Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mới tới mộc trại

Phiên bản Dịch · 2708 chữ

Táng Long Sơn có rất nhiều thương mộc cổ thụ, từ xa nhìn tới cả ngọn núi bao phủ một màu xanh mượt, phảng phất như một con thanh long đang cuộn mình nằm sấp. Những cơn cuồng phong lâu lâu bốc lên tựa như râu rồng, có thể nói là cảnh sắc hùng vĩ khí thế.

Mộc trại Cổ gia dựng dưới chân Táng Long Sơn, đã có lịch sử gần trăm năm, là sản nghiệp làm giàu lúc đầu của Cổ gia. Bởi vì Cổ gia phát triển hưng thịnh, mộc trại này cũng dần dần trở thành sản nghiệp có cũng được không có cũng không sao.

Diện tích Cổ gia mộc trại chỉ có vài mẫu đất, chung quanh được bao bọc bởi hàng rào gỗ thô, lớn nhỏ không đồng đều, hình thành một vòng bao phủ khép kín. Ở vị trí giữa sân, có một gian nhà gỗ lớn trong phòng đèn đuốc sáng trưng, vài người trung niên có làn da ngăm đen thô ráp đang nghị luận điều gì đó. Phía trên là một lão giả tuổi già sức yếu, trên khuôn mặt hằn nhiều nếp nhăn tinh thần có chút uể oải, nhìn thấy cho người ta có cảm giác như sắp gần đất xa trời.

“Khuê thúc, ngươi ở mộc trại bốn mươi năm, chịu nhiều vất vả cũng có công lao to lớn” một hán tử mặt đen nói với giọng tức giận bất bình: ”Hiện giờ ngài đã già cả lại mắc bệnh, bọn họ không lưu tình chút nào nói đuổi liền đuổi, cái này mẹ nó quá không đem chúng ta xem ra gì!“

“Đúng thế!” Người trung niên dáng người nhỏ thó đang ở một bên gác chân trên ghế, hung hăng đem khăn trùm đầu quăng thẳng lên trên bàn gỗ, tức giận nói: “Chúng ta vẫn luôn bị Trảm Long Trại hạn chế phạm vi đốn gỗ, chung quanh đây đã không còn cây gỗ trưởng thành, sản lượng gỗ tất nhiên là giảm đi đáng kể, nhưng Cổ gia bọn nó ngay cả nguyên nhân cũng không hỏi liền vu oan chúng ta ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, còn khấu trừ lương tháng của chúng ta, thật mẹ nó quá bất công!”

Lão giả tên Khuê thúc suy yếu lắc lắc tay, sau đó vô lực nói: “Trương Lâm, Vương Dật, những lời này không thể nói bậy, nếu mà bị người Cổ gia nghe được……”

Khuê thúc không cần nói hết, hán tử gọi là Trương Lâm cùng Vương Dật lại biết tính nghiêm trọng, cả một đám người lại than ngắn thở dài, Cổ gia gia đại nghiệp đại thực lực rất mạnh, chúng ta chỉ là đám hạ nhân của Cổ gia, ngoài việc có thể than thân trách phận thì có thể làm được gì.

“Khuê thúc, ngài vốn không con không cháu, sau khi rời đi ai sẽ chăm sóc ngài?” Một người trung niên ngồi ở trong góc trầm mặc đột nhiên mở miệng hỏi. Mọi người nghe xong mới nghĩ đến vấn đề này, vì thế nhao nhao nhìn về phía Khuê thúc.

Khuê thúc sắc mặt bình tĩnh, hơi hơi mỉm cười, nếp nhăn trên khuôn mặt run lên: “Ta giờ xương cốt đã già, tìm một địa phương vắng vẻ an tĩnh ít người qua lại dựng tạm gian nhà tranh, sống hết những ngày cuối cùng còn lại, còn cần đến người khác chiếu cố làm gì?”

Trung niên nhân nhăn mày lại, trầm tư trong chốc lát nói: “Chờ người trông coi mới của Cổ gia tới, ta cùng mọi người cầu xin hắn, xem có cách nào để cho ngài ở lại mộc trại hay không.”

“Tiêu ca nói không sai, đến lúc đó chúng ta cùng đi cầu xin Cổ thiếu gia!” hán tử mặt đen nói chuyện lúc đầu tên Trương Lâm đứng lên, vỗ tay khen ngợi, sau đó sắc mặt tàn nhẫn một phen: “Nếu là Cổ gia thiếu gia không đồng ý, cùng lắm là lão tử nghĩ làm, theo ngài cùng nhau rời núi, rời khỏi Cổ gia không nhẽ ta lại sống không nổi!”

Vương Dật cũng tính toán tỏ thái độ, lại bị người trung niên gọi là Tiêu ca chặn họng lại, chỉ nghe hắn quở mắng: “Trương Lâm, ngươi là không biết cái gọi là võ giả thế gia, bọn họ chưa bao giờ quan tâm người thường sống hay chết, càng sẽ không chịu đựng người khác uy hiếp, ngươi nếu vẫn giữ lấy thái độ như vậy, chẳng những không giữ được Khuê thúc, còn có khả năng vì vậy mà mất đi mạng nhỏ!”

Trương Lâm cắn răng không nói ra lời, xác thật theo như lời Tiêu ca, mạng tiện của chính mình ở trong mắt Cổ gia thật đúng là không đáng một đồng, muốn sống muốn chết hoàn toàn xem ở tâm tình bọn họ. Một bên Vương Dật lại phản ứng, vui mừng hỏi:” Tiêu ca, ngươi có biện pháp có thể để cho Khuê thúc lưu lại nơi này hay không?”

Tròng mắt Trương Lâm cũng sáng ngời ra, Tiêu ca làm người khiêm tốn nhưng chỉ cần đụng đến chuyện không bình thường, những chuyện khó tới đâu cũng là do hắn hiến kế giải quyết, có thể nói hắn là tồn tại trung tâm ở mộc trại này, vì thế vội vàng hỏi: “Tiêu ca ngươi khẳng định là có biện pháp! Mau cùng mọi người nói đi.”

Tiêu ca lắc lắc đầu, thở dài: “Cổ gia lần này phái tới người trông coi mới là thuộc tam đại dòng chính của Cổ gia, hơn nữa nghe đồn là người này phế vật nên không được ai ưa thích, ta sợ người này vì bị người khác khi dễ lâu ngày tâm tính khác biệt so với người thường, khó có thể đoán được, đến lúc đó cũng chỉ có thể tùy xem hoàn cảnh.”

Thần sắc Trương Lâm cùng Vương Dật ảm đạm xuống, ngay cả Tiêu ca cũng không nắm chắc, xem ra lão Khuê rất lớn có khả năng phải rời đi, cùng lão Khuê ở chung mười mấy năm, hắn làm người hiền lành trước nay đều không có la mắng người khác bao giờ, cũng không có cái hách dịch của người trông coi, hiện giờ mang bệnh rời khỏi, bỏ lại tâm huyết mấy chục năm cũng thật làm cho người ta vạn phần khổ sở.

“Lộc cộc! Lộc cộc! Lộc cộc!” ngoài phòng gỗ, truyền đến một tràng tiếng bước chân dồn dập do đạp lên trên tấm ván gỗ, tiếp theo có người ở ngoài phòng kêu lên: “Khuê thúc, người trông coi mới tới rồi!”

“Cái gì? Nhanh như vậy!” Trương Lâm cùng Vương Dật bỗng nhiên đứng lên, bọn họ không nghĩ tới đêm tối vừa buông xuống, người trông coi mới của Cổ gia lại vào lúc này tiến vào mộc trại.

Khuê thúc cầm lấy quải trượng từ bên bàn gỗ chuẩn bị đứng dậy đi ra ngoài nghênh đón, người kêu là Tiêu ca đi tới nâng tay dìu hắn, nhẹ giọng nói: “Khuê thúc không cần phải gấp như vậy.”

Trong khi mấy người bọn họ còn chưa có mở ra cửa gỗ, liền đã nghe thấy tiểu Vương vừa nói vừa trước một bước mở ra cửa phòng: “Cổ thiếu gia, mời đi bên này, mọi người đều đang ở bên trong phòng thương nghị ngày mai khai thác gỗ như thế nào.”

“À!” Cổ Mộc gật gật đầu, cất bước đi vào. Hắn từ trong rừng lên đường không ngừng lại, rốt cuộc vào lúc chạng vạng đã kịp tới dưới chân Táng Long Sơn mộc trại, không còn tâm tình thưởng thức sự đồ sộ kỳ vĩ của Táng Long Sơn, trực tiếp tiến vào mộc trại, lúc này trời đã sập tối hắn phải gấp rút đi vào không thể để bị bỏ ở ngoài cửa, rơi vào tình trạng cắm trại ngoài sơn dã.

Khi tiến vào phòng hắn liền thấy được Khuê thúc đang chống quải trượng cùng ba trung niên nhân bên cạnh xếp hàng, nói vậy lão nhân cao tuổi này chính là lão Khuê trong coi mộc trại, vì thế vừa chắp tay vừa nói: “Ngài chắc hẳn chính là Khuê thúc luôn trông coi mộc trại đi, vãn bối là Cổ Mộc!”

“Tiếng xưng hô Khuê thúc này lão hủ không nhận nổi.” dòng chính Cổ gia lại gọi mình là Khuê thúc, lời cung kính như vậy hắn thật khó có thể tiêu thụ, vội vàng chuẩn bị khom lưng thi lễ, thì lại bị Cổ Mộc ngăn lại, hắn nói tiếp: “Ngài đã vì Cổ gia liều mạng cả đời, gọi một tiếng Khuê thúc này hẳn là xứng đáng, mà ta là người mới đến đối với mộc trại không hiểu nhiều lắm, về sau còn có rất nhiều chuyện phải dựa vào Khuê thúc cùng mọi người chiếu cố!” Nói xong cùng ba người ở đây chắp tay, hắn biết có thể xuất hiện ở chỗ này, tất nhiên là những người có thâm niên trong mộc trại.

“Không dám, không dám, Cổ thiếu gia là giám sát, mọi người chúng ta về sau đều là phải đi theo ngài kiếm chén cơm đây“ Vương Dật làm người khéo đưa đẩy, nghe Cổ Mộc nói như thế, vội vàng khiêm tốn nói, đồng thời vụng trộm dùng khuỷu tay thọc thọc Trương Lâm đang ngây người ra.

Trương Lâm phục hồi tinh thần lại, vội vàng cười ha hả nói: “Cổ thiếu gia ngài quá khách khí, những người thô bỉ như chúng ta này chỉ có cậy mạnh, về sau mộc trại sự vụ lớn nhỏ vẫn là tất cả phải dựa vào ngài.” Bất quá trong lòng hắn lại buồn bực, thiếu niên lễ độ ôn tồn này chính là người trông coi mới của Cổ gia sao?

Tiêu ca chỉ nhẹ nhàng gật đầu, nhưng trong lòng lại là dậy sóng lên, thiếu niên suy nhược đứng trước mặt, có nụ cười như tắm gió xuân, cử chỉ thích đáng ăn nói bất phàm, đây là một người lâu năm chịu người khinh nhục phế vật sao? Nếu không có tận mắt nhìn thấy, hắn nhất định sẽ không tin tưởng. Nghĩ thầm, những lời đồn đãi nghe ở trên phố quả nhiên không thể tin tưởng!

Cổ Mộc mỉm cười, hắn biết nếu muốn ở mộc trại đứng vững gót chân, nhất định phải lấy đức phục người, chính mình phen này ăn nói khách khí khẳng định giành được hảo cảm bọn họ, cũng coi như thành công một nửa bước đầu tiên. Sau đó cùng mọi người nói chuyện phiếm một phen, liền theo tiểu Vương trước tiên đi về chỗ ở sắp xếp cho mình.

Sau khi Cổ Mộc rời khỏi phòng, Trương Lâm cùng Vương Dật hai mặt nhìn nhau, đối với vị thiếu gia đột nhiên mới đến cảm thấy một trận không hiểu ra sao cả, trong ấn tượng bọn họ, dòng chính từ đại gia tộc ra tới, ai không phải vênh váo tự đắc, kiêu ngạo ương ngạnh. Nhưng hôm nay vị này chẳng những làm người hiền hoà, hơn nữa cũng không có gì ra vẻ, giống như còn thực dễ dàng ở chung.

“Haiz!” Trương Lâm vỗ đầu, hối hận nói: “Đã quên cùng Cổ thiếu gia cầu xin cho Khuê thúc lưu lại!”

“Việc đó không cần.” Tiêu ca như suy tư gì đó nói: “Theo những lời hắn nói ra vừa rồi, đã nói lên hắn căn bản là không có ý định đuổi Khuê thúc rời đi.” Hai người nghe Tiêu ca nói như thế, tức khắc nhớ tới những lời Cổ Mộc vừa nói, đặc biệt là câu ‘ về sau dựa vào chư vị’ không phải đã thể hiện hết thảy sao.

Quả nhiên, cũng giống như Cổ Mộc suy nghĩ, mấy người này đối với hắn độ hảo cảm tăng vùng vụt!

Tiểu Vương ở phía trước dẫn đường, Cổ Mộc cố ý quan sát ra sân bố trí cấu tạo của mộc trại, Cổ gia mộc trại này không lớn, chiếm diện tích chỉ có hai ba mẫu, liền so với Cổ gia Tây Uyển đều nhỏ hơn, trong các góc viện dựng mấy gian nhà gỗ thô sơ, bên trong trưng bày gỗ thô đã gia công tốt, mấy dụng cụ đồ nghề thợ mộc rách nát chỉnh tề để ở một góc, những mảnh vụng phôi gỗ bào được quét dọn gom lại một góc phòng, toàn bộ đình viện không có bất kỳ chút rác rưởi gì, có vẻ cực kỳ sạch sẽ.

Cổ Mộc khẽ gật đầu, hắn không nghĩ tới ở sản nghiệp này trong mắt Cổ gia có thể có có thể không, lại có thể được xử lý gọn gàng ngăn nắp như thế, xem ra lão Khuê này là người có năng lực làm việc. Chỉ là không rõ ràng lắm vì cái gì sản lượng ở mấy năm gần đây càng ngày càng thấp, thế cho nên làm cho Cổ gia đều có ý định đóng cửa.

Nếu tới nơi này làm giám sát, Cổ Mộc tự nhiên không muốn mộc trại bị đóng cửa, một phương diện là không nghĩ bởi vậy mà để một ít người ở Cổ gia có lý do công kích mình, thứ hai, nơi này non xanh nước biếc, linh khí dư thừa, là một nơi tu thân dưỡng khí tập luyện võ đạo tuyệt hảo. Hắn không nghĩ ra lý do gì phải rời đi.

Địa phương Cổ Mộc cư trú là Đông viện mộc trại, nơi này chỉ có một gian nhà trúc, ngoài đình viện trúc xanh bao phủ, hoa cỏ vây quanh, cực kỳ thanh nhã. Nơi này cùng với phòng chất củi trước kia của hắn khác nhau như trời với đất. Đi vào phòng, Cổ Mộc thực vừa lòng nhìn nội thất trong nhà trúc, sau đó hướng về tiểu Vương đang chuẩn bị rời đi nói: “Trở về cùng Khuê thúc nói, ngày mai sáng sớm nói các huynh đệ mộc trại tập hợp ở trong đại viện, ta có việc thông báo!”

“Dạ vâng, Cổ thiếu gia!” Tiểu Vương từ phòng Cổ Mộc đi ra, trong lòng đã sớm vui như nở hoa, hôm nay hắn dự định đi tiểu xong liền đi ngủ, lại vô tình phát hiện Cổ Mộc từ cửa lớn mộc trại đi vào, hắn liền tiến lên cảnh giác tra hỏi, mới biết được thiếu niên này dĩ nhiên là người trông coi mới của Cổ gia, càng làm cho hắn không thể tin được thiếu gia Cổ gia này lại là người chủ nhân hiền lành, hắn tức khắc biết cơ hội chính mình đã tới, có thể leo lên vị chủ nhân này về sau ở mộc trại có lẽ sẽ tốt hơn một ít.

Đợi đến tiểu Vương rời đi, Cổ Mộc từ trong bọc lấy ra lô thuốc, sau đó ở Đông viện tìm một ít củi đốt liền nhóm lửa sắc thuốc. Khi rời đi Bàn Thạch Thành, hắn đã mua sắm trước một đống trung thảo dược, cũng đủ chính mình sử dụng ba bốn tháng.

“Trong ba ngày nếu có thể đả thông, chính mình liền sẽ tăng lớn độ khó rèn luyện thể phách!” Cổ Mộc một bên chà xát xương sườn đùi ngoài cùng bên trong, trong lòng cũng thầm lên kế hoạch luyện võ về sau.

Hắn nhớ tới tình hình khi đánh lén Hầu Tam, một chiêu liên hoàn cước của mình đá thẳng vào trên người hầu tam làm chân vẫn có cảm giác tê dại trong chốt lát, có thể tưởng tượng nguyên khí Hầu Tam có bao nhiêu hùng hậu, nếu đổi thành hậu kỳ nhập môn cấp võ giả, chính mình một chân xuất cước chẳng phải là sẽ bị phản phệ?

“Vẫn là không đủ mạnh mà!” Cổ Mộc lẩm bẩm tự nói.

Bạn đang đọc Võ Nghịch Cửu Thiên (tiểu tiên dịch) của Giang Hồ Tái Kiến
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi anst617234
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.