Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lệ nhãn vấn Hoa Bất Ngữ!

Phiên bản Dịch · 1548 chữ

Đường Phong mặt cố duy trì vẻ trấn định, hai mắt toát ra vẻ tang thương, chậm rãi nói:

- Ngọc lâu dĩ thệ Phong Phiêu Nhứ, lệ nhãn vấn Hoa Bất Ngữ.

Đường Phong vừa dứt lời, đã cảm giác được hai ngón tay nhỏ bé của Hoa Bất Ngữ đang ấn trên mắt mình thoáng chút run rẩy, mà ngay cả Phong Phiêu Nhứ mặt như nước đang ngồi một bên, hô hấp cũng lộ ra chút dồn dập.

- Lời này. . . Thật là hắn nói?

Hoa Bất Ngữ thay đổi ngữ khí vũ mị bá đạo ban nãy, thâm chí còn mang theo chút hương vị của một con chim nhỏ bé lo sợ nép bên người khác.

Đường Phong hung hăng gật đầu:

- Thiên chân vạn xác

Nghiêng mắt ngắm Hoa Bất Ngữ, Đường Phong phát hiện ra trên gò má của lão yêu bà này vậy mà hiện ra một vòng đỏ ửng, mặt mũi trở nên tràn đầy hạnh phúc, lộ ra chút say đắm lòng người.

Nói nàng là lão yêu bà cũng thật có chút quá lời, Đường Phong biết rõ các nàng nhiều lắm chỉ chừng bốn mươi thôi.

Hơn nữa thân là người tu luyện, tuổi thọ đương nhiên không thể cùng người thường so sánh, cho nên bốn mươi tuổi đối với các nàng mà nói, chỉ khoảng chừng ở độ tuổi dậy thì thôi.

- Xú tiểu tử

Hoa Bất Ngữ cười mắng một tiếng, thu hôi ngón tay nhỏ bé đang ấn trên mí mắt Đường Phong.

Đường Phong nhẹ nhàng thở ra một hơi, câu vừa rồi hoàn toàn là do hắn bịa ra để phù hợp với tình hình, chỉ có điều lại bắt đúng ngay mạch, chẳng những đưa danh tự của hai vị lâu chủ Phi Tuyết lâu vào, còn mang theo chút ý cảnh tiếc hận thê lương.

- Ngươi muốn nằm ở đây đến khi nào?

Thấy Đường Phong còn chưa động thân, Phong Phiêu Nhứ nhàn nhạt nhìn hắn mở miệng hỏi.

- Vãn bối đường đột

Đường Phong lăn từ trên bàn đá xuống, cung kính đứng trước mặt hai nữ nhân. Tuy rằng sắc đẹp của hai nữ nhân này phóng mắt khắp thiên hạ cũng không thua một ai, nhưng các nàng nếu tính ra, dù sao cũng là trưởng bối của Đường Phong.

- Miệng lưỡi trơn tru, thực cho là ta không biết những lời này do ngươi chế ra ư

Hoa Bất Ngữ oán trách trừng mắt liếc Đường Phong, trên mặt ẩn có chút thần sắc thất lạc. Người nọ. . . Sao có thể nói ra những lời này? Nếu hắn có thể nói ra được như vậy, tỷ muội mình việc gì phải u oán nhiều năm như vậy?

Đường Phong ngượng ngùng cười cười, cũng không phản bác.

- Hắn đã không chết, vậy giờ hiện đang ở đâu?

Phong Phiêu Nhứ nhìn qua Đường Phong hỏi.

- Trước khi ta đến đây, Tiếu tiền bối vẫn còn ở Ô Long bảo.

Đường Phong hồi đáp.

- Ta nghe nói vài ngày trước Tạ Tuyết Thần có mang theo vài người tiến đến Ô Long bảo, chẳng lẽ không có giết hắn sao.

Hoa Bất Ngữ vẻ mặt cười quyến rũ.

- Hai vị không biết tiếp đó đã xảy ra chuyện gì sao?

Đường Phong nghi hoặc hỏi thăm.

Hai người đồng thời lắc đầu.

Đường Phong nhướng mày, xem ra Tạ Tuyết Thần đã đem việc hắn tại Ô Long bảo bị giết sạch mà về, chẳng những tổn thất một cánh tay, còn bị tổn thất bốn vị cao thủ đứng đầu che dấu lại. Dù sao dưới tay hắn còn rất nhiều cao thủ không phục hắn, nếu tin tức này bị lưu truyền ra, đối với hắn rất bất lợi.

Đường Phong trầm ngâm một lát, đem tại việc xảy ra ở Ô Long bảo kể lại đơn giản một lần, hai người Phong Phiêu Nhứ cùng Hoa Bất Ngữ nghe xong cảm thấy rất khiếp sợ, chẳng những bị việc Ô Long tam sử làm phản khiến cho khiếp sợ, hơn nữa việc này còn liên lụy đến hai vị cao thủ Linh giai cũng hoàn toàn vượt quá sự tưởng tượng của các nàng.

Đợi đến lúc Đường Phong nói xong, đôi mắt đẹp của Phong Phiêu Nhứ mới thoáng hiện một tia hào quang âm tàn độc ác, chậm rãi nói:

- Nói như vậy, Tạ Tuyết Thần hiện tại chỉ có thể dựa vào Âu Dương Vũ? Mười hai sát thủ đỉnh cấp của Đại Tuyết lâu có sáu người làm phản, còn lại tử vong, hôm nay chỉ còn lại có một người bảo hộ bên người Tạ Tuyết Thần, chỉ cần có người chế trụ Âu Dương Vũ kia, thì đánh chết hắn cũng không phải việc khó.

- Vâng.

Đường Phong gật gật đầu

- Lấy thực lực của hai người Thang Phi Tiếu cùng Đoạn Thất Xích, hơn nữa thêm Tiếu Nhất Diệp tiền bối hoàn toàn có thể đánh chết Tạ Tuyết Thần. Nhưng là có một việc lại khiến họ sợ ném chuột vỡ bình, không dám vọng động.

- Chuyện gì?

- Lão Cung Chủ có khả năng còn chưa chết, mà bị Tạ Tuyết Thần giam lỏng, cho nên lần này ta đến đây, chính là muốn điều tra nơi hạ lạc của Lão cung chủ.

- Lão Cung chủ không chết ...

Tin tức này không thể nói là nhỏ, đôi mắt của hai người Phong Phiêu Nhứ cùng Hoa Bất Ngữ run run, tâm khiếp sợ đến cực điểm.

- Đây chỉ là khả năng, nhưng khả năng này lại rất lớn, bọn hắn lại không dám mạo hiểm nên trước khi đánh phải điều tra rõ ràng mới được.

Đường Phong gật gật đầu.

- Nhiệm vụ của ngươi chính là như vậy?

Hoa Bất Ngữ cũng không vì Đường Phong chỉ mới là Huyền giai hạ phẩm mà xem thường hắn, hắn đã có thể lẻn vào Đại Tuyết Cung hơn nữa bình yên vô sự đến cạnh mình truyền tin tức, nhất định là có bổn sự đặc biệt. Hoa Bất Ngữ cho rằng dù với thực lực của mình, cũng không làm được việc này.

- Đây chỉ là một trong số đó, còn một nhiệm vụ hàng đầu nữa là giúp những cao thủ trúng Hàn Băng độc giải độc, đương nhiên tính cả hai vị nữa, trước khi đi, Tiếu tiền bối đã từng nói nhất định trước tiên phải giải độc cho hai vi

Đường Phong vừa nói vừa đem giải dược đặt lên trên bàn đá. Tuy rằng Tiếu Nhất Diệp căn bản chưa từng nói qua lời này, nhưng Đường Phong hiểu rõ, trước mặt nữ nhân nói lời ngon ngọt cũng không hại gì. Đôi mắt đẹp của Hoa Bất Ngữ chăm chú nhìn vào giải dược trên bàn, hô hấp có chút dồn dập, dù là Phong Phiêu Nhứ bản tính vốn đạm mạc, giờ phút này cũng kích động vạn phần.

Các nàng trúng Tuyết Tủy Hàn Băng độc đã ba năm, nếu không vì nguyên nhân này, các nàng sao lại nghe theo hiệu lệnh của Tạ Tuyết Thần được? Trong cả Đại Tuyết Cung, có rất nhiều những cao thủ như các nàng, vì trúng độc nên mới phải hạ mình khuất phục Tạ Tuyết Thần, nếu thật có thể giải được độc, như vậy Tạ Tuyết Thần liền như hổ không răng, muốn chà đạp thế nào cũng được.

- Vãn bối năng lực có hạn, cho nên có hai chuyện cần các vị hỗ trợ.

Đường Phong khách khí nói.

- Nếu đây thực sự là giải dược, chúng ta tự nhiên sẽ giúp ngươi.

Hoa Bất Ngữ gật gật đầu, lập tức cầm lấy một cái lọ, đổ một chút giải dược vào đó, cũng không quan tâm Đường Phong hiện đang ở bên người, vận khởi công pháp hòa tan giải dược, đem tán vào kinh mạch. Mà Phong Phiêu Nhứ đang ngồi ở một bên, cũng tập trung tinh thần quan sát động tĩnh của Hoa Bất Ngữ.

Qua một lát, Hoa Bất Ngữ cảm giác bụng mình nhanh chóng tràn ngập một đoàn năng lượng cực nóng, khiến cả thân thể nàng trở nên đỏ bừng, quần áo mỏng lập tức bị mồ hôi thấm ướt nhẹp, thân thể cũng nhịn không được trở nên run rẩy.

Phong Phiêu Nhứ lạnh lùng nhìn Đường Phong, Đường Phong khí định thần nhàn nói:

- Giải dược này chỉ dùng nấm Liệt Diễm luyện thành, ta nghĩ Phong lâu chủ phải rõ hơn ta trong đó ẩn chứa bao nhiêu nhiệt lượng.

Làn da của Hoa Bất Ngữ càng lúc càng đỏ, giống như một con cua được nhúng qua nước sôi vậy, nội tâm Đường Phong cũng bắt đầu thấp thỏm không yên, nói cho cùng, giải dược này là do Bàng Dược Vương luyện chế, trước đó chưa thí nghiệm qua người nào, đến cùng có hữu hiệu hay không vẫn chưa biết được, vạn nhất Hoa Bất Ngữ bởi vì thử thuốc mà đi tong, vậy mình phiền to rồi.

Bạn đang đọc Vô Thường của Mạc Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 21
Lượt đọc 1407

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.