Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

TA MUỐN SỨC MẠNH!!

Tiểu thuyết gốc · 2026 chữ

Lần đầu mình viết truyện tiên hiệp nên khá dở mong các bạn thông cảm


Nó là Diệp Hinh-tam tiểu thư Diệp phủ. Cha nó là Diệp Thương, con trai thứ ba của Diệp Thừa tướng- Diệp gia chủ, Diệp Hoàng. Cha và gia gia rất yêu thương nó, coi nó như viên ngọc. Tuy vậy nó lại bị bọn nhóc trong tộc khinh thường, bắt nạt. Mà cũng đúng thôi, nó thân là một phế vật, không có căn cơ, làm sao mà sinh tồn, làm sao mà được coi trọng trong cái thế giới Tiên hiệp hỗn loạn, người mạnh thì làm chủ như này được? Có mấy đứa trẻ thân với nó, bảo nó mách gia gia và phụ thân về chuyện này, nhưng, nó không nói, bởi nó biết, nó chỉ là đứa trẻ mà cha nhặt về, là con nuôi của cha.

Nó vốn sinh ra ở Trái Đất, ở một nơi không phải thế giới này. Nó gặp tai nạn và chết, rồi xuyên không qua thế giới này. Lúc tỉnh dậy nó thấy bản thân thật nhỏ bé, miệng cũng không tài nào phát ra âm thanh được. Nghĩa phụ bế nó, choàng khăn lại giữ ấm cho nó.

Lúc ấy nó rất sợ. Trước mặt nó là thi thể của hai hắc y nhân nhuộm đầy máu, đỏ cả mặt tuyết. Cha đưa nó về Diệp phủ trong cái đem mùa đông lạnh lẽo ấy, coi nó như con ruột mà nâng niu.

Ở nơi này thi thoảng nó lại nhớ đến người đó, người con trai đã hứng trọn nỗi đau khủng khiếp đó giúp nó. Nó chỉ đứng sau mà đã chết thì có lẽ, người đó cũng không qua khỏi? Nó nghĩ như vậy lòng liền nghẹn lại.

Cuộc sống dù có đôi chút khó khăn nhưng nó vẫn sống rất tốt. Mãi đến năm nó mười tuổi, cha nó tử trận ở sa trường , nó lại chuyển về quê ở với nhị bá.

Nhị bá nó vốn là văn võ song toàn, không hiểu vì sao năm năm trước lại chuyển về thôn An Hy ở ẩn. Gia gia khuyên nhiều lần bá ấy vẫn vậy nên cũng đành bó tay.

Người ở An Hy thôn rất tốt, đối xử với nó không phân biệt, thật tốt! Giá mà như thế mãi, nhưng không! Cái ngày định mệnh đó xảy ra, nó đã quyết định thay đổi, thay đổi hoàn toàn!


Như mọi hôm nó lại mặt mày lắm lem, quần áo rách rưới bám đầy bùn đất vui vẻ mang hai gầu nước lớn chạy về ngôi tranh ngoài thôn.

Nó hét lớn, báo hiệu cho nhị bá và tỷ tỷ:

- Nhị bá, nhị tỷ, ta về rồi

...

Yên tĩnh, thật yên tĩnh! Nó không nghe tiếng ai đáp lại, trong lòng có hơi lo. Nó nói thêm lần nữa:

- Nhị tỷ? Nhị bá? Hai người đâu rồi? Trò này không vui đâu

Vẫn vậy, không có tiếng động. Nó bắt đầu sợ. Buông cả hai gầu nước ra, nó lao thẳng vào trong nhà, gọi liên tiếp mấy lần nhưng kết quả lại y như cũ. Nó lật tung cả căn nhà, trong lòng rất muốn khóc. Mùi máu... nó ngửi thấy mùi máu! Tanh... tanh quá! Nó theo bản năng đi theo hướng có mùi. Nó đi ra sân sau.

Nó hoảng hốt nhìn thứ trước mắt mà không dám tin...

- Nhị... nhị tỷ? Nhị bá? Hai người sao vậy? Sao... lại có m... máu...?

Nó run rẫy đỡ nhị tỷ của mình lên. Toàn thân tỷ ấy dính đầy máu tươi, cả nhị bá cũng vậy. Nó vô vọng nhìn hai người thân đã tắt thở, nước mắt trào ra như mưa.

Nó nhẹ nhàng đặt cơ thể tỷ tỷ mình xuống, chạy thật nhanh về phía thôn, giọng sợ hãi, à không, phải gọi là đau đớn mới đúng, hét thật lớn

- Cứu... cứu nhị tỷ... nhị bá của c... con... cứ...u....hu...huhu...

Nó chạy chậm dần, nó thấy mọi người mờ dần đi, mắt nặng trĩu khép lại... nó muốn ngủ quá...

Mọi người trong thôn nghe vậy thì lập tức chạy đến ngôi nhà tranh, mang cả nó theo.

...

...

Nó khẽ mở mắt. Bác trưởng thôn đang mỉm cười nhìn nó, ôn nhu:

- Cháu tỉnh rồi à?

Nó gật đầu. Nó vừa mơ thấy ác mộng. Nhị thúc và nhị tỷ đều bỏ nó đi, thật may chỉ là giấc mơ. Nó thở phào nhẹ nhõm rồi nở nụ cười tươi nó với Lưu thúc:

- Lưu thúc, cháu muốn ăn cháo cá của nhị tỷ, thúc bảo tỷ ấy nấu giúp cháu nhé!

Lưu thúc từ đầu đến cuối đều qua sát nó, thấy tội cho đứa trẻ này. Có lẽ chuyện này quá khủng khiếp nên nó chưa chấp nhận được, mê sản mà nói, thật đáng thương!

Lưu thúc giơ tay ám chỉ cho người đi nấu.

- Hinh nhi cháu nghỉ ngơi đi. Lát nữa ta sẽ cho người mang cháo vào.

Diệp Hinh nghe vậy thì ngoan ngoãn ngồi yên.

- Tiểu thư Hinh nhi, cháo đây ạ.

Nó vừa ăn vừa húp soàn soạt, cố lấy lại sức.

Chợt, nó ngưng động tác lại, nhìn về phía Lưu thúc:

- Lưu thúc, vị của cháo này lạ quá! Không giống của nhị tỷ nấu.

Lưu thúc sợ sệt đưa mắt nhìn trưởng thôn.

Nó nhận thấy thế sự bất thường, đã đoán ra được.

- Vậy... đó... không phải mơ sao?

- Lưu thúc, trưởng thôn, nhị tỷ thật sự... thật sự...chết rồi...?

- Hai người trả lời lời đi, đó... đó không phải sự thật, trả lời đi.... mau trả lời đi! Trả lời đi!

Nó điên cuồng gào lên. Họ không dám trả lời. Họ sợ nó sẽ tổn thương, sẽ nghĩ quẩn.

Nó siết chặt tay tạo thành nắm đấm, đấm thật mạnh vào tường.

Diệp Hinh chỉ tay về phía cửa bảo họ đi ra. Họ định nói gì đó nhưng thấy thái độ này lại thôi.

... Một ngày...

...Hai ngày...

... Ba ngày...

Nó nhốt mình trong phòng, đấm liên tục mấy ngày đêm. Nó đấm, rồi lại khóc.

Nó ước mình mạnh hơn...

Nó ước mình trở về sớm...

Nó muốn biết hung thủ là ai...

Nó rời khỏi căn phòng.

Nó phải an táng họ rồi...

...

Nó cúi người trước mộ họ...

...Khóc...

"Giá như mình trở về sớm hơn... giá như..."

Mưa hôm nay thật lớn... nhưng cũng không lớn bằng nỗi đau của nó... nhỉ?

Nó quay về ngôi nhà tranh, nơi họ đã chết.

Bụp

Nó dẫm phải... một miếng ngọc bội?

Nó nhặt miếng ngọc bội ấy lên.

"Diệp Như Tuyết"? Ngọc bội của đại tỷ... vì sao... lại ở đây? Chuyện này liên quan đến tỷ ấy? Người nó luôn kính trọng là hung thủ?

Nó bắt đầu nghĩ, nghĩ thật kĩ...

Đại tỷ luôn tươi cười với nhị tỷ, nhưng, thái độ của tỷ ấy khi ở riêng lại rất khác.

...

Có một lần, nó còn ở Kinh đô, nhị tỷ đến thăm nó nhưng bị đại tỷ bắt ở lại với mình, nó đến gặp nhưng đại tỷ không cho vào, nó có liếc qua, hình như... nhị tỷ đang lau nhà... Mấy hôm sau, nó thấy bàn tay nhị tỷ thô ráp, đầy vết chai xướt, nó có hỏi qua tỷ ấy chỉ nói là bị thương nhẹ, bất cẩn nên nó không cần lo.

Nó quay lại hiện tại, nhìn miếng ngọc bội, nắm chặt, giận dữ gằn từng chữ một: " Diệp, Như, Tuyết!"

...

Sau đó mấy hôm nó tạm biệt thôm An Hy rồi rời đi, đi đến Kinh đô.

Nó ngồi trên xe ngựa, đi đến Diệp phủ.

Ông nội nó đang ốm nặng nên tĩnh dưỡng, Diệp gia cũng vì thế náo loạn một phen, ai cũng tranh giành chức gia chủ, đây có lẽ là một trong những động cơ khiến đại phòng hại nhị phòng, nó đoán.

Nó đến thăm ông thì thấy ông đang bất tỉnh, đôi mắt đượm buồn.

Nó lại đến phòng đại tỷ, hấp tấp lại hỏi tỷ ấy chuyện ngọc bội

- Đại tỷ - Nó cố kìm giận , giả giọng vui tươi.

- Hinh nhi? Muội về rồi à?- Nữ nhi xinh đẹp tuyệt trần như hoa, khuynh quốc khuynh thành đang ôn nhu thêu một bức tranh trả lời, là đại tỷ nó, Diệp Như Tuyết.

- Phải, muội về rồi. Đại tỷ, tỷ biết không ,nhị tỷ... nhị bá nữa...họ...

- Ta biết.

- Tại sao tỷ không đến thăm họ...một tuần rồi, tỷ không hề đến thăm...

- Xin lỗi cả tuần nay ta bận đi chùa ở An Xá cầu nguyện cho gia gia nên chưa đến được...

Nó cười bi thương... thì ra... tất cả đều đúng...

- Thật? Cả tuần nay tỷ đều đi cầu nguyện?

- Đương nhiên.

- Được, tạm tha cho tỷ.

Nó cười vui lấy lệ.

- Tỷ, ta muốn xem ngọc bội của tỷ... ta dùng cái của ta làm lộ phí rồi, ta muốn đi làm cái mới...

Cô ta có vẻ chột dạ, cố tránh né.

- Ta... ta làm mất ngọc bội ở trên đường đi rồi...

Nó làm vẻ ngạc nhiên

- Gì chứ! Vật quan trọng như vậy tỷ cũng làm mất được ư? Mất ở đâu chứ?

- Có... có lẽ trên chùa đó...

- Vậy tỷ mau kêu người đi lấy...

- Hay là bỏ đi... Ta đưa muội đi ăn bánh quế hoa nhá, sẵn mua cho muội vài cây trâm và vài món tặng cho nhị muội đã khuất ...

Ha... Quả nhiên trúng kế, ở chùa sao lại ở chỗ nó?

Nó giựt tay ra khỏi cô ta, đẩy mạnh, tát cô ta thêm một tát.

- Muội... đánh ta?

- Phải, ngọc bội ở chỗ ta, ngươi còn nói là mất, lúc ta an táng nhị tỷ vô tình nhìn thấy nó...

- Không phải ta hại muội ấy, có lẽ là có người nhặt được rồi để chứng cứ vu khống ta...

- Nói láo! Từ An Xá đến An Hy thôn cũng lên đến ngàn dặm, đi ngựa chí ít cũng bốn năm ngày, phi hành thì đến ba ngày mà ngươi lại nói nó mất ở chùa, như vậy hợp lí không? Ta cũng không ngốc!

Cô ta hơi giật mình, nha đầu này cư nhiên hôm nay lại thông minh đến lạ.

Lột bỏ bộ dàng cừu con kia, cô ta mới lộ ra mặt cáo già của mình.

- Phải, là ta đó, thì sao? Cô ta chỉ là con bé thôn quê nghèo hèn, làm sao mà xứng với Tam Vương gia? Diệp Hinh, nếu ngươi đã biết, ta cũng không thể để ngươi sống!

- Ngươi....

Nó chưa kịp nói đã bị cô ta chặn lại, móng tay cô ta đâm từng mảnh vào cổ nó, đau đến phát khóc. Nó ngất lịm đi.

...

Nó thấy mình bị ném ra ngoài rừng, cỏ cây um tùm, còn có cả tiếng sói, tiếng thú gầm vang ban đêm để kiếm ăn. Nó sợ hãi đứng dậy đi vô hướng. Diệp Như Tuyết cũng thật tốt, bỏ mặt nó ở đây cùng thú dữ tự sinh tự diệt, tàn ác đến người thân cũng không tha! À, nó đâu phải em ruột cô ta, cô ta hà tất phải quan tâm? Nghĩ lại nó cảm thấy bản thân thật đáng thương mà.

- A!!!!!

Nó hét lên.

Một con Kim lang vồ lấy nó, muốn ăn thịt.

Nó tuyệt vọng, mặc kệ cuộc đời. Nhưng! Nó muốn trả thù cho nhị tỷ! Nó phải sống!

Nó dằn co, vật lộn một hồi rồi cầm lấy cây trâm cũ trên tóc đâm mạnh vào tim con Kim Lang. Con Kim lang yếu ớt dần rồi chết.

Nó men theo hàng cây...

... Ba ngày, nó ở đây được ba ngày rồi, sinh tồn ở đây thật khó, nó ăn thịt thú sống vì nếu đốt lửa , thú sẽ tới. Nó mệt quá. Mấy ngày này nó không ngủ được. Đáng sợ!

Nó khao khát muốn sống, muốn thoát khỏi đây, vì thế, nó, cần sức mạnh!!

Bạn đang đọc Vô Không Thần Giới sáng tác bởi doanthienhy

Truyện Vô Không Thần Giới tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi doanthienhy
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.