Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lý Hàn Trạc

Tiểu thuyết gốc · 1108 chữ

Trong tiệm cafe TD, Trang Tư Duệ đang ngồi cười khúc khích đọc những bình luận chửi bới đôi cẩu nam nữ kia.

Tạ Hân Nghiên, bạn thân nhất của Trang Tư Duệ vừa xác nhận được địa điểm liền hưng phấn bỏ công việc trên tay xuống chạy đi tìm Tư Duệ.

Vừa thấy người đã lập tức nhào qua, choàng tay lên vai Tư Duệ, lải nhải:" Lúc trước tớ đã nói với cậu là bọn họ có vấn đề rồi mà cậu không tin. Bây giờ cậu vừa biết đã chơi một vố lớn như vậy cũng không thèm rủ tớ, chúng ta có phải là bạn thân của nhau không vậy? Nếu lúc đó mà có tớ ở đó thì tra nam tiện nữ kia cũng sẽ không được thoải mái chịu nhục nhã như vậy thôi đâu..."

Trang Tư Duệ bất đắc dĩ lắc đầu một cái rồi tiện tay cầm ly trà có sẵn trên bàn đưa cho Hân Nghiên đang nói chuyện đến khô cả họng:" Được rồi, được rồi, tớ biết sai rồi được chưa? Lần sau tớ nhất định sẽ rủ cậu đi cùng. Uống miếng nước trà cho thông cổ họng đi đã".

Tạ Hân Nghiên không nhiều lời nữa mà cầm luôn ly trà lên uống " ực ực". Đặt mạnh ly trà lên bàn, cô nhướng mày hỏi Duệ Duệ:"Còn có lần sau nữa à?".

Trang Tư Duệ liền nói:" Tất nhiên là không rồi. Có mà tớ với cậu đi đánh ghen cho người ta thì có".

Tạ Hân Nghiên thở dài:"Duệ Duệ à, cậu đúng là mắt mù mới xem trọng một thằng đàn ông như vậy. Mà cái thứ đó còn mắt mù hơn cậu nhiều mới đi ngoại tình với con khốn Hạ Kỳ. Cô ta cùng lắm cũng chỉ là hoa khôi của ngành, gia thế lại càng không có gì, thậm chí còn có lời đồn nói cô ta chuyên đi quyến rũ chồng người khác. Còn cậu thì sao? Hoa khôi của trường đại học A, gia thế lại là hạng nhất nhì Đế Đô, học hành lại càng khỏi phải nói. Thằng đó gia thế cùng lắm cũng chỉ là nhà giàu hạng trung thôi mà đã cao ngạo tỏ vẻ ta đây hơn người rồi".

Trang Tư Duệ cũng cảm thấy nhức đầu:" Thật ra thì cậu cũng biết ở cái Đế Đô này ngoài gia tộc họ Trang của tớ ra thì còn có một gia đình họ Trang khác nữa. Có lẽ mọi người đã nhầm lẫn hai gia tộc với nhau".

Ở Đế Đô có hai gia tộc họ Trang. Một cái là gia tộc hàng đầu Đế Đô, một cái là nhà giàu mới nổi bình thường. Nghe nói cái gia đình đấy rất kiêu căng, tưởng trùng họ với gia tộc họ Trang thì là người nhà họ Trang luôn sao? Vậy mà cứ suốt ngày khoe khoang mình là người nhà họ Trang. Họ tưởng mọi người ngu lắm chắc? Ta phỉ nhổ. Chuyện này còn từng nháo rầm rộ một thời gian, đến nỗi đích thân ngài Trang cũng phải ra mặt cảnh cáo bọn họ mới không làm loạn nữa. Mà gia đình đó thì không thấy con cháu xuất hiện gì, nghe nói là có một cô con gái nhưng đã đi du học rồi. Đại tiểu thư nhà họ Trang cũng như vậy không thấy xuất hiện nên mọi người nghĩ cô đã đi du học rồi, mà thực tế là cô đi trải nghiệm cuộc sống tự lập. Bình thường Trang Tư Duệ luôn ăn mặc đơn giản, cũng chẳng khoe khoan về gia đình, cô lại họ Trang nên mọi người tự động cho rằng cô là con gái của gia đình kia đã du học về. Ngoài mặt luôn cười nói nhưng bên trong lại âm thầm khinh bỉ. Cô cũng chẳng buồn giải thích làm gì, chỉ thêm phiền mà thôi.

Tạ Hân Nghiên nhăn nhó:" Chứ còn gì nữa. Nếu bọn họ mà không nhầm lẫn thì chẳng phải đã chạy theo làm phiền nịnh hót cậu rồi sao? Chỉ khổ cho tớ, cả Đế Đô chỉ có mỗi nhà tớ họ Tạ, bọn họ cứ chạy theo làm phiền làm tớ đau đầu muốn chết".

Trang Tư Duệ mỉm cười:" Vâng thưa Tạ tiểu thư. Chầu này tớ bao, thế nào?".

Tạ Hân Nghiên lập tức lấy lại tinh thần, cười rõ tươi nói:" Duệ Duệ cậu là tuyệt nhất, chỉ có mình cậu là luôn hiểu tớ thôi".

Hai cô gái nói nói cười cười mà không hề hay biết, ở trong góc khuất của tiệm cafe có một người đàn ông đẹp như tranh vẽ vẫn đang nhìn chằm chằm không rời mắt khỏi người cô gái tên Trang Tư Duệ.

Người đàn ông chăm chú lắng nghe cuộc đối thoại của hai người rồi cười khẽ, ánh mắt dịu dàng.

Sau bao nhiêu năm mà em vẫn không hề thay đổi. Nhóc con, tôi nhớ em chết đi được. Còn em thì sao? Có còn nhớ tôi không hay em đã quên rồi?

Chờ hai cô gái rời đi rồi, người đàn ông đứng dậy, dáng người hoàn mĩ, anh cao khoảng 1m85. Anh vừa đi ra bãi đỗ xe vừa cầm điện thoại gọi, vẻ mặt lạnh lẽo:" Mau điều tra tất cả những chuyện có liên quan đến Lăng Bạch Ngôn" rồi không chờ người bên kia nói thêm gì nữa mà cúp máy luôn.

Nếu như người thân, bạn bè hoặc cấp dưới của anh mà nhìn thấy nụ cưỡi khẽ và ánh mắt dịu dàng ban nãy thì chắc chắn họ sẽ choáng đến ngất xỉu cho mà xem.

Vừa cúp điện thoại thì phía sau, một người đàn ông đẹp trai ăn mặc lòe loẹt gọi anh lại:" Lý Hàn Trạc, là cậu có đúng không?".

Nghe có người gọi tên mình anh cũng chẳng thèm quay đầu lại nhìn mà ngồi vào xe thắt dây an toàn rồi lái xe đi luôn.

Người đàn ông ở phía sau kêu gào rát cả họng mà vẫn không thấy ai kia quay lại. Anh ta đành phải gọi điện bảo tài xế chở mình về, vẻ mặt trông cực kì ủy khuất.

Lý Hàn Trạc, cậu thật độc ác. Cô gái mà cậu yêu thầm nếu biết cậu như vậy sẽ không thèm để ý đến cậu đâu.

Giang Hải tôi sẽ tự mình đi nói cho cô ấy biết, để xem đến lúc đó cậu còn phách lối như vậy được nữa không.

Bạn đang đọc Vợ ơi! Anh yêu em sáng tác bởi QuânDao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi QuânDao
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 41

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.