Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lần đầu vào trò chơi (2)

Phiên bản Dịch · 2145 chữ

Hào quang lại hiện ra, hắn phát hiện bản thân đã đứng trên một mảng đồng cỏ xanh mơn mởn, nhìn qua nhìn lại đoán chừng nơi này hẳn là một cái sơn cốc u tĩnh. Bất quá theo người chơi không ngừng dũng mãnh tiến vào, nơi đây nhất định sẽ không yên lặng. Sau một lát chỉ thấy khắp nơi người người đều cầm côn gỗ đi đuổi gà giết thỏ, trong lúc nhất thời gà bay chó chạy.

Lục tử nhanh chóng mở ra thanh thuộc tính của nhân vật:

Nhân vật : Đông khu Lục ca

Đẳng cấp (level): 1

Lực lượng: 5

Sức chịu đựng: 5

Trí lực: 5

Nhanh nhẹn: 5

Mị lực: ???

May mắn: ???

Bên trên website của game đã từng đưa ra lời giải thích cho vấn đề có vẻ cân đối của các tạp chí lớn: '' Khởi điểm giống nhau, gặp gỡ bất đồng ''. Chắc hẳn thuộc tính lúc đầu của tất cả nhân vật đều giống nhau, còn thành tựu về sau thế nào toàn bộ là nhờ vào cố gắng cá nhân cùng kỳ ngộ của bản thân.

Liền nhìn xem trong tay ‘ Thần Khí ’—— côn gỗ:

Côn gỗ

Loại hình : Vũ khí một tay

Phẩm chất trang bị : bình dân

Yêu cầu đẳng cấp : 0

Công kích : 1-1

Độ bền : 100/100

Lại nhìn trang bị khác trên người:

_ Áo màu xanh da trời

Loại hình : Áo giáp

Phẩm chất trang bị : bình dân

Yêu cầu đẳng cấp : 0

Phòng ngự : 0

Độ bền : 100/100

_ Quần đùi màu xanh da trời

Loại hình : Quần

Phẩm chất trang bị : bình dân

Phòng ngự : 0

Độ bền : 100/100

_ Giày rơm

Loại hình : Giày

Yêu cầu đẳng cấp : 0

Phòng ngự : 0

Độ bền : 100/100

WTF, cái thân trang bị này con mụ nó chỉ đủ để che chắn thân thể mà thôi, còn khá tốt giày rơm không giống như trong hiện thực, nếu không là bị mài nát cái chân rồi.

Nhìn xem bên cạnh người chơi tấp nập cứ như là siêu thị đại giảm giá trong ngày tết, Lục tử cảm thán độ '' hot '' của trò chơi này a. Về sau mọi người đều quen thuộc thoáng một phát thân thể trong game liền nhanh chóng tản ra, có nhóm ý đồ sáng ngời đi tìm khắp nơi bốn phía các NPC trong thôn để làm nhiệm vụ, nhóm khác lại trực tiếp chạy ra phía ngoài giết quái thăng cấp. Trong lúc nhất thời là gà bay chó chạy, khói bụi cuồn cuộn, sau một lát thì bên người Lục tử không còn một mống. Chờ hắn đi ra khu vực an toàn quay đầu lại nhìn, chỗ đó lại tụ đầy một mớ nhân vật mới vừa tiến vào.

Do dự một chút, hắn quyết định trước hết giết mấy con quái cảm thụ thế giới này một thoáng, trước mắt chỉ thấy mấy con gà nhà, Lục tử vung côn gỗ hét lớn một tiếng: "Giết gà bổng pháp." không đầu không đuôi nhắm ngay một con gà trống nện đi qua. Mấy bổng về sau, gà trống liền phát ra tiếng gà gáy thật lớn rồi ngã xuống đất bỏ mình, chỉ để lại trên đất Kê Mao. Lục tử thầm mắng một tiếng xui, xem ra cái trò này là không có tiền đồ gì thôi thì đi trước nhận nhiệm vụ a!

Bước về phía trước vài bước trông thấy xa xa tựa hồ có một thôn trang, có thôn trang tựu nhất định có NPC, có NPC sẽ có nhiệm vụ. Lục tử nghĩ tới đây nhất thời chạy như điên, tới trước được trước nha!

Thôn trang không lớn dựa vào núi mà kiến tạo nên, bộ dạng chứa chừng trăm gia đình, phòng ốc cũng chả có quy luật gì lại rất thấp bé. Lục tử trông thấy đã có mấy cái người chơi tại trong thôn lắc lư rồi, không có xuất hiện khung cảnh người người tấp nập như trong tưởng tượng, có lẽ là đại bộ phận người chơi còn không có tìm tới nơi này a! Dù sao nơi xuất phát còn cách nơi này rất xa.

Lục tử hắn đã bắt đầu kiếp sống nhận nhiệm vụ, vì thà giết lầm còn hơn bỏ sót cho nên hắn bỏ ra một nửa thời gian để đi từ từ, chỉ cần thấy trong phòng nào mà có người ở liền lập tức xông vào bên trong. Nhiệm vụ cũng không có xuất hiện như trong tưởng tượng, nghênh đón hắn phần lớn là chó săn cùng côn bổng, mặc cho ai gặp một cái người xa lạ đột nhiên xông vào trong nhà mình chỉ sợ cũng là phản ứng đồng dạng.

Nhưng quả thật trời xanh không phụ khổ nhân tâm, rốt cục có một vị đại thẩm NPC nhiệt tình đưa hắn thỉnh về đến trong nhà. Lục tử liền trải qua một khoảng thời gian rất lâu kiên nhẫn cùng nói bóng nói gió nhưng vị đại thẩm này tựu là một câu cũng không có đề cập qua mấy chữ có quan hệ đến nhiệm vụ cùng tìm xin giúp đỡ, phối hợp với mấy cái Trương gia Lý ngắn nói không ngừng khiến hắn rất đau đầu. Tuy nhiên trong khi bị một biển cả ngôn ngữ của vị đại thẩm này oanh tạc làm choáng váng đầu óc, hắn lại phát hiện được một manh mối : tên đồ tể trong thôn là từ thành Tác Nhĩ Tát dời tới, nghe nói đã từng giết qua một con Hắc Hùng đang tàn sát bừa bãi trong thôn trang. Về sau lại hỏi qua địa chỉ của tên đồ tể, Lục tử bước nhanh hướng mục tiêu xuất phát, hắn dám khẳng định cái tên đồ tể này nhất định có nhiệm vụ trên người.

Rất xa đã trông thấy một căn phòng nhỏ bên cạnh một gốc đại thụ mấy người cũng không ôm hết, dưới mái hiên có treo vài miếng da lông của nhiều loài dã thú lạ hong gió. Lục tử đứng tại cửa ra vào vừa muốn gõ cửa, chợt nghe bên trong truyền đến một tiếng hét lớn: "Xéo đi!". Cửa gỗ chợt thoáng một phát rộng mở, một tên người chơi chật vật không chịu nổi trốn thoát ra, nhìn thấy Lục tử đứng tại cửa ra vào liền ngây ra một lúc rồi cười khổ nói: "Bạn thân, đừng nên tốn sức rồi, ta đã thử nhiều lần, lão nhân này cứ như nước đổ đầu vịt, đừng uổng phí khí lực a". Nói xong cũng không quay đầu lại hướng về phía bên trong thôn trang mà đi, khẳng định lại đi tìm cái manh mối dẫn đến nhiệm vụ khác rồi.

Xem ra thằng này không biết ở nơi nào lại tìm được manh mối nhiệm vụ dẫn về chỗ này, đáng tiếc thử rất nhiều lần cũng không có cách nào kích hoạt khiến cho NPC tức giận đuổi khỏi chỗ này. Nhưng Lục tử cũng thật vất vả mới tìm được manh mối há có thể bỏ dở nửa chừng, tinh thần phấn chấn liền đẩy ra cửa gỗ trước mặt. Lưỡng môn vừa mở ra chỉ nghe thấy một tiếng rống to : '' Cút ! Đừng xuất hiện ở phòng ốc của ta thêm lần nữa ''. Dứt lời liền thấy một đạo bạch quang ‘ ô hay ’ một tiếng, một cái đao nhọn lóng lánh khẽ lướt qua trán của Lục tử cắm ở trên ván cửa. Lục tử tuy có xuất thân là lưu manh nhưng lại là lần đầu tiên gặp được trường hợp này, một thân mồ hôi lạnh bắt đầu tiết ra, có cái quái gì đó đang chạy dọc sống lưng, kêu to ‘ ah ’ một tiếng rồi thả cho cái mông rơi tự do xuống đất.

Trong phòng có một cái lão giả mặt mày hồng hào đang cầm trong tay một thanh khảm đao, đang ở trong một đống thịt phân tách xương sườn của một loài thú nào đó, nhìn kỹ mới biết chính là đồ tể Tạp Lỗ. Cái vị đại thúc này nghe thấy Lục tử hô to một tiếng tựa hồ cảm giác có chút ngoài ý muốn, ngẩng đầu nhìn thoáng qua mới biết được chính mình đã nhầm người, tranh thủ thời gian xoa xoa hai tay đầy mỡ của mình lên y phục rồi tiến đến, nâng Lục tử ngồi dậy nói: "Thật sự là không có ý tứ, không có làm ngài sợ a ? Lão già thô lỗ ta đây hướng ngài xin lỗi."

Lục tử đen mặt nghĩ thầm: '' Ừ ta không sợ đâu, thiếu chút nữa đi gặp Diêm Vương thui, con mợ nó chết tiệt, thiếu chút nữa ta đã tử ẹo rồi đó lão già khốn khiếp '' nhưng ngoài miệng lại cứng rắn mà nói: '' Không có sao, không có sao. Bất quá đại thúc à, đao pháp của ngươi thật đúng là lợi hại nha! Thiếu chút nữa là đầu ta có thêm một cái lỗ to tròn rồi ''. Lục tử sau đó run run nhìn thoáng qua cái đao nhọn đang cắm thật sâu vào khung cửa, hắc ám nghĩ: '' Mẹ, xém tí nữa là bị một tên NPC ngộ sát, ta mà chết một cái thì ngày mai bảo đảm sẽ trở nên cực kỳ nổi tiếng, bị hàng ngàn người cười cho thúi đầu. ''

Đại thúc đồ tể co quắp xoa xoa đôi bàn tay: '' Cái này sao mà tính toán là đao pháp được ? Thời điểm trước kia mỗi người tại đội săn bắn ở thành Tác Nhĩ Tát đều học được chiêu này ''

Sắc mặt Lục tử lập tức thay đổi, biết rõ thời cơ đã tới liền giở ra nịnh nọt đại pháp: '' YAA.A.A..! Nhìn không ra đại thúc nguyên đã từng nằm trong Tác Nhĩ Tát thành săn bắn đội, lợi hại, lợi hại!"

Nghe đến đây thì trên mặt đại thúc đồ tể làm ra một cái thần sắc tự hào: '' Đừng nhìn ta bây giờ chỉ là tên bán thịt, ngày xưa lúc còn ở Tác Nhĩ Tát thành săn bắn đội ta thế nhưng là một tên tiểu đội trưởng đâu này, luận về công phu chưa chắc có cái nào dám bảo là hơn ta đấy ''. Nhưng sau đó sắc mặt lại tối sầm lại: '' Ai! Đáng tiếc ta đã quá già, không còn theo kịp đội ngũ nữa. ''

Lục tử nghe xong, biết rằng cơ hội làm quen đã tới liền lôi kéo: '' Đại thúc, ta cũng không nhìn ra ngài già ở chỗ nào, vừa rồi đại thúc chỉ cần hét lớn một tiếng đã làm cho tiểu tử ta hồn phi phách tán nha ! Còn có cây đao này, vẻ lóng lánh của nó nhìn như thế nào cũng không phải phàm phẩm ''. Hắn nhìn xem cái thanh đao nhọn này nước miếng chảy dài nửa xích, công kích 5-5, cực phẩm ah! Lại nhìn vào trong ba lô cái côn gỗ công kích 1-1, Móa!

Đại thúc miệng hắc hắc nở nụ cười: "Chàng trai, ánh mắt ngươi không tệ, cây đao này đã theo ta nửa đời người. Hiện tại già rồi nên cũng không dùng đao nữa, khá tốt chàng trai ngươi biết hàng, nếu như ngươi không chê cây đao này tựu tặng cho ngươi rồi."

"À?" Lục tử miệng há thật to: cái này đã cho ta? Dựa vào, vận khí đã đến ngăn cản cũng không nổi ah! NPC chủ động hiến đao.

Đại thúc đi tới lấy ra cây đao đang cắm vào trên cửa cầm trong tay rồi nói: '' Bất quá tiểu tử, ngươi phải tại thảo nguyên phía trước làm cho ta ba cái đùi gà để ta nhắm rượu cái đã. ''

Há há đây chính xác là một nhiệm vụ, khá tốt chỉ cần mấy cái đùi gà mà thôi, chúng nó quanh đây có rất nhiều. Lục tử vỗ ngực: "Đại thúc ngài yên tâm đi! Điểm ấy việc nhỏ giao cho ta Đông khu Lục ca rồi ". Quay người lại chạy như điên ra con đường lúc nãy, vũ khí công kích 5-5 ah! Đánh quái ít nhất là nhanh gấp đôi so với người khác, trong giai đoạn hiện tại thì quả là cực phẩm. "Đùi gà ta đến đây." Lục ca hú lên quái dị xông về phía bầy gà.

Bạn đang đọc Võng Du Chi Chung Cực Hỗn Hỗn của Thất Ngô
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi eruto103
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.