Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đánh Cướp Cường Đạo

Tiểu thuyết gốc · 1510 chữ

Với tốc độ của Tử Uyên phải đi liên tục hai ngày đường mới đến được ngoài rìa U Minh Lâm. Cứ nghĩ ra đến ngoài bìa rừng liền có thể nhìn thấy thành thị hay thôn trang gì đó nhưng cảnh vật trước mắt lại khiên cho nàng vô cùng thất vọng.

Một thảo nguyên bạt ngàn cứ như vậy hiện ra trước mắt nàng, thảo nguyên rộng lớn trải dài đến tận chân trời, hương hoa cỏ nhẹ nhàng theo từng cơn gió thoảng qua làm cho tâm trí người ta cảm thấy vô cùng thanh bình, thư thả.

Đi giữa thảo nguyên mênh mông Tử Uyên cảm thấy trong lòng có một chút cô tịch, đã từ rất lâu rồi bằng hữu, thân nhân của nàng đều không còn. Trước khi trở thành Tà Đế không một kẻ nào biết được nàng đã từng trải qua bao nhiêu sóng gió, nếm trãi bao nhiêu mất mát đau thương. Từng người, từng người thân của nàng lần lượt ngã xuống để bảo vệ nàng, hi sinh bản thân để giúp nàng sống sót. Vô số ký ức từ quá khứ ùa về khiến cho đôi mắt nàng trở nên đỏ hoe, hai giọt nước mắt long lanh chậm rãi ứa ra.

Bỗng nhiên trên trời cao vang lên tiếng ưng điểu khiến cho nàng bừng tỉnh, nhanh chóng lau đi nước mắt, Tử Uyên không khỏi tự giễu: “Xem ra càng lúc lại càng giống nữ hài, chỉ mấy chuyện nhỏ nhặt cũng có thể rơi nước mắt”.

Đúng lúc này ở phía xa vang lên tiếng vó ngựa dồn dập, Tử Uyên cau mày nhìn về phía đó thì thấy có bảy bóng người đang cấp tốc phi về hướng nàng. Kẻ dẫn đầu là một trung niên râu quai nón, trên mắt trái còn có một vết sẹo chưa lành hẳn. Tất cả bọn họ đều mang theo đao kiếm trông bộ dạng như hung thần ác sát.

Trung niên dẫn đầu được đám người phía sau gọi là Phong Lão Tứ, hắn là một trong hai mươi tiểu đội trưởng của Huyết Lang Trại, tính tình hung ác, ham mê nữ sắc đặc biết là rất thích giết chóc.

Cảnh giới của nhân loại trên Huyền Linh không giống với cảnh giới tu vi của Tử Uyên. Trên Huyên Linh nhân loại tu luyện huyền lực chứ không hấp thụ thiên địa linh khí để tu luyện.

Huyền lực là một cổ lực lượng tự sinh trong cơ thể mỗi người trên Huyền Linh, phải trải qua quá trình rèn luyện và phát triển nhân loại mới có thể tăng tiến sức mạnh. Tuy nhiên huyền lực cũng có phân phẩm cấp, từ nhất đẳng đến cửu đẳng, kẻ mới sinh mà có huyền lực cửu đẳng thì được xem như phế vật, tương lai sau này hoàn toàn không có cơ hội để phát triển, bởi vì họ không thể nào tu luyện được huyền lực.

Những người tu luyện huyền lực được gọi là Huyền Giả, cảnh giới của Huyền Giả được phân thành Nhân Huyền, Linh Huyền, Địa Huyền, Thiên Huyền và Vũ Cực Thần Huyền, mỗi cảnh giới lại chia làm cửu trọng. Trên Huyền Linh người đạt đến cảnh giới Địa Huyền vô cùng hiếm hoi, Thiên Huyền thì chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay còn về Vũ Cực Thần Huyền thì chưa bao giờ nghe nhắc đến.

Phong Lão Tứ có cảnh giới là Nhân Huyền ngũ trọng, tuy không được xem là đại cao thủ gì nhưng hắn đủ sức để hoành hành ngang ngược với thường dân. Nhìn thấy Tử Uyên xuất hiện phía xa xa Phong Lão Tứ lập tức ra lệnh cho đám thuộc hạ thúc ngựa đến bao vây nàng.

Bị đám người bao vây Tử Uyên vẫn bất động thanh sắc, bởi vì nàng không hề cảm thấy có một chút uy hiếp nào từ đám người này.

“Tiểu mỹ nữ, ngươi là người của tộc dã nhân phải không? Nhìn ngươi cũng rất xinh đẹp, chi bằng hôm nay cùng đi với ta, ngươi thấy thế nào?”, Ánh mắt đầy dâm dục của Phong Lão Tứ chậm rãi quét qua một lượt thân thể của Tử Uyên rồi cười khả ố mà nói.

Đối với chuyện này đây cũng là lần đầu tiên Tử Uyên bị dòm ngó như vậy, nàng quả thật có chút không thích ứng được nhưng rất nhanh nàng đã lấy lại được bình tĩnh. Thoáng suy nghĩ một chút Tử Uyên liền tỏ vẻ sợ hãi, nước mắt lưng tròng, giả vờ nói: “Đúng vậy, ngươi có thể cứu gia gia của ta có được không? Gia gia của ta bị sói rừng cắn trọng thương không thể di chuyển được. Trên người gia gia ta có rất nhiều bảo vật, nếu các người chịu giúp ta nhất định sẽ nói gia gia cho các người bảo vật!”.

Trước diễn xuất phải nói là vô cùng có thần của Tử Uyên, Phong Lão Tứ nghe vậy thì cười khặc khặc nói: “Tiểu cô nương xinh đẹp như vậy đương nhiên chúng ta phải giúp chỉ cần nàng nói chỗ gia gia của nàng cho bọn ta, bọn ta sẽ lập tức đến đó ngay. Nhưng trước hết...”.

Nói đến đây Phong Lão Tứ nghiêm mặt lại, tức giận quát: “Tiểu nha đầu ngươi dám lừa lão tử, lão tử liền cho ngươi biết thế nào là lợi hại”.

Thấy kế sách của mình không lừa được Phong Lão Tứ, Tử Uyên không khỏi tạch lưỡi tự giễu: “Chẳng lẽ ta diễn không đạt? Nói gì thì nói kỹ năng lừa lọc một đời của ta chẳng lẽ không thể qua mắt được tên cường đạo này hay sao?”.

Sở dĩ Phong Lão Tứ biết Tử Uyên đang lừa hắn bởi vì trên thực tế làm gì có dã nhân tộc nào tồn tại. Kiến thức của Tử Uyên về Huyền Linh còn quá ít cộng với kinh nghiệm của Phong Lão Tứ nên nàng muốn lừa hắn không phải là chuyện dễ.

Lừa không được Tử Uyên chỉ còn cách động thủ, nàng hừ lạnh một cái rồi chống nạnh ưỡn ngực lẫm liệt nói: “Đã vậy thì ta cũng không nói nhiều với các ngươi nữa! Tất cả các ngươi mau xuống ngựa đem hết của cải trong người giao ra đây cho ta!”.

Đám cường đạo ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Phong Lão Tứ có chút bất ngờ nhìn Tử Uyên lên tiếng hỏi: “Tiểu nha đầu, ngươi có biết là ngươi đang cướp cường đạo hay không? Ngươi còn bình tĩnh hay nào vô nước rồi hả?”.

Tử Uyên khịt mũi bỉu môi đáp: “Đương nhiên ta biết ta đang cướp cái gì. Các người khôn hồn thì mau mang tài vật ra nếu không đừng trách ta không nói trước”.

Đám cường đạo nghe vậy không nhịn được đồng loạt phá lên cười. Phong Lão Tứ lắc đầu trêu chọc: “Tiểu nha đầu ngươi đúng là não vô nước rồi, xem ra hiện tại ta phải giúp ngươi một tay để ngươi tỉnh lại thôi...”.

Lời vừa dứt đột nhiên Phong Lão Tứ cảm thấy nơi cổ mình có một cảm giác mát lạnh cùng một giọng nói khẽ lướt qua tai như tiếng tử thần đòi mạng: “Ngươi không nghe ta nói gì sao? Không giao tài vật ra chỉ có một đường là... chết!”.

Bóng người vừa xẹt qua máu nơi cổ họng Phong Lão Tứ liền phun ra như mưa tạo thành một đoàn huyết vụ. Không biết kẻ nào nhìn thấy thảm cảnh gào lên: “Nha đầu này không phải là người mau tỏa ra mà chạy!”, đám cường đạo được đề tỉnh liền như bầy ong vỡ tổ tỏa ra mà chạy.

“Thông minh đấy! Nhưng tiếc là các ngươi chọc sai người rồi”, vừa dứt lời sáu hòn đá từ trên tay của nàng lao vút đi như tên bắn xuyên thủng sọ của sáu tên ở sáu hướng khác nhau kết thúc sinh mạng của toàn thể bọ cường đạo.

Phủi tay một cái Tử Uyên khinh thường nói: “Một đám lâu la cũng dám chọc đến ta, bổn cô nương đây lần này ghi sổ, có dịp liền đến sơn trại các ngươi nhìn qua một lần”.

Thu thập hết tài vật trên người đám cường đạo Tử Uyên liền lột lấy một bộ y phục mặc lên người, dù sao mặc da thú đi vào thành cũng quá nổi bậc rồi. Sau khi hoàn thành tất cả mọi chuyện Tử Uyên chọn lấy một con ngựa sau đó nằm trên lưng nó ngắm mây trời bỏ mặt cho nó muốn chạy đi đâu thì chạy, vì nàng biết đây là một đầu ngựa được nuôi dưỡng, dù có bỏ thế nào thì nó cũng sẽ tự tìm đến một cái dịch trạm mà thôi.

Bạn đang đọc Vô Sỉ Nghịch Thiên sáng tác bởi LụcHuyềnCầm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LụcHuyềnCầm
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 5
Lượt đọc 127

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.