Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mãnh Nhân Bang

Tiểu thuyết gốc · 4035 chữ

Tiểu Long có cảm giác như bản thân thoán thai hoán cốt, cậu ta mở bừng mắt, thế giới quan đã thay đổi một cách mãnh liệt, nếu như đúng theo những gì cậu ta nghĩ thì Thiên Long vừa truyền cho cậu ta một phương pháp tu luyện rất cao cấp.

Cho dù năm nay đã hơn hai trăm tuổi, trải qua biết bao nhiêu sóng to gió lớn nhưng Tiểu Long vẫn rất kinh ngạc.

Cậu ta nhìn xung quanh một lát, gương mặt Thiên Long gần trong gang tấc, có vẻ đầy cao thâm mạt trắc.

“Mùi gì kinh thế nhỉ?” Tiểu Long tự hỏi rồi phát hiện ra chính cơ thể mình đang bốc mùi, từng dòng mồ hôi đen ngòm tràn ra, nhớp nháp dính vào trang phục và mang theo một cỗ mùi vị tanh tưởi như cậu ta mới leo ra từ trong hầm phốt.

Lúc này, Thiên Long vung tay lên, nhỏ giọng hô: “Tịnh Hóa!”

Một đám ánh sáng bắn ra từ tay hắn, trút xuống đầu Tiểu Long, qua vài giây thì ánh sáng đã biến mất. Cơ thể cùng trang phục của Tiểu Long đã được thanh lọc, trên người toát ra một ít mùi hương dịu nhẹ.

Tiểu Long cứng họng, sự thần kỳ này hắn nào đã được chứng kiến bao giờ.

“Đã nhớ rõ phương pháp tu luyện rồi chứ? Nhớ chăm chỉ học. Nếu như ông phát hiện cháu lười biếng thì đừng có trách.”

“Vâng! Cháu biết!” Tiểu Long gật đầu, trong vòng có vô vàn câu hỏi mà không biết phải thốt lên thế nào. Chẳng lẽ ông cậu là một thần tiên? Từ khi nào mà ông lại có thể tu luyện như trong các tiểu thuyết?

Thiên Long nhìn biểu hiện của thằng cháu thì dặn dò: “Hãy giao sản nghiệp cho mấy thằng con của cháu, thời gian này hãy tập trung tu luyện. Ngoài ra bí mật này tuyệt đối không được nói ra ngoài, bất kể là ai cũng không được tiết lộ mảy may.”

Nhắc đến con, Tiểu Long lại có chút khó chịu, cậu chẳng hiểu vì sao mà từ trước đến nay Thiên Long vẫn không chịu thừa nhận chúng là hậu duệ của lão. Tuy nhiên Tiểu Long cũng không dám phản bác.

Cậu gật đầu rồi nói sang chuyện khác: “Ông có muốn đổi một căn cứ khác không? À, địa chỉ nhà của ông và công ty nhà chúng ta hiện tại có cả đám fan cuồng tụ tập, ông muốn làm gì với bọn họ?”

Tiểu Long thật sự cảm thấy đau đầu, Thiên Long mở tiết học có mỗi hai lần mà đã rùm beng cả cái thành phố Talad, hàng ngày có một đống người kéo quân đến trước nhà (hoặc công ty) của Lâm Gia yêu cầu diện kiến thần tượng xin chữ ký. Thậm chí khi biết Thiên Long tao ngộ sát thủ họ cũng không tha, đề nghị xin ít tro của lão để về thờ cúng. Có một số người còn đề nghị Tiểu Long đi báo án, không để thần tượng chết oan thế này được.

Tóm lại thì Tiểu Long chẳng hiểu nổi, không biết hắn điên hay cả thế giới này đều đã điên.

“Mặc kệ bọn chúng đi. Cháu đừng quan tâm. Ngoài ra ta thấy ở đây cũng tương đối kín đáo, không cần thiết đổi, cháu hãy phát ra nhiệm vụ nặc danh lên Vô Tận Chiến, yêu cầu cung cấp thông tin về Thiên Không Tù Lung dùm ông là được.”

“Vâng!”

Hai ông cháu trò chuyện thêm một lúc rồi Tiểu Long xin phép rời đi, cậu ta đã không thể chờ đợi để thử nghiệm việc tu luyện.

Tiểu Long đi một lúc thì Minh Nhật mới bình tĩnh bước vào, cung kính cúi đầu đứng trước mặt Thiên Long, nửa muốn nói nửa lại không.

Thiên Long dĩ nhiên biết trong lòng tên wibu nghĩ gì, lúc nào hắn cũng sử dụng linh niệm bao trùm cả tòa nhà, Minh Nhật nghe lén hắn cũng biết.

Thiên Long mở rộng bàn tay, ba quả cầu lửa nho nhỏ xuất hiện, bay lơ lửng mang theo nhiệt độ nóng rực.

“Sao nào? Chú mày muốn học không?”

Minh Nhật trợn tròn mắt, gương mặt giật giật, bàn tay to lớn vươn tới trước cảm nhận nhiệt độ, bởi quá nóng nên sau đó hắn rụt tay lại.

Gã sát thủ đưa ánh mắt thèm muốn cùng chút khẩu cầu nhìn Thiên Long rồi quyết đoán gật đầu thật mạnh.

Thiên Long nhoẻn miệng cười, nói: “Thế thì phải xem, chú em biểu hiện thế nào đã.”

…..

Thời gian lặng lẽ trôi qua, ba ngày sau đó cuối cùng Tiểu Long cũng hoàn thành việc cải tạo lại căn nhà nghỉ giá rẻ này. Cậu ta sử dụng tiền để mua đứt luôn, sau đó bắt tay vào việc cải tạo lại không gian bên trong còn bề ngoài thì vẫn giữ lại để tạo lớp ngụy trang.

Hiện tại Thiên Long cùng với Minh Nhật đã có phòng riêng, bên trong phòng đặt sẵn khoang trò chơi mới cóng. Của Thiên Long thì cháu lão chuẩn bị, còn Minh Nhật thì phải tự bỏ tiền túi để mua về.

Đồng thời một chút thông tin ít ỏi của Thiên Không Tù Lung cũng đã được Tiểu Long tổng hợp lại thành một xấp giấy vỏn vẹn năm tờ. Thiên Long cũng không nghiên cứu được quá nhiều, hắn chỉ biết Thiên Không Tù Lung là một nhà tù lơ lửng trên không trung của Kỳ Ảo Chiến Địa, vị trí biến ảo liên tục chứ chẳng hề cố định. Ngoài ra bên trong nhà tù bảy tầng có những người chơi số má cùng các NPC cấp rất cao canh giữ, muốn nghĩ kế vượt ngục thì tương đối bất khả thi.

Trong quá khứ chưa hẳn là không có ai vượt ngục thành công, tuy nhiên chỉ có duy nhất một lần vào trăm năm về trước, nghe nói có một người chơi tên Ninh Ninh - ngoài đời thật cũng là siêu tội phạm đã phá tan nhà tù nghiêm ngặt nhất Tiên Hiệp Chiến Địa, thành công thoát ra. Tuy nhiên sau đó hắn cũng bị bắt trở lại, từ đó về sau thì người chơi này biến mất một cách thần bí, có lời đồn rằng Ninh Ninh đã bị chính phủ bí mật tử hình.

Thiên Long cảm thấy đau đầu, trí thông minh bao giờ cũng là yếu điểm của hắn, hắn có thể khôn vặt, đôi khi cũng sáng dạ nhưng nếu muốn thiết kế một quá trình vượt ngục hoàn mỹ thì Thiên Long không đủ tuổi. Có lẽ hắn cần phải tìm chuyên gia.

Thế nhưng, biết tìm ở đâu bây giờ?

Nghĩ mãi mà không ra cách, tu luyện cũng đã đủ nhàm chán. Thiên Long bèn đăng nhập vào Vô Tận Chiến, với ý nghĩ nghiên cứu từ bên trong.

…..

Kỳ Ảo Chiến Địa, Thiên Không Tù Lung.

Thiên Long xuất hiện bên trong nhà đá, vừa mới mở mắt ra thì đã nghe giọng nói vui vẻ ở phía đối diện.

Người chơi Vô Liêm Sỉ - cũng là bạn tù vui vẻ hét lên: “A! Thầy giáo đã tới, các anh em mau chào mừng thần tượng.”

Thiên Long còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì bốn phương tám hướng đã vang lên tiếng tiếng vỗ tay ầm ĩ, rất nhiều người hét khản cổ cứ y hệt như được gặp thần tượng.

Hắn có chút bàng hoàng, đưa mắt nhìn khắp nơi. Thì ra trong nhà đá không quạnh quẽ như ban đầu mà các phòng giam đều kín mít tù nhân, bọn họ vỗ tay chào mừng hắn như thể gặp người nổi tiếng, nam có nữ có, những ánh mắt sáng rực chăm chú nhìn về phía hắn, nếu như không có song sắt ngăn cản thì chắc chắn rằng bọn họ sẽ lập tức xông đến để biểu hiện tình cảm nồng cháy.

Mắt Thiên Long có chút ươn ướt, hắn thật sự cảm động bởi tình cảm của người hâm mộ. Thậm chí hắn còn thấy được những cái tên quen thuộc như ma pháp sư Lãng Vân, kiếm sĩ Nhất Kiếm Phá Ma, hai tên người chơi đã có may mắn chứng kiến tiết học đầu tiên của hắn.

Sự nhiệt liệt của quần chúng nhân dân kéo dài tầm năm phút, sau đó mới yên tĩnh trở lại.

Vô Liêm Sỉ nở nụ cười, kể công nói: “Anh thấy được không? Haha, tôi mới tung cái tin anh bị giam ở đây ra ngoài được vài tiếng thì đã có cả đống người chơi cố ý phạm tội để vào chỗ này. Số lượng thật sự rất nhiều, đáng tiếc là bọn họ đều ở tầng khác.”

Thiên Long nhíu mày, hỏi thẳng: “Anh có mục đích gì?”

“Đương nhiên là muốn tổ chức vượt ngục rồi, tôi cảm thấy còn lâu anh mới thành thật ngồi tù ở chỗ này. Vả lại, tôi cũng muốn ra ngoài hít thở không khí, lý do như vậy ổn chứ?” Vô Liêm Sỉ nháy mắt giải thích.

“Anh nên biết vượt ngục là chuyện bất khả thi đấy.” Thiên Long nói dù trong lòng thầm cảm ơn tên người chơi có cái danh buồn cười này.

Vô Liêm Sỉ nhe hàm răng ố vàng rồi cười to nói: “Hahaha, nếu như có người có thể làm được việc bất khả thi, đó chính là anh. Để xem nào, trốn khỏi cuộc vây bắt của đám Hắc Nhật, âm hiểm hố chết Cửu Đại Chiến Địa, thu phục được một con rồng, thành công nhận được một cái chức nghiệp siêu hiếm, đã thế lại còn dám trắng trợn quất nhau cho cả vũ trụ xem. Đối với tôi, chuyện nào trong số này cũng bất khả thi cả. Nếu là tôi, tôi còn không có gan nghĩ chứ đừng nói là dám thực hiện.”

Thiên Long đành thừa nhận Vô Liêm Sỉ nói đúng, hắn leo xuống giường, bước đến sát song sắt rồi nhìn ra bên ngoài.

Nhà tù vốn âm u, lạnh lẽo nay thật sự náo nhiệt. Trong tầm mắt hắn là khoảng chừng năm căn phòng giam xây sát nhau, mỗi phòng là bốn người, tất cả bọn họ đều quan sát hắn với vẻ rất hứng thú. Ngoài ra cùng phía với hắn cũng có bốn phòng giam khác, Thiên Long chỉ nghe được tiếng nói mà không thấy được người.

Lãng Vân cùng Nhất Kiếm Phá Ma vừa hay bị giam ngay đối diện hắn, Nhất Kiếm Phá Ma cười tươi, hồ hởi bắt chuyện: “Thiên Long! Hôm nọ chưa được thấy anh đè Aris quả thật là đáng tiếc. Đám kẻ địch xuất hiện thật đột ngột.”

Lãng Vân bên cạnh đế thêm vào: “Đúng vậy, hại tôi chuẩn bị đầy đủ giấy ăn.”

Hai gã nói xong phá lên cười, dáng vẻ đầy đủ đê tiện trông rất vô sỉ, Thiên Long tự nhiên có cái nhìn khác về họ, hai tên này vốn là người chơi khá mạnh, sự xuất hiện của chúng ở chương ba trông cũng rất ngầu lòi. Ấy thế mà…

Hắn đành lắc đầu từ chối bình luận, vốn dĩ Thiên Long chẳng muốn đè Aris, sợ là họ đã hiểu lầm.

Tuy vậy, hắn đành tạm gác chuyện này lại, nói sang chuyện khác.

“Tôi muốn vượt ngục, các anh có thể giúp tôi không?”

Nhất Kiếm Phá Ma nghe vậy thì khuôn mặt trở nên nghiêm túc, hắn nói: “Có thể, tôi sẽ giúp anh với một điều kiện.”

Thiên Long: “Đó là gì?”

“Đơn giản thôi, tôi muốn anh nhận tôi làm đồ đệ. Tôi muốn theo anh học cách tán gái và...” Nhất Kiếm Phá Ma nói rồi nháy mắt, kiểu như “You know that i mean”.

Thiên Long cạn lời, còn chưa kịp đồng ý thì Lãng Vân cũng đưa ra đề nghị tương tự, mấy người chơi xung quanh cũng đều là như vậy, tiếng nói ồn ã vang lên, có tên thậm chí còn quỳ luôn xuống đất để thể hiện tinh thần ham học hỏi.

Thì ra, cả đám người này đều tụ tập đến đây với chung một mục đích, đa số bọn họ cũng là những người trẻ tuổi, chưa dính quá sâu vào giao hợp tâm thức.

Thiên Long nhìn một lát rồi nâng tay phải lên, ra hiệu cho tất cả mọi người im lặng.

Chờ đến khi không gian yên tĩnh trở lại thì hắn mới nói: “Tôi sẽ không nhận mọi người làm đồ đệ gì cả bởi gì tri thức là để chia sẻ lẫn nhau. Chỉ cần đi theo tôi, tất cả mọi người đều là anh em, miễn tôi biết cái gì thì sẽ chỉ cho mọi người. Để tiện cho việc đó, khi lên cấp hai mươi thì tôi sẽ tự tay thành lập một quân đoàn.”

Tiếng hoan hô vang lên, người người vỗ tay một cách vui vẻ.

Đoạn, Lãng Vân hỏi: “Nếu như thế, tên của quân đoàn chúng ta là gì?”

Thiên Long không nghĩ mà đáp ngay: “Quân đoàn chúng ta có tên Lưu Manh Hội, dễ nghe, dễ gọi, dễ bộc lộ bản chất.”

Cái tên củ chuối mà Thiên Long thốt ra khiến cả đám người chơi mất hẳn khí thế, ai nấy đều đực mặt ra, khóe miệng co rút như muốn nói lại thôi.

Thiên Long cười phì bảo: “Đùa thôi! Chúng ta cứ gọi là Mãnh Nhân Hội, làm người dũng mãnh, không sợ trời không sợ đất, như vậy được chứ?”

“Được, nghe hơi quái nhưng cũng dễ gọi.”

“Đúng, đúng, Mãnh Nhân thì Mãnh Nhân.”

“Mãnh Nhân! Mãnh Nhân! Mãnh Nhân!”

Tiếng hô dạt dào điếc cả tai, một thế lực sau này sẽ trở thành lá cờ đầu của nhân loại cứ như vậy được khai sinh trong nhà tù ẩm thấp của Vô Tận Chiến.

…..

Lát sau đó, sau khi quần chúng nhân dân đã bộc lộ hết cảm xúc thì Thiên Long cùng mọi người mới quay lại chuyện chính.

Hắn ngồi khoanh chân trên đất, bắt đầu phân tích: “Muốn vượt ngục thì chỉ có ba điều chúng ta cần làm được. Thứ nhất phải biết được chúng ta đang ở đâu và tìm ra một phương pháp phù hợp để rời khỏi. Thứ hai chúng ta phải chiến thắng được các cai ngục, người chơi làm thuê thì có vẻ đơn giản hơn là NPC, để làm được điều này thì bắt buộc chúng ta phải tìm cách lấy lại sức mạnh. Điều cuối cùng, nếu như vượt ngục thành công thì chắc chắn chúng ta sẽ trở thành tội phạm bị truy nã, sau đó phải biến mất bằng cách nào cũng là việc mà chúng ta cần phải tính toán trước.”

Ba điều, điều sau lại khó hơn điều trước, đặc biệt là chuyện chiến thắng các NPC cấp cao trấn giữ Thiên Không Tù Lung, tuy chỉ có mười hai tên nhưng tên nào tên nấy đều mang sức mạnh ngang ngửa với lãnh chúa cấp 200, nếu tách ra thì chúng không bằng được Hỗn Thiên Ma Hầu song nếu cả mười hai tên cùng tiến công thì chắc chắn cũng sẽ mạnh ngang ngửa với con khỉ nọ.

Trong khi đó, người chơi khi trở thành tù nhân thì đều bị tước đoạt sức mạnh, toàn bộ bị kìm hãm đều chỉ ở cấp mười. Cho nên, việc cấp thiết nhất là làm thế nào để mọi người có lại sức mạnh, ngoài ra cũng phải lấy được những trang bị và vũ khí đang được cất giữ.

Cả một đám hàng chục người chơi thay nhau phát biểu ý kiến, bàn tới bàn lui nhưng cũng chẳng có phương án nào khả thi. Trong số này còn có những tên ngu ngục lôi phim ảnh ra làm tư liệu, thì vượt ngục mà, đó luôn là chủ đề hấp dẫn mà những nhà làm phim hay hướng đến.

Nhất Kiếm Phá Ma chìm sâu vào hồi ức, mở miệng nói: “Tụi mày xem phim Vượt Ngục chưa? Ôi cái phim đó hay lắm, trong phim thằng diễn viên chính xăm kín thân, trên đó là toàn bộ kế hoạch cùng sơ đồ nhà tù. Thằng diễn viên thông minh thôi rồi luôn.”

Lãng Vân tò mò hỏi: “Phim gì lạ thế? Sản xuất năm bao nhiêu?”

Nhất Kiếm Phá Ma: “2005 chứ nhiêu, khi nào rảnh xem thử đi.”

“Đậu xanh! Mày nghĩ có thể áp dụng trong trường hợp này sao?”

“Không! Mà phim đó hay thật. À tao còn nhớ ra phim vượt ngục khác, chúng nó đã đào hầm bằng một cái muỗng, cũng hay lắm.”

Dân chúng cạn lời, nghe Nhất Kiếm Phá Ma thao thao bất tuyệt mà có xung động muốn đấm vào mồm hắn.

Thiên Long nhìn tình hình thì đau đầu, hắn cứ ngỡ trong đám này thì sẽ có những tên thông minh. Ai mà dè đám fan cuồng dám chui vô đây gặp thần tượng thì đều là não tàn, không có lấy một cái ý kiến có chút chất xám.

Đúng lúc này, bên tai Thiên Long chợt vang lên giọng của Minh Nhật, gã sử dụng phương thức liên lạc đặc biệt để báo cho hắn.

“Chủ nhân! Ngài có khách, mau chóng ra ngoài.”

Thiên Long đành cáo lui với đám Nhất Kiếm Phá Ma rồi vội đăng xuất trò chơi. Thật ra cái thông báo này cũng là một kiểu đề phòng, hắn rất sợ trong khi chơi game sẽ bị kẻ địch tiếp cận mà bản thân lại không hay biết.

Trước mắt nhoáng lên một cái, Thiên Long đẩy cửa kim loại leo ra ngoài.

“Khách nào?” Thiên Long vừa ra đã hỏi luôn, hắn giật mình khi nhìn thấy khuôn mặt xấu xí của Minh Nhật đỏ bừng, có vẻ như đã ăn một bạt tai, bên mắt trái thì bầm tím.

“Chuyện gì xảy ra?”

Minh Nhật cúi đầu, trên mặt viết chữ “nhục”, hắn lắp bắp đáp: “Ngài… ngài cứ đến phòng khách sẽ biết.”

Thiên Long lại ngạc nhiên, thế lực nào khiến tên sát thủ máu lạnh này lại trông có vẻ túng quẫn như vậy. Linh niệm tỏa ra, nháy mắt đã bao phủ phòng khách, Thiên Long khi biết người đến là ai thì buồn cười, hắn chợt hiểu vì sao Minh Nhật lại ngậm bồ hòn như vậy.

Vỗ vỗ lên vai gã thuộc hạ tôi nghiệp, Thiên Long nhắn nhủ: “Cố lên chú em, lần sau mở mắt to một chút, ngay cả cô ta mà chú cũng dám chọc thì giỏi rồi.”

Minh Nhật cúi gằm, trong lòng thề nếu có cơ hội sẽ tiễn cả Thiên Long và con ả kia lên đường.

Thiên Long mặc kệ tên sát thủ, đi đến trước gương chỉnh lại tóc tai, sau đó cố ý dùng Tịnh Hóa tẩy rửa đôi chút thì mới khoan khoái đi đến phòng khách.

Trên ghế sô pha, một cô gái tóc đỏ đang thoải mái ngồi vắt chéo chân, thưởng thức điếu thuốc thơm trong miệng, trên tay cầm một tách cà phê vẫn còn nghi ngút khói. Cô ta diện bộ đồ bó sát màu đen, chân đi boot cao, hiển lộ hết sạch những đường cong chết chóc cùng bộ ngực đồ sộ. Khuôn mặt trắng trẻo của cô gái có chút khó chịu, dưới cặp kính đen ẩn hiện có chút vết bầm.

Thiên Long đẩy cửa phòng khách bước vào, ngồi xuống ghế đối diện, tự tay châm một điếu thuốc rồi nhìn chằm chằm cô gái, quan sát gương mặt thật sự của cô ta cùng mái tóc ngắn đầy cá tính.

Lát sau đó, hắn mới mở miệng hỏi: “Vì sao em lại tìm được anh?”

Cô gái nhoẻn miệng cười, nhấp một ngụm cà phê rồi mới đặt ly xuống bàn, không đáp mà hỏi ngược lại: “Trong ấn tượng của anh, em là một đứa con gái ngu ngốc hả?”

Thiên Long lắc đầu, cười trừ nói: “Không hề, có điều tên em đánh lúc nãy là sát thủ nổi tiếng, hắn hẳn là đã xóa sạch dấu vết mới phải.”

Cô gái lại cười, sau đó đưa bàn tay phải lên, xòe ra ba ngón rồi nói: “Thứ nhất, theo em tính toán thì anh đã bị ám sát, có lẽ anh sẽ không ở quá xa chỗ cũ vì em biết anh khá lười. Thứ hai, chỗ này mặc dù là nhà nghỉ nhưng đã một tuần rồi em không thấy có bất cứ khách khứa nào ra vào trong khi điện đèn luôn bật sáng trưng. Thứ ba, mấy hôm trước có mấy tên lén lút chuyển đồ vào đây, theo em đoán thì đó có thể là khoang trò chơi.”

Thiên Long ngạc nhiên, phà ra một hơi thuốc rồi lại hỏi: “Sao em chắc rằng ở chỗ này sẽ là anh?”

Cô gái đáp: “Thì đơn giản mà, em đi điều tra mấy tên lén lút kia, toàn bộ bọn chúng đều là nhân viên của công ty Lâm Gia, mọi chuyện rõ như ban ngày còn gì.”

Thiên Long chửi thầm trong lòng, tên Minh Nhật quả thật là con gà, có mỗi chuyện ẩn nấp cũng làm không xong. Thẹn cho cái danh sát thủ của hắn.

Cô gái như hiểu Thiên Long nghĩ gì, nói tiếp: “Viên Đạn Bạc tuy là một sát thủ nổi danh nhưng hắn không có thiên phú về mặt ẩn nấp đâu chàng trai à. Em vẫn chưa hiểu vì sao đám sát thủ khác chưa tìm đến đây, có âm mưu gì chăng?”

Thiên Long toát mồ hôi, hắn hỏi: “Nếu như vậy, theo em anh nên nấp ở đâu?”

Cô gái hơi cúi đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm gương mặt Thiên Long, khẽ cắn môi rồi nói: “Còn phải hỏi sao? Dĩ nhiên là nấp trong lòng em này…”

“Anh đang nghiêm túc!”

“Em cũng nghiêm túc lắm.” cô gái nói rồi đứng lên, đi đến ngồi xuống ngay bên cạnh Thiên Long.

Hương thơm dịu nhẹ xộc lên mũi kèm theo mùi thuốc lá thoang thoảng, cô gái thở nhẹ bên tai Thiên Long, một tay nghịch ngợm di chuyển rồi luồn vào bên trong áo sơ mi, miết trên cơ ngực rắn chắc của hắn.

“Anh trai, người ta nhớ anh lắm. Anh có nhớ em không?”

Thiên Long tựa như bị điện giật, đối mặt với người đẹp sát bên cạnh bỗng chốc cảm thấy mê đắm, theo bản năng đáp: “Nhớ, anh rất nhớ em.”

Đột ngột, cô gái cấu lên ngực khiến Thiên Long đau đớn.

“Xạo! Nhớ em mà đi làm tình với con khác. Anh tưởng em không biết?”

Giọng cô gái nồng nặc mùi ghen tuông, sự chua chát gói gọn trong câu chữ.

Bằng kinh nghiệm lâu năm, thiên phú trong việc điều tiết cảm xúc phụ nữ. Thiên Long nhanh lẹ khoác tay qua vai cô gái, kéo cô em nóng bỏng vào lòng. Hắn không nói gì mà dùng hành động để bày tỏ.

Đôi môi mạnh mẽ chạm lên nét son của cô gái, nụ hôn nồng nàn ngay tại thế giới thật.

Cơ thể cô gái như nhũn ra, đối diện với thế công mãnh liệt bao nhiêu oán hờn cũng mất sạch. Trong trí óc cô chỉ còn lại thứ ướt át chui tọt vào trong miệng, quấn quýt cùng những cảm xúc kỳ lạ, mùi đàn ông nồng nàn cùng với một cái ôm thật chặt như thể muốn hòa quyện vào nhau.

Ngày nhớ, đêm mong, biết bao nhiêu tâm tình đều tìm được chỗ phát tiết. Cô gái dần mê đi trong ân ái cuồng nhiệt.

Bạn đang đọc Vô Tận Chiến sáng tác bởi kaikai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kaikai
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.