Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

YÊU?

Phiên bản Dịch · 6410 chữ

- Đúng vậy, nếu như quan tâm cô ấy như vậy, thì hãy đem cô ấy trở về đi.

- Quan tâm? - Minh Dạ Tuyệt nhẹ nhàng tái diễn lời của anh, anh rất quan tâm cô ấy sao?

Chưa bao giờ anh nghĩ đến vấn đề này, cũng chưa từng nghiêm túc nghĩ tới tại sao mình lại nhớ thương cô. Vì sao trong đầu anh lại luôn xuất hiện bóng dáng của cô, không thấy được cô, trong lòng anh sẽ có cảm giác rất khó chịu?

- Đúng vậy, quan tâm, anh đang quan tâm đến cô ấy. Nếu như không quan tâm, thì sao bây giờ đến làm việc anh cũng cảm thấy phiền lòng, càng ngày càng trở nên trầm mặc không phải sao? Đây hết thảy là bởi vì cô ấy? - Minh Dạ Phạm chậm rãi nói, mắt chăm chú nhìn anh, nghiêm túc quan sát từng biểu hiện trên gương mặt anh.

Anh nhìn trước nhìn sau, tất cả đều biểu lộ triệt để, từ nhỏ đã lớn lên bên nhau, làm sao cậu lại không biết vẻ mặt này của anh có ý gì.

- Bởi vì cô. . . . . . - Có người nói với anh thế, để cho lòng Minh Dạ Tuyệt đột nhiên giật mình.

Đúng vậy tất cả những việc này đều bởi vì cô ta, ngày ngày trong đầu anh đều là bóng dáng của cô ta. Bây giờ đã thay đổi, không có cô bên cạnh, anh liền cảm thấy trong lòng thiếu đi cái gì đó. Đây chính là cảm giác quan tâm một người hả?

- Đúng vậy, bởi vì cô ấy. - Minh Dạ Phạm gật đầu khẳng định một cái, hít sâu một hơi rồi tiếp tục nói: - Anh sẽ chấp nhận bị một người ngoài đánh động tâm can sao? Anh sẽ chịu vị một người ngoài mà trở thành bàng quan vô hồn sao? Anh sẽ bởi vì một người ngoài là để cho cõi lòng như bị lửa đốt hay sao? Anh sẽ vì thấy một cô gái anh không yêu nở một nụ cười với người đàn ông khác mà giấu cô đi sao? Mặc dù anh thấy cô ấy đều sẽ không nhịn được nổi giận, nhưng đến sau cùng quay đầu, đều không nhịn được dừng lại, không phải sao?

Nhìn Minh Dạ Tuyệt nghe lời của cậu mà chân mày càng nhíu chặt, trên mặt toát ra vẻ không được tự nhiên. Trên mặt Minh Dạ Phạm lộ ra nụ cười nhất mạt, xem ra anh đã mở ra chút xíu tình cảm rồi.

- Em nói là. . . . . . - Sau hồi lâu, Minh Dạ Tuyệt đột nhiên ngẩng đầu lên, chần chờ nhìn người đàn ông đang nở nụ cười rực rỡ khi đứng trước mặt mình, thoáng qua trong mắt ý tứ khiếp sợ, ý tứ của cậu ta chẳng lẽ là. . . . . . .

- Đúng, anh yêu cô ấy, trên người cô ấy có một hơi thở ấm áp, em nghĩ anh cũng sớm biết, đây là điều anh đang thiếu phải không? Anh đã yêu mến cô ấy từ đầu rồi. Mặc dù anh vẫn không thừa nhận, nhưng hành động của anh đã thay anh làm ra quyết định đó, không phải sao? Từ khi nào mà chỉ vì một cô gái anh lại dừng chuyện anh muốn làm lại. Có phải thời điểm không thấy cô ấy, anh mới không tự chủ mà thỏa hiệp không? - Minh Dạ Phạm nhìn anh, nhẹ nhàng thở dài.

Chính là trên người cô gái kia xuất hiện một tia ấm áp và chút đau lòng, mới có thể để cho anh không nhịn được bắt đầu vì cô mà động lòng, vì cô mà đau lòng. Cậu biết, năm đó nếu hai người tiếp tục ở chung, cậu sẽ không nhịn được yêu cô. Vì vậy, cậu tự mình tìm dịp đi vùi lấp tình cảm ấy, mới phiêu bạt một đoạn thời gian, vì ở bên cạnh cô và Minh Dạ Tuyệt đã có thêm một sinh mệnh nữa, nhanh chóng rời đi để cậu không còn nhớ thương người đã đưa ra lựa chọn của mình. Cậu hiểu được, mình không có khả năng tranh giành người phụ nữ của anh trai mình, cũng biết một khi Minh Dạ Tuyệt yêu một cô gái nào, tương lai cô ấy sẽ là cô gái hạnh phúc nhất thế gian. Cho nên cậu mới sẽ yên tâm rời đi nhiều năm như vậy, để cho tình yêu vừa khởi động trong tim mình chết đi. Chỉ là, cậu không ngờ, qua nhiều năm như vậy, Minh Dạ Tuyệt vẫn chưa nhận rõ tâm mình, điều này làm cho cậu không nhịn được mà cảm thấy mình thật bất lực.

- Yêu. . . . . . cô? - Minh Dạ Tuyệt nhỏ giọng nói ra. Tâm vì một chữ vô cùng bình thường mà nhảy dữ dội.

Thật sao? Anh yêu cô sao? Chuyện bắt đầu từ khi nào? Tại sao chính anh cũng không biết?

- Đúng, anh yêu cô ấy, đừng để cho chuyện năm đó che mắt anh nữa, trên thế giới này không phải tất cả phụ nữ đều giống nhau, cô gái tốt rất nhiều, cô ấy chấp nhận ở bên cạnh anh bảy năm trong sự lạnh nhạt đủ hiểu là từ đầu cô ấy đối với anh có tâm hay không, là anh không biết nắm chặt người trong lòng, nếu như có thể, bắt đầu từ bây giờ hãy học cách quý trọng đi!

- Anh. . . . . . Có thể không? - Minh Dạ Tuyệt ngẩng đầu hỏi, trong lòng có chút không chắc chắn.

Hiện tại cô chán ghét anh như vậy, còn có thể trở lại bên cạnh anh sao?

- Không biết - Nhìn ánh mắt có chút mờ mịt của anh, Minh Dạ Phạm cười nhạt nói.

Anh rốt cuộc có nhận rõ cảm giác trong lòng mình không?

- Không biết? - Minh Dạ Tuyệt sững sờ, đây là chuyện gì vậy?

Nếu không biết, vậy còn ở chỗ này nói gì? Cậu ta dám cho anh một câu trả lời như thế sao.

- Đúng vậy, tình yêu là một đồ vật rất khó nói chính xác? Nếu như anh nỗ lực, có lẽ sẽ thành công, nhưng nếu như anh không nỗ lực cứu vãn tình thế, vậy thì chắc chắn sẽ không có kết quả tốt. Tất cả mọi việc đều phải xem tình cảm trong lòng anh sâu nặng đến thế nào, có thể thay thế được hay không. Nếu như nói, lòng của anh còn chút do dự, chỉ có thể nói, anh yêu cô ấy chưa đủ sâu, thì cứu vãn tình thế là không cần thiết, bởi vì trong lòng của anh, cô ấy không phải là quá quan trọng. Nếu là như vậy, vậy thì anh hãy mau sớm chết tâm với cô ấy đi, thả cô ấy đi tìm kiếm một hạnh phúc khác! Bên cạnh cô ấy, đã xuất hiện một người đàn ông rất ưu tú rồi, anh không cấp được tình cảm ấy cho cô thì hãy để cho người đàn ông khác mang lại hạnh phúc cho cô ấy. Là đàn ông nên rộng lượng một chút, thả người mà anh chẳng quí trọng gì, cho người khác cơ hội cũng là cho anh một cơ hội. Năm đó anh đã khiến cho đồ đần tổn thương rất nhiều, mười năm sau, anh lại đả thương cô ấy đến bảy năm, thả cô ấy, cứ xem như là bồi thường cho cô ấy đi! Đừng cho cuộc đời của cô ấy thêm nhiều chướng ngại vật nữa.

- Anh nói xem đúng không? - Sau khi nghe nói những lời này, Minh Dạ Tuyệt đang ngồi ngay ngắn ở trên ghế ngồi, ‘vọt’ đứng lên, trong mắt toát ra ánh lửa.

Cậu ta đang nói cái gì vậy? Tự nhiên lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy, cậu ta mong đợi cô rời khỏi anh như thế sao? Cậu hy vọng có người đàn ông khác tiến vào cuộc sống của cô sao?

- Em chỉ đang nói những lời cần phải nói, chuyện phải làm mà thôi, cảm giác của anh đối với cô ấy, là đoạt lấy, lại là yêu, chỉ có chính anh không rõ, nếu như anh chỉ thuần túy muốn đoạt lấy cô ấy, hãy buông tay cô ấy ra như thế sẽ tốt hơn? Như vậy con gái của anh sẽ có nhiều cha kế, sẽ khiến cho con gái anh gặp nhiều đau lòng hơn, cháu gái của em sẽ rất cô đơn đó, đúng không? Anh cả? - Minh Dạ Phạm nhún nhún vai nói, mang trên mặt một nụ cười khó đoán.

Cậu biết nếu cậu nói như thế, nhất định sẽ chọc giận Minh Dạ Tuyệt, có thể vào lúc này không nên chọc giận anh, nhưng chỉ có anh mới biết loại cảm giác sắp mất đi người thân?

- Cậu. . . . . . , đi ra ngoài cho anh. - Bị em trai nói làm anh nổi nóng, Minh Dạ Tuyệt chợt giơ ngón tay lên, chỉ thẳng vào lỗ mũi cậu, quát.

Lời nói kia, để cho anh không cầm được hoảng hốt, không biết tại sao, vừa nghĩ tới trong cuộc sống sau này sẽ không có sự tồn tại của cô, tim của anh lại đột nhiên đau nhói, không yên lòng. Vừa nghĩ tới con gái của anh có thể sẽ có thêm một người ba khác, anh liền không nhịn được sự kích động đang hủy diệt lý trí của anh.

- Được, được, em đi, anh đừng dùng cái dáng vẻ này với em. - Nhìn cặp mắt đầy tia máu của anh cả, Minh Dạ Phạm vội vàng lui về phía sau, thối lui đến bên cửa, rồi như nhớ ra cái gì đó, cả gan quay đầu lại nói: - Đúng rồi, quên nói cho anh biết một chuyện, hôm nay em thấy được cái người tên Đông Phương Dực và Duy Nhất cũng là kẻ đang lên trong thương trường, hơn nữa, bọn họ xem ra giống như rất thân mật, Duy Nhất dường như có chút cảm giác với Đông Phương Dực đó. - Thấy anh nghe lời nói của mình, sắc mặt càng lúc càng âm trầm, thấy anh tức giận còn đổ thêm mấy câu: - A, còn nữa, nếu như anh chỉ muốn đoạt lấy một người, em thấy anh chỉ tràn ngập ham muốn giữ lấy, hơn nữa hận không giấu cô ấy đi làm của riêng, để cho cô ấy vĩnh viễn không ra ngoài. Nhưng nếu như yêu một người, vậy anh nên dùng tâm để nghĩ cho cô ấy. Cái người này quá đần, em biết nếu như em không nói cho anh biết... anh vĩnh viễn sẽ không biết, nhắc nhở anh buông xuống, nên phân rõ những cảm giác trong lòng mình.

- Đi ra ngoài. - Minh Dạ Tuyệt chợt từ trên bàn nắm lên lấy một món đồ cũng không nhìn nó là gì, liền trực tiếp ném nó đến đầu người kia.

Minh Dạ Phạm vừa nhìn thấy động tác của anh, vội vàng đóng cửa lại, ngay sau đó bên trong liền truyền đến "bốp" tiếng một vật nặng nề bị ném vào cửa rồi rơi xuống đất.

- Haizzz. . . . . . - Minh Dạ Phạm thở ra một hơi, lắc đầu một cái, xoay người lại chuẩn bị rời đi, vừa mới chuyển thân qua, anh liền thấy một cô gái đang vội vã rời đi, giống như là mới vừa rồi cô đã đứng ở chỗ này nghe lén.

Người kia là ai?

Từ lúc nào Minh Dạ Tuyệt đã tìm một cô gái nóng bỏng thế đến làm thư ký của mình, trong lòng dâng lên một chút khó hiểu, bước chân vội vã của cô, không giống như đi qua nơi này một cách đơn giản, cụ thể là giống như sợ hãi bị phát hiện vội vàng rời đi.

Xem ra, nơi này cũng không yên tĩnh đâu, về sau cậu cần phải chú ý sự tồn tại của những người kia thêm một chút.

Minh Dạ Tuyệt sa sút tinh thần, đặt mông ngồi xuống ghế, nghĩ tới những lời Minh Dạ Phạm nói mà trở nên mất thần.

Anh yêu cô? Thật yêu?

Có lẽ vậy!

Cho đến bây giờ anh chưa từng gặp qua cô gái nào phiền toái như vậy, cũng chưa từng có hình bóng cô gái nào ở trong đầu anh cả ngày lẫn đêm như thế, chẳng lẽ. . . . . . đây chính là yêu?

Nhớ tới lời Minh Dạ Phạm nói, bên cạnh cô đã có người đàn ông rất ưu tú, anh nên cho phép cô đi tìm hạnh phúc sao, tim của anh đột nhiên có chút phiền não.

Cúi đầu nhìn vào chút cảm giác cô đơn đang hiện hữu nhạt nhòa nơi ngực trái, nơi đó giống như đang cất cao giọng nói gì đó, anh yêu cô, yêu đến đã không thể mất cô. Đưa tay nhẹ nhàng bịt ***g ngực đang đập mạnh mẽ, trong mắt bắn ra một ánh sáng kiên định.

Không, nếu như anh đã biết mình đã yêu ai đó, làm sao có thể để cô dễ dàng đi tìm hạnh phúc mới như thế, cô nhất định phải là của anh, vô luận đó là đồ đần năm đó, hay là Duy Nhất của hiện tại, cũng nhất định là của anh.

Nếu người đã thuộc về anh, dĩ nhiên không thể thuộc về người khác.

Nghĩ tới đây, anh đột nhiên đứng lên, không trì hoãn nữa, di chuyển hai chân, lập tức đi ra ngoài.

Đúng, không thể kéo dài nữa, nếu lại buông ra, cô thật sự sẽ trở thành người phụ nữ của người khác. Anh không thể ngồi mà đợi chết, anh sẽ không trơ mắt nhìn cô và người đàn ông khác nói đùa, cũng không thể tưởng tượng thân thể của cô lại bị người đàn ông khác ôm lấy, nghĩ đến những thứ kia, là anh lại kích động đến nổi điên.

- Tổng giám đốc Minh - Phương Lập Được đang ngồi ở bên ngoài phòng làm việc của anh để xử lý công việc, vừa nhìn thấy anh vội vã bước ra ngoài, cho là lại xảy ra chuyện gì.

- Hiện tại tôi có chuyện phải đi, có chuyện gì trực tiếp đi tìm giám đốc Phạm. - Minh Dạ Tuyệt vừa nói, vừa đi, bước chân không thèm dừng lại. Dĩ nhiên cũng không chú ý đến sắc mặt tái nhợt của cô gái đứng bên cạnh.

Chỉ thấy cô gái kia vừa thấy anh bước vào thang máy, lập tức xoay người chạy về phía cầu thang.

Trái tim Minh Dạ Tuyệt đang bị nhiễu loạn chỉ cố suy nghĩ về Duy Nhất, cũng không có chú ý tới việc thang máy mà anh mới vừa vào sau lưng lại có thêm một cô gái, trong mắt của cô có cả yêu và oán giận.

"Chi, két" Ở bãi đỗ xe, tiếng xe hơi chói tay đột nhiên vang lên, phát ra không ngừng vọng về, ngay sau đó một chiếc xe hơi màu đen vọt ra rồi biến mất, xe hơi màu đen mới vừa đi ra ngoài không bao lâu, từ bãi đỗ xe lại vọt ra thêm một chiếc xe hơi màu đỏ, cố gắng đuổi theo chiếc xe hơi màu đen.

"Két" tiếng thắng xe chói tai vang lên vang lên không ngừng trên con đường nhỏ, làm cho những chú chim nhỏ đậu trên cành cũng phải kinh sợ. Chiếc kia xe hơi màu đen, mang theo chút bụi mù dừng lại. Cách đó không xa một chiếc xe hơi màu đỏ đang đuổi theo xe anh.

Hạ kính xe xuống, nhìn cửa nhà khép chặt, thân thể Minh Dạ Tuyệt hơi ngữa về phía sau, nương đến chỗ ngồi tài xế, bây giờ còn chưa là giờ tan giờ học, cô vẫn chưa về, nên anh không thể làm gì ngoài đợi chờ. Mặc dù anh rất muốn gặp cô, nhưng nghĩ đến mỗi khi anh xuất hiện tại cửa trường học, trên mặt cô lại hiện lên tia phòng bị, tim của anh lại căng lên không lý do.

Nếu như, anh chỉ ở nơi này đợi cô, trong lòng cô sẽ ít phòng bị hơn một chút?

Xe hơi màu đen bất động, cách đó không xa xe thể thao màu đỏ cũng bất động.

Hạ Thanh Lịch ngồi trên xe cứ nhìn chằm chằm chiếc xe hơi đen ngoài trước, trong mắt lóe nhất tia oán hận.→Tịnh Yên®LêQuýĐôn←Tại sao anh lại chạy đến nơi này, cô vốn tưởng rằng, hai tháng rồi anh chưa từng đến nơi này, chính là đại biểu anh đã bỏ cô gái kia, thật không nghĩ đến, chỉ bởi vì một vài câu nói của Minh Dạ Phạm, anh lại lần nữa đến nơi này. Lần này trong mắt anh mang theo sự nghiêm túc và không buông tha, dường như anh luôn xem cô là người ngoài.

Đều do Minh Dạ Phạm, nếu không phải là anh xen vào việc của người khác, có lẽ chuyện này đã qua đi rồi, thời gian dài, Minh Dạ Tuyệt sẽ từ từ cách xa cô ta, quên cô ta, từ đó sẽ trở lại bên cạnh cô. Ngàn sai vạn sai đều là Minh Dạ Phạm, dĩ nhiên còn có mẹ con kia, nếu không có họ tồn tại, Minh Dạ Tuyệt đã yêu cô rồi, làm sao còn có thể chạy đến đây?

Nghĩ được như vậy, trong mắt cô càng trở nên hung ác gấp bội, cô tuyệt sẽ không bỏ qua cho bọn họ, tất cả những người giựt giây cho Minh Dạ Tuyệt, khiến Minh Dạ Tuyệt để ý người khác, cô đều không bỏ qua.

Chờ xem, sớm muộn cũng có một ngày, cô sẽ cho bọn họ trả giá đắc

Ngày mùa thu, nắng gắt chiếu lên trên người, cô lại không có cảm giác giống nhau, mặc cho bị ánh mặt trời nóng bức chiếu rọi, thế mà da thịt trắng noãn lại cao ngạo tỏa nắng. Một cỗ gió thu mang theo khí nóng thổi những sợi tóc của cô, lộ ra đôi mắt to tròn có chút âm u, ở trong đó lóe ra một loạt tàn nhẫn, giữa không khí nóng nảy này lại khiến cho người ta phát rét.

Dần dần mặt trời hạ về phía trời Tây, chạng vạng tối, gió thổi qua tới làm cho người ta không còn nóng bức nữa, nhưng chiếc xe hơi trước mặt vẫn không có ý muốn rời đi. Hạ Thanh Lịch nhìn chiếc xe kia, trong lòng oán hận càng thêm bành trướng.

Tại sao anh lại đến nơi này, kiên nhẫn chờ đám người kia? Trước kia dù khách hàng có quan trọng hơn, ảnh hưởng rất lớn đến lợi ích công ty, chỉ cần làm trễ nãi một giây, anh cũng sẽ lập tức đi. Chưa bao giờ anh làm chuyện này. Vậy mà bây giờ, thế nhưng anh lại dành trọn ba giờ đồng hồ ở đây.

Đang lúc này, một chiếc màu bạc lướt qua chiếc xe hơi của cô, từ từ dừng lại trước cổng cửa sắt, tiếp theo là hai mẹ con đang mặc áo đầm trắng bước xuống xe. Khi Hạ Thanh Lịch thấy mẹ con kia thì cô thấy chiếc xe hơi màu đen cũng bước xuống, điều đó làm cô nghiến răng thật chặt, ở không gian nho nhỏ phát ra tiếng khanh khách.

Minh Dạ Tuyệt vừa nhìn thấy chiếc xe kia đến, trong mắt mang theo chút nóng rực, vội vàng xuống xe, đi tới cạnh bọn họ.

- Duy Nhất. - Chỉ thấy cô vừa khòm người bước ra, đã nhẹ nhàng gọi tên của cô.

Đợi chờ cả một buổi chiều, đã sớm làm cho anh nóng giận...→Tịnh Yên®LêQuýĐôn←Kích động từ từ đè xuống, anh biết cô rất ghét anh khống chế hay ra lệnh cho cô như vậy, coi như trước kia không biết, qua mấy lần tiếp xúc, anh cũng biết. Hiện tại thì anh phải dùng phương pháp dịu dàng để đến gần cô, anh sẽ không phạm sai lần lần nữa.

- Anh . . . . . - Duy Nhất nhìn người đàn ông đứng trước mặt mà vô cùng bất ngờ.

Từ ngày đó, sau khi rời đi, anh chưa từng xuất hiện trước mặt cô, hôm nay tại sao lại tới đây?

- Đã lâu không gặp Nhu Nhi rồi, để anh chơi với con bé một chút. - Minh Dạ Tuyệt cúi đầu nhìn đứa bé đang giống như cố phòng bị mình thì nhẹ nhàng nói ra.

Có lẽ trước kia anh quá mức sơ sót, mới khiến cho Nhu Nhi có thành kiến với anh như thế.

- Hả. - Nhìn thấy ánh mắt có chút buồn bã của anh khi nhìn Nhu Nhi, trong lòng có chút căng lên, nhưng cũng không có nói gì.

Nhất định là thái độ ngày đó của Nhu Nhi đã đả thương tim của anh rồi

- Có thể để cho anh vào nhà ngồi một chút không? - Lần này anh không cố ý gây sự, chỉ nhàn nhạt hỏi thăm ý kiến của cô. Anh không muốn để cô trợn mắt nhìn anh như trước.

- Ách. . . . . . , được rồi! - Trầm mặc hồi lâu, Duy Nhất đồng ý, xoay người mở cửa.

Nhìn đến ánh mắt của anh khi nhìn Nhu Nhi, cũng là lần đầu tiên thấy anh không la mắng hay lớn tiếng, Duy Nhất đột nhiên nói không ra lời cự tuyệt, nhưng cũng không biết phải ở chung một chỗ với anh như thế nào.

- Mẹ. . . . . . - Nhu Nhi lôi kéo tay Duy Nhất, nhìn Minh Dạ Tuyệt vẫn còn đứng bên cạnh.

- Nhu Nhi ngoan, không có chuyện gì. - Duy Nhất nhìn Nhu Nhi nhẹ nhàng cười nói. Cô biết trong lòng Nhu Nhi có phòng bị, chỉ là cô nhìn thấy Minh Dạ Tuyệt như vậy, trong lòng của cô cũng không chịu nổi, có một người ba để cho bé cảm giác không an toàn, nên bé mới có vẻ đa nghi?

Thật ra thì cô cũng biết, Minh Dạ Tuyệt chưa từng làm tổn thương đến cô; chỉ bởi vì, cô sợ anh sẽ mang Nhu Nhi đi bên cạnh anh, nên không tự chủ mà phòng bị anh thôi. Là cô tước đoạt người ba của Nhu Nhi? Trong lòng bé vẫn muốn có một người ba thật sự yêu thương bé.

Hạ Thanh Lịch ngồi trong xe thể thao màu đỏ, nhìn ba người biến mất khỏi cổng sắt, đôi tay nắm lấy tay lái, chợt cắn chặt môi, cho đến khi gương mặt trắng bệch vẫn không có buông ra.

Cô ta thế mà lại để cho anh vào, anh nói là vì con nên mới đến đây phải không? Anh muốn có con? Như vậy thì khó bảo toàn việc về sau có tình cảm với người mẹ hay không.

Được rồi, rất tốt, như vậy cũng đừng trách cô không khách khí.

Đột nhiên tay của cô kéo mạnh thắng xe, sau đó đạp chân ga, chiếc xe hơi màu đỏ lập tức vọt ra ngoài, để lại phía sau một làn khói dài, xa xa trên đường chỉ còn lại một đạo ánh sáng màu đỏ, trong chớp mắt biến mất giữa trời đêm.

Minh Dạ Tuyệt đi theo sau lưng mẹ con Duy Nhất, đây cũng là lần thứ hai anh bước vào ngôi nhà này, cũng là lần đầu tiên chăm chú nhìn cả căn nhà, nhìn kỹ mới phát hiện tất cả các đồ vật trong nhà đều mang cảm giác của cô, không có trang sức độc đáo, cũng không có bày biện sang trọng, nhưng làm cho người ta có cảm giác gần gũi và ấm áp mỗi khi bước chân vào nhà.

- Anh. . . . . . - Nhìn ánh mắt đang lướt xung quanh đánh giá của anh, Duy Nhất không biết nên nói gì.

- Em muốn làm gì thì cứ làm đi, anh sẽ không quấy rầy em, cũng không gây trở ngại cho em. - Minh Dạ Tuyệt nói xong, đi thẳng tới bên sofa ngồi xuống, nhìn anh ngoan ngoãn ngồi ở phòng khách như thế, cô khẽ gật đầu một cái, cũng không nói cái gì nữa.

- Ách. . . . . . . - Nhìn động tác của anh, Duy Nhất có chút ngẩn ra, qua một lúc lâu mới phản ứng được, cau mày xoay người bắt đầu làm bài tập với Nhu Nhi.

Cô vẫn bắt Nhu Nhi làm bài tập ngay sau khi về nhà, trước khi làm những việc khác thì phải làm bài tập. Làm xong bài tập mới có thể chơi, từ từ cô và Nhu nhi cũng dưỡng thành thói quen này.

Nhu Nhi thật ra thì rất thông minh, đa số thời gian không cần cô phải quan tâm, ngay cả lúc cô bận rộn nên lơ là một chút, tự cô bé cũng xoay sở tốt mọi việc. Coi như thỉnh thoảng gặp phải vài vấn đề khó hiểu, bé cũng sẽ cố gắng dùng phương thức nhẹ nhàng để tìm hiểu, thường thường chính bé cũng có thể giải quyết ổn.

Trong phòng rất an tĩnh, trừ Nhu Nhi và Duy Nhất nói chuyện, lâu lâu lại lật sách, thì cũng không có thêm bất kỳ âm thanh nào nữa, nếu không phải là đôi lần cô tình cờ ngẩng đầu lên nhìn thấy người đàn ông đang ngồi ở ghế Salon, cô sẽ cho rằng chỉ có hai mẹ con cô ở nhà như bình thường.

- A, rốt cuộc cũng làm xong. Mẹ! hôm nay chúng ta ăn cái gì ạ? - Thời gian chậm rãi qua đi, rốt cuộc Nhu Nhi cũng đã làm xong bài tập, bé vui mừng nhảy từ trên ghế xuống dưới đất, vừa dọn dẹp quyển sách vừa hỏi mẹ mình.

- Thế Nhu Nhi muốn ăn cái gì. - Nhìn khuôn mặt tươi cười của con gái, Duy Nhất xoay người đi tới nhà bếp, lại thấy người đàn ông từ khi bắt đầu vào nhà đến giờ vẫn không lên tiếng. Hôm nay anh yên lặng đến khác thường, không có lửa giận ngút trời cũng không có làm cho người ta tức giận, cứ ngồi yên lặng như thế, kinh ngạc nhìn họ, an tĩnh đến để cho cô thiếu chút nữa quên đi sự tồn tại của anh.

- Anh. . . . . . Định ăn cơm ở đây luôn sao? - Nhìn anh cứ nhìn bọn họ, trong mắt lóe lên tia mê man và chút gì đó rất khác lạ, Duy Nhất từ từ hỏi.

Nghe được cô đột nhiên lại nói chuyện với mình, Minh Dạ Tuyệt ngẩng đầu kinh ngạc nhìn cô, không nghĩ tới cô lại hỏi anh như thế, anh cho rằng cô sẽ muốn đuổi anh về.

- Thời gian ăn cơm tối cũng sắp đến rồi, nếu như không muốn ở chỗ này ăn, xin mời trở về cho! - Nhìn bộ dạng ngẩn ra của anh, Duy Nhất không nhịn được mà nhăn mày lại, hôm nay người đàn ông này rất khác thường, vẫn là cô nên cẩn thận một chút thì hơn.

- Ừ. - Minh Dạ Tuyệt vội vàng gật đầu một cái, anh không ngờ cô sẽ cho anh ở lại ăn cơm.

- À? Có ý tứ gì? - Nhìn anh không kịp chờ đợi gật đầu, Duy Nhất có chút hồ đồ, anh ‘ừ’ là có ý gì? Là muốn ăn ở chỗ này, hay là muốn trở về?

- Được, nếu như em không cảm thấy phiền toái, anh muốn ở lại đây ăn cơm. - Minh Dạ Tuyệt từ từ giải thích, trong mắt nhiều hơn một tia chờ mong.

Hả? Chỉ vì cô không cử tuyệt mà trở nên dịu dàng đến như vậy sao, đây là thái độ trước nay chưa từng có.

Cô cũng có cảm giác đối với anh chứ?

- Nha. - Thấy anh trở nên khách khí như thế, Duy Nhất không nhịn được mà nhăn mày lại, người này sao thế, từ khi nào anh trở nên khách khí như vậy rồi hả?

- Mẹ, con giúp mẹ. - Lúc này thì Nhu Nhi cũng chạy tới, liếc mắt nhìn Minh Dạ Tuyệt cũng không có nói gì, trong mắt lại lóe chút phòng bị, theo Duy Nhất đi vào trong bếp.

Nhìn theo bóng dáng rời đi của hai người, ánh mắt Minh Dạ Tuyệt cũng bám theo đuôi họ

Đuổi theo, anh không biết, anh chưa bao giờ có đuổi theo một người nào cả, cũng không biết cái gì gọi là theo đuổi. Trước kia anh chỉ biết không từ mọi đoạn, nhưng hiện tại anh không dám dùng chiêu thức đó, vì anh sợ mẹ con các cô sẽ xa cách anh hơn.

Tạm thời mà nói, điều anh làm tốt nhất cũng chỉ là đứng nhìn bọn họ, chỉ cần mỗi ngày tới nơi này nhìn họ, biết cuộc sống của cô vẫn như trước kia, không có người đàn ông nào bên cạnh là tốt. Thời gian dài, khi anh đã bắt đầu dung nhập vào cuộc sống của cô, thì cô sẽ quyết định trở về bên cạnh anh chứ?

Ngoài dự đoán, lần này bọn họ dùng cơm cực kỳ an tĩnh, cực kỳ bình thản, sau khi Minh Dạ Tuyệt ăn cơm no, liền chủ động rời đi, cái gì cũng không dặn, không yêu cầu, cả buổi tối cũng không lên tiếng. Nhưng anh cứ đi như thế, ngược lại khiến Duy Nhất không thích ứng

Anh làm sao thế?

Cau mày nhìn ánh đèn xe đang chạy trên đường, Duy Nhất xoay người đóng cửa lại, trở về phòng.

Trước kia anh rất hay phản đối những lời nói của cô. Hôm nay cô nói gì, anh liền làm cái đó, chẳng có sự tức giận khó nhịn hay là nét mặt không đồng ý.

Cô nằm ở trên giường nhìn trần nhà, thật lâu cũng không thể ngủ được.

Hôm nay, các phản ứng của Minh Dạ Tuyệt làm cho cô suy nghĩ không thông. Đến tột cùng là anh muốn làm gì?

Từ ngày đó về sau, tất cả mọi chuyện không ngừng biến hóa, làm cho cô có chút không biết phải theo ai.

Ngày thứ nhất, bởi vì trên mặt anh có chút gì đó rất cô đơn, trong ánh mắt lại bôi thêm tia hy vọng, cô nói nỡ nói ra lời cự tuyệt, mà để cho anh ở lại, nhưng sau khi ăn cơm xong, anh sẽ rất tự giác rời đi.

Ngày thứ hai, lúc cô trở lại, anh lại ở cổng lớn chờ cô, điều này làm cho cô không nhịn được mà nhăn mày lại, trong lòng có chút hoài nghi, nhưng anh cũng giống như ngày thứ nhất, lẳng lặng ngồi ở trên ghế sa lon, điều này làm cho cô càng thêm không giải thích được.

Ngày thứ ba, ngày thứ tư, ngày thứ năm, trên căn bản ngày nào anh cũng đến đây trình diện. Điều này làm cho cô không nhịn được bắt đầu hoài nghi, anh đang làm cái gì, nhưng mỗi ngày anh đều tới nơi này, cũng không có bất kỳ lời nói thừa thải hay động tác dư thừa nào, để cho cô nghĩ sẽ đuổi anh đi, cứ mỗi khi nhìn đến cặp mắt của anh thì cô lại ngậm miệng.

Nhìn anh mỗi ngày tới nơi này, mới đầu trong lòng Duy Nhất có xuất hiện tia phòng bị, dần dần không quá để ý đến anh. Nhưng anh có chỗ nào đó không đúng, anh nấu cơm không có phần của anh, anh cũng không mở miệng nói gì, chỉ đang đợi cô và Nhu Nhi ăn no rồi chuẩn bị đi ngủ, anh sẽ tự động rời đi.

Tám ngày, mười ngày, nửa tháng, một tháng, hai tháng chậm rãi qua đi, trừ chủ nhật cô sẽ đem Nhu Nhi về vườn hoa hai ngày ra, ngày ngày anh đều đứng ở cửa đợi cô. Cho đến khi mùa thu thổi qua, mùa đông mang theo những cơn gió Đông Bắc thổi đến, anh vẫn kiên trì như cũ, sau khi anh được vào nhà thì vẫn lặng lẽ nhìn cô, thỉnh thoảng sẽ hỏi mấy câu, rồi thì đợi đến lúc bọn họ chuẩn bị đi ngủ sẽ rời đi.

Anh không nói cái gì cả, cũng không hỏi cái gì, chỉ lặng lẽ nhìn bọn họ như vậy, theo chuyển động ánh mắt của cô và Nhu Nhi, hơn nữa ánh mắt kia càng ngày càng cay hơn, càng ngày càng khiến cô khó bỏ được

Từ từ, Nhu Nhi cũng không đề phòng anh giống như trước đây, theo thời gian chậm rãi qua đi, Nhu Nhi nhìn thấy anh sẽ chào hỏi, mỗi khi Nhu Nhi hướng về anh chào hỏi thì anh sẽ mỉm cười nhìn Nhu Nhi, trong mắt nhiều hơn một phần dịu dàng, giống như giọng nói của Nhu Nhi là thứ tốt đẹp nhất trên đời này vậy.

- Rốt cuộc anh muốn làm cái gì? -Cho đến một hôm, Duy Nhất không nhịn được, khi anh lần nữa trở về nhà là lúc bầu trời đã đen như mực.

Anh không nói một lời, để cho cô không rõ cảm xúc của anh, rốt cuộc anh có mục đích gì. Cứ mãi lấy lý do nhớ Nhu Nhi mà đến đây cả chiều rồi, thế mà đến đây rồi lại không nói gì cả

- Không có gì, em đừng lo lắng anh sẽ không dẫn Nhu Nhi đi đâu. - Minh Dạ Tuyệt quay đầu lại nhìn cô, nhẹ nhàng nói ra.

- Anh lại ở đây. . . . . .

- Em cũng không cần lo lắng anh sẽ ép buộc em làm cái gì, hoặc có mục đích gì. Coi như trước kia hay hiện tại anh cũng không làm như vậy. Em yên tâm. Anh chỉ muốn thấy mẹ con em mà thôi. - Minh Dạ Tuyệt đột nhiên cắt đứt lời của cô, trong mắt mang theo một phần kiên quyết chờ đợi, đáng tiếc vì hai người đang đứng giữa trời đêm nên Duy Nhất trong nhìn thấy ý vị sâu xa trong đôi mắt anh.

- Anh. . . . . .

- Trời rất tối rồi, mau vào nhà đi! - Minh Dạ Tuyệt lần nữa ngắt lời cô, xoay người anh đi tới xe hơi, sau khi ngồi lên xe hơi rồi thì xoay lại nhìn cô đang đứng ngây ngô há hốc miệng, anh cười nhạt một tiếng, quay đầu lại khởi động xe, đảo mắt rời đi.

Duy Nhất nhìn chiếc xe trong nháy mắt đã biến mất trong đêm, xoay người đi vào, thuận tay đóng cửa chính lại.

Anh nói, sẽ không đoạt lại Nhu Nhi của cô, cũng không ép buột cô làm điều gì cả? Lại càng không có mục đích gì? Vậy tại sao ngày ngày anh đều đến đây?

Trải qua mấy ngày nay, mỗi đêm anh điều tới nơi này, cho đến khi ăn xong cơm tối xong rồi rời đi ra, quả thật cũng không có làm cái gì. Vậy tất cả những điều anh làm là vì lý do gì? Chẳng lẽ chỉ đơn giản là anh đến đây nhìn cuộc sống của bọn họ thôi sao? Nhưng nếu quả thật anh đến đây chỉ vì lý do đơn giản như thế, thì nó không phù hợp với tính cách của anh!

Thôi đi, tùy anh đi, chỉ cần anh đừng mang theo cái suy nghĩ muốn đưa Nhu Nhi đi là tốt rồi, những thứ khác, anh muốn như thế nào thì làm như thế đó đi, cô cũng không sao cả.

Cô cho là cuộc sống sau này có lẽ sẽ trôi qua trong bình yên như thế, nhưng cho đến có một ngày xảy ra một chuyện, cô mới biết, thì ra tất cả cũng chỉ do cô đơn phương nghĩ mà thôi, chuyện căn bản không đơn giản như cô nghĩ, mà sự kiện cũng làm cho quan hệ giữa cô và anh cải thiện tốt lên không ít, cứ như hai người bắt đầu quay lại điểm xuất phát. Thậm chí còn tốt hơn trước khi ly hôn rất nhiều.

Mấy ngày sau.

Gần tối, Duy Nhất lái xe chở Nhu Nhi sắp về đến cửa, xa xa liền thấy trước cửa nhà cô có một một chiếc limousine đậu đó. Cô hồ nghi nhăn mày lại, đó không phải là chiếc xe màu đen của Minh Dạ Tuyệt. Nếu không phải là Minh Dạ Tuyệt, vậy thì là ai tới nơi này, mấy người anh trai của cô vô cùng ghét những loại xe thể hiện sự giàu sang như thế, xe của bọn họ đều là hàng trong nước, chưa bao giờ biết lái những loại xe đắt tiền chỉ thích hợp trưng bày trong viện bảo tàng mà thôi.

Từ từ xuống xe, Duy Nhất dẫn Nhu Nhi đi về phía cửa, có lẽ, chỉ là ai đó tạm dừng xe ở đây mà thôi.

"Cạch" Họ mới vừa đi tới, khi thấy Duy Nhất dẫn con đi về phía mình, rồi lựa lúc Duy Nhất không hề phòng bị mà ra tay. Duy Nhất nghe tiếng mở cửa xe bên cạnh bị người ta mở ra, nhanh chóng kéo Nhu Nhi vào trong lòng mình, chỉ kém vài centimet nữa là đã ***ng phải người Nhu Nhi.

Duy Nhất nhẹ nhàng kéo Nhu Nhi đến bên cạnh mình, giương mắt căm tức nhìn bọn họ, thế mà bọn họ vẫn cứ ngồi trong xe không có ý định ra ngoài.

Người này cũng quá phận rồi? Đem xe dừng ở trước cửa nhà cô, cô không sao cả, nhưng loại này làm cho cô vô cùng tức giận.

- Thế nào? Thấy choáng? Chưa từng thấy xe sang trọng như vậy sao? - Một giọng nói kiều mị mang theo chút giễu cợt truyền từ trong xe ra ngoài.

Bạn đang đọc Vợ Trước Của Tổng Giám Đốc Satan của Tử Yên Phiêu Miểu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.