Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gọi tên tôi (1)

Phiên bản Dịch · 2933 chữ

Ngôi nhà nhỏ, ánh đèn nêon hắt ra ngoài cửa sổ, lúc hồng lúc xanh, vừa vặn chiếu vào vị trí nằm trên giường.

Trác Bách Quân nhẹ đỡ Tĩnh Đồng nằm trên giường nệm thoảng mùi hương anh đào, đè nhẹ ở trên người cô, cúi đầu nhìn hai tròng mắt của cô mê ly, có chút xấu hổ, hắn dịu dàng cười khẽ.

"Tổng giám ——" Tĩnh Đồng có chút sợ, nhẹ giọng gọi hắn.

"Đừng gọi Tổng giám, gọi tên tôi ——" Trác Bách Quân vén nhẹ sợi tóc trên trán cô, nhẹ giọng ra lệnh.

Mặt của cô đỏ lên, chút xấu hổ kêu nhỏ: "Bách Quân ——"

Tiếng gọi nhẹ nhàng, giống như người mẹ, tràn đầy tình yêu và dịu dàng —— Trác Bách Quân đột nhiên mập mờ cười một tiếng, nhìn hai mắt cô mê ly, cúi đầu, hôn lên môi cô, trong lòng của Tĩnh Đồng ngọt ngào, hai mắt rưng rưng, đón nhận nụ hôn của hắn, chậm rãi mở đôi môi đỏ của mình, cùng đầu lưỡi ấm áp của hắn nhẹ nhàng quấn lấy, hai tay khẽ run cổ của hắn.

Cho tới bây giờ, Trác Bách Quân cũng chưa từng đối xử như vậy với một cô gái, mút vào đầu lưỡi nhỏ, cọ sát môi mềm, vê ra vô hạn tình cảm, hắn không tự chủ được, đưa hai tay, xông vào trong chăn, ôm khẽ eo nhỏ của cô, nắm eo thon của cô, dán chặt vào thân thể cô, cảm nhận bộ ngực đầy đặn, hồi hộp, thở hổn hển, hắn cười khẽ một tiếng, khẽ mút lấy làn môi của cô, vừa hôn, vừa xúc động

nói: "Đừng sợ ——"

Thân thể Tĩnh Đồng giống như dần dần luân hãm, đón nhận nụ hôn thật dịu dàng của hắn, cùng hắn quấn lấy nhau.

Trác Bách Quân vừa hôn môi của cô, tay vừa đưa vào trong áo len của cô, xoa nắn bộ ngực sữa của cô, thậm chí nắm điểm nhỏ màu hồng ——

"Ưmh ——" Mặt của Tĩnh Đồng đỏ lên, hơi thở dốc, lại bị tay hắn kéo một góc áo len, thuận lợi đem áo len cởi ra, lộ ra áo lót nhỏ, mặt của cô đỏ lên, Trác Bách Quân lại cười khẽ, cúi đầu, hôn nhẹ cổ của cô, liếm dọc theo ngực của cô, bàn tay đưa tới ngang lưng, cởi áo lót màu trắng của cô, khẽ cắn điểm nhỏ màu hồng, thậm chí thật dịu dàng mút lấy.

Tĩnh Đồng nhắm mắt lại, thở phì phò, cảm nhận mạnh máu trong thân thể chuyển động, cánh tay trắng bóng có chút rét lạnh, ôm chặt cổ của hắn, Trác Bách Quân thuận thế hôn nhẹ cánh tay của cô, rồi đến bả vai, thậm chí nhẹ nhàng khẽ cắn, Tĩnh Đồng kêu nhỏ ——"Đau ——"

Hắn lại im lặng, cười nhỏ, khẽ hôn cổ, xúc động và dựa dẫm, nói: "Tôi thật sự rất thích mùi thơm trên người em ——"

"Có phải —— vì em giống như mẹ của anh, cho nên anh mới ——" Tĩnh Đồng bị tổn thương trong lòng, nhìn Trác Bách Quân, ngược lại cũng ngớ ngẩn thổ lộ tình cảm của mình, nhưng hỏi xong, mặt đỏ lên.

Trác Bách Quân cúi đầu, nhìn cô cười một tiếng, sau đó cởi bỏ âu phục, từng chút cởi cúc áo trên ngực, mặt của Tĩnh Đồng đỏ lên, xoay mặt đi, khẽ cắn môi dưới, không dám nhìn —— Hắn mập mờ nhìn cô, ánh mắt tà mị dần dần thu lại, dịu dàng cười khẽ, cởi áo sơ mi, lộ ra lồng ngực màu đồng rắn chắc, thừa dịp cô xoay mặt qua bên, lại mạnh mẽ ôm cô vào trong ngực, kéo chăn, phủ lên hai người, ở bên tai của cô nhẹ giọng xúc động, nói: "Đứa ngốc, tôi thích em, thì là thích em —— không liên quan đến mẹ tôi ——"

Tĩnh Đồng đột nhiên cười nhỏ, mặt tựa vào lồng ngực hắn, có chút xấu hổ đem hai tay đặt ở bên hông hắn, phát hiện bắp thịt rất rắn chắc, trái tim của cô nhảy lên, Trác Bách Quân cúi đầu, hôn lên mặt của cô, nắm bàn tay nhỏ bé của cô, đặt trên ngực của mình, ở bên tai của cô nhỏ giọng nói: "Sợ sao? Đừng nói với tôi, là lần đầu tiên của em ——"

Tĩnh Đồng không dám lên tiếng, cảm thấy nói thật có chút mất thể diện, liền vội vàng nói: "Em —— Em ——"

Trác Bách Quân đột nhiên cười khẽ, nhẹ tay vuốt cái bụng trơn nhẵn của cô, rồi đến bên hông trên quần jeans, quen thuộc buông lỏng cúc quần trên eo cô, rồi từ từ kéo quần xuống, khẽ vuốt ve cặp đùi đẹp thon dài của cô, mặt của Tĩnh Đồng lại đỏ lên, nuốt một ngụm nước bọt, không nhịn được ngẩng đầu nhìn hắn một cái —— Trác Bách Quân cũng mập mờ nhìn cô, lại bá đạo đè trên người của cô, vừa hôn cô, vừa tách quần dài của cô, sau đó nhanh chóng cởi quần áo của mình, hai người gần như trần truồng ôm nhau, vừa ôm hôn, vừa chuyển động thân thể, khiến hơi thở hai người quấn lấy nhau, cuối cùng Trác Bách Quân đột nhiên kéo rơi áo lót của Tĩnh Đồng, mạnh mẽ tiến vào, nhưng giữa hai chân bị chặn, hắn lập tức hơi đầu, nhìn Tĩnh Đồng, trong hai tròng mắt lộ ra một chút vui mừng!

Tĩnh Đồng cắn chặt môi, có chút mất mặt nhẹ nắm chăn, quay đầu đi.

"Lần đầu tiên ——" Trác Bách Quân vừa nói xong, đè mạnh xuống người Tĩnh Đồng —— sau đó tiến vào! !

"A ——" Tĩnh Đồng đột nhiên đau đến đổ mồ hôi lạnh toàn thân, nắm chặt chăn, rên nhỏ, ngay sau nước mắt đó lăn xuống!

Trác Bách Quân quá mê luyến khít khao của cô, lại đè mạnh hơn một cái, rốt cuộc trượt vào chỗ ướt át của cô, ngay sau đó, thân thể truyền đến từng trận kích tình, dường như lần đầu tiên, hắn cảm nhận được sự kết hợp đẹp đẽ và hạnh phúc, hắn lại đè mạnh xuống ——

"A —— đau quá ——" Tĩnh Đồng thở dốc, cổ họng khát khô, xin tha nói: "Không muốn —— Đau quá ——"

Hai tay Trác Bách Quân lại chống hai bên thân thể của cô, mạnh mẽ đè xuống, chiếc giường lay động kêu ken két, ngay sau đó bật trở lại, hắn cố sức đè xuống, hưởng thụ khít khao của cô, làm cho mình thật sâu mê luyến thân thể của cô, hắn hít mạnh một hơi, đột nhiên cúi người xuống, triền miên hôn cô, vẫn đánh thẳng vào thân thể của cô, Tĩnh Đồng thở dốc, hai chân không nhịn được nhẹ mở ra, vừa cùng hắn cuồng nhiệt hôn, vừa hưởng thụ đau đớn bên dưới dần dần đưa tới khoái cảm, nước mắt lại từng giọt lăn xuống.

Một đêm này, triền miên mang theo đau đớn, trên người của cô, khắp nơi là vết hôn của Trác Bách Quân, người đàn ông này, yêu thương hôn khắp người của mình, thậm chí, khi tiến vào thì cũng dịu dàng như vậy, chỉ sợ làm đau cô, giờ khắc này, cũng vô cùng dịu dàng và yêu say đắm, cô bị cảm động, nước mắt lại rơi xuống ——

Giờ khắc này, ít nhất thật tốt đẹp, thì ra cho dù chúng ta làm chuyện gì, cư xử với người yêu, bạn bè, người nhà, chỉ cần thật lòng thật dạ, luôn có thể đạt được hạnh phúc.

Đèn nêon vẫn lóe lên trong màn đêm rét lạnh, lúc tối, lúc sáng, giống như cuộc sống đầy mâu thuẫn, giống như ở bên này và bên kia trái đất ! Cuối cùng, cho dù ban ngày có hiểu ban đêm hay không, ban ngày vẫn chuẩn bị —— Mang tia nắng ấm áp rọi vào ngôi nhà nhỏ, trong ngôi nhà nhỏ này truyền đến tiếng chiên trứng, tiếng nướng bánh mì, và một khúc dương cầm “Người Tuyết”——

Một đêm này, Trác Bách Quân giống như quay lại thời gian hạnh phúc trong quá khứ, ở đó có Hoa anh đào, có mẹ và một chút vui vẻ của tuổi thơ, loại cảm giác này, giống như nằm mộng, làm cho hắn luân hãm —— Cuối cùng hắn sâu kín mở mắt ra, lập tức tiếp xúc ánh nắng ban mai, chiếu vào trên tường, trên tường có dán hình Tĩnh Đồng và bạn trai cô, thân mật rúc vào nhau, còn có hình Tĩnh Đồng ngồi trên đùi bạn trai, nhìn ống kính cười rất ngọt ngào ——

Hắn nhìn chằm chằm tấm hình này, lặng yên nhìn Tĩnh Đồng trong hình, cười thật hạnh phúc, ở trên người của cô, hắn cảm thấy, có lẽ hạnh phúc rất đơn giản, ánh mắt hắn xẹt qua một tia bất đắc dĩ, đột nhiên nghe được sau lưng có tiếng động, hắn hơi xoay người, nhìn thấy phòng ngủ, phòng khách và phòng bếp nhỏ nối liền thành một ngôi nhà nhỏ, khắp nơi đều ấm áp, Tĩnh Đồng mặc áo len rộng cổ màu trắng, quần thể thao màu trắng, đang đứng ở trước tủ bếp, cẩn thận bưng ra một nồi cháo, đặt trên bàn ăn phòng khách nhỏ, rồi xoay người đem trứng chiên và bánh mì đặt trên bàn ——

Hai tròng mắt Trác Bách Quân xẹt qua nụ cười, thừa dịp cô xoay người đi vào phòng bếp, vừa mặc quần vào, vừa bước xuống giường, nắm áo sơ mi, khoác lên người, cũng không cài nút, đi đến bên cạnh Tĩnh Đồng, từ phía sau cô, nhẹ nhàng ôm ——

Mặt của Tĩnh Đồng đỏ lên, có chút sợ, cảm thấy kích tình đi qua, có chút sợ đối mặt thực tế, cô cũng không dám quay lại, chỉ cúi đầu, vội vàng muốn rửa chén ——

Trác Bách Quân cúi đầu, hôn nhẹ cổ của cô, cảm động, cưng chìu nói: "Thế nào? Tối hôm qua còn rất tốt mà ——"

Tĩnh Đồng lập tức xoay người, nhìn Trác Bách Quân vội nói: "Anh không cần chịu trách nhiệm với em đâu ——"

Trác Bách Quân nhìn cô, nhíu mày, nói thẳng: "Ai muốn chịu trách nhiệm với em? Chỉ một buổi tối? Tôi sẽ chịu trách nhiệm với em sao ? Vậy tôi phải chịu trách nhiệm với bao nhiêu cô gái đây ?"

Trong lòng của Tĩnh Đồng tối sầm lại, có chút ủy khuất vội vàng cúi đầu.

Trác Bách Quân đột nhiên cười một tiếng, nhẹ nâng cằm của cô, dịu dàng nói: "Thế nào? Nghe tôi nói như vậy, em thất vọng sao ?"

"Em —— Không có ——" Tĩnh Đồng vội vàng cúi đầu, không muốn thừa nhận ——

"Còn nói không có?" Trác Bách Quân lập tức ôm chặt cô, khẽ hôn môi nhỏ của cô, ở bên tai của cô, giống như nói lời thì thầm sau khi kích tình qua đêm qua, nhỏ giọng nói: "Tôi chịu trách nhiệm với em —— Cả đời —— Chỉ cần em đồng ý ——"

Tĩnh Đồng không khỏi cười khẽ, cúi đầu lầu bầu nói: "Em không tin ——"

Trác Bách Quân khẽ cắn vành tai của cô, tay không nhịn được vuốt ve sau lưng cô, xoa nhẹ cái mông của cô, nói đùa với cô: "Vậy em phải chịu trách nhiệm với tôi ?"

"Không để ý tới anh ——" Mặt của Tĩnh Đồng đỏ lên, sau đó đẩy nhẹ hắn ra, nói: "Đi rửa mặt một chút đi ——"

Trác Bách Quân cười khẽ, sau đó xoay người, vừa đi vào toilet, vừa nói: "Đem tất cả hình có liên quan đến Ex. Boyfriend em dán bên giường đều gỡ xuống cho tôi —— Sau này tôi đến đây, không muốn nhìn thấy nữa ——"

Tĩnh Đồng đột nhiên cười nhỏ, lại không lên tiếng, Trác Bách Quân cũng cười một tiếng, đi vào phòng tắm, liền nhìn thấy trên bồn rửa tay, để một ly thủy tinh trong suốt hoàn toàn mới, trên ly để một cây bàn chãi đánh răng, trên bàn chãi đánh răng đã quét kem đánh răng màu xanh dương trong suốt, hắn hài lòng cười một tiếng, cầm bàn chãi đánh răng, chuyển giương nhìn một chút, rốt cuộc cầm cái ly, nhanh chóng đánh răng rửa mặt xong, thuận tiện tắm nước nóng, mặc quần áo vào, vừa dùng khăn lông trắng lau tóc đi ra, liền nhìn đến Tĩnh Đồng đang nửa quỳ ở bên giường, nghe lời đem hình trên tường, gỡ xuống, động tác giống như một con mèo, thắt lưng lõm xuống khêu gợi, cái mông tròn hơi nhếch lên, hắn nhìn bộ dáng khêu gợi của cô, đột nhiên đi tới phía sau của cô, cũng quỳ trên giường, nhẹ nhàng hôn cái mông của cô ——

Tĩnh Đồng sững sờ, hai tay nhẹ tì vào trên tường, không dám động cử động.

Trác Bách Quân nhẹ nhàng lột cái quần của cô xuống, lộ ra cái mông hoàn mỹ, khêu gợi, hắn nhẹ nhàng hôn, thậm chí nhẹ nhàng hướng giữa hai chân khẽ liếm, một trận kích thích mãnh liệt tiến vào thân thể, Tĩnh Đồng thở hổn hển, không dám cử động, để mặc cho hắn khẽ mút lấy, chỉ đành phải nhắm lại hai mắt hưởng thụ cảm giác thân thể bị kích thích —— Trác Bách Quân bị trêu chọc dựng đứng cực nhanh, hắn lập tức ngồi dậy, từ phía sau mạnh mẽ tiến vào thân thể của cô ——

"A ——" Tĩnh Đồng dựa nhẹ vào trên tường, tay nắm chặt hình Ex. Boyfriend, vo thành một nắm.

Trác Bách Quân ôm chặt hông của cô, chỉa vào cái mông của cô, kích động tiến vào, từng trận đánh thẳng vào, cô căng đầy bao quanh mình thật chặt, kích thích liên tiếp, hắn mạnh mẽ đâm vào, Tĩnh Đồng nhẹ nhào vào trên tường, hưng phấn kêu nhỏ ——"Tổng giám ——"

"Gọi tên tôi ——" Trác Bách Quân nắm chặt hông của cô, vẫn trận trận tiến vào, thậm chí xuất thần hỏi: "Thích không? Vui không?"

"Ừ——" Thân thể Tĩnh Đồng nhấp nhô cực nhanh, Trác Bách Quân cúi người, hôn lên cổ của cô, khi tiến vào, hai tay nắm chặt bộ ngực to lớn của cô, ở bên tai của cô động tình nói: "Tôi thích em —— Tĩnh Đồng ——"

Cô đột nhiên cảm động cười một tiếng, hai mắt rưng rưng.

Hai người động tình đi qua, Trác Bách Quân ôm khẽ Tĩnh Đồng ngồi trên đùi của mình, vừa hôn nhẹ vành tai của cô, vừa nhìn bàn tay nhỏ bé thon dài mềm mại của cô, cuốn lên một phần bánh mì sandwich, đưa đến bên môi của mình, hắn khẽ mỉm cười, cắn một cái, nhai khẽ mới nói: "Em rất giống một cô vợ nhỏ ——"

"Em vốn phải lập gia đình ——" Tĩnh Đồng vừa nói xong, cũng đã thấy Trác Bách Quân mất hứng, cô khéo léo nói: "Về sau em không dám ——"

Trác Bách Quân lại cười khẽ.

Tĩnh Đồng vừa đút bánh mì sandwich cho Trác Bách Quân ăn, vừa nhỏ giọng, cẩn thận hỏi: "Vậy—— chị Ngọc Lộ làm thế nào —— Hai người ——"

"Chuyện này tôi sẽ xử lý —— Em chỉ cần ở bên cạnh tôi là được! Tối nay nấu cơm cho tôi ăn!" Trác Bách Quân ra lệnh.

Tĩnh Đồng có chút vui vẻ quay đầu nhìn Trác Bách Quân nói: "Tối nay anh còn muốn tới đây? Thật không ?"

"Chúng ta mỗi buổi tối, cũng sẽ ở bên nhau —— Cho dù ở nơi nào ——" Trác Bách Quân khẳng định nhìn cô nói! !

Mặt của Tĩnh Đồng đỏ lên, hai mắt rưng rưng, kích động nhìn Trác Bách Quân, đột nhiên ôm cổ của hắn, hôn lên môi hắn.

Trác Bách Quân thừa dịp cô hôn cuồng nhiệt, hai tay quét nhẹ bộ ngực sữa của cô, có chút xung động nói: "Lại quyến rũ tôi phải không ?"

"Em không có ——" Tĩnh Đồng lập tức nhìn hắn, lắc đầu.

"Rõ ràng là vậy!" Trác Bách Quân lập tức ôm lấy Tĩnh Đồng đi đến trên giường ——

"Tổng giám —— đừng —— Có chút đau ——" Tĩnh Đồng hoảng sợ nói.

"Tôi sẽ nhẹ nhàng ——" Trác Bách Quân đè Tĩnh Đồng xuống giường, cùng cô triền miên, đang lúc này, bên giường điện thoại di động vang lên, hắn vừa cách lớp quần áo hôn Tĩnh Đồng, vừa nghe điện thoại —"Ừ———"

"Hàn Văn Hạo! ! Mất tích! !" Giọng nói sâu kín của Trầm Ngọc Lộ truyền đến!

Trác Bách Quân lập tức đứng lên, hai mắt đông lại, nói: "Xác định không?"

"Xác định! !" Trầm Ngọc Lộ hưng phấn nói: "Người của chúng ta, đúng lúc đã xâm nhập Hàn thị rồi —— Tôi cũng phải thừa cơ hội này, lấy tánh mạng của Hạ Tuyết! !"

"Ai vậy ——" Tĩnh Đồng không nhịn được, nhẹ giọng hỏi, Trác Bách Quân nhanh chóng khẽ che miệng của cô, Trầm Ngọc Lộ lập tức hỏi: "Ai vậy ?"

Bạn đang đọc Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc của Hàn Trinh Trinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.