Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 8

Tiểu thuyết gốc · 1106 chữ

“Vĩnh Bình Vương, sao đêm khuya lại đến doanh trại nhỏ bé này của ta, chẳng hay ngài đây có điều chi cần chỉ bảo.”

Trần Khang từ trong lều doanh bước ra, ánh mắt sắc lẹm ấy khiến cho một người không sợ trời, không sợ đất như Lý Nguyên cũng cảm thấy e dè bội phần, đến mức chưa trong thấy người, chỉ cần nghe tiếng đã ngay lập tức xuống ngựa hành lễ với “bố vợ”.

“Trần tướng quân, ngài đừng nói như vậy, nay ta đến đây không phải là hoàng tử Đại Thuận gì cả, ta đến đây để mong ngài có thể giúp ta một chuyện.”

Lý Nguyên kính cẩn khi vừa trông thấy Trần Khang, vốn dĩ với thân phận quân thần thì Trần Khang phải là người hành lễ, nhưng đây lại là ngược lại khiến cho tất cả đều hiểu rõ quyền lực trong tay Trần Khang là lớn đến mức nào.

“Vĩnh Bình Vương, nếu ngài muốn ta rút quân khỏi đây thì ngài không cần cầu xin ta nữa, mời ngài về cho. Tôn Hà, chính bản thân ta sẽ khiến hắn chôn thây ở đây.”

Hóa ra, đến giờ phút này, Trần Khang vẫn chưa biết gì về kế hoạch của Lý Nguyên đang sắp xếp. Bản thân lão tướng già này cũng nhầm tưởng rằng sau khi Vĩnh Nguyên Đế, Tôn Hoàng hậu và cả Thái tử sau bị chết, Lý Nguyên sẽ lên ngôi với sự hậu thuẫn của Tôn Hà.

Cũng chính vì lí do này, Trần Linh ngay sau khi gặp “chồng” của mình đã không ngần ngại ra tay với anh mà không suy nghĩ gì quá nhiều, còn Trần Khang vẫn giữ nguyên sự khinh thường với Lý Nguyên.

“Trần tướng quân, ngài hiểu lầm rồi., vốn dĩ…”

“Hiểu lầm, ta còn không rõ một tên vô dụng như ngươi nữa. Chẳng phải ngươi sẽ trở thành Vĩnh Nguyên Đế với sự hậu thuẫn của tên họ Tôn đó hay sao. Ngươi đến đây chắc là để xin ta rút quân, không đánh lão họ Tôn đó, có đúng không?”

Chưa để Lý Nguyên nói hết câu, Trần Khang đã ngay lập tức “vả mặt” Lý Nguyên bằng những suy nghĩ có phần chủ quan của mình mà chẳng hề quan tâm đến những gì đang diễn ra bên ngoài kia.

“Trần tướng quân, đúng là ta mong muốn người sẽ rút quân, nhưng không phải là quân của lão họ Tôn ấy, mà là hai vạn quân mà quân của ngài đang chú ý đến.”

Sau khi nghe Lý Nguyên biết rõ rằng ông ta đang nhắm đến hai vạn quân xuất hiện bất thình linh kia nên tỏ ra kinh ngạc, vì ông ta đang chuẩn bị kế hoạch tấn công trong âm thầm nhưng cũng đã bị Lý Nguyên phát giác ra.

“Ngươi, hai vạn quân đó, tại sao ta không thể tiêu diệt, bọn chúng chẳng phải là quân tiếp viện của gã họ Tô ấy hay sao?”

“Đúng không sai, hai vạn quân đó là tiếp viện của quân Tôn Hà nhưng đó không phải là quân Tôn Hà mà là hai vạn quân sẽ dồn cả quân Khang Di và cả lão họ Tô kia vào chỗ chết.”

“Ngươi nói gì ta không hiểu.”

Nói đến đây, Lý Nguyên bắt đầu trình bày những kế hoạch và cả cái bẫy ở Sơn Lâm quan mà anh đã khổ công dàn dựng nên. Đến lúc này, dường như Trần Khang đã có cái nhìn khác về “chàng rể” này của mình, hắn không bất tài như ông đã nghĩ.

“Nếu vậy tại sao ngươi lại không muốn ta giúp ngươi đánh bại cả Khang Di và Tôn Hà.”

Bên trong doanh lều bây giờ, Trần Khang, Trần Linh và những quân sĩ khác đang hướng mắt về Lý Nguyên để đợi câu trả lời của anh. Dẫu biết rằng đây là câu hỏi mang tính đánh đố của Trần Khang nhưng Lý Nguyên vẫn trả lời một cách thẳng thắn.

“Nguyên Vũ quân không muốn quân Vạn Xuân nhúng tay vào vì đây là cuộc chiến của chúng tôi.”

Lý Nguyên thừa hiểu, một khi quân Vạn Xuân xuất quân, Trần Khang sẽ trở thành mục tiêu của cả quân Khang Di và cả Tôn Hà, hai bên sẽ từ kẻ thù sẽ kết thành liên minh và mục tiêu duy nhất của liên minh này sẽ chính là Trần Khang,

Nhưng bản thân Lý Nguyên cũng có chút lo lắng với thế lực của Trần Khang, nếu quân Vạn Xuân chiến thắng, nếu là một con người có dã tâm, kinh thành Đại Thuận sẽ trở thành mục tiêu tiếp theo của quân Vạn Xuân, cho dù đó là điều gần như là không thể.

“Được rồi, quân Vạn Xuân sẽ rút lui theo như lời thỉnh cầu của ngươi. Nhưng ta có một điều kiện.”

“Mong tướng quân cứ nói.”

“Ta và Tôn Hà có mối thù giết vợ, ta thề sẽ phải lóc xương hắn. Ta muốn con gái ta, Trần Linh sẽ thống lĩnh 5 vạn quân Vạn Xuân cùng ngươi đến Sơn Lâm quan để báo thù nhà còn ta sẽ trở về Vạn Xuân, không can dự vào trận chiến của ngươi.”

Để bảo vệ hai vạn quân kia, tuy có chút không muốn nhưng Lý Nguyên buộc lòng đồng ý và với sự tham gia của 5 vạn quân Vạn Xuân, thế trận ở Sơn Lâm quan giờ đây đã chắc chắn hơn trước rất nhiều, nhưng điều mà anh lo ngại lại chính là 5 vạn quân sẽ không theo kế hoạch của mình.

“Ta hiểu sự lo lắng của ngài, ngài yên tâm, đây là ngọc bội của Trần gia, với nó ngài sẽ chỉ huy bất cứ ai trong quân Vạn Xuân, kể cả Trần Khang ta.”

Quả nhiên vị Trần tướng quân kia với kinh nghiệm của mình đã nhìn thấy sự lo lắng của Lý Nguyên nên ông đưa ngọc bội mà ông luôn mang theo bên mình giao cho Lý Nguyên cùng với đó niềm tin tuyệt đối đặt lên “con rể” của mình.

Lý Nguyên nhận lấy ngọc bội, cùng với Trần Linh và 5 vạn quân Vạn Xuân bí mật rời khỏi doanh trại ngay trong đêm để tức tốc trở về Sơn Lâm quan, chuẩn bị cho kế hoạch của mình. Còn 2 vạn Nguyên Vũ quân kia, từ bây giờ, họ sẽ khiến cả quân Tôn Hà lẫn Khang Di có đi mà không trở lại.

Bạn đang đọc Vó Ngựa Trở Về sáng tác bởi huynhu1007
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi huynhu1007
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.