Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ý tưởng của Cổ Mộc

Phiên bản Dịch · 2777 chữ

Cổ Mộc bình thản ung dung ngồi ở ghế chủ vị đầu bàn, Khuê thúc cùng Tiêu ca và mấy cái mộc trại lão nhân ngồi ở kế bên, vẻ mặt mọi người đều ngạc nhiên nhìn Cổ Mộc, bọn họ không nghĩ ra vì sao mới ba ngày không thấy, khí chất Cổ thiếu gia sẽ phát sinh biến hóa lớn như vậy!

Trước kia ở trong mắt bọn họ, thân thể Cổ thiếu gia suy nhược nhìn giống như là một thư sinh trói gà không chặt, nhưng mà hôm nay Cổ thiếu lại toát lên một cổ thần thái xán lạn không những thế mà còn có khí thế của kẻ đã từng có địa vị cao thượng làm cho người nhìn có một cảm giác bình an tĩnh lặng.

Bọn họ đương nhiên không biết hiện tại Cổ Mộc đã là võ giả chân chính.

“Khuê thúc, khí sắc ngài không tồi nha!” Cổ Mộc mỉm cười nói. Hắn đối Khuê thúc vẫn là thực cảm kích, nếu không có hắn đưa tặng ngọc bội, mình cũng sẽ không đạt được kỳ ngộ ở tiểu sơn cốc, tuy rằng đã trải qua cửu tử nhất sinh, nhưng phần ân tình này hắn vẫn là nhớ kỹ.

Khuê thúc hiện giờ khuôn mặt hồng nhuận, cả người nhìn qua tinh thần minh mẫn, nhưng lại thấy hắn cung kính nói: “Nếu không có Cổ thiếu gia, bộ xương già này số ngày còn có thể sống chỉ sợ đếm trên đầu ngón tay, lão hủ ở chỗ này xin đa tạ Cổ thiếu gia!” Nói xong liền chấp tay khom người.

Cổ Mộc vội vàng đứng lên, đỡ lấy Khuê thúc mỉm cười nói: “Không thể không thể, vốn chính là một việc nhỏ mà thôi, nói hơn nữa, ta còn cầm một khối ngọc bội của Khuê thúc ngài đây, liền xem như là phí chữa bệnh, chúng ta đây là giao dịch bình đẳng!”

Cổ Mộc nhắc tới ngọc bội Khuê thúc liền lo lắng lên, từ khi Cổ Mộc lấy đi ngọc bội, mình mỗi ngày dùng nước sơn tuyền để uống về sau tình trạng thân thể càng ngày càng tốt, dù hắn không phải võ giả cũng biết lí do trúng độc khẳng định là bởi vì nhặt được ngọc bội, vì thế khẩn trương nói: “Ngọc bội đó là hung vật, Cổ thiếu gia vẫn là đem nó ném đi, miễn cho lại…”

“Không có việc gì.” Cổ Mộc vội vàng đánh gãy, hắn nhưng không thể ném bỏ khối ngọc bội này được, con đường võ đạo về sau thăng cấp còn muốn dựa vào nó đây. Đem Khuê thúc đỡ đến chỗ ngồi, hắn vội vàng nói sang chuyện khác: “Khuê thúc, gần nhất gỗ thô gia công tiến triển như thế nào?”

Khuê thúc ngồi xuống, lắc đầu thở dài một hơi nói: “Đã bốn ngày rồi, ngay cả nửa xe đều không có gia công tới!”

Cổ Mộc cảm giác tiến độ có chút chậm, nhà kho tuy có sẵn một ít gỗ thô, nhưng chỉ có số lượng gần nửa xe, nếu dựa theo tốc độ như vậy, mười ngày sau khẳng định hoàn thành không đủ hai xe gỗ thô. Tuy rằng chính hắn không sợ Trảm Long trại, nhưng nơi này còn có mấy chục người thường dựa vào mộc trại sinh tồn, nếu không đúng hạn hoàn thành, Trảm Long trại tất nhiên sẽ không bỏ qua, đến lúc đó đám thổ phỉ này mượn lý do tàn sát mộc trại gà chó không tha.

Cổ Mộc rõ ràng mình là do Cổ gia điều tới, tất nhiên không thể trơ mắt nhìn mộc trại hủy ở trên tay mình, cho nên tạm thời chỉ đành bóp bụng mà cầu toàn, đợi đến sau khi thực lực của mình cường đại lại đi tìm bọn họ tính sổ, đồng thời còn âm thầm quyết định đem cả lão thất phu Cổ Thương Kiệt cũng cùng nhau xử lý, mà hiện tại chỉ có thể nén giận.

Cổ Mộc trở lại trên ghế chủ vị, ngón tay thon dài gõ có tiết tấu lên trên bàn trà, đảo mắt sơ qua, lại nhìn về phía Tiêu ca, hỏi: “Tiêu ca ngươi có biện pháp nào sao?”

Tiêu ca vẫn luôn trầm mặc không nói, hắn so với Cổ Mộc càng rõ ràng hơn sự tàn nhẫn của Trảm Long Trại, một khi gỗ thô không đủ số lượng, những kẻ cả ngày liếm máu ở trên lưỡi đao đó sẽ không nhân từ. Hơn nữa hắn cũng ẩn ẩn có loại cảm giác, trong khoảng thời gian này Trảm Long trại càng ngày càng không kiêng nể gì, hình như là cố ý làm như thế, trong đây khẳng định có vấn đề gì đó.

Đột nhiên nghe được Cổ Mộc hỏi mình, Tiêu ca thở dài nói: “Cổ thiếu gia, hoa thụ cây dương ngoại vi Táng Long Sơn dùng để làm gỗ thô càng ngày càng ít, hơn nữa có chút địa phương cũng bị Trảm Long trại phái người trông giữ lên, chúng ta không cây làm sao có gỗ a!”

“Không có gỗ……” Cổ Mộc bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, sau đó nói: “Chỗ sâu trong Táng Long Sơn có tài liệu gỗ thô hay không?”

“Có.” Tiêu ca theo bản năng gật đầu, bỗng nhiên giật mình, sắc mặt biến đổi, khẩn trương nói: “Cổ thiếu gia chẳng lẽ là muốn đi trong chỗ sâu chặt cây lấy gỗ?”

Cổ Mộc hơi hơi mỉm cười, nói: “Ta đúng là có ý định này.”

Khuê thúc cùng Trương Lâm mấy người nghe vậy sắc mặt nhao nhao thay đổi, ai không biết chỗ sâu trong Táng Long Sơn yêu thú hoành hành cực độ nguy hiểm, sau khi tiến vào nếu là đụng tới yêu thú còn không phải là đưa đồ ăn cho chúng sao!

“Cổ thiếu gia, trăm lần không thể!” Tiêu ca mất đi bình tĩnh dĩ vãng, vội vàng khuyên can nói: “Trước kia chúng ta cũng phái người tiến đến tra xét qua, nhưng những người đó đều là có đi mà không có về!”

Sắc mặt Cổ Mộc hiếm khi nghiêm túc lên, nghe hắn nói: “Ta cũng biết bên trong nguy hiểm thật nhiều, nhưng hôm nay gỗ mộc thiếu thốn, địa phương khác lại bị bọn họ khoanh vòng, chúng ta nếu không binh đi đường hiểm, mười ngày sau khẳng định không làm ra đủ hai xe gỗ thô.”

“Hơn nữa Trảm Long trại là một đám đạo tặc, nghĩ đến các ngươi rõ ràng hơn so với ta, bọn họ hung hãng tàn nhẫn căn bản không nói đạo lý, đến lúc đó bởi vì không thể giao đủ gỗ thô mà giết vào, các huynh đệ chúng ta chẳng phải là mặc người xâu xé?”

Nói xong câu đó, Cổ Mộc đứng lên, bỗng nhiên giơ tay bắn ra một chỉ, một quả cầu ánh sáng thật nhỏ kéo theo quỹ đạo cầu vồng, hướng về một cây đèn trong góc phòng bắn tới.

“Bang!”

Cây đèn lay động ngọn lửa tắt trong nháy mắt!

Từ khi Cổ Mộc đứng lên đến khi ngọn đèn dầu tắt chỉ gần một tức thời gian, mọi người vừa mới xoay người liền nhìn thấy một làn khói nhẹ bay lên, ánh lửa của cây đèn đã sớm dập tắt, tức khắc hoảng sợ tái mặt!

Cổ Mộc lại lần nữa ngồi xuống, biết mình thi triển thủ pháp linh lực này làm cho bọn họ ngạc nhiên kinh hoàng rồi, vì thế mỉm cười tiếp tục nói: “Có ta ở đây mọi người sẽ không có nguy hiểm!”

“Đây là võ giả sao?” Trương Lâm đầu tiên phục hồi tinh thần lại, thần sắc kích động đứng lên: “Cổ thiếu gia ta đồng ý đi trong chỗ sâu !” Sau đó ngượng ngùng gãi gãi đầu lại nói: “Chỉ là không biết có thể hay không đi theo thiếu gia học tập võ đạo?”

Mọi người nghe được lời Trương Lâm nói, trên mặt bày biện ra thần sắc chờ mong, bọn họ tuy rằng là người thường, nhưng là ai không có khao khát muốn trở nên mạnh mẽ đâu? Mà những lời này của Trương Lâm cũng chính là lý tưởng trong lòng bọn họ!

“Hồ nháo!” Khuê thúc lại đột nhiên đứng lên, người đầu tiên mà Khuê Thúc quở trách không ngờ là Trương Lâm: “Lời này là người nên hỏi sao? Còn không mau ngồi xuống! “

Khuê thúc biết Cổ thiếu gia là võ giả, hơn nữa là dòng chính Cổ gia, nhưng Trương Lâm cùng mình giống nhau chỉ là người hầu đê tiện của Cổ gia, ở thượng võ đại lục hướng chủ nhân đòi hỏi trở thành võ giả là tội lớn!

Người đê tiện không có tư cách học tập võ đạo, đặc biệt là người hầu!

Đây là quy định bất thành văn ở Thượng Võ đại lục, cho dù là thiên tư dị bẩm cũng không thể vượt qua, trừ phi được chủ nhân cho phép mới có thể.

Khuê thúc thân là lão bộc Cổ gia, tự nhiên biết rõ những quy củ tiềm tàng này, vội vàng hướng về Cổ Mộc cầu tình nói: “Cổ thiếu gia, Trương Lâm tính tình lỗ mãng, xin người đừng trách!”

Cổ Mộc kỳ thật cũng không để ý, hắn căn bản là không biết thượng võ đại lục còn có ba bảy loại quy củ khắc nghiệt như vậy.

Lại nghe Trương Lâm nói xong, ngược lại trong lòng hiện lên một tia ý niệm, nếu mình đem võ công bí tịch ở địa cầu truyền thụ cho những người nhân công này, sau đó huấn luyện tập thể một hai năm, có lẽ có thể hình thành sức chiến đấu lớn có thể đối kháng với Trảm Long trại hay không?

Nghĩ đến đây Cổ Mộc liền cảm giác biện pháp này rất tốt, ở trong trí nhớ hắn một ít võ công ở địa cầu đều thực phổ biến, không có gì mà không thể ngoại truyền, hơn nữa nhóm người này hàng năm lao động, thân cường thể tráng, đem luyện võ thì đúng bài, tập luyện một ít ngoại công sẽ có hiệu quả thật nhanh.

“Ở chỗ này bồi dưỡng một ít thủ hạ có thể so với hậu thiên võ giả ngoại công cao thủ, đó cũng là một chuyện rất không tệ!” Cổ Mộc bỗng nhiên có ý tưởng muốn tạo dựng thế lực thuộc về chính mình. Nếu có thế lực cường đại, cũng không đến mức bị Trảm Long trại loại đạo tặc cấp thấp này uy hiếp, mà chỉ có thể co đầu rút cổ đội mai rùa!

Nghĩ đến đây khóe miệng Cổ Mộc nở một nụ cười, nhìn Khuê thúc xua xua tay ý bảo ngồi xuống, sau lại đối với Trương Lâm nói: “Đương nhiên có thể, ta nơi này có một ít ngoại công thích hợp cho ngươi tu luyện…… Võ đạo bí tịch, các ngươi tu luyện thành công có thể tay không đoạn thạch, thân như cương cân thiết cốt!”

Trương Lâm giờ phút này cũng không để bụng lời Khuê thúc vừa rồi răn dạy, miệng há rộng hết cỡ, kích động nói: “Cổ thiếu gia nguyện ý truyền thụ cho ta sao?”

“Ừ.” Cổ Mộc gật gật đầu, sau đó xoay người nhìn về phía Vương Dật cùng Tiêu ca nói: “Các ngươi ai muốn học, ta đều có thể truyền thụ!”

Tiêu ca cùng Vương Dật sững sờ ở đương trường, bọn họ căn bản sẽ không nghĩ đến một ngày kia mình sẽ được tiếp xúc võ đạo, điều mà ai trên thế giới này cũng đều hướng tới, nhưng cố tình chính là một câu nói của Trương Lâm, Cổ thiếu gia cư nhiên liền vui vẻ đáp ứng, băn khoăn không biết có phải đang nằm mộng không làm hai người có chút đần độn.

Khuê thúc cũng trợn mắt há hốc mồm, hắn không nghĩ tới Cổ thiếu gia sẽ khẳng khái như vậy, theo hắn biết, những người ở các đại gia tộc đó đều đem võ công bí tịch coi như trân bảo, căn bản sẽ không dễ dàng truyền thụ, càng đừng nói truyền thụ cho mình chỉ là hạng nhân công đê tiện nhất.

“Cổ thiếu gia, không có trải qua gia chủ đồng ý mà tự mình truyền thụ võ công cho hạ nhân, là phải bị trừng phạt!” Khuê thúc biết Cổ thiếu gia khác hẳn với thường nhân, nhưng hắn vẫn phải đem một ít quy củ của Cổ gia nói rõ ràng ra.

“Không sao, võ công này của ta cũng không phải là của Cổ gia. “Cổ Mộc không chút nào để ý nói: “Các ngươi tu luyện võ công chẳng những có thể có bản lĩnh phòng thân bảo mệnh, còn có thể đề cao hiệu suất gia công gỗ thô, một công đôi việc!”

“Này……” Không phải của Cổ gia? Vậy cũng không có trái với Cổ gia gia quy, Khuê thúc nhất thời không biết nói cái gì cho phải.

“Cứ quyết định như vậy đi, Tiêu ca, ngươi đi chọn lựa mấy cái nhân công có thân thể khoẻ mạnh, chuẩn bị một ít công cụ chặt cây cùng một chiếc xe ngựa, sáng mai chúng ta liền đi chỗ sâu trong Táng Long Sơn, chờ sau khi trở về sẽ chế định một ít phương pháp huấn luyện thích hợp với các ngươi.” Cổ Mộc hướng về Tiêu ca phân phó nói.

Tiêu ca gật đầu, liền vội vàng đi ra chính sảnh, bất quá ở trên đường lại hồi tưởng từng câu từng chữ Cổ Mộc nói. Hắn ẩn ẩn cảm giác lần này chọn lựa nhân công cũng không phải chỉ đi trong chỗ sâu đốn gỗ đơn giản như vậy, hoặc cũng có thể là một lần khảo nghiệm cũng nói không chừng. Hơn nữa Cổ thiếu gia truyền thụ võ công cũng đều không phải chỉ để thủ hạ có một ít bản lĩnh phòng thân, mà rất có khả năng là muốn cùng Trảm Long trại chống lại!

“Tuổi còn trẻ liền bắt đầu bồi dưỡng thế lực mình, người này thật sự không phải phàm nhân, ta đi theo hắn có lẽ có thể xông ra một mảnh thiên địa ở thế giới này!” Tiêu ca lại lần nữa làm ra đánh giá đối với Cổ Mộc, đồng thời cũng bị hùng tâm tráng chí Cổ Mộc thuyết phục!

Tiêu ca là một cái nam nhân có đầu óc có lý tưởng, bởi vì xuất thân đê tiện, chỉ có thể bám vào Cổ gia kéo dài hơi tàn. Nguyên bản cho rằng mình sẽ uổng phí khát vọng mà chết già, lúc này Cổ Mộc giống như trời cao phái tới vì hắn mang đến một ánh rạng đông, đối với hắn mà nói đây là cơ hội ngàn năm một thuở!

“Cổ thiếu gia, ngày mai ta muốn đi theo!” Sau khi Tiêu ca vừa mới rời đi, Trương Lâm tâm tình sớm đã không kiềm chế được kích động, là cái thứ nhất đứng lên tự tiến cử.

“Ta cũng đi!” Vương dật không cam lòng lạc hậu cũng đứng lên.

Cổ Mộc nghiêm túc nói: “Các ngươi cũng biết chỗ sâu trong Táng Long Sơn phi thường nguy hiểm, sinh tử khó dò, các ngươi cần phải suy xét cẩn thận.”

Trương Lâm cùng vương dật căn bản sẽ không suy xét, bọn họ cũng chỉ là nhân công bình thường có lẽ cả đời một đường đều sẽ không thể tiếp xúc võ đạo, hiện giờ Cổ Mộc nguyện ý truyền thụ, đối với bọn họ mà nói không thể nghi ngờ cũng là một lần cơ hội khó có được, dù thân tử ở Táng Long Sơn thì đã sao.

Bước vào võ đồ đối với bọn họ mà nói có lẽ cũng không phải hoàn toàn là một chuyện tốt, Cổ Mộc lại không có nói ra, mỗi người đều có cơ hội lựa chọn, mà từ trong ánh mắt kiên định của hai người, Cổ Mộc nhìn ra được quyết tâm của bọn họ, trong lòng có chút cảm khái, bất luận ở thế giới này hay là ở địa cầu, thực lực vĩnh viễn là thứ mà mọi người khát vọng có được nhất.

Bạn đang đọc Võ Nghịch Cửu Thiên (tiểu tiên dịch) của Giang Hồ Tái Kiến
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi anst617234
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.