Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

60 | Quân cứu viện mạnh nhất

Phiên bản Dịch · 1425 chữ

Ở đầu kia, Thần Kinh lúc này đang bận rút cờ, đúng, rút cờ đó. Vì điều kiện để lấy cờ là phải tiếp xúc đủ 5s, trong lúc đó mà bị công kích sẽ ngắt, sau đó tính thời gian lại từ đầu.

Tính cả Thần Kinh, đội đột kích của công hội Chơi Vui có 7 Chiến Sĩ, trên phương diện tốc độ không ai sánh kịp bọn họ, trên phương diện PVP, bọn họ đành cụp mặt…

Nhân số đối phương không nhiều, chỉ có 5 người, 4 Cung Thủ, 1 Mục Sư. Nhưng người ta là đánh xa, trong hoạt động rút cờ yêu cầu phá chính đánh phụ này chiếm ưu thế tuyệt đối. So sánh ra, 7 Chiến Sĩ nhìn như dũng mãnh, trước đó cũng dũng mãnh thật, nhưng lại rút không nổi cờ, bất kể ai có cơ hội tới gần đều sẽ có Cung Thủ ở một bên phá.

Vài Chiến Sĩ bàn bạc, quyết định làm gì cũng phải nắm chắc trong tay, xử lý mấy tên Cung Thủ trước. Hai người một tổ, Thần Kinh một mình, bốn tổ tự chia 4 Cung Thủ. Khi thực lực tương đương, một chống hai mà muốn thắng thì chỉ có trong truyền thuyết. Cho nên hai Chiến Sĩ vs một Cung Thủ giống như hai con mèo đang bắt chim sẻ. Dù Cung Thủ nhảy cao tới đâu, động tác linh hoạt tới đâu, nhưng khi bị giáp công hai mặt cuối cùng cũng rụng thôi. Vì thế Mục Sư đối phương không vui, thế nào mà dám quăng tui qua một bên? Hai tên mà ức hiếp một em gái Cung Thủ của bọn tui? Thế là hắn quyết định cùng một Cung Thủ khác tới ức hiếp Chiến Sĩ đối phương, cái tên Chiến Sĩ Phong Hành Giả.

Thần Kinh là ai? Cậu ta là người đã lăn lộn từ server Hàn về server Trung, lăn lộn từ close beta tới open beta, hơn nữa không như Rex, cậu ta chỉ trung thành chơi mỗi Chiến Sĩ, không clone, càng không clone nữ, ngày ngày ôm Chiến Sĩ của mình. Không yêu đương, thỉnh thoảng ghẹo gái; toàn tâm toàn ý tôi luyện kỹ năng Chiến Sĩ, thỉnh thoảng ghẹo gái; mệt thì đánh phụ bản không mệt thì PK, thỉnh thoảng ghẹo gái. Mà gần đây lỡ dại thu đồ đệ, không còn thời gian cho thỉnh thoảng ghẹo gái nữa. Người như vậy, trong thế giới võ hiệp gọi là võ si; trong môi trường học tập gọi là mọt sách; cố chấp lại hoang tưởng. Người như Thần Kinh, không sợ một chọi hai, chỉ sợ là không ai đánh với mình kìa!

Mục Sư rất khó giải quyết, Cung Thủ cũng vậy. Cậu suy xét tình hình một lượt, quyết định tấn công chính Cung Thủ. Đặc biệt đổi kiếm hai tay thành búa lớn, cậu cần tỉ lệ gây choáng cao, không cần dame to, dưới tình huống một chọi hai, gây choáng một người có thể cho mình thời gian tấn công người còn lại, giảm bớt áp lực hai mặt đối địch. Rất nhanh, cậu tìm được tiết tấu chiến đấu, ngón tay liên tục nhấn phím, động tác nhân vật trong game lưu loát, kỹ năng liên tiếp phóng ra, từng CD (cooldown, thời gian phục hồi kỹ năng) đều được tính toán trước, hết một vòng lập tức tiếp một vòng.

Thần Kinh đang sung sướng, đột nhiên “quân cứu viện” của cậu ta tới.

“Tôi tới đây!” Đậu má, giọng ngây thơ vãi.

“… Lui ra.”

“Không mà…”

“Qua một bên chơi đi.”

“Không, hội trưởng gọi tôi tới giúp cậu.”

“Cậu đừng tới gần đã là giúp tôi rồi!!!”

“Hứ, không cần thì thôi, tôi tự đi dạo.”

Thần Kinh lau mồ hôi, cuối cùng tiễn được ông cố nội này đi. Chẳng qua… Dạo mịe chứ dạo! Có phải trong công viên đâu, đang công hội chiến đó! Mi muốn đi đâu dạo? Fắc, đừng nói dạo dạo rồi lạc luôn à?

“Đợi đã!” Thần Kinh thốt lên, đợi khi phát hiện mình đang nói gì thì ảo não muốn đập đầu vô tường, “Đừng chạy lung tung, đứng đợi một bên đi!”

“Lúc thì bảo người ta đi, lúc lại bảo người ta ở, cậu rốt cuộc muốn thế nào đây.” Tên kia phun một câu dài đậm chất ngôn tình, sau đó đổi giọng, nghiêm túc nói, “Cẩn thận giết nhà ngươi à!”

“Thôi cậu biến đi…”

Ba phút sau, thuận lợi giải quyết hai đối thủ, Thần Kinh tập họp với mấy Chiến Sĩ khác, xử Cung Thủ sót lại, điểm nhân số, quân ta tổn thất 2 Chiến Sĩ và 1… “quân cứu viện”.

“Giết Giết đâu?” Chiến Sĩ A hỏi, vừa rồi còn loáng thoáng thấy bóng, sao mới vừa thả ba cái kỹ năng đã không thấy tăm hơi.

“Anh Thần Kinh mau triệu hồi về!” Chiến Sĩ B đề nghị.

“Hắn cũng có phải thú triệu hội của tôi đâu…” Thần Kinh không hiểu sao mọi người có thể hiểu lầm như vậy.

“Nhưng hai người luôn như hình với bóng!”

“Ảo giác thôi.” Nói vậy nhưng Thần Kinh cũng vô YY quan tâm hỏi một câu, “Giết Giết còn sống không?”

“Còn…” Âm thanh yếu ớt vang lên.

“Quả nhiên Thần Kinh triệu một phát là lên tiếng liền.”

“Cậu đang ở đâu?” Tâm tính Thần Kinh thật ra rất tốt, nên nhanh chóng tìm tên ngốc này, nếu không bị bỏ lại tên này nhất định sẽ chết không chỗ chôn.

“Lạc đường…”

Thần Kinh câm lặng, “Tiếp tục lạc đi, bọn tôi không quấy rầy.”

[Bản đồ] Giết Nhà Ngươi À: T0T

“Khóc cũng vô dụng.” Thần Kinh nói tiếp, “Mọi người khẩn trương lấy cờ.”

“Ok.” Chiến Sĩ cách cờ gần nhất lên tiếng.

“Má, cờ đâu?” Chiến Sĩ kia hỏi.

“Không có.”

“Không ở chỗ tôi.”

“… Ai lấy rồi???”

Thần Kinh nghĩ, không phải chuyện ma quái gì chứ? Chỉ có công hội đối thủ mới có thể cướp cờ đi, mà ở doanh trại trước mắt chỉ có 5 Chiến Sĩ!

“Có phải đó là một miếng vải rách màu đỏ không?” Giết Giết ngây thơ hỏi.

Thần Kinh kích động, “Mịe nó chứ vải rách! Đúng nó đó!”

“À…” Giết Giết như nhớ tới điều gì, “Vừa rồi đi lang thang thật chán, mấy người không ai để ý tôi nên tôi xé miếng vải rách đó đi rồi…”

“…” Trái tim nhỏ bé của Thần Kinh run rẩy, “Vậy cậu đâu rồi?”

“Không phải nói rồi hả… Tôi lạc đường.”

Thần Kinh chưa bao giờ cảm thấy vô lực như bây giờ, “Xung quanh cậu có gì không? Tôi tới tìm?”

“Lúc thì không cần người ta, lúc lại muốn tìm người ta, cậu rốt cuộc muốn thế nào đây.” Giết Giết dừng, “Cẩn thận giết nhà ngươi à!”

Thần Kinh tức không thở nổi, hít sâu một hơi, bảo mình nhất định phải bình tĩnh. “Ngoan, mau nói tôi biết cậu đang ở đâu?” Giọng thật dịu dàng, ngữ khí thật nhẹ nhàng.

“Cậu đoán xem?”

“Fắc!” Thần Kinh bùng nổ…

“Tùy cậu ta đi.” Rex ngược lại rất bình tĩnh, “Chúng ta không tìm được, đối phương hẳn cũng không thấy…”

“…”

“Getover đại ca, đành nhờ cả vào cậu, nhất định phải bảo vệ tốt cờ của chúng ta! Chờ Giết Giết lạc đường trở về…”

“… Hiểu.” Getover lên tiếng, không biết tâm tình lúc này của hắn thế nào.

Tuy ngoài miệng nói tùy hắn nhưng Thần Kinh vẫn tận tâm tận lực đi tìm Giết Giết. Qua 10 phút, cậu đã lật hết mấy lần những đoạn đường đối phương có thể đi qua, đạp tới tất cả những khu vực không người, trong kênh cũng đã hỏi nhiều lần, như trước vẫn không thấy đối phương, một chút manh mối cũng không có!

“Đệt đệt đệt, rốt cuộc cậu ở chỗ nào?”

“Không biết…”

Cuối cùng, cậu đưa ra ba kết luận. Một, Giết Giết hẳn đã lạc tới thế giới khác, hoặc là thế giới song song, tóm lại không cùng thế giới bọn họ. Hai, kỹ thuật lạc đường của Giết Giết, hắn xưng thứ hai, không ai dám xưng thứ nhất. Ba, hai kết luận trên đã qua suy xét cẩn thận mới ngộ ra chân lý. Cho nên đừng có cười, sự thiệt đó.

.

Bạn đang đọc Võng Du Chi Tối Cường Tiểu Đội của Ẩn Nặc Lan San《隐匿阑珊》
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi amycola
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.