Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nghệ Sĩ Piano

Phiên bản Dịch · 2263 chữ

Trước đêm Nô-en, giáo sư Lý Nghênh Trân từ Châu Âu trở về, kiểm tra hoạt động của An Tri Thủy như theo thường lệ.

Lý Nghênh Trân đã là gia sư của nhà An Tri Thủy đã nhiều năm, quan hệ và tình cảm đều rất tốt, khi nghe thấy An Tri Thủy tìm được một thiên tài đương nhiên là muốn gặp mặt.

An Tri Thủy không phải là học sinh thông minh nhất nhưng cũng rất ưu tú, huống chi cô là học sinh giàu có nhất mà Lý Nghênh Trân dạy. Chính vì vậy, Lý Nghênh Trân giữ được rất nhiều chức danh tại Học Viện Âm Nhạc Trung Hải, các công việc cũng rất dễ giải quyết. Dù sao rất nhiều sự kiện do học viện âm nhạc Trung Hải cần có tài trợ nhưng không thể nói trực tiếp với An Đông Dương, cuối cùng cũng chỉ có thể thông qua Lý Nghênh Trân.

Buổi tối Lý Nghênh Trân tới nhà An Tri Thủy, Lý Lộ Từ giúp Lý Bán Trang xin tham gia học, hai người cùng nhau đi tới biệt thự nhà An Tri Thủy.

Lý Nghênh Trân là một phụ nữ trung niên tầm bốn mươi tuổi, tóc ngắn xoăn, đeo kính gọng vàng, nhìn qua rất nghiêm nghị, dáng người hơi đậm, nhưng ăn mặc rất phù hợp, che đi cái eo quá khổ, làm nổi bật lên vẻ thành thục, thùy mị.

- Lý giáo sư, xin chào, đã làm phiền ngài rồi.

Lý Lộ Từ lấy thân phận anh trai nói chuyện với Lý Nghênh Trân.

- Lý lão sư, em là Lý Bán Trang.

Lý Bán Trang biết anh trai rất coi trọng lần này, vô cùng nhu thuận.

Lý Nghênh Trân gật gật đầu, cô đã nghe nói tình cảnh hai anh em, vì vậy không khỏi đưa mắt đánh giá Lý Lộ Từ. Lý Nghênh Trân dạy An Tri Thủy nhiều năm như vậy, hiểu rất rõ tính cách của cô, nếu cô đã nhiệt tình trợ giúp Lý Lộ Từ như vậy hẳn là đã động xuân tâm rồi.

Cô có thể nhìn ra sự thiện lương của An Tri Thủy, cũng có thể biết được một người có thể chăm sóc cho em gái lúc nào cũng phải kè kè bên người như vậy là rất giỏi, hơn nữa lại còn có thể định hướng cho tương lai của em gái, một người như vậy cho dù có tâm cơ thì cũng không phải người xấu.

- Nếu như đúng theo lời Tri Thủy vậy tôi phải cảm ơn mọi người mới đúng. Ở tuổi này có thể đánh bản hòa tấu số 3 của Rachmaninoff thì tôi mới chỉ gặp qua một lần. Người đó vừa kết thúc biểu diễn tại hội trường Lincoln, tiền tài trợ và tiền quảng cáo tổng cộng lên tới hơn hai triệu USD.

Lý Nghênh Trân cũng nghe An Tri Thủy nói tiểu cô nương này không có hứng thú với hòa tấu dương cầm, hay chính là piano, nhưng điều này đối với cô không phải vấn đề lớn, vừa rồi cô đã thăm dò mục đích đánh piano của cô bé này.

Lý Lộ Từ không biết tài sản của một nghệ sĩ piano, nhưng theo tính toán của hắn thì hai triệu USD cũng không phải là một con số nhỏ, có lẽ chính mình cả đời đi dạy thêm cũng không kiếm được.

Thực là không có chí khí, lại tính cả đời đi dạy thêm! Lý Lộ Từ không khỏi xấu hổ một hồi.

- Có thể kéo bản hòa tấu số 3 của Rachmaninoff còn có đãi ngộ tốt như vậy?

Lý Bán Trang kinh ngạc. Nếu thực sự như vậy, nàng cũng có thể trợ giúp anh trai thực hiện lý tưởng rồi.

- Vậy cũng không phải. Nhưng nếu như đạt tới trình độ như Tri Thủy nói thì đãi ngộ đó không đáng chút nào. Hàng năm tiền phát ngôn của nghệ sĩ piano sẽ không ngừng ở con số này, hơn nữa còn có cả tiền ra album và tiền biểu diễn nữa.

Lý Nghênh Trân có chút thất vọng, đứa nhỏ này rất đẹp, nhưng lại quá chú trọng tiền tài. Tuy đó không phải là vấn đề lớn nhưng nếu muốn trở thành một nghệ sĩ piano thành công thì coi trọng lợi ích lại là cản trở. Không phải Lý Nghênh Trân quá khắt khe nhưng một nghệ sĩ piano như vậy thường khó mà thổi được linh hồn vào bản nhạc.

Huống chi một nữ hài tử xinh đẹp như vậy, một khi nổi tiếng nhất định sẽ hấp dẫn ánh mắt vô số người, sẽ dần dần bị thương mại hóa. Cứ dần dần như vậy, cô sẽ dần trở nên tầm thường, theo ánh mắt chuyên môn mà nói, rất nhiều nghệ sĩ piano nổi tiếng đều do vậy mà dần suy bại.

- Vậy em sẽ cố gắng đánh thật tốt, cố gắng kiếm thật nhiều tiền.

Lý Bán Trang khiến Lý Nghênh Trân hoàn toàn thất vọng.

- Trước tiên em cứ đánh thử đi.

Lý Nghênh Trân tùy tiện phất tay áo. Cô rất thất vọng với tương lai giới nghệ thuật dương cầm của Trung Quốc. Một đứa trẻ dựa vào đàn piano để thay đổi cuộc sống, muốn leo lên xã hội thượng lưu, cô cảm thấy người như vậy nếu thành công cũng chỉ là một cuộc buôn bán thành công mà thôi, không phải là thành công của nền nghệ thuật diễn tấu dương cầm Trung Quốc.

Muốn thay đổi cuộc sống của mình thì không sai, nhưng Lý Nghênh Trân muốn dạy dỗ một học trò không quan tâm tới kinh tế, đánh ra những bản nhạc theo phong cách bản thân. An Tri Thủy vốn cũng là một người như vậy, nhưng nàng lớn dần lên thì piano đối với nàng chỉ còn là hứng thú chứ không phải là niềm đam mê.

- Cố lên!

Lý Lộ Từ nhìn ra Lý Nghênh Trân không cao hứng.

An Tri Thủy không hiểu suy nghĩ của Lý Nghênh Trân, nàng cao hứng chạy tới đưa khúc nhạc của mình cho Lý bán Trang. Trong lòng Lý Nghênh Trân cũng không hoàn toàn tin tưởng một cô gái nhà nghèo này lại có thể đánh tốt bản hòa tấu số ba của Rachmaninoff.

Lý Bán Trang ngồi trước đàn piano liền tỏa ra một khí chất khác. Tinh thần Lý Nghênh Trân chấn động mạnh, một cô bé có thể sở hữu khí chất như vậy? Đó là khí chất của một nghệ sĩ nổi danh đã gắn bó cả đời với đàn piano mới có thể sở hữu được.

Đối với đại đa số các nghệ sĩ trẻ nổi tiếng, piano vẫn cần phải gọt rũa, tìm hiểu. Chỉ có những người lâu năm trong nghề mới có thể biến piano trở thành một bộ phận của cơ thể, mới có thể hiểu rõ, dung hợp, nắm giữ nó vào trong tay.

Khí chất của Lý Bán Trang cũng như vậy, chỉ cần ngồi xuống không cần điều chỉnh gì là đã có thể hòa hợp làm một với cây đàn piano.

Điều này chỉ có những chuyên gia như cô mới có thể cảm giác được, lúc đầu cô cũng kinh ngạc, tưởng là mình nhìn nhầm.

Đoạn thứ nhất vang lên, Lý Nghênh Trân hoàn toán chấn động.

Lý Bán Trang và cây piano đã hoàn toàn trở thành một thể.

Dưới những ngón tay của cô bé, cây đàn piano phát ra những nốt nhạc chính xác.

Cô bé ngẩng đầu, nhắm mắt lại, nét mặt không biểu lộ bất cứ cảm xúc gì, dường như bản nhạc kia không có chút quan hệ nào với cô cả. Bàn tay cô chuyển động nhanh hơn trước, những động tác khó được hoàn thành rất tự nhiên.

Rất nhiều nghệ sĩ dương cầm đều nói đánh bản hòa tấu số 3 của Rachmaninoff còn tốn thể lực hơn so với xúc mười tấn than đá. Cô bé này có thể điều khiển chuẩn xác, dễ dàng đánh đàn, những ngón tay như bay múa làm chấn động thị giác, làm cho người ta cảm thấy sau khi cô hoàn thành bản nhạc này, còn có thể thêm một đoạn “thuốc lá”, giống như một quý ông “nghệ sĩ dương cầm” sau khi đánh xong một bản nhạc liền châm một điếu thuốc lá, thong dong đầy phong độ!

Lý Nghênh Trân càng ngày càng khó tin, nhìn chằm chằm vào mỗi động tác của Lý Bán Trang. Trên trán cô bé kia giờ đã lấm tấm mồ hôi, làm người xem rung động. Cô bé xoa xoa trán, đầy mồ hôi, tùy tay vung lên, dừng trên phím đàn.

Hơi nước bốc lên, trong nháy mắt mồ hôi đã bốc hơi toàn bộ.

Một nốt nhạc cuối cùng vang lên, An Tri Thủy và Lý Lộ Từ vỗ tay, còn Lý Nghênh Trân hoàn toàn bị chinh phục.

- Em không phải là người. Người bình thường không có khả năng như vậy, Rachmaninoff sống lại thì cũng nói người đánh bản hòa tấu tốt nhưu vậy chỉ có Horowitz mà thôi!

Lý Nghênh Trân nói có chút lộn xộn, cầm lấy bàn tay của Lý Bán Trang.

- Lý lão sư, em là Lý Bán Trang, là em gái Lý Lộ Từ, em không phải cô bé bình thường.

Lý Nghênh Trân còn đang lắc đầu, nhìn chằm chằm vào cánh tay trắng nõn, không có chút khuyết điểm nào kia. Cô quên hẳn suy nghĩ Lý Bán Trang sẽ vì tiền mà tiếng đàn sẽ không có linh hồn.

- Lý lão sư, sao rồi? Ngài nhìn đã đủ chưa?

Lý Lộ Từ giống như cha mẹ, thời điểm càng đắc ý thì càng khiêm tốn, còn nụ cười thì vô cùng giả tạo.

- Một thiên tài thật sự.

Lý Nghênh Trân lắc đầu, sau đó lại gật đầu, ánh mắt nhìn Lý Bán Trang như đang nhìn một báu vật:

- Một học sinh như vậy tôi không dám dạy, cũng không có ai dám dạy.

Lời của Lý Nghênh Trân chính là sự thực, toàn bộ Học Viện Âm Nhạc Trung Hải có ai đánh được bản nhạc này như vậy? Cả hệ piano có giáo sư nào dám dạy Lý Bán Trang?

- Em muốn học soạn nhạc, em sẽ báo danh hệ sáng tác.

Lý Bán Trang ngượng ngùng nói.

- Vậy là tốt rồi, cô cố thể làm giáo sư của em.

Lý Nghênh Trân vô cùng cao hứng, nếu là soạn nhạc thì cô vẫn có thể dạy Lý Bán Trang. Suy nghĩ một chút cô lại hỏi:

- Em đã từng sáng tác bản nhạc nào hay chưa?

Lý Bán Trang lắc đầu:

- Chưa bao giờ.

- Tốt lắm, em cứ tập trung ôn thi văn hóa, thi năng khiếu thì không có vấn đề gì. Hiện tại em cứ xem qua một số sách liên quan tới soạn nhạc lấy kiến thức cơ sở, đến thời điểm phỏng vấn cứ nói qua loa là được, cô sẽ chấm cho em qua.

Thời gian từ giờ tới cuộc thi chuyên nghiệp còn không lâu, Lý Nghênh Trân đã quyết tâm thu Lý Bán Trang làm học trò.

- Cảm ơn cô Lý.

Lý Bán Trang vô cùng cao hứng.

- Lý Lộ Từ có thiên phú về phương diện âm nhạc hay không?

Lý Nghênh Trân cảm thấy hứng thú, lòng mến tài nổi lên. Biết đâu hai anh em nhà này là do gia cảnh mới bị mai một, em gái là thiên tài như vậy, biết đâu anh trai cũng có tài nghệ phi thường.

- Tôi biết huýt sáo.

Lý Lộ Từ ngại ngùng nói:

- Ngũ âm không thông, nhạc phổ không hiểu!

- Hai anh em cậu sao lại chênh lệch lớn tới vậy?

Lý Nghênh Trân cảm thấy kỳ lạ nói:

- Bề ngoài hai người không giống nhau, người bình thường không biết nhất định sẽ cho rằng các cậu không phải anh em ruột.

“Chênh lệch về sau sẽ càng lớn hơn”, Lý Nghênh Trân thầm nghĩ, người anh nhiều nhất cũng chỉ là người bình thường, tốt nghiệp đại học danh tiếng, dốc sức làm ra một cơ nghiệp, còn Lý Bán Trang nhất định sẽ nổi tiếng toàn thế giới.

- Sự lợi hại của anh trai em không phải nằm ở phương diện này.

Lý Bán Trang đối với câu nói kia rất bất mãn.

- Thiên phú thể dục của Lý Lộ Từ hoàn toàn không kém thiên phú âm nhạc của Lý Bán Trang. Hắn có thể Slam Dunk vỡ bảng bóng rổ, toàn bộ thế giới không ai có thể làm vậy!

An Tri Thủy cũng có ý bảo vệ Lý Lộ Từ.

Lý Nghênh Trân cười cười, biết vừa rồi mình đã vô tình xúc phạm Lý Lộ Từ khiến đắc tội với cô gái.

- Cô đại biểu cho Học Viện Âm Nhạc Trung Hải chào mừng em gia nhập.

Lý Nghênh Trân đứng dậy, nghiêm túc đưa tay ra.

Lý Lộ Từ đẩy đẩy Lý Bán Trang thì cô mới hiểu đang được Lý Nghênh Trân công nhận, vì vậy đưa tay ra bắt lấy tay Lý Nghênh Trân.

- Cảm ơn cậu.

Lý Lộ Từ chân thành nắm tay An Tri Thủy, vô cùng kích động. Hiện giờ hắn như một hài tử đỗ đại học thông báo cho cha mẹ vậy.

Bạn đang đọc Vợ Tôi Là Công Chúa của Hạ Hoa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ahihi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.