Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ai có?

Phiên bản Dịch · 1403 chữ

Tiến triển thuận lợi như vậy khiến mỗi người đều có một loại cảm giác không đúng.

Chiến gia vẫn âm thầm ẩn nấp không làm chuyện gì, dọc đường Cổ gia và Trảm Hồn Tông càn quét tất cả những gia tộc phụ thuộc Chiến gia, lúc ban đầu các gia tộc phụ thuộc bị công kích còn có thể hướng tới Chiến gia xin cứu viện, kỳ vọng vị gia chủ kia có thể phái cao thủ tới hóa giải. Thế nhưng cho tới bây giờ Chiến gia đều bỏ mặc, nhiều lần liên tiếp như vậy, các gia tộc phụ thuộc Chiến gia cũng hết hy vọng, bọn họ đã biết Chiến gia không quan tâm tới sống chết của bọn họ.

Chủ gia cũng không quan tâm nữa, vậy thì các gia tộc phụ thuộc còn phản kháng làm gì? Đầu phục ai chẳng vậy, có gì phải băn khoăn?

Cho nên trong vòng nửa tháng gần đây, Cổ gia và Trảm Hồn Tông đi đến đâu đều không gặp phải bất kỳ sự kháng cự nào, tất cả những gia tộc phụ thuộc vào Chiến gia ban đầu đều mở hết cổng thành đón chào từ xa, tuyên bố chính mình đã nhanh chóng tỉnh ngộ, bỏ gian tà theo chính nghĩa.

Nguyên nhân chính là như vậy nên Cổ gia và Trảm Hồn Tông mới tiến quân thần tốc, đi một mạch không ngừng, thời gian lãng phí trên cơ bản đều là trong lúc chạy, chiến đấu chân chính không được mấy hiệp.

Có thể nói hiện giờ địa bàn Chiến gia chiếm giữ chỉ còn một khối đất duy nhất tại đây.

Nhận được tin tức của Cổ U Nguyệt tới, Đường Phong lập tức bay ra nghênh đón.

Cổ U Nguyệt mỉm cười từ phía xa dẫn theo cả đoàn người đi tới bắt chuyện với Đường Phong, Đường Phong cũng nghiêm chỉnh vọt tới trước mặt nàng, mở miệng hỏi:

- Mấy người Mạc sư tỷ ở nơi nào, có an toàn hay không?

Cổ U Nguyệt trợn mắt nhìn Đường Phong:

- Mấy ngày không gặp, tại sao câu đầu tiên Phong đệ lại hỏi cái này? Vì sao không khỏi tỷ tỷ có khổ chỗ nào hay không?

Cổ U Nguyệt vốn chỉ định trêu đùa một chút, lại không nghĩ rằng thần sắc Đường Phong lạnh hơn một chút, thanh âm mang theo một tia cấp thiết:

- Rốt cuộc mấy người Mạc sư tỷ có an toàn hay không?

Cổ U Nguyệt ngây ngẩn cả người, nàng có thể cảm nhận được lo lắng và lửa giận đang cố áp chế của Đường Phong, không khỏi nhíu mày:

- Làm sao vậy?

- Trả lời ta!

Đường Phong vẫn cứng đầu cố chấp.

- An toàn!

Cổ U Nguyệt giận dữ liếc mắt nhìn hắn.

- Chắc chắn?

Ngữ khí của Đường Phong hơi hòa hoãn một chút.

- Ngươi có thể hỏi Đoạn lão gia chủ.

Cổ U Nguyệt lạnh lùng nói, trong lòng cảm thấy khó chịu, cũng không biết Đường Phong phát điên vì cái gì, lập tức lướt qua người hắn.

Đường Phong vội vã chuyển ánh mắt sang phía Đoạn Vô Ưu, trong mắt mang theo một tia mong chờ, Đoạn Vô Ưu thấy vậy cười nói:

- Mấy vị phu nhân của ngươi rất an toàn, ngươi không cần lo lắng, nếu như cả điểm này Cổ gia chủ cũng không làm được thì sao dám để cho các ngươi trợ giúp chiến đấu?

Hiện giờ các nàng đang ở một nơi rất an toàn, tuyệt đối Chiến Cuồng sẽ không tìm được, điều này lão phu có thể bảo chứng.

Nghe được Đoạn Vô Ưu nói như vậy, Đường Phong mới yên tâm.

- Xú nam nhân!

Cổ U Nguyệt chọc tức.

Lại tỷ tiến lên trước nắm lấy tay Cổ U Nguyệt, ghé vào lỗ tai nhẹ giọng nói vài câu, Cổ U Nguyệt mới biết vì sao Đường Phong sốt ruột như vậy.

Liếc mắt quan sát Đường Phong một chút, sắc mặt Cổ U Nguyệt ảo não, nàng nghĩ thầm thấy ngươi trọng tình trọng nghĩa như vậy, tỷ tỷ sẽ không tính toán với ngươi, ừm, chỉ cần ngươi qua đây nói một câu xin lỗi là được!

Vậy mà Đường Phong căn bản không tìm cách, chỉ đi tới bắt chuyện với Lệ Khinh Dương và Liễu Như Yên của Trảm Hồn Tông, sau đó xoay người đi vào trong thành.

Tiểu tử thối cứ chờ xem! Trong lòng Cổ U Nguyệt nảy sinh ác độc.

Quả thực Đường Phong cũng không có ý tứ, không đầu không đuôi đi chất vấn Cổ U Nguyệt khiến cho nàng tự nhiên bị ủy khuất, hiện giờ còn không biết xấu hổ đến nhận lỗi? Chỉ có thể giả vờ không biết, ừm, Cổ U Nguyệt là một gia chủ đứng đầu, khí lượng ít nhiều cũng có, Đường Phong tự mình an ủi.

Đi vào trong thành Vô Song, Đường Phong liền kể lại mấy chuyện phát sinh trong mấy ngày gần đây với mọi người.

Kết hợp với tao ngộ của Cổ gia và Trảm Hồn Tông gặp được hơn một tháng vừa qua, mọi người đều mơ hồ đoán được Chiến gia sắp có động tác lớn, nếu không bọn họ không có khả năng nhàn nhã như vậy.

Nhưng hiện giờ nhân mã của bốn thế lực lớn đã tiến tới thành Vô Song, tên đã lên dây thì phải phát ra, Chiến gia cứ co cổ rút đầu không ra, lẽ nào có muốn hai thế lực lớn phải đi vào trong sao?

Trận chiến này sớm muộn cũng phải xảy ra, tự nhiên giải quyết càng nhanh càng tốt.

Mọi người họp lại một hồi, quyết định hai ngày sau sẽ đánh thẳng vào tổng bộ của Chiến gia, Chiến gia vẫn đợi quân địch mỏi rồi tấn công, hiện giờ đánh thẳng vào Chiến gia sẽ không chiếm được ưu thế lớn.

Hai ngày thời gian cũng đủ để khôi phục, lợi dụng thời gian hai ngày ngày, Cổ U Nguyệt và Lệ Khinh Dương cũng muốn tìm hiểu một chút rốt cuộc Chiến gia đang an bài chuyện gì.

Thương nghị hoàn tất, mọi người đều đi làm việc riêng của chính mình, chỉ chờ hai ngày sau bắt đầu đại chiến.

Đường Phong cũng muốn nắm chắc thời gian để tu luyện một chút, nhưng vừa mới trở lại gian nhà, Đường Đỉnh Thiên và Diệp Dĩ Khô liền đi theo vào.

- Phụ thân, mẫu thân!

Đường Phong cung kính thi lễ.

Đường Đỉnh Thiên vui sướng, Diệp Dĩ Khô cũng mỉm cười, hai người đi vào trong phòng rồi ngồi xuống, không chờ Đường Phong mở miệng, Diệp Dĩ Khô liền nói:

- Phong nhi, gọi các cô nương lên hết đây.

- Vâng.

Đường Phong lên tiếng, sau đó nói với các nữ hài ở mấy gian nhà sát vách.

Không bao lâu, toàn bộ chư nữ đến, cả đám đứng trước công công bà bà (cha mẹ chồng) đều có chút rụt rè.

- Đừng sợ, ha ha!

Đường Đỉnh Thiên cười gian xảo:

- Đều là người một nhà, sợ cái gì!

Diệp Dĩ Khô cũng mỉm cười, đôi mắt đẹp quét tới quét lui trên người đám nữ hài khiến cho cả đám đứng ngồi không yên.

Qua một lát, Đường Đỉnh Thiên mới chép miệng, nhíu mày nói:

- Thật không nhìn ra, Diệp Tử nàng sao?

Diệp Dĩ Khô chậm rãi lắc đầu:

- Ta cũng không nhìn ra,

- Nhìn cái gì chứ?

Đường Phong nghi hoặc không giải thích được.

Đường Đỉnh Thiên vuốt cằm, vẻ mặt trầm tư:

- Ừm, dù sao thời gian vẫn còn sớm, không hoài thai cũng bình thường. Hồi Diệp Tử nàng phải đến hơn một tháng mới nhìn thấy được.

Diệp Dĩ Khô lắc đầu.

- Vậy là được rồi.

Đường Đỉnh Thiên thoải mái, sau đó quay đầu sang nhìn Đường Phong, cười hỏi:

- Phong nhi, ai có?

Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán Đường Phong xuống, ánh mắt lấp láy không ngừng. Tuy rằng ngay từ đầu hắn không biết phụ mẫu muốn làm gì nhưng lúc nghe được câu nói vừa rồi Đường Phong liền hiểu ra

Bạn đang đọc Vô Thường của Mạc Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 6
Lượt đọc 1022

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.