Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mạc Thiên Kình, anh có thể ít vô sỉ một chút không?

Phiên bản Dịch · 1593 chữ

Sính Đình bị hành động của anh dọa sợ, anh thật muốn mình sao?

"Mạc Thiên Kình, tôi cho anh biết, tôi có bảo bảo, ngộ nhỡ anh làm ảnh hưởng đến bảo bảo, tôi sẽ khiến cho anh cả đời cũng không đụng được vào phụ nữ!"

Cô rất tức giận cảnh cáo, Mạc Thiên Kình nhìn cô, dịu dàng xoa bờ môi của cô, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve ở môi cô.

"Yên tâm, anh sẽ không để em và con xảy ra chuyện!"

Sính Đình bị ngón tay anh sờ cả người tê dại, nhìn anh chuẩn bị cúi đầu hôn môi của mình, thì ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng gõ dồn dập, để cho hai người nhất thời ngừng lại.

Dục vọng biến thành lửa giận, Sính Đình vội vàng đẩy anh ra, bước xuống giường, sửa sang quần áo của mình, đi tới mở cửa.

"Thím Vương! Có chuyện gì không?"

Sác mặt đỏ bừng của Sính Đình còn chưa hết, thím Vương nhìn thấy sắc mặt cô có chút xấu hổ, trong lòng cũng hiểu vài phần.

"Sính Đình, ngoài cửa có một người đàn ông trẻ tuổi anh tuấn tìm cô!"

Sính Đình nhíu nhíu mày, nhìn thím Vương.

"Thím Vương, không phải Thần Băng sao?"

Thím Vương lắc đầu, "Là một người đàn ông lạ, tôi chưa từng thấy anh ta, anh ta nói là bạn tốt của cô!"

"Bạn tốt?"

Sính Đình càng thêm kinh ngạc, mình làm gì có bạn tốt là nam giới, cau mày, Sính Đình đi ra ngoài cửa, liền nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi rất đẹp trai ngồi trong một chiếc xe thể thao mở nóc hiệu Bugatti, một đôi mắt đào hoa giờ phút này đang nhìn cô chăm chú, nở nụ cười nồng đậm.

Nhìn thấy cô đi ra, từ trên xe bước xuống, trong tay cầm một cái túi du lịch đi về phía cô.

"Là anh!"

Sính Đình kinh ngạc nhìn anh ta, anh ta chính là người đàn ông đã bắt tay cô vào cái đêm dạ vũ kia, nhưng sao anh ta lại xuất hiện ở đây, trong tay lại còn cầm một túi du lịch, có cảm giác giống như đi vào nhà mình!

"Xin chào, mỹ nữ, còn nhớ tôi không? Thượng Quan Quân Triết!"

Thượng Quan Quân Triết cười tươi rói chào hỏi cô, không thèm quan tâm tới ánh mắt kinh ngạc của cô, bước thật nhanh vào biệt thự, trên người mặc một bộ đồ màu trắng trang nhã thanh lịch lại càng tôn lên vẻ đẹp trai sẵn có.

Sính Đình vội vàng đuổi theo, kêu lớn, "Này, anh tới nhà tôi làm gì!"

Cô còn chưa mời anh vào nhà, sao anh ta lại tự ý đi vào, giống như nơi này là nhà anh ta vậy, quá tùy tiện đi!

Thượng Quan Quân Triết dừng bước, cười nhẹ nói.

"Mang thai lại còn muốn sinh hoạt vợ chồng, Mạc Thiên Kình đâu?"

Giọng nói rất đáng đánh đòn, cặp mắt hoa đào câu hồn liếc nhìn vết hôn hiện rõ ràng trên cổ cô sau đó đi vào biệt thự, hoàn toàn không chú ý người phụ nữ phía sau mặt đỏ bừng.

Sính Đình vội vàng đi vào biệt thự, Mạc Thiên Kình đáng chết, cô mắc cỡ muốn chết đây!

Người đàn ông này đến tột cùng muốn làm gì a! Tại sao tự nhiên đi tới nhà của cô, cô còn chưa đồng ý nha!

Thượng Quan Quân Triết đi vào biệt thự, để túi du lịch ở một bên, đi tới ghế sa lon ngồi xuống, dựa vào đó nhìn người giúp việc đang đi về phía anh, cười nói.

"Một ly cà phê, cám ơn!"

Thím Vương sửng sốt một hồi, nhìn thấy cô chủ đi tới, bèn xoay người đi vào bếp pha cà phê!

Sính Đình thật sự là sắp bị anh làm cho tức chết rồi, người này quá lớn lối đi, đây là nhà của cô, nhìn dáng vẻ nhàn nhã tự đắc của anh, ngồi lên ghế sa lon của cô, gọi thím Vương pha cà phê cho anh, người đàn ông này thật sự là. . . . . .

"Ngồi đi, mang thai, đứng lâu không được!"

Thượng Quan Quân Triết nở nụ cười, ôn hòa kêu cô.

Sính Đình đi tới ghế sa lon ngồi xuống, buồn bực tới cực điểm. Nơi này là nhà cô a, sao cô có cảm giác mình giống như là khách, mà người đàn ông này mới là chủ nhân, thật con mẹ nó gặp quỷ!

"Thượng Quan Quân Triết, rốt cuộc anh tới nhà tôi làm gì?"

Sính Đình nhịn xuống lửa giận đang hừng hực trong lòng, cố gắng không gầm thét.

Thượng Quan Quân Triết tùy ý quét nhìn xung quanh biệt thự một cái, lạnh nhạt nói.

"Đơn giản mà ấm áp, không xa hoa cũng không mộc mạc, không tệ!"

Sau này mình phải ở chỗ này một thời gian, cũng không biết nhà này có chiếc giường thích hợp với anh không, anh có chút khốn đốn rồi, đêm qua kích tình cả đêm, thật đúng là mệt mỏi, nhưng mà anh cũng không làm được cả đêm bảy lần, xem ra lần phải lãnh giáo anh ấy (Thiên Kình) nhiều hơn.

Sính Đình nghe anh nói thiếu chút nữa bị chọc giận cho tức chết, nhìn anh chằm chằm, rống to.

"Anh rốt cuộc tới chỗ của tôi làm gì!"

Bọn họ không quen biết, chỉ có duyên phận gặp mặt một lần, nếu không phải hiện tại cô mang thai, cô thật sự muốn một cước đạp anh ta ra ngoài.

Thím Vương bưng cà phê đi vào, để xuống sau liền rời đi.

Thượng Quan Quân Triết bưng cà phê lên uống một hớp nhỏ, môi mỏng mím chặt lộ ra núm đồng tiền hình tròn, cười nhẹ nói.

"Đừng tức giận như vậy, tức giận là có nếp nhăn, tôi là người Mạc Thiên Kình phái tới bảo vệ cô, mỹ nữ có hài lòng tôi không?"

Thượng Quan Quân Triết hướng Sính Đình mập mờ đá lông nheo, ánh mắt đào hoa nhẹ nhàng nhướng lên, rất là câu hồn.

"Ọe . . . . .Ọe. . . . . ."

Sính Đình không nhịn được nôn ra một trận, Thượng Quan Quân Triết bị đả kích, nhìn cô hướng về phía thùng rác nôn ọe, không khỏi che lỗ mũi.

"Mị lực của tôi thật kém như vậy sao? Lại khiến cô nôn ọe. . . . . ."

Thật là quá tổn hại tới cô, Thượng Quan Quân Triết đau lòng,

Sính Đình tức giận trừng mắt liếc anh một cái, sau khi nôn ọe xong, sắc mặt cũng tái nhợt, Thượng Quan Quân Triết rút ra mấy tờ khăn giấy đưa tới trước mặt cô, lạnh nhạt nói.

"Lau miệng đi!"

Đây chính là lần khiêm nhường đầu tiên của anh, anh không muốn dụ dỗ cô, chỉ muốn trêu chọc cô mà thôi, để xem đại ca kia có suy nghĩ gì.

"Cám ơn!"

Sính Đình cầm khăn giấy lau miệng, mấy ngày nay hình như tình trạng nôn mửa càng ngày càng trở nên tệ hại, chỉ cần ngửi thấy mùi vị không thích sẽ nôn ói rất dữ!

"Thượng Quan Quân Triết, tôi không cần anh bảo vệ, tôi có thể tự bảo vệ mình!"

Sau khi Sính Đình lau mặt xong, vẻ mặt nghiêm túc nhìn anh nói.

Mí mắt Thượng Quan Quân Triết nhướng lên, nhìn Mạc Thiên Kình đứng ở lầu hai, thấy những dục vọng trong ánh mắt anh đã biến mất, nụ cười càng đậm đà!

Mạc Thiên Kình sắc mặt lạnh lùng đi xuống lầu, nhìn anh chằm chằm không vui.

"Anh, chưa thỏa mãn dục vọng sao?"

Thượng Quan Quân Triết nhìn sắc mặt không tốt của anh, muốn huýt gió reo mừng, ngay lập tức gặp phải cái liếc mắt xem thường của Mạc Thiên Kình.

Vừa rồi ở trên lầu, Sính Đình đột nhiên rời đi, làm hại anh chỉ còn cách ở trên lầu dùng tay giải quyết!

"Hôm nay sao thức dậy sớm thế?"

Mạc Thiên Kình nói châm chọc, rất bất mãn, muốn tới thì cũng phải tìm thời gian thích hợp chứ, tới đúng lúc này, quả thật đúng là hành hạ anh!

Thượng Quan Quân Triết cười nhạt nói, "Tối hôm qua cả đêm em chưa ngủ, nhưng mà vẫn không có bản lãnh, cả đêm bảy lần!"

Thượng Quan Quân Triết không chút nào liêm sỉ mà nói ra tối hôm qua mình đã làm gì!

Sính Đình biến sắc mặt, bởi vậy cô mới nói tại sao Mạc Thiên Kình lại giống như lợn giống thế, thì ra ngay cả người bên cạnh cũng đều là lợn giống!

Phấn đấu một đêm, suy nghĩ một chút đã cảm thấy đáng sợ.

Mạc Thiên Kình hừ lạnh một tiếng, có chút hài lòng.

"Cậu cho rằng ai cũng có thể cả đêm bảy lần sao? Muốn vậy phải có đầy đủ năng lực, hơn nữa thân thể cũng phải có nhu cầu mạnh mẽ!"

Giống như anh, cả đêm bảy lần, thật có chút lòng thành!

"Mạc Thiên Kình, anh có thể ít vô sỉ đi một chút được không?"

Cả đêm bảy lần, lạy trời, hai người đàn ông này có nhìn thấy người phụ nữ là cô đang ngồi ở chỗ này không? Sao lại cứ lớn tiếng bàn luận những chuyện này!

Bạn đang đọc Vợ Yêu Nữ Cảnh Sát Của Thượng Tướng của Tiểu Dã Áp
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.