Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vô địch thiên hạ

Phiên bản Dịch · 2488 chữ

Chương 1: Vô địch thiên hạ

•Võ Nghịch Cửu Thiên

•Giang Hồ Tái Kiến

•2,404 Chữ

•19:14 28/07/2019

Mùa hạ với nắng hè chói chang, cái nắng gắt như lửa như muốn chưng nướng cả tòa Bàn Thạch Thành, trong tòa thành phồn hoa này chỉ có ít ỏi người đi đường đang qua lại, làm cho người ta cảm giác không muốn ra đường. Một cổ sóng nhiệt đánh úp tới, hình thành quỹ đạo trên đường phố kéo dài đến tận cuối đường.

Ở cuối con đường của tòa thành phồn hoa này, một thiếu niên chừng mười lăm mười sáu tuổi đang đứng bất động trên đường, cánh tay nâng lên để che ánh nắng chói chang chiếu vào mắt. Chợt lại xuất hiện một cổ sóng nhiệt đánh úp tới làm cho thiếu niên lung lay như muốn đổ gục xuống, hiển nhiên là sắp không thể thừa nhận cỗ nhiệt lực này.

Đứng dưới cái nắng mùa hạ chói chang, thiếu niên vẫn không nhúc nhích, làn da bị mặt trời phơi đỏ bừng, môi khô nứt trắng bệch, mồ hôi từng giọt li ti nhỏ xuống nền đường đá xanh, từng tiếng xèo xèo khi mồ hôi lại rơi xuống bị sức nóng làm bốc hơi lên sạch sẽ trong nháy mắt.

Dù cho thời tiết ác liệt như thế nào thì ánh mắt của thiếu niên vẫn lộ ra vẻ kiên nghị nhìn chằm chằm vào bảng hiệu của một hào trạch, trên cửa lớn đề tự ‘Cổ gia ’.

Cổ gia là một trong năm trăm gia tộc được truyền thừa lâu đời, mà thiếu niên này chính là Cổ Mộc, dòng chính của Cổ gia.

Tuy rằng xuất thân đại gia tộc, nhưng Cổ Mộc lại chưa từng được hưởng thụ qua sinh hoạt của một người trong đại gia tộc. Bởi vì ở cái thế giới dĩ võ vi tôn này, thì một con cháu dòng chính có 12 kinh mạch bị tắc nghẽn thì sẽ không có được cái đãi ngộ vốn có của con cháu thế gia .

Từ nhỏ hắn đã nhận hết bao nhiêu là khuất nhục, từ thời điểm xác định 12 kinh mạch của hắn bị tắc nghẽn, ngay cả trưởng bối kề cận cũng chỉ xem hắn như vô hình.

Không có tư chất võ đạo thì tồn tại cũng giống như không khí. Đây là đạo lý sinh tồn tàn khốc nhất cũng là chân thật thật nhất của Đại lục thượng võ này!

Khóe miệng Cổ Mộc khẽ nhết lên tự tếu phi tếu, “Ta không phải phế vật.” . Dưới ánh nắng chói chang này, lại có cử chỉ kỳ lạ như thế, thật sự không thể hiểu được.

Giống như chính hắn đã nói, Cổ Mộc không phải phế vật, không, chính xác mà nói, hiện tại bây giờ đây Cổ Mộc không còn là phế vật. Bởi vì hai ngày trước đó, một linh hồn từ thế giới khác đã thành công dung hợp với Cổ Mộc, cái mà người ta thường đồn đãi là đoạt xá trọng sinh. Mà cái linh hồn này cũng tên là Cổ Mộc, đến từ một nơi xa xôi, không biết khoảng cách gọi là địa cầu.

Trước khi đến nơi nay, tại địa cầu Cổ Mộc là một nội gia cao thủ nổi danh toàn cầu. Nếu không phải bởi vì thời điểm tranh đoạt 《Ngũ hành chân nguyên quyết》bị đông đảo cao thủ vây công, hắn sẽ không gặp nạn, cũng sẽ không may xuyên qua đến thế giới này như vậy, và rồi đoạt xá một dòng chính Cổ gia có cùng tên Cổ Mộc.

Sau khi đoạt xá thân thể này, Cổ Mộc cũng dần dần hiểu biết đối thế giới này. Thế giới này tên là Thượng võ đại lục, chỉ cần hai chữ thượng võ không khó đoán ra đây là một cái thế giới tôn trọng võ đạo. Ở nơi này muốn đạt được tôn trọng của người khác, muốn đạt được danh lợi, vậy phải xem nắm đấm ai to hơn.

Cuộc sống đơn giản! Nhưng cũng rất tàn khốc. Thiết tưởng một xã hội có các tầng lớp sĩ, nông, công, thương đều quay quần phục vụ cho cái tần lớp này, thử nghĩ xem nó có bao nhiêu quyền lực, bao nhiêu địa vị.

Cổ Mộc đã từng kinh mạch không thông, bị gia tộc kết luận cả đời không thể tập võ, cũng chính vì như thế, trong mười mấy năm ròng rã hắn phải chịu đựng mọi sự khinh nhục, khinh thường. Mà thân là một nội gia cao thủ, Cổ Mộc cũng không cần quan tâm quá nhiều. Bởi vì tuy rằng thân thể này kinh mạch không thông, nhưng cũng không phải là cả đời không thể tập võ, chỉ cần dốc lòng điều dưỡng lại tăng thêm dược liệu phụ trợ, kinh mạch hoàn toàn thông suốt cũng không phải không có khả năng. Chẳng qua muốn so người thường hơi phiền toái một ít.

Thế giới này có cấp bậc phân chia nghiêm khắc theo từng giai đoạn là: Nhập môn cấp, võ đồ, võ sĩ, võ sư, võ vương, võ hoàng, võ thánh, võ thần chín loại cấp bậc. Điều này làm cho Cổ Mộc, kẻ tự xưng là cuồng luyện võ ở địa cầu, thú huyết sôi trào. Thậm chí cảm thấy hai mươi mấy năm trước làm người ở địa cầu phải chăng là sống uổng phí. Nhưng mà, hiện tại trời cao cho hắn thêm một lần cơ hội, hắn nhất định không phụ kỳ vọng của lão thiên, sẽ biến mình thành một người bất khả chiến bại.

Bởi vì nguyên nhân kinh mạch không thông, nên hiện tại Cổ Mộc không có bất luận cái cấp bậc gì, so với người thường không có gì khác nhau, ở Cổ gia đại gia tộc quả thực giống như phế vật. Ngay cả người hầu đốn củi, nấu cơm cũng so với hắn mạnh hơn không ít. Cũng khó trách sẽ bị nhị trưởng lão trong gia tộc xử phạt đứng ở ngoài đại môn thừa nhận mặt trời thiêu đốt.

Có khó khăn mới có khiêu chiến, Cổ Mộc ý chí chiến đấu sục sôi, không thèm quan tâm đến vấn đề thể chất hiện tại của chính mình chút nào. Bởi vì kiếp trước của hắn có được một bộ bí kíp vũ tu là tinh túy truyền thừa của một tiền bối năm ngàn năm trước. Và cũng thật may mắn là trong trí nhớ vẫn còn "Ngũ hành chân nguyên quyết", bí kíp mà từ kiếp trước vô tình tìm được. Chỉ dựa vào hai điểm này, hắn vẫn là có tự tin có thể đột phá thân thể trở ngại để càng bay cao bay xa hơn!

Quyển bí kíp đó xuất hiện ở trên địa cầu quả nhiên là kỳ bí khó lường, trong lúc bị rất nhiều võ giả vậy công, Cổ Mộc đã từng xem qua đại khái, tuy rằng võ công bí tịch chỉ ghi lại vài dòng đơn giản dễ hiểu, nhưng cách thức thu nạp chân nguyên bên trong đó lại làm cho hắn trăm lần nghĩ cũng không ra.

Ở thế giới của hắn đều là tu luyện nội lực, cũng không có nghe nói qua chân nguyên, nhưng mà ngay lúc hắn xuyên qua đến thế giới này sau đó mới bừng tỉnh đại ngộ, bởi vì thế giới này có một nhóm người tồn tại được gọi là chân nguyên võ giả. Nghĩ đến ngũ hành chân nguyên quyết chính là võ công bí tịch để tu luyện của loại người này.

Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc hứng phải một đòn trí mạng, quyển võ công bí tịch bổng nhiên lại phát ra ánh sáng chói mắt sau đó hòa nhập vào thân thể Cổ Mộc, mà sau khi hắn tỉnh lại thì tình cảnh đã là xuất hiện trên cái thế giới xa lạ này, cho nên Cổ Mộc trước sau cho rằng có thể xuyên qua đến thế giới này chính là do quyển bí tịch kỳ lạ đó ban tặng.

“Ngày hôm qua, hắn đã lén lúc tìm lấy một chỗ vắng vẻ không người và moi móc từ trong trí nhớ ra tu luyện, mà không quan tâm đến điều kiện hạn chế là có chân nguyên mới có thể tu luyện.” Cổ Mộc nhớ tới yếu quyết chính tu luyện ngũ hành chân nguyên quyết, "muốn luyện thần công trước phải tự cung" á nhầm "muốn luyện thần công phải có chân nguyên".

Tuy rằng ngày hôm qua tu luyện dài dòng cả một đêm, nhưng cơ bản không có chút cảm giác nào, nếu không phải tinh thần sau khi tu luyện thần thanh khí sảng rất nhiều, hắn còn tưởng rằng chính mình căn bản không có tu luyện thành công đâu. Mà làm Cổ Mộc càng hoang mang chính là, 12 kinh mạch của bản thân không phải là không thông sao? Sao lại có thể tu luyện ngũ hành chân nguyên quyết?Chẳng lẽ ngũ hành chân nguyên quyết không phải dựa vào kinh mạch vận chuyển?

Dứt bỏ miên man suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn lên ánh nắng gay gắt chói chang, Cổ Mộc mở ra khóe miệng vểnh lên, nghĩ thầm: “Cổ gia, ngươi lại dám bắt bổn thiếu gia như cái tên ngốc đứng dày vò ở chỗ này, khi mà đến giới hạn chịu đựng thì bổn thiếu gia cũng sẽ thoát ly Cổ gia cao bay xa chạy, mà đến lúc đó các ngươi khẳng định sẽ hậm hực hối hận vì tổn thất một cái thiên tài võ học, và lại nhiều thêm một kẻ địch không đội trời chung !”

Cổ Mộc quả thực khó chịu, ngày hôm sau sau xuyên không đã bị Cổ gia nhị trưởng lão tìm một cái tội danh hư vô mờ mịt gán cho mình. Nếu là dựa theo tính tình trước kia của mình, tất nhiên sẽ không chịu đựng loại sỉ nhục này.

Chỉ là hiện giờ chính mình tay trói gà không chặt, căn bản không có biện pháp để mà báo thù, hơn nữa Cổ gia là một thế gia đại tộc ở trên thượng võ đại lục, bên trong không thể thiếu một ít dược liệu điều dưỡng thân thể. Chính mình hiện tại lại đang rất cần dược liệu để tẩm bổ thể chất, khí lực, cho nên đành phải nhịn, cho dù có bao nhiêu oan khuất cũng phải gắng cuối đầu xuống mà vượt qua.

Đồng thời cũng âm thầm quyết định, chờ khi chính mình tu luyện thần công đại thành tất phải làm Cổ gia không được an bình, ít nhất cũng phải đem một dúm râu dê của nhị trưởng lão nhổ cho sạch sẽ, bởi vì lão nhân này ỷ vào địa vị ở Cổ gia nên càng quấy, mà không biết vì sao lại cứ luôn tìm mình gây phiền toái, thật sự quá đáng giận!

Tuy rằng thân thể này là dòng chính Cổ gia, Cổ Mộc tìm trong trí nhớ lại không có cảm nhận được một tia ấm áp nào của gia tộc, mà Cổ Mộc của hiện tại lại càng sẽ không đối với Cổ gia có một tí ti lòng trung thành nào.

Hồi tưởng lại tường màn bị những người trong Cổ gia khi dễ ức hiếp, Cổ Mộc cũng phải cảm thấy bi ai thay cho người anh em nay, thậm chí còn cho rằng tiểu tử này có thể sống đến bây giờ mà không có hỏng mất hay hóa điên quả đúng là một kỳ tích.

“Bằng hữu, ta sẽ thay ngươi trở thành người mạnh nhất thiên hạ!”

Cổ Mộc không phải người đại gian đại ác, đoạt xá thân thể người khác vẫn là tương đối hổ thẹn, nhưng mà bởi vì khi xuyên qua, hắn chỉ còn một sợi hơi thở mỏng manh, nếu không có ta vừa lúc tiến vào đoạt xá, chỉ sợ dưới cái nắng như thiêu đốt này, thi thể của hắn chắc đã sớm hư thối, nghĩ đến đây, thì một ít hổ thẹn giảm đi gần như không còn. Bất quá trở thành ‘người mạnh nhất thiên hạ’ chính là một cái hứa hẹn mà hắn dành cho Cổ Mộc đã chết đi này, cũng là định ra một cái mục tiêu phấn đấu cho chính mình.

“Cót két!”

Trong lúc cửa đang đóng chặt, bỗng nhiên đại môn của Cổ gia dần hé mở rộng, một lão nhân tuổi chừng bảy mươi từ bên trong đi ra. Lão giả này tuy rằng tuổi tác đã cao, nhưng khuôn mặt vẫn hồng hào cùng tinh thần dạt dào khí chất, rất khó nhìn ra là một người đã bảy tám mươi tuổi. Cổ Mộc liếc mắt một cái liền nhận ra lão giả này là Cổ gia thất trưởng lão, Cổ Thương Phong, có thực lực võ sư trung kỳ, Cổ gia đệ nhất cường giả.

“Tiểu tử thúi còn không tiến vào, ở bên ngoài mát mẻ lắm sao?” Thấy được Cổ Mộc đứng tại đó lung lay sắp đổ, Cổ Thương Phong liền mở miệng quở mắng, bất quá giọng điệu trong đó ẩn chứa vài phần quan tâm.

Cổ Mộc liếm môi khô khốc, hơi hơi mỉm cười, hắn biết trên thế giới này, chân chính quan tâm chính mình chỉ có người đứng trước cửa, lão nhân có khẩu dao găm tâm đậu hủ, hắn rất muốn theo lời lão nhân nói đi vào, nhưng hai chân lại không nghe sai sử, cả người vô lực mồ hôi lạnh chảy ròng, hắn biết đây chính là dấu hiệu của sự mất nước nghiêm trọng.

Đứng ở mặt trời chói chang cực nóng thời gian dài như vậy, chính mình lại không có bất luận một chút gì nội lực, có thể chống đỡ mấy canh giờ đã xem như đã là có nghị lực siêu phàm.

Cảm giác được tình trạng Cổ Mộc có chút không bình thường, Cổ Thương Phong vội vàng bay vút đi qua. Nhưng vừa mới bước tới, Cổ Mộc đột nhiên thấy trước mắt tối sầm, toàn bộ thân thể liền hướng một bên ngã quỵ xuống đất.

Ôm chặt thân thể đã ngã xuống của Cổ Mộc, Cổ Thương Phong vội vàng đem tay đặt ở trên mạch môn của thiếu niên, cảm thấy chỉ là bị cảm nắng ngất đi thôi, lúc này mới âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi. Mà nhìn thiếu niên quật cường đang nằm trong ngực, hắn thở dài trong lòng, đây là một kẻ số khổ sinh ra ở đại gia tộc.

Bạn đang đọc Võ Nghịch Cửu Thiên (tiểu tiên dịch) của Giang Hồ Tái Kiến
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi anst617234
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 43

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.