Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trần Chí không may diễm ngộ (2)

Phiên bản Dịch · 1705 chữ

Tống Đào là nhân viên cảnh sát của đồn công an, hắn nhìn trước mắt cái này thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi cũng rất là bất đắc dĩ chính hắn đều nhớ không rõ cái thể loại lưu manh này một năm tới đồn công an không biết bao nhiêu lần.

Nhìn nhìn lại Trần Chí phẫn nộ bên cạnh, hắn lắc đầu: '' Trần tiên sinh, ngươi xem đồ vật đã tìm được trở lại rồi, ăn trộm cũng đã bắt được, ngài còn có vấn đề gì sao ? "

Trần Chí im lặng một hồi, mặc dù hắn đã thoáng nghĩ tới việc muốn giáo huấn tên trộm này một phát, nhưng mà đây lại không phải là địa phương có thể tùy tiện giáo huấn người khác, chỉ có thể buồn cười nói: '' Cám ơn đồng chí cảnh sát, thỉnh đồng chí cảnh sát nhất định phải nghiêm trị cái tên trộm này. ''

Tống Đào như trước không nhanh không chậm mà nói: " Cái này là phần nội sự của cảnh sát chúng ta, về phần tên trộm tự nhiên có pháp luật đến chế tài hắn."

Cơ mặt Trần Chí co rúm lấy, hắn há có thể không rõ, vụ trộm nhỏ như thế này thì chẳng thể nào mà dùng pháp luật để nghiêm trị được. Cuối cùng thì ra tên trộm chỉ cần phạt tiền là xong việc, đang muốn xem tên trộm lấy đâu ra tiền phạt thì cảnh sát lại mời đi, coi ra cũng chẳng giải quyết được gì.

'' Mẹ, vừa tính đưa nữ hài kia đi nhà nghỉ ai ngờ lại bị người trộm đi túi tiền, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có cái tên ăn mày ôm bắp đùi mình không buông bên ngoài nhà nghỉ cực kì có hiềm nghi, vất vả lắm mới bắt được hắn vừa muốn hảo hảo giáo huấn một lần cho hắn biết tay dè đâu lòi ra một tên cảnh sát, rồi lại bị cái tên cảnh sát này nhìn thấy. ''

'' Nó bị mang tới nơi này thì động thủ là việc không thể nào, bất quá khá tốt là túi tiền còn ở trên người tên trộm, còn không có tiêu hết, nếu không thì phí về nhà cũng không còn. '' Trần Chí nhìn cái vẻ mặt tiễn khách của cảnh sát, nghĩ đến ở chỗ này lâu là tự làm mất mặt, xoay người rời đi.

Một mực ở bên trong ra vẻ chịu tội, nhìn thấy Trần Chí đi ra đồn công an, tên trộm liền thay đổi thái độ, vui cười nhích lại gần Tống Đào nói: "Tống thúc lần này may mắn mà có ngươi, bằng không ta hôm nay sẽ thảm rồi."

Tống Đào xụ mặt ngồi xuống ghế, nhìn chằm chằm vào hướng tên côn đồ hồi lâu mới mở miệng nói: " Lục tử, ta đều nói ngươi bao nhiêu lần rồi, không tìm được việc làm thì đi khuân vác, rửa chén, chả nhẽ ngươi không làm được mấy việc này ? Ngươi cứ tiếp tục làm thế, may mà lần này có ta, còn lần sau đâu, ta không có khả năng sẽ mãi cứu ngươi. ''

Lục tử chỉ đứng yên mà cười cười đáp ứng Tống Đào nhìn xem hắn không yên lòng bộ dạng, thở dài một hơi nói: " Nhìn ngươi buồn bã ỉu xìu bộ dạng, còn chưa ăn cơm a? Vừa vặn ta đã đặt một lồng đựng cơm ( hộp cơm ấy ) rồi, để ta gọi điện thoại nói cho bọn hắn đặt thêm một phần. '' Nói xong thò tay lấy cái điện thoại trên bàn.

Lục tử vội tháo chạy, quay đầu lại nói: '' Tống thúc, ta đã ăn rồi, ngươi không cần đặt cho ta cái kia phần."

Chờ Tống Đào truy tới cửa, Lục tử sớm không biết chạy đi đâu.

Tống Đào đứng tại cửa ra vào thở dài một phát rồi mới quay trở lại bên trong đồn công an.

----

Lục tử cúi đầu đi tới hẻm nhỏ bên cạnh nhà ga, âm thầm thở dài: " Tống thúc giảng những đạo lý này chính mình như thế nào hội không rõ. Thế nhưng mà tìm việc làm ở đâu là dễ dàng như vậy, không có CMND không nói, đang nhìn xem thân thể của mình cảm thấy thế nào đều không giống như người trưởng thành, địa phương nơi nào sẽ dùng chính mình. "

" Tống thúc giới thiệu cho mình những địa phương kia phần lớn cũng đều là tại phụ cận nhà ga, mình ở nơi này lăn lộn 4~5 năm rồi, kế bên này bán hàng rong, còn tiệm cơm cái đó không lẻ không biết mình là đang làm gì? Thế nào nguyện ý để cho một kẻ như mình ở trong cửa tiệm công tác ? Mặc dù là xem trên mặt mũi Tống thúc mới mướn chính mình, nhưng sẽ ảnh hưởng không tốt đến Tống thúc, trước đó dù chỉ là ăn cơm cùng Tống thúc tại đồn nhưng lại bị sở trưởng bắt gặp, đã vậy còn khấu trừ một tháng tiền lương của Tống thúc, không thể liên lụy Tống thúc thêm nữa. "

" Nếu như chỉ có mình, một cái lưu manh thì cũng không sao cả. Thế nhưng mà Tống thúc còn có vợ con, nghe nói trong nhà cũng không giàu có, con gái vẫn còn lên cấp ba, cái này vạn nhất làm hại hắn ném đi công tác, hắn lấy cái gì đến nuôi gia đình nha. Tống thúc đối với mình đã là người tốt nhất, chẳng những đã cứu mạng mình mà còn chiếu cố đến mình, đời này mình hẳn không có cơ hội báo đáp hắn rồi, tận lực không nên làm liên lụy đến hắn a ! "

Lục tử đang xuất thần, đột nhiên sau lưng lại bị một hồi đại lực đánh úp, bị người dùng lực đẩy một bả. Lục tử vừa vặn muốn cất bước, thế nhưng chân trái trộn lẫn chân phải, ngã gục một cái nằm sấp trên mặt đất.

Hắn tại phụ cận nhà ga lăn lộn đã nhiều năm, trộm vặt móc túi nên thường xuyên bị đánh, tình huống như vậy thì phi thường quen thuộc.

Hai tay đẩy một cái, không quay đầu lại, liền hướng đến bên cạnh lăn một vòng, đột nhiên một cái chân to ‘ phanh ’ một tiếng dẫm nát bên cạnh đầu của hắn, tóe ra tro bụi phun đầy mặt hắn.

Lục tử trong lòng run lên: " Cái này con mẹ nó là muốn hạ tử thủ ah! ". Hai tay lập tức duỗi về trước ôm lấy cái chân to hung ác hướng về sau kéo một cái.

Người nọ một cước không có giẫm lên đầu của hắn, cái chân còn lại vừa giơ lên chuẩn bị đá hắn một cước, nhưng không ngờ chân đang trụ lại bị Lục tử ôm lấy hung hăng hướng về sau dắt thoáng một phát, lập tức hai chân treo trên bầu trời ngửa mặt chỉ lên trời té xuống.

Lục tử mượn cái này cổ lực đạo lăn về phía trước hai cái, cũng không biết nơi nào đến khí lực dùng thế " Lý ngư đả đĩnh ( * ) " bật lên quay người bỏ chạy.

Chạy được vài bước mới nhìn lại, một người trung niên nam tử bò lên từ trên mặt đất, không phải là người bị mình trộm túi tiền kia sao. Hắn dưới chân không dám dừng lại, ỷ vào quen thuộc địa hình, chỉ cần mấy cái chuyển biến sẽ đem trung niên nam tử lạc đi không thấy.

Trần Chí đuổi hai cái hẻm nhỏ, sớm đã mất bóng dáng tên côn đồ, chỗ mắt cá chân ẩn ẩn có chút đau nhức, nhấc ống quần lên xem chỉ thấy mắt cá chân sưng vù, nhất định là bị tên côn đồ chết tiệt kia làm một phát trẹo chân rồi.

Thật vất vả mới rủ được nữ hài tử kia vậy mà bị cái tên ăn trộm chết tiệt này quấy nhiễu, lại thật vất vả mới bắt được hắn vậy mà vẫn không thể giáo huấn hắn, sau đó lại gặp nghẹn uất ở đồn công an, hiện tại lại bị cái tên côn đồ kia làm cho đau chân.

Trần Chí chỉ cảm thấy trong đầu ông ông làm tiếng nổ, ngực một cổ khí đem mình chống đỡ phảng phất muốn nổ tung, trên trán gân xanh chuẩn bị bạo lên. Lấy điện thoại di động ra muốn gọi điện thoại nhưng xoa bóp vài cái lại thấy ‘ phanh ’ thoáng một phát đưa di động chia năm xẻ bảy.

Cái kia gọi Lục tử tên côn đồ tại một bức tường đổ nát ở một góc phố nhỏ thoáng điều chỉnh lại hô hấp của mình, rón ra rón rén đi đến cửa ngõ hết nhìn đông tới nhìn tây cả buổi, xác thực không có nguy hiểm lúc này mới lắc lắc mái tóc rối bời, lại phủi phủi quần áo tràn đầy nước bùnthản nhiên đi ra.

Cảm thấy hài lòng, hắn căn bản không có chú ý tới người qua đường đều mang theo ánh mắt xem thường lách qua hắn, có lẽ mặc dù là chú ý tới cũng sẽ không để ý a? Theo ban đầu chính là như vậy, sớm đã thành thói quen, làm một cái Lục tử người như vậy hạ nhân, so đo quá nhiều là một con đường chết. Muốn sống sót cũng chỉ có buông tôn nghiêm, tìm kiếm bên người mỗi một tia cơ hội có thể cho chính mình sinh tồn được.

----- ( * ) : Lý ngư đả đĩnh ( 鲤鱼打挺 ) [ Theo baike ] : là chỉ một loại kỹ xảo thể dục hoặc động tác thân thể, thông thường dùng cho thể thao, biểu diễn võ thuật hoặc trong thi đấu . Chữ được lấy ra từ hình tượng cá chép nhảy khỏi mặt nước hoặc uốn thân thể trên mặt đất .

Bạn đang đọc Võng Du Chi Chung Cực Hỗn Hỗn của Thất Ngô
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi eruto103
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.