Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 51

Phiên bản Dịch · 4455 chữ

Diệp Thắng Kiền muốn đi qua, nhưng từ đằng sau lại vang lên giọng nói đáng sợ của vợ ông, bà Thư Mai: “Có phải con muốn thấy mẹ chết thì mới chịu từ bỏ không!”

Diệp Tu không nói một lời, chỉ một lần nữa nằm xuống, chỉ để lộ ra hai gò má hõm sâu mà mở to mắt, nhìn trần nhà. Mưa hôm nay trắng xóa quay cuồng liên miên. Diệp Tu từ trên giường chìa hai tay ra nói mớ: “Giản Ái, trời mưa, đừng ra ngoài chạy tin!”

Diệp Thắng Kiền nhìn một màn như vậy liền từ bên ngoài phòng bệnh nói chuyện với vợ mình: “Thư Mai, chúng ta chỉ có một đứa con trai, phải ép nó thành như vậy sao?”

Bà Thư Mai thẳng lưng, hạ giọng, nhưng vẫn vô cùng quật cường: “Chính bởi vì chỉ có một đứa con trai nên mới phải dạy dỗ nghiêm khắc!”

Diệp Thắng Kiền rốt cuộc cũng nhịn không được, xâu tràng hạt cầm trong tay bị ông hung hăng nện xuống đất: “Bà muốn dạy dỗ nó tới khi nào? Nó đã trưởng thành rồi chứ có còn là một đứa con nít nữa đâu.”

“Chỉ cần nó là con tôi thì tôi có thể dạy dỗ nó.” Trên mặt bà Thư Mai gân xanh đã nổi hẳn lên trên làn da mỏng manh. “Tôi đã thất bại với chồng rồi, chẳng lẽ đến con tôi cũng phải thất bại sao?”

“Bà im đi.” Diệp Thắng Kiền hạ giọng: “Không phải chuyện năm đó là lỗi của tôi sao?”

Đôi mắt bà Thư Mai nhuốm một màu đỏ rực, hai tròng mắt trống rỗng giống như vừa bị móc ra vậy. “Đúng! Là ông năm đó phản bội tôi, bây giờ thằng con trai cũng muốn phản bội tôi, tôi sống trên đời còn có ý nghĩa gì, chi bằng chết quách đi cho xong hết mọi chuyện. Các người khỏi lo, tôi sẽ làm rất gọn gàng.”

Từ miệng bà phát ra những tiếng nức nở, ban đầu là nho nhỏ sau đó càng nén lại càng dâng trào. “Nếu năm đó ông không phạm sai lầm, một nhà ba người chúng ta hiện tại sẽ tốt đẹp biết bao nhiêu, con trai ngoan ngoãn nhất định sẽ không vì một đứa con gái mà ngỗ nghịch với mẹ nó. Con trai tôi, con trai tôi, mẹ thương con mà sao con lại không thương mẹ!”

“Bà khóc cái gì?” Diệp Thắng Kiền lớn tiếng quát bảo bà ngưng lại. “Ở đây là bệnh viện, người không biết chuyện nhìn thấy còn nghĩ con mình chết nữa đấy!” Sắc mặt của ông khá khó coi, “Hôm nay tôi đã đi tìm Giản Ái, con bé chịu làm con mình hết hy vọng, đúng là cô gái tốt, con bé cũng thích Diệp Tu nhưng chỉ vì sợ cơ thể nó không tốt mới cố gắng chịu đựng mà đồng ý với tôi.”

“Thật chứ!” Trong một cái chớp mắt niềm vui sướng xẹt qua đáy mắt bà Thư Mai rồi biến mất, sau đó lại chuyển thành nghi vấn thật sâu: “Cô ta dùng cách gì để có thể làm con mình hết hy vọng chứ?”

“Con bé không phải là paparazzi sao?” Diệp Thắng Kiền khoát tay. “Để con bé tự tay tạo ra scandal của Tu Tu là hữu hiệu nhất.”

“Cháu sẽ không tạo ra scandal của Diệp Tu! Cháu không hạ bút được.” Giọng của Giản Ái giống như một tiếng sấm từ trên chín từng mây vang lên ở phía sau lưng bọn họ. “Xin lỗi! Bác Diệp, lúc bác đi, cháu đã tìm người theo dõi bác.”

Thư Mai vung một cái tát qua. Nhưng lại bị Giản Ái chặn lại giữa không trung. “Cám ơn bác đã chỉ dạy, nhưng cháu không phải là con gái bác? Bác phải học cách tôn trọng người khác.” Cô nhẹ nhàng thở dài sau đó lại quay đầu hỏi Diệp Thắng Kiền: “Xin hỏi bạn cháu Hân Nhiên vẫn còn làm ở công ty thời trang và trang sức Phi Điểu chứ ạ?”

“Đúng vậy! Tối hôm đó may có cô ta mật báo.” Diệp Thắng Kiền đỏ mặt gật gật đầu nói: “Cho nên bác đã thăng chức cho cô ta làm tổng giám tài vụ. Mau thả tay bác ấy ra đi.”

“Được!” Giản Ái dùng đầu lưỡi liếm liếm môi. “Nhưng mà bác phải nhanh tay hơn bác gái.”

“Trở về bác sẽ lập tức sa thải cái người tên Hân Nhiên kia.”

Giản Ái vừa buông tay bà Thư Mai ra, bà Thư Mai liền lập tức bắt đầu kêu gào. Một giọt mồ hôi từ trên trán Diệp Thắng Kiền chảy xuống, cho nên không nhìn thấy ánh mắt Giản Ái hơi lóe sáng. “Nếu bây giờ cháu nói với bác, cháu với Hân Nhiên là oan gia, bác còn có thể đuổi cô ta sao?”

“Ha ha!” Thư Mai cúi đầu cười. “Cô có nguy biện thế nào cũng không bảo vệ được cô ta đâu.”

Giản Ái nhún nhún vai: “Vậy à! Vậy cháu đây phải bất lực rồi, dù sao làm thế nào cũng không tránh được hỏa nhãn kim tinh của bác đây.”

“Vậy còn không mau cút đi!”

“Cút! Cháu không đi, cháu muốn đi vào gặp Diệp Tu.”

“Không cho phép!” Sau khi bà Thư Mai hết lên, bảo vệ trông giữ ở cửa nhất rầm rập chắn ngay phía trước cửa.

“Nói với anh ấy là cháu muốn lấy chồng cũng không được cho phép?!” Giản Ái khom thắt lưng buộc lại dây giày, rồi cột lại đuôi ngựa, theo động tác không rõ là có mục đích gì, cô lộ ra một lúm đồng tiền dịu dàng: “Vậy chào hai bác, cháu vẫn là chờ Diệp Tu đến tìm cháu rồi nói sau vậy!”

Diệp Thắng Kiền thở dài: “Vào đi!”

Giản Ái gật đầu mỉm cười với ông, nhưng khóe miệng bị cô kéo lên lại như là một đường cong thê lương đến cực điểm. Cửa từ từ mở ra! Nhiệt độ lạnh nhất và nóng nhất trên thế gian luân phiên đan xen trên gương mặt Giản Ái, đầu ngón tay cô bấm thật sâu vào bàn tay, mỗi một bước lại như tiến thẳng vào vực sâu. Trong phòng tối om om bao trùm lên giường bệnh, dường như không có điểm tận cùng.

“Đi ra ngoài! Cho dù là ai cũng ra ngoài?” Diệp Tu nằm trên giường cất giọng lạnh lùng.

Ở trong bóng tối Giản Ái cúi người xuống, kề mặt lên mặt anh mà vuốt ve: “Xin lỗi! Tôi đến muộn.”

Diệp Tu chầm chậm mở mắt: “Bật đèn, bật nhanh lên!”

“Uhm!” Giản Ái xoay người bước đi, nhưng Diệp Tu lại nắm chặt tay cô. “Đừng đi!”

“Tôi chỉ đi bật đèn thôi!” Giản Ái nhẹ nhàng buông tay anh ra.

Cạch! một tiếng, ánh đèn ngay tức mắt sáng chói, ánh mắt Diệp Tu cũng theo đó mà sáng lên. “Giản Ái, mau tới đây cho anh ôm đi!”

Giản Ái ngoan ngoãn đi qua, Diệp Tu run run siết chặt vòng tay, hôn lên trán cô, lên khóe mắt cô! Ánh mắt Giản Ái đong đầy đau đớn, lồng ngực cũng không cách nào mà nén được cơn đau đến thấu tận tim gan.

“Xin lỗi em!” Diệp Tu buông cô ra sau đó hít vào một hơi, đau đến mức phải nhếch miệng. “Anh phải mau chóng bình phục để đi tìm em mới đúng. Giờ lại là cô gái của anh mạo hiểm mưa to tới tìm anh, thật sự là mất mặt.”

“Xin lỗi, Diệp Tu.” Trái tim Giản Ái thắt chặt lại. “Tôi không phải là cô gái của anh, cho nên anh không cần phải thấy mất mặt.”

Bên trong đột nhiên yên tĩnh đến mức khiến người ta kinh hãi. Giản Ái ngẩng đầu nhìn Diệp Tu. Lưng anh tựa vào thành giường không nhúc nhích, trên mặt không chút biểu tình, đôi môi mỏng manh mím chặt, chỉ có hơi thở dồn dập đang lên xuống nơi lồng ngực anh. Thật lâu sau, Diệp Tu mới cất cái giọng khàn khàn mà khô khan lên: “Giản Ái, anh vẫn còn bị thương mà. Bây giờ em đến là để gặp anh hay là muốn đẩy anh vào chỗ chết.”

Giản Ái dùng răng nanh cắn môi. “Tôi không đùa đâu, tôi phải đi, anh dưỡng thương cho tốt đi!”

Gân xanh trên mu bàn tay Diệp Tu lồi hết cả lên. “Nói rõ ràng chút đi,” anh nói: “Là ý của em hay là có người ép em?”

“Là ý của tôi.” Giản Ái ép mình phải nói ra những chữ này. “Tôi mệt rồi, tôi thấy ghét, hơn nữa mẹ anh thật sự là làm tôi chịu không nổi.”

“Em có gan nói lại lần nữa xem.” Miệng Diệp Tu phả hơi nóng bên tai cô, trong giọng anh đã có sự đàn áp và bạo động của giông tố sắp kéo đến.

“Anh nghĩ tôi về sau có thể chấp nhận mẹ anh không?” Giản Ái nén giận: “Còn nữa anh rất giống mẹ anh! Tôi rõ ràng không thích anh, anh lại năm lần bảy lượt bắt ép ta, chẳng lẽ không đúng sao?”

Lời này chẳng khác nào mũi tên bắn xuyên qua tim Diệp Tu. Anh dùng lực đẩy Giản Ái ra, bởi vì dùng sức như vậy nên Giản Ái phải loạng choạng vài bước mới đứng lại được, Diệp Tu chống lên bàn mà đứng dậy, nét mặt âm trầm tàn nhẫn giống như tia chớp hiện lên ngoài cửa sổ, làm cho người ta sợ hãi, làm cho người ta kinh hãi đến run rẩy.

“Là tôi luôn bắt ép em.” Diệp Tu giống như một con thú hoang sa vào bước đường cùng chỉ biết dồn sức lực toàn thân để gầm rú: “Em cũng chưa bao giờ yêu tôi đúng không?”

Giản Ái cũng bị anh dọa, cô xông lên trước muốn ôm lấy Diệp Tu đang vô cùng hung ác.

“Cút đi!” Nhưng vừa mới tiến lên, Diệp Tu đã nghiêng ngả chao đảo giống như người sắp chết mà đẩy cô ra, sau đó vô cùng đáng sợ, thô bạo, mạnh mẽ xông ra ngoài. Ai cũng không ngăn được anh.

Diệp Thắng Kiền kéo vợ cùng nhau vọt qua, nhưng đã không còn kịp, Diệp Tu đã chạy chân không vào thang máy, lập tức, anh đi lên tầng 10 đứng ở trên sân thượng cao cao.

“Diệp Tu! Đừng! Diệp Tu, hãy nghe tôi nói, Diệp Tu!”

Diệp Tu nhìn Giản Ái đi lên từ một thang máy khác, con người đang dại đi trên gương mặt tái xanh đáng sợ trừng lên nhìn chằm chằm cô nói. “Giản Ái, cô tiêu rồi, sau khi tôi từ nơi này nhảy xuống, cô cũng sẽ bị kéo xuống chôn cùng với tôi! Cho nên tôi biết sau khi chết tôi sẽ không bị cô đơn, từ đây sẽ không cần tiếp tục mang cái mặt nạ sắm vai đứa con tốt của ba mẹ, rốt cuộc cũng có thể có một cuộc sống tựu do như ý giống như cô, cho nên tôi giải phóng, tôi tự do! Hơn nữa mẹ tôi nhất định sẽ không muốn chết đâu, bà ấy không phải là muốn có một đứa con nghe lời sao, bà ấy có một đám lớn người nhà muốn đợi chia tài sản của tôi, cho nên bà ấy sẽ có rất nhiều đứa con nghe lời bà ấy, bà ấy nhất định cũng sẽ từ trong bọn họ tìm được một người nối nghiệp tôi, cho nên sau khi xuống hoàng tuyền cô sẽ không cần lo có bà ấy.”

“Bác trai chỉ có một mình anh là con trai, chẳng lẽ anh không nghĩ cho ông ấy sao?” Trái tim Giản Ái cũng đã vọt cổ họng.

“Vì sao phải nghĩ cho ông ấy!” Diệp Tu đong đầy trong ánh mắt vẻ bốc đồng và phiền não. “Ông ấy vẫn còn có một đứa con trai kia mà! Dù sao thì dì Thu từ lâu đã ngứa mắt với tôi, nếu không phải là tôi quanh năm suốt tháng sắm vai một đứa con ngoan ngoãn nghe lời, là bé ngoan thông minh thì cô nghĩ là ông ấy còn có thể cần tôi sao?”

“Tu Tu!” Giọng nói thê lương già cả của Diệp Thắng Kiền vang lên phía sau Giản Ái. “Ba đương nhiên cần con, ba chỉ có một mình con là con trai!”

“Ha ha!” Diệp Tu cười sằng sặc giang hai tay. “Chờ tôi chết rồi, ba sẽ thật sự chỉ còn một đứa con trai.”

A! Không! Trong đầu bà Thư Mai ầm ầm kêu vang, nhất thời cảm thấy trời long đất lở.

“Tôi cùng chết với anh!” Những lời này Giản Ái không kịp suy nghĩ đã vuột ra khỏi miệng, “Tôi không muốn chôn cùng anh, tôi hiện tại sẽ cùng chết với anh.”

“Thật chứ?” Diệp Tu dừng bước chân, mắt sáng rực lên.

“Thật!” Giản Ái kiên định, đi nhanh về phía anh.

Edit: Phong Vũ

Diệp Thắng Kiền muốn đi qua, nhưng từ đằng sau lại vang lên giọng nói đáng sợ của vợ ông, bà Thư Mai: “Có phải con muốn thấy mẹ chết thì mới chịu từ bỏ không!”

Diệp Tu không nói một lời, chỉ một lần nữa nằm xuống, chỉ để lộ ra hai gò má hõm sâu mà mở to mắt, nhìn trần nhà. Mưa hôm nay trắng xóa quay cuồng liên miên. Diệp Tu từ trên giường chìa hai tay ra nói mớ: “Giản Ái, trời mưa, đừng ra ngoài chạy tin!”

Diệp Thắng Kiền nhìn một màn như vậy liền từ bên ngoài phòng bệnh nói chuyện với vợ mình: “Thư Mai, chúng ta chỉ có một đứa con trai, phải ép nó thành như vậy sao?”

Bà Thư Mai thẳng lưng, hạ giọng, nhưng vẫn vô cùng quật cường: “Chính bởi vì chỉ có một đứa con trai nên mới phải dạy dỗ nghiêm khắc!”

Diệp Thắng Kiền rốt cuộc cũng nhịn không được, xâu tràng hạt cầm trong tay bị ông hung hăng nện xuống đất: “Bà muốn dạy dỗ nó tới khi nào? Nó đã trưởng thành rồi chứ có còn là một đứa con nít nữa đâu.”

“Chỉ cần nó là con tôi thì tôi có thể dạy dỗ nó.” Trên mặt bà Thư Mai gân xanh đã nổi hẳn lên trên làn da mỏng manh. “Tôi đã thất bại với chồng rồi, chẳng lẽ đến con tôi cũng phải thất bại sao?”

“Bà im đi.” Diệp Thắng Kiền hạ giọng: “Không phải chuyện năm đó là lỗi của tôi sao?”

Đôi mắt bà Thư Mai nhuốm một màu đỏ rực, hai tròng mắt trống rỗng giống như vừa bị móc ra vậy. “Đúng! Là ông năm đó phản bội tôi, bây giờ thằng con trai cũng muốn phản bội tôi, tôi sống trên đời còn có ý nghĩa gì, chi bằng chết quách đi cho xong hết mọi chuyện. Các người khỏi lo, tôi sẽ làm rất gọn gàng.”

Từ miệng bà phát ra những tiếng nức nở, ban đầu là nho nhỏ sau đó càng nén lại càng dâng trào. “Nếu năm đó ông không phạm sai lầm, một nhà ba người chúng ta hiện tại sẽ tốt đẹp biết bao nhiêu, con trai ngoan ngoãn nhất định sẽ không vì một đứa con gái mà ngỗ nghịch với mẹ nó. Con trai tôi, con trai tôi, mẹ thương con mà sao con lại không thương mẹ!”

“Bà khóc cái gì?” Diệp Thắng Kiền lớn tiếng quát bảo bà ngưng lại. “Ở đây là bệnh viện, người không biết chuyện nhìn thấy còn nghĩ con mình chết nữa đấy!” Sắc mặt của ông khá khó coi, “Hôm nay tôi đã đi tìm Giản Ái, con bé chịu làm con mình hết hy vọng, đúng là cô gái tốt, con bé cũng thích Diệp Tu nhưng chỉ vì sợ cơ thể nó không tốt mới cố gắng chịu đựng mà đồng ý với tôi.”

“Thật chứ!” Trong một cái chớp mắt niềm vui sướng xẹt qua đáy mắt bà Thư Mai rồi biến mất, sau đó lại chuyển thành nghi vấn thật sâu: “Cô ta dùng cách gì để có thể làm con mình hết hy vọng chứ?”

“Con bé không phải là paparazzi sao?” Diệp Thắng Kiền khoát tay. “Để con bé tự tay tạo ra scandal của Tu Tu là hữu hiệu nhất.”

“Cháu sẽ không tạo ra scandal của Diệp Tu! Cháu không hạ bút được.” Giọng của Giản Ái giống như một tiếng sấm từ trên chín từng mây vang lên ở phía sau lưng bọn họ. “Xin lỗi! Bác Diệp, lúc bác đi, cháu đã tìm người theo dõi bác.”

Thư Mai vung một cái tát qua. Nhưng lại bị Giản Ái chặn lại giữa không trung. “Cám ơn bác đã chỉ dạy, nhưng cháu không phải là con gái bác? Bác phải học cách tôn trọng người khác.” Cô nhẹ nhàng thở dài sau đó lại quay đầu hỏi Diệp Thắng Kiền: “Xin hỏi bạn cháu Hân Nhiên vẫn còn làm ở công ty thời trang và trang sức Phi Điểu chứ ạ?”

“Đúng vậy! Tối hôm đó may có cô ta mật báo.” Diệp Thắng Kiền đỏ mặt gật gật đầu nói: “Cho nên bác đã thăng chức cho cô ta làm tổng giám tài vụ. Mau thả tay bác ấy ra đi.”

“Được!” Giản Ái dùng đầu lưỡi liếm liếm môi. “Nhưng mà bác phải nhanh tay hơn bác gái.”

“Trở về bác sẽ lập tức sa thải cái người tên Hân Nhiên kia.”

Giản Ái vừa buông tay bà Thư Mai ra, bà Thư Mai liền lập tức bắt đầu kêu gào. Một giọt mồ hôi từ trên trán Diệp Thắng Kiền chảy xuống, cho nên không nhìn thấy ánh mắt Giản Ái hơi lóe sáng. “Nếu bây giờ cháu nói với bác, cháu với Hân Nhiên là oan gia, bác còn có thể đuổi cô ta sao?”

“Ha ha!” Thư Mai cúi đầu cười. “Cô có nguy biện thế nào cũng không bảo vệ được cô ta đâu.”

Giản Ái nhún nhún vai: “Vậy à! Vậy cháu đây phải bất lực rồi, dù sao làm thế nào cũng không tránh được hỏa nhãn kim tinh của bác đây.”

“Vậy còn không mau cút đi!”

“Cút! Cháu không đi, cháu muốn đi vào gặp Diệp Tu.”

“Không cho phép!” Sau khi bà Thư Mai hết lên, bảo vệ trông giữ ở cửa nhất rầm rập chắn ngay phía trước cửa.

“Nói với anh ấy là cháu muốn lấy chồng cũng không được cho phép?!” Giản Ái khom thắt lưng buộc lại dây giày, rồi cột lại đuôi ngựa, theo động tác không rõ là có mục đích gì, cô lộ ra một lúm đồng tiền dịu dàng: “Vậy chào hai bác, cháu vẫn là chờ Diệp Tu đến tìm cháu rồi nói sau vậy!”

Diệp Thắng Kiền thở dài: “Vào đi!”

Giản Ái gật đầu mỉm cười với ông, nhưng khóe miệng bị cô kéo lên lại như là một đường cong thê lương đến cực điểm. Cửa từ từ mở ra! Nhiệt độ lạnh nhất và nóng nhất trên thế gian luân phiên đan xen trên gương mặt Giản Ái, đầu ngón tay cô bấm thật sâu vào bàn tay, mỗi một bước lại như tiến thẳng vào vực sâu. Trong phòng tối om om bao trùm lên giường bệnh, dường như không có điểm tận cùng.

“Đi ra ngoài! Cho dù là ai cũng ra ngoài?” Diệp Tu nằm trên giường cất giọng lạnh lùng.

Ở trong bóng tối Giản Ái cúi người xuống, kề mặt lên mặt anh mà vuốt ve: “Xin lỗi! Tôi đến muộn.”

Diệp Tu chầm chậm mở mắt: “Bật đèn, bật nhanh lên!”

“Uhm!” Giản Ái xoay người bước đi, nhưng Diệp Tu lại nắm chặt tay cô. “Đừng đi!”

“Tôi chỉ đi bật đèn thôi!” Giản Ái nhẹ nhàng buông tay anh ra.

Cạch! một tiếng, ánh đèn ngay tức mắt sáng chói, ánh mắt Diệp Tu cũng theo đó mà sáng lên. “Giản Ái, mau tới đây cho anh ôm đi!”

Giản Ái ngoan ngoãn đi qua, Diệp Tu run run siết chặt vòng tay, hôn lên trán cô, lên khóe mắt cô! Ánh mắt Giản Ái đong đầy đau đớn, lồng ngực cũng không cách nào mà nén được cơn đau đến thấu tận tim gan.

“Xin lỗi em!” Diệp Tu buông cô ra sau đó hít vào một hơi, đau đến mức phải nhếch miệng. “Anh phải mau chóng bình phục để đi tìm em mới đúng. Giờ lại là cô gái của anh mạo hiểm mưa to tới tìm anh, thật sự là mất mặt.”

“Xin lỗi, Diệp Tu.” Trái tim Giản Ái thắt chặt lại. “Tôi không phải là cô gái của anh, cho nên anh không cần phải thấy mất mặt.”

Bên trong đột nhiên yên tĩnh đến mức khiến người ta kinh hãi. Giản Ái ngẩng đầu nhìn Diệp Tu. Lưng anh tựa vào thành giường không nhúc nhích, trên mặt không chút biểu tình, đôi môi mỏng manh mím chặt, chỉ có hơi thở dồn dập đang lên xuống nơi lồng ngực anh. Thật lâu sau, Diệp Tu mới cất cái giọng khàn khàn mà khô khan lên: “Giản Ái, anh vẫn còn bị thương mà. Bây giờ em đến là để gặp anh hay là muốn đẩy anh vào chỗ chết.”

Giản Ái dùng răng nanh cắn môi. “Tôi không đùa đâu, tôi phải đi, anh dưỡng thương cho tốt đi!”

Gân xanh trên mu bàn tay Diệp Tu lồi hết cả lên. “Nói rõ ràng chút đi,” anh nói: “Là ý của em hay là có người ép em?”

“Là ý của tôi.” Giản Ái ép mình phải nói ra những chữ này. “Tôi mệt rồi, tôi thấy ghét, hơn nữa mẹ anh thật sự là làm tôi chịu không nổi.”

“Em có gan nói lại lần nữa xem.” Miệng Diệp Tu phả hơi nóng bên tai cô, trong giọng anh đã có sự đàn áp và bạo động của giông tố sắp kéo đến.

“Anh nghĩ tôi về sau có thể chấp nhận mẹ anh không?” Giản Ái nén giận: “Còn nữa anh rất giống mẹ anh! Tôi rõ ràng không thích anh, anh lại năm lần bảy lượt bắt ép ta, chẳng lẽ không đúng sao?”

Lời này chẳng khác nào mũi tên bắn xuyên qua tim Diệp Tu. Anh dùng lực đẩy Giản Ái ra, bởi vì dùng sức như vậy nên Giản Ái phải loạng choạng vài bước mới đứng lại được, Diệp Tu chống lên bàn mà đứng dậy, nét mặt âm trầm tàn nhẫn giống như tia chớp hiện lên ngoài cửa sổ, làm cho người ta sợ hãi, làm cho người ta kinh hãi đến run rẩy.

“Là tôi luôn bắt ép em.” Diệp Tu giống như một con thú hoang sa vào bước đường cùng chỉ biết dồn sức lực toàn thân để gầm rú: “Em cũng chưa bao giờ yêu tôi đúng không?”

Giản Ái cũng bị anh dọa, cô xông lên trước muốn ôm lấy Diệp Tu đang vô cùng hung ác.

“Cút đi!” Nhưng vừa mới tiến lên, Diệp Tu đã nghiêng ngả chao đảo giống như người sắp chết mà đẩy cô ra, sau đó vô cùng đáng sợ, thô bạo, mạnh mẽ xông ra ngoài. Ai cũng không ngăn được anh.

Diệp Thắng Kiền kéo vợ cùng nhau vọt qua, nhưng đã không còn kịp, Diệp Tu đã chạy chân không vào thang máy, lập tức, anh đi lên tầng 10 đứng ở trên sân thượng cao cao.

“Diệp Tu! Đừng! Diệp Tu, hãy nghe tôi nói, Diệp Tu!”

Diệp Tu nhìn Giản Ái đi lên từ một thang máy khác, con người đang dại đi trên gương mặt tái xanh đáng sợ trừng lên nhìn chằm chằm cô nói. “Giản Ái, cô tiêu rồi, sau khi tôi từ nơi này nhảy xuống, cô cũng sẽ bị kéo xuống chôn cùng với tôi! Cho nên tôi biết sau khi chết tôi sẽ không bị cô đơn, từ đây sẽ không cần tiếp tục mang cái mặt nạ sắm vai đứa con tốt của ba mẹ, rốt cuộc cũng có thể có một cuộc sống tựu do như ý giống như cô, cho nên tôi giải phóng, tôi tự do! Hơn nữa mẹ tôi nhất định sẽ không muốn chết đâu, bà ấy không phải là muốn có một đứa con nghe lời sao, bà ấy có một đám lớn người nhà muốn đợi chia tài sản của tôi, cho nên bà ấy sẽ có rất nhiều đứa con nghe lời bà ấy, bà ấy nhất định cũng sẽ từ trong bọn họ tìm được một người nối nghiệp tôi, cho nên sau khi xuống hoàng tuyền cô sẽ không cần lo có bà ấy.”

“Bác trai chỉ có một mình anh là con trai, chẳng lẽ anh không nghĩ cho ông ấy sao?” Trái tim Giản Ái cũng đã vọt cổ họng.

“Vì sao phải nghĩ cho ông ấy!” Diệp Tu đong đầy trong ánh mắt vẻ bốc đồng và phiền não. “Ông ấy vẫn còn có một đứa con trai kia mà! Dù sao thì dì Thu từ lâu đã ngứa mắt với tôi, nếu không phải là tôi quanh năm suốt tháng sắm vai một đứa con ngoan ngoãn nghe lời, là bé ngoan thông minh thì cô nghĩ là ông ấy còn có thể cần tôi sao?”

“Tu Tu!” Giọng nói thê lương già cả của Diệp Thắng Kiền vang lên phía sau Giản Ái. “Ba đương nhiên cần con, ba chỉ có một mình con là con trai!”

“Ha ha!” Diệp Tu cười sằng sặc giang hai tay. “Chờ tôi chết rồi, ba sẽ thật sự chỉ còn một đứa con trai.”

A! Không! Trong đầu bà Thư Mai ầm ầm kêu vang, nhất thời cảm thấy trời long đất lở.

“Tôi cùng chết với anh!” Những lời này Giản Ái không kịp suy nghĩ đã vuột ra khỏi miệng, “Tôi không muốn chôn cùng anh, tôi hiện tại sẽ cùng chết với anh.”

“Thật chứ?” Diệp Tu dừng bước chân, mắt sáng rực lên.

“Thật!” Giản Ái kiên định, đi nhanh về phía anh.

Bạn đang đọc Vợ Tôi Là Paparazzi của Nguyệt Tình Cao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.