Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Năng Lực Của Ta Thật Nghịch Thiên

Phiên bản Dịch · 3921 chữ

Năm 21XX, một buổi chiều hè nọ. Trên tầng 24 của một khu chung cư rất ư bình thường ở thành phố XS - Trung Hoa, phát ra những tiếng lách cách, loang coang rất chói tai. Vào một buổi chiều yên lặng đặc biệt là ngày hôm nay, những âm thanh đó dường như rõ hơn và gây cảm giác khó chịu hơn.

Phòng 2402, trong căn phòng vỏn vẹn 100 mét vuông. Một chàng trai trẻ đang một tay nâng cao chiếc búa, một tay giữ tấm kim loại. Cậu chàng tiếp tục nện liên tục những cú búa vào khung, cố gắng làm sao cho nó khớp với lỗ. Tuy nhiên, kích cỡ khung không phù hợp, chàng trai đã phải nỗ lực vô cùng để ép cho nó vừa.

Với tiếng 'Keeng' chói tai, cái khung cuối cùng cũng đã khớp với lỗ dưới lực đập búa của chàng trai. Bây giờ, sản phẩm đã dường như hoàn thành. Thoạt nhìn, nó giống hệt một chiếc ghế mát xa, chỉ có điều là hơn lớn hơn một tí. Tuy nhiên, chiếc ghế này có cái mũ mang hình bán nguyệt. Nếu phải nói, nó trông giống hệt những chiếc máy dưỡng tóc bạn thường thấy trong các tiệm làm tóc. Phần đỉnh chiếc mũ trông giống chiếc đệm pin và có rất nhiều dây nhợ gắn vào đó. Cắm ngẫu nhiên, vô cùng lộn xộn, thoạt nhìn cũng biết rằng đây là sản phẩm tự chế. Trong thế kỉ 22 này, thứ dây dẫn kém chất lượng như này sẽ không bao giờ có thể vượt qua tiêu chuẩn kiểm tra chất lượng đơn giản nhất trong nhà máy.

Bên cạnh chiếc ghế mát xa là một màn hình desktop gia dụng. Thế kỉ 22 những màn hình đã tích hợp với CPU nên chỉ giờ chỉ còn thấy mỗi cái màn hình. Trên đó, là các hàng chữ tiếng anh, ả rập, ấn độ loằng ngoằng như giun xen nhau trên màn hình trắng. Mã code phức tạp đến mức một chuyên viên máy tính cũng chưa chắc gì hiểu được

'Mãi cũng xong’.

Chàng trai lau đi những hạt mồ hôi đang chảy, nở nụ cười quỷ quái. 'Đúng là mình có khác, khả năng mình quả là pro, chỉ cần mất 3 ngày là đã làm xong thiết bị chơi game. Công ty Thiên Vũ chết tiệt nghĩ mình không thể chơi game chỉ vì bị dính tiền án tiền sự. Giờ thì xem các người cản ta bằng cách nào. Hãy cứ điều chỉnh mã code một tí để xem mình có kết nối được với server của công ty không đã'.

Chàng trai chỉ muốn dùng chiếc bàn phím không dây của mình để hoàn thành thiết lập cuối cùng thì cửa chính bị gõ mạnh. Cùng với đó, là tiếng hét người phụ nữ la lớn : 'Mở cửa ra Lý Hoài Lâm, cậu tốt hơn là nên mở cửa ra ngay lập tức'.

“Ầy”. Lý Hoài Lâm nghe thấy tiếng phụ nữ thét,hơi bất đắc dĩ sờ mũi ngớ ngẩn. Cậu mở cửa, bóng hình người phụ nữ trong độ tuổi tam tuần nhìn cậu vẻ tức giận. Mặc dù cô không trẻ nhưng đôi mắt thì to, cằm nhọn cùng những đường cong quỷ quái đến mức hoàn hảo trên cơ thể mình khiến cô có thể mê hoặc bất cứ người đàn ông nào. Và giờ đây, người đẹp này nhìn chằm chằm vào Lý Hoài Lâm, không giấu nổi vẻ tức giận. Song, ngoài ra, còn có vương vấn cả chút mỏi mệt trên khuôn mặt ấy.

Người đẹp nhìn Lý Hoài Lâm. rồi nói ngay : 'Cậu có biết giờ là mấy giờ rồi không ?'.

Lý Hoài Lâm nhìn chiếc đồng hồ điện tử của cậu : 'À....giờ là 2h14. Quyên tỷ, em nghĩ làm ồn vào giờ này có sao đâu ?'.

'Đừng có mà nói cậu không biết tôi đi làm lúc nào. Cậu rõ ràng biết tôi ngủ lúc trưa'. Quyên tỷ tức giận hơn khi thấy thái độ ngạo nghễ của Lý Hoài Lâm. 'Đã ba ngày rồi đó ! Những cái tiếng đập đó là gì ? Lúc tiếng cưa, lúc tiếng búa. Thế quái mà tôi có thể ngủ được ? Sao mà tôi đi làm vào buổi tối được đây ?'.

Người đẹp tên Trần Quyên này sống ở phòng 2401 trong chung cư. Hay nói cách khác, là hàng xóm của cậu. Cái 'việc làm' của cô ta chỉ là đi lê la tại các quán bar hoặc mấy cái night club để “la liếm” đại gia. Nếu may mắn, chi phí sống mấy tháng liền hoặc có khi là cả năm sẽ được lo đủ. Cô không có việc làm ổn định. Nếu có thời gian, thì chỉ làm mấy việc vặt như làm người mẫu hoặc đi sàn catwalk. Cô bắt đầu làm từ lúc 5h sáng, ngủ lúc trưa, chiều tối dậy đi làm tiếp.

Ba ngày trước, Lý Hoài Lâm mặc kệ mọi người, lấy cưa đập búa vào lúc 8h sáng, làm cô mất ngủ suốt ba ngày liền. Và dĩ nhiên, cô ta cũng không thôi càm ràm trong suốt ba ngày đó.

Nói về cái người hàng xóm này, mặc dù cậu biết cô nhưng vì thời gian hoạt động của hai người quá khác nhau. Lượt nói chuyện của họ cũng chẳng là bao. Thậm chí, số lần nói chuyện trong suốt ba ngày nay tính ra còn nhiều hơn lúc cậu mới chuyển vào.

'Đây là ngày cuối cùng đó, em xong cả rồi'. Lý Hoài Lâm chỉ còn biết cười trừ. Mặc dù âm thanh cậu gây ra đúng là có ồn thật nhưng chí ít cậu làm vào lúc buổi sáng và chẳng phiền đến ai. Nhưng đối mặt với con cú đêm lại còn bị mất ngủ như Trần Quyên, làm sao mà nói lí cho được ?'.

'Tôi đã không ngủ được ba ngày rồi đó. Nhìn con mắt tôi này'. Trần Quyên chỉ tay vào đôi mắt thâm quầng của mình. Cơn giận của cô chưa dừng lại tại đó 'Làm sao tôi làm việc được đây ? Nếu không chàng trai nào muốn tôi vì cậu, cậu phải chăm sóc cho tôi từ nay trở về sau'.

'Đừng có đùa bà chị à. Cái 'phí' mà bọn họ trả cho bà chị có đủ để sống trong mấy tháng, có khi là cả năm. Làm thế nào mà thằng này chăm sóc được cho bà chị đây ?. Lý Hoài Lâm cười 'Chính chị mới nên chăm sóc cho thằng em này mới đúng'.

'Hừ...' Nghe điều này, cô bổng nhiên hết giận. Nhìn Lý Hoài Lâm một thoáng song lại nở nụ cười tinh quái 'Được thôi...trai đẹp thì chị chiều tất. Sao không để chị chăm sóc em kể từ nay ?'.

'Hahaha'. Lý Hoài Lâm lắc đầu. 'Em vẫn tin vào bàn tay phải của mình hơn *. Chị Quyên này, cũng đã muộn rồi nhỉ ? chị nên về nhà ngủ cho khỏe. Chị còn phải làm vào buổi tối nữa phải không ? Thật đó...Lần này, chắc chắn em sẽ không gây ra bất cứ tiếng ồn nào đâu'.

'Đừng có mà từ chối nhanh thế ! Tay phải của chị cũng điêu luyện lắm đấy chú em ! Vừa nói, chị Quyên vừa làm cử chỉ vuốt vuốt ve ve với tay phải cua mình. Đồng thời, thể hiện nét quyến rũ làm hào quang hớp hồn người toát ra từ cô.

'Kẻ khiêm tốn như em đây chỉ bán kỹ năng, không bán thân. Em có lòng tự tôn, danh dự và sẽ không bao giờ bị đồng tiền tha hóa. Lý Hoài Lâm ưỡn ngực, nói với khuôn mặt tràn đầy 'công lý' của cậu.

'Hrmmm' Trần Quyên quay đi. 'Cậu tốt nhất là không nên làm phiền tôi lần nữa. Còn nếu không tôi sẽ không ngần ngại bóp nát hai quả trứng cút của cậu đâu, trai tân à'.

'Thứ mà chị đang gợi ý ở đây không phải là 'giúp đỡ' mà là hiếp con nhà người ta đó bà chị'. Lý Hoài Lâm không quên sửa sai.

'Đúng đấy. Thì sao ? Cậu tính làm gì nào ?'. Trần Quyên nở nụ cười quỷ quyệt.

'Ôi ôi...quý cô của tôi ơi. Xin loại tôi ra khỏi cái cần câu của cô. Đừng rắc thính nữa'. Lý Hoài Lâm đỏ mặt tía tai, chẳng biết nói gì khi cô ta mạnh dạng thừa nhận.

'Hừm….’ Lần sau hãy cẩn thận hơn. Đừng gây sự với những người mình không nên'. Trần Quyên ưỡn ngực ra để lộ vòng một vĩ đại, lớp áo tội nghiệp thậm chí không thể giữ nỗi mà ló ra ngoài và nói như thể cô là một kẻ phản diện đang có một kế hoạch xấu xa nào đó đã sắp hoàn thành. 'Chị sẽ tha cho cậu lần này và đi ngủ. Cậu đã hứa rồi đấy. Đừng có mà làm phiền chị nữa'.

'Chân thành cảm ơn sự công minh và dũng cảm của quý cô'. Lý Hoài Lâm nắm chặt tay, cuối đầu chào lịch sự như mấy bộ phim Tủng Của thời xưa.

'. Nào ngờ đâu, hành động này lại làm cho cô ấy cười. Trần Quyên không quên ném cho cậu ánh nhìn trêu chọc trước khi quay về phòng.

Sau khi tiễn Trần Quyên đi, Lý Hoài Lâm cuối cùng cũng có thể trở lại làm việc. Với bàn phím trên tay, gương mặt cậu hoàn toàn khác hẳn. Tốc độ bấm phím nhanh đến nỗi người thường chắc chắn đinh ninh rằng cậu chỉ đang bấm bừa. Nó cơ bản chỉ là quá nhanh. Thậm chí người giữ kỷ lục bấm nhanh nhất trên thế giới cũng chưa chắc sánh được với cậu. Đáng ngạc nhiên hơn, cậu thực sự đang viết mã code dựa trên cái tốc độ đó.

'Chắc sẽ không còn vấn đề gì nữa'. Nhìn vào những dòng chữ trắng hiển thị trên màn hình. Lý Hoài Lâm tự nhủ. 'Nói về cái này mới thấy công ty Thiên Vũ đúng là ác ôn nông thôn. Chỉ mỗi thiết bị game thôi mà ngốn hết 599,998 tệ trong khi mình chỉ cần 20000 tệ là đã tự làm xong một thiết bị. Bộ vi xử lí có thể độn giá tiền lên chút ít, nhưng những phần còn lại cơ bản hầu như free.

Nghĩ về lần chạm trán cách đây ba ngày trước của cậu, Lý Hoài Lâm vẫn thấy ấm ức. Đó là ngày mà cậu thấy tấm quảng cáo có dán một tựa game thực hiện nhờ sự hợp tác của chính phủ và tập đoàn Thiên Vũ và kết quả đó chính là đứa con tinh thần 'Vinh Diệu Chi Tâm' với khả năng mô phỏng 98% thực tế. Không chỉ mỗi Trung Quốc mà cả thế giới đều có máy chủ riêng của họ. Trong quảng cáo còn có đề cập đến những cuộc chiến liên server. Hay nói cách khác, là các quốc gia đối đầu với nhau.

Trước khi 'Vinh Diệu Chi Tâm' ra mắt, quảng cáo về nó đã thực sự tràn lan khắp thế giới. Báo đài, Tivi, forums, poster. Thậm chí muốn Lý Hoài Lâm không biết đến nó cũng là một điều khó. Game thủ đã trở thành một nghề được xã hội công nhận và trở nên phổ biến. Tuy nhiên, điều kỳ lạ ở tựa game này chính là việc chính phủ tự dùng ngân quỹ của mình để hỗ trợ cho ‘Vinh Diệu Chi Tâm’, thậm chí khuyến khích người thất nghiệp chơi game. Chi cần truy cập ít nhất 90 giờ mỗi tháng, người đó sẽ ẳm về 2000 tệ mỗi tháng từ chính phủ.

Trong thế kỉ 22, sau khi công nghệ phát triển với tốc độ ánh sáng, các yêu cầu công việc lao động chân tay ngày càng ít. Máy cấy lúa, gặt lúa tự động, nhà máy nuôi đẻ động vật.... Công nghệ và máy móc đã thay thế hầu như toàn bộ hoạt động của con người. Những công ty đã từng cần hàng nghìn nhân viên để vận hành trơn tru thì giờ đây chỉ còn vỏn vẹn vài trăm. Điều này cùng với sự gia tăng dân số khi vượt mốc 10 tỉ người trong thập niên vừa qua đã gây làm tỉ lệ thất nghiệp bùng nổ trên toàn cầu.

Chính phủ không phải không có đủ tiền để nuôi những người đó. Nhưng vấn đề là, có quá nhiều người ăn không ngồi rồi cũng sẽ đồng nghĩa với việc có nhiều rắc rối, vấn đề hơn khi người ta chán. Để giảm bớt áp lực phải gánh chịu từ những tên đó, chính phủ đã quyết định hợp tác với tập đoàn Thiên Vũ. Và cuối cùng, 'Vinh Diệu Chi Tâm’ cũng chính thức ra mắt.

Đã chơi game mà còn được tiền, quả đúng là điều tuyệt vời. Lý Hoài Lâm cũng muốn chơi sau khi thấy quảng cáo như thế. Thế nhưng đến mua, cậu gặp phải tí vấn đề. Mặc dù thiết bị cậu muốn mua tốn tới 599.998 tệ vẫn có nhưng thiết bị rẻ hơn tầm 19998 tệ cho người nghèo. Vấn đề ở đây là, cậu không được phép mua.

'Tôi xin lỗi nhưng theo bản báo cáo, anh bị dính tiền án nên không có quyền mua thiết bị này' Đó là những gì cô thư ký nói cho cậu, không quên nở nụ cười.

'Có chuyện đó nữa à ? Sao trong quảng cáo không hề nói là người phạm tội thi không được chơi cả. Tôi đã đi đến tận đây rồi mà những gì cô muốn nói cho tôi rằng tôi không thể mua ?'.

Lý Hoài Lâm mất cả nửa ngày trời cãi nhau mãi để rồi nhận được kết quả rằng cậu không thể mua. Chẳng có thể làm gì hơn được'.

'Nhưng....đây là luật. Cô phục vụ bình tĩnh giải thích. 'Hãy nhìn vào dòng cuối cùng phía bên phải của tấm poster. Nó thực ra có ghi ở đó'.

Lý Hoài Lâm nhìn kỹ lại lần nữa và quả thực có cái dòng chữ in bé xíu được ghi bên góc phải tờ poster.

Thế nên, cậu đành tay không về nhà.

Lý Hoài Lâm ngày càng thấy ấm ức để rồi mù quáng đi sai đường. 'Thiết bị này gồm có các thiết bị não điện tử và thiết bị hình ảnh. Tại sao không mình không tự làm một cái ? Gì chứ cái thứ đơn giản này chắc chắn nằm trong khả năng của mình. Sau cùng, mình chỉ cần viết chương trình kết nối với server là mình có thể chơi được'.

Và thế là, ba ngày nện búa cầm cưa của cậu bắt đầu. Lý Hoài Lâm sau cùng cũng hoàn thành sản phẩm tự chế của mình. Mặc dù vẻ ngoài trông rất kinh dị nhưng ít ra, các chức năng cơ bản đều có đủ.

'Hãy thử xem mình có kết nối được với server không nào'. Sau khi cậu độc thoại một mình, nghĩ về cái lí do mà mình phải tự chế riêng một thiết bị để chơi game, một trong những việc sai trái nhất trong những thứ sai trái, hào hứng ngồi lên thiết bị, đội mũ, khởi động nút và thiết bị chính thức hoạt động.

Tầm nhìn của cậu hóa đen và sau khi chờ 10 giây mà chẳng có gì xảy ra, cậu nghĩ đã có chuyện không hay xảy ra. Vào lúc đó, một logo của tạp đoàn Thiên Vũ đột nhiên xuất hiện. Mọi thứ hóa đen lần nữa và cậu chờ tiếp 10 giây, một video sau đó được trình chiếu.

Cậu đã thấy cái video này trên website chính thức nên chẳng quan tâm là mấy. Nhưng sau khi video chạy được hai giây, bỗng nhiên bị giật dữ dội. Kế đến là hàng loạt ảnh lỗi hiện ra. Hàng nghìn người đang chiến đấu trên chiến trường đột nhiên xuất hiện đứng trên mặt nước. Những thành phố bị cháy hóa thành những rừng cây xum xuê.

'.........!!! Gì thế này ? Lỗi ?' Lý Hoài Lâm không thể phân biệt được đâu là đầu, đằng nào là đuôi của những bức ảnh trong video nữa. Nhưng trước khi cậu kịp phân tích, video ngừng chiếu. Cơ thể cậu trở nên nhẹ nhàng và một cung điện màu trắng hiện ra.

'Đây là trang khởi tạo nhân vật ? Ít nhất nó trông có vẻ bình thường...Video đó nghĩa là sao ? Có thể là do thiết bị của mình bị lỗi ?' Lý Hoài Lâm hết biết, chẳng quan tâm thêm để làm gì.

Chào mừng bạn đến với “Vinh Diệu Chi Tâm “. Hãy khởi tạo nhân vật'. Một cái giọng khàn đặc đột nhiên truyền tới cậu và nó nghe có vẻ rất kỳ. Bỏ ngoài tai cái giọng ấy, nó nghe giống như âm thanh được phát từ một cái radio bị yếu sóng.

Lý Hoài Lâm ngẩng đầu lên để rồi thấy sợ hết hồn. Trước mặt cậu là một người phụ nữ mặc đồ trắng. Thế nhưng, gương mặt cô ta lại có hai đường viền đen dài, cắt khuôn mặt thành ba phần. Quên cái chuyện cô ta là phụ nữ đi, Lý Hoài Lâm thậm chí còn không nói được cái thực thể đứng trước mặt mình có phải là con người không nữa ?'.

'Yêu Quái, mi từ phương nào tới ?'.

'Ta là người chăm sóc sơ cấp của 'Vinh Diệu Chi Tâm’, chịu trách nhiệm khởi tạo nhân vật'. Tên yêu quái đáp lời với giọng khàn khàn, cực đáng sợ.

'Này này...Lấy cái thứ khủng khiếp đó ra làm người chăm sóc, bộ mấy người không lo mình sẽ dọa chết trẻ con sao ?; Lý Hoài Lâm đánh đầu.

'Xin khởi tạo nhân vật'. Tên chăm sóc này chỉ đơn thuần là phần mềm máy tính. Nếu không có từ khóa, cô ta chỉ có thể nói được những từ giống nhau duy nhất.

'Được rồi..được rồi'. Mặc dù trông rất kinh dị nhưng mình ít ra cũng có thể an toàn khởi tạo nhân vật...đúng không ?'. Lý Hoài Lâm chấp nhận cái khuôn mặt kinh dị kia rồi bắt đầu tạo nhân vật.

'Tên ?'.

'Ý Chí Nhược Lâm'. Đây là cái tên được lấy từ một trong những của sách của cha Lý Hoài Lâm. Cậu luôn dùng cái tên này khi chơi game.

'Không tìm thấy tên trùng'. Ả yêu quái trả lời lại bằng chất giọng khàn đặc ghê sợ. 'Xác nhận tên ?'.

'Xác nhận'.

'Xin hãy chọn tộc'. Vừa dứt lời, một bảng danh sách các tộc có sẵn hiện lên trước mặt Lý Hoài Lâm, bao gồm các thông tin, lời giới thiệu về sáu tộc.

Lý Hoài Lâm đã có được toàn bộ thông tin từ website chính thức của game nhưng nhìn kỹ lại lần nữa, cậu vẫn thấy thiên phú trí tuệ (+10% Trí Lực) và ngoại giao (+10 danh vọng trong tất cả các thành phố của các tộc, ngoại trừ của con người) là phù hợp với cậu hơn cả.

Trong số sáu chủng tộc, chỉ có mỗi con người có được + trí lực và nó được dùng để tăng sức mạnh ma pháp. Ma pháp sư nhân tộc cũng đáng tin hơn. Ngoại giao chỉ là phần phụ, nhưng thà có còn hơn không. Lý Hoài Lâm méo quan tâm về 10 danh vọng nhỏ nhoi đó, thứ sẽ chỉ cho cậu 5% giảm giá trong các thành phố. Muốn tăng danh vọng nhiều chỉ cần làm nhiệm vụ.

Về nghề nghiệp, chức năng ấy chỉ mở khóa khi bạn đạt đến cấp 10, rời khỏi khu làng tập sự. Sau đó, đi vào thủ đô, tìm người hướng dẫn đúng với nghề muốn chuyển. Vì thế, trò chơi bắt đầu ngay sau khi chọn tộc.

'Bạn đã chọn Nhân Tộc. Xác nhận ?'.

'Xác nhận'.

'Tôi chúc bạn chơi game vui vẻ'.

Mặc dù tên yêu quái đó nói không gì sai nhưng ...cái giọng ấy....Tuy nhiên, trước khi Lý Hoài Lâm có thể phàn nàn , tầm nhìn của cậu trở nên tối tăm. Khi mở mắt lần nữa, Lý Hoài Lâm đã ở trong một ngôi làng nhỏ.

Cậu thực sự choáng váng. Khung cảnh xung quanh quá ư là giống thực. Mặc dù cậu cũng đã từng chơi nhiều loại game thực tế ảo trước kia, không có cái nào có thể đạt đến ngưỡng thực mà trò chơi này có được. '' lần này đã cho Lý Hoài Lâm một sự kinh sợ.

Những ngôi nhà đơn sơ, khung cảnh khang trang, tươi đẹp, yên bình. Cậu lấy đà hít nhẹ và nhận thấy thậm chí cả không khí cũng rất thực. Nhìn dòng người di chuyển xung quanh, cậu bất giác giơ tay lên, nắm chặt lại, xem cử động thân thể mình thế nào.

'Quá ư là ngưa bức à. Cứ nghĩ rằng một trò chơi có thể mô phỏng tới 98% hiện thực. Trong khi cao hứng ngợi ca trò chơi, cậu đột nhiên nở nụ cười sảng khoái. 'Vậy là thiết bị tự chế của mình thực sự hoạt động. Cuối cùng, tập đoàn Thiên Vũ chỉ được có nhiêu đó thôi'.

Sau khi tự độc thoại trong lòng, Lý Hoài Lâm hô lệnh 'Nhân vật’ trong tâm trí theo kinh nghiệm chơi game của mình.

Tên : Ý Chí Nhược Lâm

Nghề : Không ( chưa chuyển chức ).

Nghề phụ : Không.

Cấp : 1

Kinh nghiệm: 0/500.

Chỉ số

HP : 100/100

MP : 100/100

Công Vật Lý : 4 - 7

Phòng ngự : 2 - 4

Công Phép: 4 - 7

Kháng Phép : 2 - 2

Sức mạnh : 7 ( ảnh hưởng đến chỉ số công vật lý. Ảnh hưởng tùy thuộc vào nghề. Các nghề cận chiến sẽ có nhiều điểm vật lý công khi tăng sức mạnh so với các nghề ma pháp ).

Nhanh nhẹn : 9 (ảnh hưởng đến tốc độ đánh, tốc độ chạy, tăng một ít chỉ số phòng ngự).

Thể chất (bên cv nó viết là thể chế) : 5 (ảnh hưởng tới HP, tăng lượng lớn chỉ số phòng ngự).

Trí lực: 7 (ảnh hưởng tới ma pháp công và tỉ lệ chí mạng phép, tỉ lệ tăng phụ thuộc vào nghề).

Tinh thần: 5 (Tăng MP, tỉ lệ hồi phục MP, ma pháp kháng).

May mắn: 5 (Chỉ số thần bí, tăng tỉ lệ chí mạng, rớt đồ, tỉ lệ kích hoạt nhiệm vụ).

Danh vọng: 0

Kỹ năng :

- Trọng Kích : Đánh một đòn thô bạo. Tăng 5 cộng vật lí. Kích hoạt kỹ năng tồn 5 MP, 15 giây hồi chiêu. Có thể nâng cấp.

Thiên phú chủng tộc:

- Trí tuệ : -10% Trí Lực

- Ngoại giao : -10 danh vọng trong tất cả các thành phố của các tộc khác, ngoại trừ nhân tộc,

'Con mịa nó..cái quái gì xảy ra thế này ??'. Chỉ số của cậu làm chính cậu thấy sốc.

Chú thích: * là QWERTY (wei tei)

Bạn đang đọc Võng Du Chi Đảo Hành Nghịch Thi (Dịch) của Đường Hoàng Tháng Năm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Kenshooter032
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 6
Lượt đọc 175

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.