Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Huyết Tẩy Ma Môn (3)

Tiểu thuyết gốc · 1781 chữ

Trong khi Quỷ Sát còn đang cười ngạo nghễ thì sau lưng lão đột nhiên vang lên tiếng cười khúc khích. Quỷ Sát chấn kinh lão lập tức nhìn xung quanh nhưng hoàn toàn không thấy một bóng người nào cả.

Bên trong đại điện ngoại trừ ma nữ đã bị giết ra thì chỉ còn lão và Bạch Mi Lão Quỷ. Tiếng cười vang vọng trong hư không mãi không dứt khiến cho tinh thần Quỷ Sát càng lúc càng rối loạn. Lão hướng mặt lên trời gào lớn: “Là kẻ nào đang giả thần giả quỷ mau ra đây cho ta!”.

Mặc cho Quỷ Sát kêu gào tiếng cười ấy vẫn không ngừng vang lên như ma quỷ gọi hồn không hề đứt quản. Gai ốc Quỷ Sát bắt đầu nổi lên, phía sau gáy lão thỉnh thoảng lại cảm thấy mát lạnh như có kẻ nào đó đang thổi hơi vào vậy.

Không còn cách nào khác Quỷ Sát bị dọa cho sợ quá hóa cuồng tung quyền tung cước đánh vào không khí miệng thì gào thét um trời.

Ngồi trên trần nhà Mạc Quân cười không nhặt được mồm nhìn Quỷ Sát múa may quay cuồng như một thằng điên. Tử Uyên ở bên trong đan điền chứng kiến tất cả cũng không nhịn được mà cười khúc khích hỏi: “Huynh làm gì lão ta mà nhìn lão giống đười ươi động dục nhảy tưng tưng vậy?”.

Mạc Quân cười cười nhún vai ra vẻ vô tội đáp: “Ta có làm gì đâu, chỉ là cho lão hít một chút cỏ, à không một chút Mê Hồn Hương để tâm trí lão bấn loạn rồi dọa ma lão có xíu hà”.

Tử Uyên nghe xong ngoại trừ lắc đầu ra thì không biết nên nói thế nào với Mạc Quân nữa. Cả nàng và Mạc Quân đều là kiểu người tùy tâm sở dục không câu nệ tiểu tiết, có điều nàng vẫn còn một chút đồng cảm với người khác nhưng Mạc Quân thì lại khác, ngoại trừ nàng ra thì tất cả kẻ khác đều chỉ là cỏ rác, một khi sát tâm của hắn đã nổi lên thì đừng hòng chạy thoát.

Nhìn thi thể Bạch Mi Lão Quỷ bị xé toạt ra bên dưới Tử Uyên thừa biết đây là trò mà Mạc Quân đã gây nên, hắn dùng Mê Hồn Hương để làm Quỷ Sát mất phương hướng rồi dụ cho lão tự giết chính đệ tử của mình. Nàng biết tiếp theo sau khi nhìn lão múa may chán chường Mạc Quân sẽ giải mê dược cho lão rồi chỉ cho lão xem người mà lão đã giết, cái trò đả kích tinh thần cực độ này cũng chỉ có Mạc Quân mới làm như vậy.

Không nhẫn tâm nhìn lão phải chịu thêm hành hạ Tử Uyên nghiêm giọng nói với Mạc Quân: “Ta thấy như vầy đã đủ rồi huynh mau kết liểu lão đi, ta còn phải đi xem mấy tên tiểu tử kia còn sống hay không nữa”.

Mạc Quân còn chưa kịp trả lời thì đột nhiên xà ngang chỗ hắn ngồi đột nhiên bị đỗ sập, rất may Mạc Quân kịp phản ứng tung người nhẹ nhàng đáp xuống.

Vừa đáp xuống đất Mạc Quân liền bẻ tay, bẻ cổ kêu lốp cốp hướng Quỷ Sát vẫn còn chưa tỉnh nghiến răng nói: “Đậu xanh tổ cha nhà ngươi, cái lão già chết dịch, đấm đâu không đấm lại đi đấm cột nhà hại lão tử xém chút té sấp mặt, lần này lão tử không bẻ ngươi ra thành từng khúc thì không hả giận mà”.

Ngay sau đó tiếng la hét choi tai vang không ngừng bên trong đại điện Ma Môn, chỉ có điều không được bao lâu liền im bặt. Tiếng la hét đó dừng lại cũng đồng nghĩa với việc người sống sót cuối cùng trong trong Ma Môn đã không còn.

Mạc Quân chậm rãi bước ra khỏi đại điện, cười khẩy một tiếng vẫy đi vết máu còn đọng trên tay rồi nói với Tử Uyên: “Lâu rồi không được thoải mái như hiện tại, còn lại để cho nàng, bảo khố ở phía nam nàng đến đó thu thập một chút có lẽ sẽ có thứ chúng ta cần”.

Dứt lời Mạc Quân trả lại thân thể cho Tử Uyên, còn bản thân thì vào lại trong đan điền tiếp tục ngồi tu luyện.

Tử Uyên lấy lại được thân thể lập tức đi tìm Đàm Thiên Huyền và bốn người Bích La Tứ Thiếu. Trên đường đi nàng thấy quỷ binh vẫn chưa rút về quỷ giới mà còn lang thang ăn thi thể người chết thì lắc đầu thở dài.

Trước đây rất lâu rồi nàng từng tự hỏi bản thân nàng thật ra là người tốt hay kẻ xấu, mà người tốt là tốt như thế nào còn kẻ xấu có nhất thiết phải chết thật thê thảm. Những câu hỏi ấy cho đến giờ vẫn không ai có thể lý giải một cách chính xác nhất.

Tử Uyên không hề tự nhận mình là một người tốt nhưng cũng không tàn độc như một ma đầu, nàng chỉ không thích cái ranh giới mỏng manh giữa thiện và ác mà một suy nghĩ cũng có thể xé rách kia. Nếu như thế thì tại sao lại không thả mình ở giữa ranh giới ấy, muốn làm gì thì làm bất phân chính tà. Với suy nghĩ đó đã tạo nên Tử Uyên của ngày hôm nay mà trước kia còn được gọi là Tà Đế.

Nhưng sự tồn tại của Tà Đế cũng không phải do một mình Tử Uyên mà là do cả nàng và Mạc Quân mà thành. Một chút ôn nhu đồng cảm , một chút bá đạo tàn độc, một chút hống hách kêu ngạo cùng một chút phóng khoáng dễ gần đã tạo nên Tà Đế mà bất cứ kẻ nào nghe đến danh tự của hắn cũng phải cụp đuôi bỏ chạy.

Cảm thấy đám quỷ binh ở lại Huyền Linh cũng đủ lâu rồi, Tử Uyên liền ra lệnh cho bọn chúng rút về quỷ giới mang theo tất cả thi thể của đám đệ tử ma môn đi cùng. Đầu quỷ binh cuối cùng bước qua Quỷ Môn, cánh cửa Quỷ Môn liền ầm ầm đóng lại, âm thanh vẫn rợn người như cách nó xuất hiện.

Quỷ Môn biến mất để lại Ma Môn vắng lặng điêu tàn. Tử Uyên chậm rãi bước đi trên từng bậc thang đá nhuộm đầy máu tươi. Rất nhanh nàng đã tìm thấy năm người bọn họ nằm ngất đi trên mặt đất.

Mặt trời dần xuống núi, để lại một mảng hoàng hôn vàng rực cuối chân trời. Đàm Thiên Huyền vừa tỉnh lại thì thấy mình đang ở trong một căn phòng hoàn toàn lạ lẫm, ánh hoàng hôn vàng rực rỡ rọi thẳng vào mặt khiến cho hắn thấy mọi thứ đều trở nên chói chang.

Không biết đã tĩnh hay đang mơ nhưng Đàm Thiên Huyền lại thấy cảnh tượng vào hai năm trước, khi hắn vừa mới tỉnh lại thì Tử Uyên cũng vừa mở cửa bước vào phòng, trên tay còn mang theo mâm cơm đầy ấp thức ăn.

Thấy Đàm Thiên Huyền ngơ ngác nhìn mình Tử Uyên bật cười lên tiếng hỏi: “Tiểu tử thúi ngươi không đói à? Ngươi không ăn thì bọn họ ăn hết đấy”.

Chợt bừng tỉnh Đàm Thiên Huyền thấy bốn người Bích La Tứ Thiếu đang ngấu nghiến tiêu diệt mâm thức ăn mà Tử Uyên mang tới, hắn liền cuốn cuồn xông vào tranh cướp.

Chẳng mấy chốc mâm thức ăn đầy mà Tử Uyên mang đến đã bị năm con ma đói tiêu diệt không còn sót lại chút nào nữa.

Ngồi đối diện với năm người, Tử Uyên tay chống cằm cười dịu dàng nhìn bọn họ như mẫu thân đang nhìn năm tiểu hài tử của mình.

Nhớ đến chuyện Ma Môn, Đàm Thiên Huyền lên tiếng hỏi: “Sư phụ, chuyện của Ma Môn như thế nào rồi?”.

Tử Uyên vẫn mỉm cười đáp một cách rất tự nhiên: “Các ngươi đang ở trong phòng của môn chủ đấy thôi”.

Phương Thế Phong đang nhai ngấu nghiến thì ngạc nhiên hỏi: “Vậy người của Ma Môn đâu?”.

Tử Uyên thè lưỡi nhúng vai đáp thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra: “Ta lỡ tay diệt môn luôn rồi, giờ muốn tìm một tên cũng hơi bị khó à nha”.

“DIỆT MÔN!?!” không hẹn mà năm người cùng há hốc mồm nhìn Tử Uyên.

“Lạ lắm sao? Ta thích thì ta diệt, dám làm đệ tử ta bị thương thì ta diệt, các ngươi có ý kiến gì à?”, Tử Uyên nghiên đầu nhìn năm người lên tiếng hỏi.

Phương Thế Phong lắc đầu nguầy nguậy đáp: “Không, ta không có ý đó, ý ta muốn nói là tiền bối rất lợi hại, chỉ một người mà có thể diệt môn đệ nhất tà môn”.

Tử Uyên bỉu môi ngắt ngang nói: “Ta không cần mấy lời vuốt mông ngựa đó, ngươi giữ lại mà tự dùng đi, các ngươi cũng ra sức giết đệ tử Ma Môn nên chiến lợi phẩm các ngươi cũng có phần”.

Dứt lời Tử Uyên phất tay một cái trên bàn xuất hiện một núi nhỏ đồ vật, những thứ này đối với Tử Uyên không có nhiều tác dụng nên nàng cũng không muốn giữ lại làm gì. Còn tài phú bảo vật dùng được Tử Uyên đã ém vào túi riêng hết rồi, bao nhiêu đây chẳng đáng một góc mà nàng thu được.

Bốn người Bích La Tứ Thiếu nhì đống đồ vật trên bàn mà hai mắt sáng rực, đây đều là những món bảo vật vô cùng trân quý đối với huyền giả, ngay cả Diệp Không vốn lãnh đạm cũng không cưỡng lại được.

Để cho bốn người tự phân chia tài bảo Tử Uyên kéo Đàm Thiên Huyền ra ngoài nhỏ giọng hỏi: “Ngươi có ghét ta không?”.

Đàm Thiên Huyền nghe vậy thì lắc đầu đáp: “Sư phụ là người có ân lớn với ta, cho dù người có làm gì thì ta cũng không ghét người”.

Nhẹ nhàng ôm lấy Đàm Thiên Huyền một cái Tử Uyên dịu giọng nói: “Tiểu Huyền Huyền có lẽ đã đến lúc ta phải đi rồi, bản thân ngươi đã đủ sức báo thù vi sư thật sự phải đi rồi, ngươi phải tự bảo trọng lấy”.

Bạn đang đọc Vô Sỉ Nghịch Thiên sáng tác bởi LụcHuyềnCầm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LụcHuyềnCầm
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.