, đây là sợ ta lừa ngươi sao.

---

Hết chương 13.

Ăn tết xong rồi, lại tiếp tục viết lách ^^

Mọi người nhớ để lại bình luận, góp ý nha.

Bạn đang đọc Vọng Tiên sáng tác bởi Giangoc2412
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Giangoc2412
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.