Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trước đường đối chất

Phiên bản Dịch · 2709 chữ

Một trận kình phong bay tới, Cổ Thương Phong bất thình lình xuất hiện trong phòng thu chi, hắn kinh ngạc nhìn hai huynh đệ Cổ Cường đang quỳ rạp trên mặt đất thống khổ giãy giụa, quay đầu hỏi Cổ Mộc: “Ngươi đánh?”

Cổ Mộc biết chuyện mình có võ công đã không thể giấu được nữa, đành phải gật gật đầu nói:” Là Cổ Cường đánh lén ta trước, ta chỉ là bị ép phải tự vệ!”

“Tiểu tử ngươi…” Cổ Thương Phong sắc mặt ngưng trọng, nhưng trong lòng lại là kinh hỉ vạn phần, hắn có thể đem Cổ Cường có thực lực trung kỳ nhập môn cấp đánh ngã, chẳng lẽ là đã đột phá cấp nhập môn, hay còn có thể không chỉ là trung kỳ nhập môn cấp thực lực đơn giản như vậy? Nghĩ đến đây, hắn liền bước tới trước bắt được cánh tay của Cổ Mộc. Ngoài miệng còn nói: “Tiểu tử thúi che dấu đủ thâm sâu a!”

Cổ Mộc không có phản kháng tùy ý để cho Cổ Thương Phong tra xét, đây là thân nhân của hắn, hơn nữa lại là một cường giả cấp bậc võ sư, chính mình cho dù muốn né tránh cũng không có khả năng.

Cổ Thương Phong mới đầu sắc mặt còn rất vui vẻ, nhưng tra xét ở trong cơ thể Cổ Mộc rồi lại không tự giác được nhíu mày, bởi vì trong cơ thể tiểu tử này không hề có bất luận chút nào linh lực, căn bản không phải là võ giả nhập môn cấp. Sau đó hồ nghi nói: “Thật sự là ngươi đánh?”

Cổ Mộc dở khóc dở cười, trong phòng này trừ bỏ quản sự tiên sinh đã sớm co đầu rút cổ ở một bên thì không có người nào khác, không phải chính mình đánh còn ai vào đây được, bất quá chợt nghĩ đến chính bản thân mình không có linh lực lại có thể đem trung kỳ nhập môn cấp võ giả đánh bại, bản thân hẳn là làm ra một chuyện không thể tưởng tượng.

“Ai biểu chính mình có được kinh nghiệm chiến đấu phong phú và thân pháp nhanh nhạy đâu.” Cổ Mộc vô sỉ nghĩ như vậy. Đồng thời cảm nhận được, sau khi đả thông túc tam âm và tập luyện Thiếu Lâm đàm thối thì thực lực của chính mình hẳn là có thể cùng trung kỳ nhập môn cấp võ giả của thế giới này ganh đua cao thấp.

“Mặc kệ có phải hay không ngươi đánh, ngươi mau quay về phòng mình đi.” Cổ Thương Phong không có tiếp tục quấn lấy vấn đề này, vì thế dặn dò Cổ Mộc nhanh chóng rời khỏi, trước mắt việc cấp bách là giải quyết tốt hậu quả như thế nào, hai anh em Cổ Cường chính là cháu đích tôn của Nhị trưởng lão, hiện giờ bị người đánh tơi bời một trận, truyền tới tai hắn chỉ sợ không tránh được lại muốn mượn chuyện gây khó dễ.

Cổ Mộc không suy nghĩ nhiều như Cổ Thương Phong, người dù sao đã đánh, cùng lắm thì mình tẩu thoát, từ đây trời cao mặc chim bay, chỉ dựa vào thực lực khi đã đả thông túc tam âm, sau này chính mình đã có một chút vốn liếng để sinh tồn tại thế giới này.

Đây cũng là lý do vì sau hắn không màng hậu quả hành hung Cổ Cường một trận, để nhẫn nhịn nghẹn khuất kéo dài hơi tàn, không bằng đem người khi dễ chính mình đánh một trận, sau đó thoải mái lặng lẽ trốn đi.

Cáo từ Cổ Thương Phong, Cổ Mộc trong lòng đang suy nghĩ có muốn hay không đi ngân khố Cổ gia mượn gió bẻ măng lừa một ít tiền lộ phí, Cổ gia khi dễ chính mình mười mấy năm, nếu không lấy một điểm lợi tức thật không phải với thân thể của người anh em này. Bất quá hắn lập tức lại đánh mất cái ý niệm này, vạn nhất bị hộ viện phát hiện, chính mình thật sự không bản lĩnh có thể đào tẩu từ tay Võ đồ Võ sĩ cấp bậc cao thủ.

Cổ Mộc trở lại phòng chất củi, ở trong phòng đánh một bộ đàm thối, đang định nghỉ ngơi, liền nghe được bên ngoài sân có tiếng ầm ĩ, chợt cửa gỗ liền bị Cổ Cương một chân đá văng ra, mà sau đi vào trong phòng không nói hai lời hắn liền sai thủ hạ: “Đem hắn mang đi.”

Cổ Mộc không có phản kháng, chỉ là không thể tưởng được chân trước vừa đem người đánh chân sau liền tới bắt giữ chính mình nhanh như vậy, Cổ gia làm việc hiệu suất thật đúng là mau lẹ. Sớm biết như vậy vừa rồi chính mình nên tranh thủ cuốn gói tẩu thoát.

Cổ Cương trước sau vẫn giữ nguyên nét mặt, bất quá thời điểm Cổ Mộc bị áp đi qua, lại đè thấp thanh âm ở hắn bên người hắn nói khẽ: “Tiểu tử, đánh rất không tệ.” Cổ Mộc lại cười hắc hắc, nhất thời không nghe ra được Cổ tổng hộ viện là đang khen chính mình hay đang chế giễu mình đây.

Sau khi Cổ Mộc bị áp giải rời khỏi, Cổ Cương cũng không có đi theo, mà là tới cây cọc gỗ Cổ Mộc dựng lên, cẩn thận nhìn trong chốc lát, phát hiện trên cọc gỗ có thể thấy được từng dấu vết khe lõm rõ ràng trên thân cây, duỗi tay chạm đến một chút, hắn trầm tư suy nghĩ: “Không có linh lực, là khổ luyện nhục thân sao?”

Cổ Mộc không nghĩ tới chính mình lần đầu tiên đi ở trên đường lớn Cổ gia sẽ ở trong loại tình huống này. Mà những người dòng chính Cổ gia đang ở chủ viện tu luyện võ đạo thấy được Cổ Mộc bị áp giải, lập tức sôi nổi nghị luận lên. Nghĩ thầm, một cái phế vật như thế nào có thể kinh động chấp pháp hộ viện, chẳng lẽ hắn phạm vào tội lớn gì đó?

“Biết Cổ Mộc vì cái gì bị hộ viện giải đi không? Bởi vì hắn đem Cổ Cường cùng Cổ Uy đánh một trận!” Một cái dòng chính biết nội tình nhỏ giọng nói với những người khác.

“Không có khả năng, Cổ Cường chính là đạt tới trung kỳ nhập môn cấp, như thế nào lại bị phế vật không thể tập võ này đánh?” Có người không tin, hiển nhiên lời này thực buồn cười.

Người nọ khẳng định nói: “Ta vừa rồi đi ngang qua phòng hội nghị, chính mắt thấy Cổ Cường cùng Cổ Uy hai người đang quỳ trên mặt đất cáo trạng Cổ Mộc, làm sao mà giả được!”

“Xem tình huống này Cổ Mộc hẳn là phải bị áp giải đến phòng hội nghị đó nha, chúng ta chạy nhanh đi qua nhìn một cái chẳng phải sẽ biết!” Có câu nói này, mọi người tức khắc hướng về phòng hội nghị chạy tới, trong thời gian mấy năm nay dòng chính Cổ gia chỉ biết nhàm chán tu luyện, hiếm khi gặp được một ít sự tình mới mẻ, mà phế vật Cổ Mộc đem Cổ Cường huynh đệ đánh, việc này tuyệt đối là đại sự kiện nóng bỏng.

Trong phòng hội nghị Cổ gia.

Cổ Thương Kiệt nét mặt âm trầm ngồi trên ghế gỗ đàn hương, nhìn Cổ Cường cùng Cổ Uy quỳ trên mặt đất im lặng rung rẩy, liền giận sôi máu, đường đường là nhập môn cấp võ giả mà vẫn bị một cái phế vật đánh cho một trận, còn có mặt mũi tới phòng hội nghị ở trước mặt đông đảo trưởng lão tố khổ, nếu không phải bởi vì là cháo đích tôn chính mình, hắn hận không thể đương trường đem hai người chụp chết. Bất quá, thể diện này nếu đã ném đi, hắn cũng sẽ không bỏ qua cho Cổ Mộc, chính mình tôn tử chẳng lẻ cứ bị đánh như vậy sao.

Cổ Thương Phong mặt ủ mày chau, hắn biết Cổ Thương Kiệt là người có thù tất báo, hơn nữa cực kỳ bênh vực người mình, Cổ Mộc lần này coi bộ không xong, bất quá lại âm thầm hạ quyết tâm, bất luận như thế nào cũng muốn giúp hắn đem việc này chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.

Cổ Thương Khung ngồi ở thượng vị nhắm mắt dưỡng thần, hai ngón tay khô gầy trên ghế gỗ gõ lạch cạch theo tiết tấu. Còn những trưởng lão khác thì lại lén nhỏ giọng nghị luận.

Trong giây lát, Cổ Mộc đã bị hộ viện áp giải lại.

Vừa mới bước vào phòng hội nghị, Cổ Mộc liền cảm giác được có vô số đạo ánh mắt nhìn chằm chằm vào chính mình, những ánh mắt này trong đó có tò mò, có oán hận, còn có khinh thường. Sửa sang lại một chút quần áo, hắn điềm tĩnh tự nhiên nhìn về phía Cổ Thương Khung đang ngồi ở chủ vị chắp tay thi lễ nói: “Cổ Mộc tham kiến gia chủ.” Vừa nói xong hành lễ theo thứ tự từ trên xuống dưới hướng các vị trưởng lão bái kiến.

Cổ Thương Phong âm thầm gật đầu, đối với cách xử sự của Cổ Mộc cảm thấy mười phần vừa lòng. Mà những trưởng lão đó cũng khẽ gật đầu, nghĩ thầm, tiểu tử này tuy rằng là một cái phế vật, nhưng là rất chú trọng lễ nghĩa.

Cổ Thương Khung chậm rãi mở hai tròng mắt, từng đường viền tơ máu hiện lên trong mắt ánh lên một đạo tàn khốc, nhìn chằm chằm thanh niên dưới đài đang bình chân như vại, dường như muốn liếc mắt một cái là nhìn thấu hắn, Cổ Mộc cùng ánh mắt của Cổ Thương Khung nhìn nhau lập tức tâm thần mất kiểm soát, rối loạn hoảng hốt, một cảm giác khó thở lướt qua, sau khi Cổ Mộc phục hồi tinh thần trong lòng lại nổi lên một cỗ sóng to gió lớn.

“ Lão giả thật mạnh!” Cổ Mộc khiếp sợ không thôi, chỉ cần một đạo ánh mắt đã khiến cho chính mình hoảng hốt. Giờ khắc này hắn nghĩ đến, cho dù thời điểm lúc mình còn toàn thịnh ở địa cầu chỉ sợ đều khó có thể cùng Cổ Thương Khung đánh đồng, bất quá trong lòng lại có chút chờ mong: “Võ giả ở thế giới này xem ra thật đúng là rất mạnh, bất quá như vậy mới có động lực không ngừng tăng lên!”

Thực lực của Cổ Thương Khung đã là nửa bước Võ Vương, vừa rồi dùng ý niệm quét Cổ Mộc một cái, liền phát hiện người này cũng không có bất kỳ một tia linh lực nào trong đan điền, chuyện có thể đánh bại Cổ Cường huynh đệ hắn cũng rất tò mò, vì thế hắn chỉ cái đùi bị thương của Cổ Uy , nhàn nhạt hỏi: “Cổ Uy là ngươi đả thương?”

Cổ Mộc lắc lắc đầu, vô tội nói: “Không phải ta!”

Nhưng mà khi nói xong những lời này, hắn liền thấy ánh mắt sát khí đằng đằng của Cổ Thương Kiệt nhìn chằm chằm chính mình.

Làm lơ ánh mắt giết người của Cổ Thương Kiệt, Cổ Mộc trong lòng thầm mắng một câu: “Lão thất phu!”

Cổ Thương Khung lại chỉ Cổ Cường nói: “Nói như vậy Cổ Cường cũng không phải ngươi đánh?”

“Gia chủ anh minh!” Cổ Mộc lại lần nữa chắp tay thi lễ, sau đó mặt dày vô sỉ tiếp tục nói: “Ta vẫn luôn ở trong phòng chất củi căn bản là chưa thấy qua hai vị đường ca.”

“Rõ ràng chính là ngươi đánh, ngươi còn không dám thừa nhận!” Cổ Uy tức khắc nóng nảy. Hắn thật đúng là không biết Cổ Mộc vô sỉ đến như vậy, đánh người mà vẫn còn chẳng biết xấu hổ nói không có đánh, thật là quá vô liêm sỉ.

“A?” Cổ Mộc rất có hứng thú liếc nhìn Cổ Uy, sau đó nói: “Ta vẫn luôn ở Tây Uyển chưa từng ra khỏi viện môn, như thế nào có thể đánh đường ca là một nhân tài lương đống của gia tộc? Hơn nữa, đường đệ ta từ nhỏ không cách nào tập võ, tay trói gà không chặt, như thế nào đem đường ca có thực lực nhập môn cấp đánh, ngươi đây là vu hãm đường đệ ta, hay là hạ thấp đi chính ngươi?”

“Ngươi……ngươi” Cổ Uy không nghĩ tới ngày thường Cổ Mộc co đầu rụt cổ, giờ chẳng những đột nhiên biết võ, hơn nữa khả năng ăn nói cũng không kém, đây vẫn là người mà lúc ấy bị đánh không dám hoàn thủ sao? Còn là cái phế vật mắng không dám cãi lại sao?

“Chính là ngươi đánh, lúc ấy chúng ta đi ngang qua phòng thu chi Tây Uyển, trùng hợp nhìn thấy ngươi đang uy hiếp quản sự tiên sinh giao ra lương tháng nhiều hơn, chúng ta bị ngươi phát hiện sau đó người ra đòn hiểm đánh lén, nếu không có thất gia kịp thời đuổi tới, chỉ sợ chúng ta đều bị ngươi giết người diệt khẩu.” Cổ Cường rốt cuộc so với Cổ Uy thông minh hơn một chút, nếu Cổ Mộc không thừa nhận, đó là nói chính mình vu oan hãm hại người khác, vì thế khóc lóc thảm thiết với Cổ Thương Khung nói: “Gia chủ, ngài có thể hỏi Thất gia a!”

Cổ Mộc không nhịn được mà bật cười, đám ngu ngốc này bịa đặt ra lý do thật đúng là con mẹ nó buồn cười, hơn nữa chỉ là bị đá một cước mà đến nỗi khóc lóc sướt mướt như vậy sao, Cổ gia dòng chính thật đúng là bùn nhão không trét lên tường được.

Đôi lông mày Cổ Thương Khung nhăn lại, đối với Cổ Cường cũng cảm giác vô cùng chán ghét, nam nhi Cổ gia đổ máu không đổ lệ, đồ ngu này còn có chút nào tôn nghiêm sao? Sau đó hắn cố ý nhìn Cổ Thương Phong, Cổ Thương Phong từ ghế đàn gỗ đứng dậy, mờ mịt nói: “Gia chủ, ta không biết Cổ Cường đang nói gì.”

Không chờ Cổ Thương Khung nói tiếp, Cổ Thương Kiệt sắc mặt đỏ bừng, không nhẫn nại được nhảy dựng lên, chỉ vào Cổ Cường quát: “Còn khóc, lại ngại không đủ mất mặt sao!” Hắn đối với tên cháu đích tôn Cổ Cường này là hoàn toàn thất vọng rồi, ngươi tìm ai không tốt, ngươi lại đi tìm Cổ Thương Phong làm chứng? Lão già này vẫn luôn bênh vực Cổ Mộc chẳng lẽ ngươi cái hỗn đản này không biết?

“Gia chủ, vừa rồi Cổ Cường bọn họ có nói lúc ấy quản sự tiên sinh cũng ở hiện trường, không bằng chúng ta đem hắn triệu tới đối chất một chút sự tình là có thể hiểu ngay.” Cổ Thương Kiệt không hổ là lão giang hồ, trực tiếp tìm được mấu chốt vấn đề.

Cổ Thương Khung gật gật đầu, sau đó phân phó hộ viện đi Tây Uyển gọi quản sự tiên sinh.

Cổ Mộc đứng ở trong sảnh ra vẻ trấn định, hắn biết quản sự tiên sinh là một cái nhân chứng sống sờ sờ, hình như còn là thủ hạ của Cổ Thương Kiệt, nghĩ đến đây trong lòng hắn thầm than không ổn, xem ra lần này là giảo biện không được, bất quá trong lúc lơ đãng nhìn qua Cổ Thương Phong thấy hắn hướng chính mình chớp mắt nhẹ một cái, tựa hồ là ám chỉ chính mình không cần sợ hãi. Tâm hồn Cổ Mộc lập tức nhẹ nhỏm, xem ra Cổ Thương Phong đã sớm an bài thỏa đáng.

Bạn đang đọc Võ Nghịch Cửu Thiên (tiểu tiên dịch) của Giang Hồ Tái Kiến
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi anst617234
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.