Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bích Lạc-Hoàng Tuyền Kiếm, Giết Người

Tiểu thuyết gốc · 1840 chữ

Họ có để lại thư, ngài tự xem xong sẽ rõ, ngoài ra họ để lại bản thân bội kiếm, như vậy, sứ mệnh hai chúng ta đã biết, vĩnh biệt Thánh Tử.

Lời nói của hai cự nhân vừa dứt, hai người bỗng nhiên nứt toác ra từng mãnh rơi vãi vụn xuống, đồng thời trong cơ thể hai người cũng xuất hiệ hai chùm sáng phân biệt lóe ra, một tia sáng tím, một tia sáng xanh.

Cuối cùng hoàn toàn nứt vỡ về sau, đồng thời một bức thư cũng không rõ từ đâu mà xuất hiện ngay trước mặt.

"Là thiết lập để ta biết sứ mệnh hai ngươi, cũng là lúc đạt được thư sao - như vậy, sứ mệnh của hai ngươi đã hết, vĩnh biệt."

Tay nhẹ điểm lên bức thư kia một cái, một làn sóng chính là hóa thành tia sáng quang mang chui tọt vào bản thân não hải.

[Đoạn Thanh, nếu như bức thư này kích hoạt nghĩa là ngươi đã phát hiện bản thân có thể tu luyện rồi nhỉ, trước đây ta chưa bao giờ đối với con cảm thấy thất vọng quá, về tại sao ngươi không thể tu luyện ta có thể nói rõ ràng như sau, đó là bởi vì ngươi sinh ra mang nồng đậm nhất thái cổ thần tộc huyết mạch rất có khả năng phản tổ lên đến Thái sơ huyết mạch, ngươi sở hữu cao quý huyết mạch, nhưng lại không thể tu luyện, đó cũng không phải do bản thân ngươi, mà là do thế giới này quá mức thấp bé, cơ thể ngươi cần thời gian, ta cũng không phải cái gì Võ Hoàng, lí do cho ngươi ngủ say là vì đợi đến khi ngươi tỉnh, thân thể có thể đáp ứng được môi trường tu luyện. Có những chuyện sau này ngươi phải tự tìm hiểu, ta không thể nói rõ cho ngươi đáp án, cũng không cần lo lắng cho ta và mẹ ngươi, ta và mẹ ngươi đã ở tại đỉnh phong đợi ngươi, còn một chuyện nữa nên nhớ trong đầu, nhân tộc so với chủng tộc khác càng không đáng tin... Nên nhớ.]

Từng điểm nước mắt cứ như vậy rơi xuống, Đoạn Thanh không lau, cũng không muốn lau đi, đó là minh chứng rõ ràng nhất cho thấy được bản thân yếu đuối, minh chứng cho thấy cảm xúc bản thân đã thua trái tim, nhưng dẫu vậy, Đoạn Thanh cũng muốn cảm nhận cảm xúc này, muốn thật lâu có nó, đây là thứ tình cảm, cái gọi là hạnh phúc mà vốn dĩ bản thân không có, hắn có thể rõ ràng đến phụ thân hắn những lời nói bên trong ẩn chứ tràn ngập lòng tin đối với hắn.

Tuy rằng là trí nhớ của cũ thân thể nhưng vì cớ gì bản thân lại như vậy ưu buồn đâu, haizz.

Quá đến nửa ngày sau, Đoạn Thanh đình chỉ nước mắt, tiến về phía trước phân biệt cắm xuống đất hai thanh kiếm.

Cả hai thanh đều là Tiên Khí thượng phẩm cấp bậc, tuy nhiên mất đi linh trí, nếu không hẳn có thể đạt đến Thánh khí chứ? Có nên ăn không nhỉ?

Nghĩ đến đấy, Đoạn Thanh hung hăng lắc đầu một cái, đùa chứ đây nhưng là vật kỉ niệm nha, mà trong trí nhớ thì hai cái, hình như màu tím của phụ thân còn màu xanh của mẫu thân thì phải... Phân biệt hai thanh Bích Lạc-Hoàng Tuyền.

Bích Lạc tượng trưng cho tầng trời cao, là thanh màu xanh. Hoàng Tuyền tượng trưng cho dưới thâm uyên địa ngục, là thanh màu tím.

Nhìn hai thanh kiếm cắm phân biệt hai nơi, từng tia phù vân khiêu động huyền ảo chạy quanh, tùy rằng chưa ra khỏi vỏ kiếm khí cũng làm rách nát đi thật nhiều tầng, đây là cường đại vũ khí.

Rút nhẹ lưỡi kiếm ra ngoài, một tiếng ngâm khẽ kêu vang lên, lưỡi kiếm sắc bén có phần hơi cong, cả hai thanh đều giống nhau về mặt lưỡi kiếm, khác nhau có chăng chỉ là một thanh tỏa ra nhàn nhạt tử sắc, còn một thanh tỏa ra nhàn nhạt lam sắc quang huy mà thôi.

Nhìn trong đống bảo vật còn một tấm gương, đích thật là từ lúc đó đến giờ bản thân cũng không có soi gương xem bản thân có bao nhiêu dài ngắn.

Nhìn đến tấm gương bên trong khuôn mặt, Đoạn Thanh không khỏi khẽ kinh ngạc a một cái, khuôn mặt này cùng kiếp trước nói là giống thì cũng không sai, nhưng khác biệt vẫn là rất lớn, nói chung là thật mẹ nó đẹp trai...

Mi thanh mày tú, khuôn mặt nhẵn mịn như ngọc, phối với mái tóc dài đen nhìn vô cùng ma mị có sức hút, Đoạn Thanh không khỏi âm thầm thoải mái, cũng là cái cơ thể này hơi nhỏ chút, vì giữ nguyên 16 tuổi cho nên cũng chưa hoàn toàn phát dục hết, chí ít cũng cần 18 20 tuổi, nhưng là dị giới nam nhân cũng không kém đi đâu, chí ít hiện tại bản thân cũng có 1m75 trên dưới chứ.

Bản thân cũng vì đã đến Võ Vương tám sao, cho nên cơ thể cũng phát sinh nhiều thêm cải biến, chí ít thân hình cũng coi như cân đối, không gầy không mập.

Thu hồi đi hai thanh kiếm, Đoạn Thanh cuối cùng cúi chào một cái rời khỏi mộ địa.

Hầu như xung quanh bên trong mộ địa các loại linh thảo vật liệu quý hiếm sớm đã bị cho mang đi hết, dù sao vạn năm linh thảo cũng là khó có được, tất nhiên chính là tiện nghi cho người may mắn rồi tất cả vận theo ý trời, có tiếc nuối nhưng cũng không quá nhiều, cái thuộc về mình thì dù sớm hay muộn cũng sẽ trở lại với bản thân mà thôi.

Đối với chuyện này bản thân cũng không có bao nhiêu xoắn xuýt, đã đến thế giới này vậy bản thân cũng nên ra ngoài xem thử thế nào a.

Rời đi mộ địa, phía bên ngoài đã sớm tụ tập các loại đủ thể loại người đến xem náo nhiệt, hết cách, mộ địa tựa như một loại bí cảnh vậy cho nên số lượng người vào trong cũng không đến nỗi nhiều lắm.

Nhìn đám người kia đang nhìn mình, Đoạn Thanh khuôn mặt không khỏi nổi một vòng khó hiểu, lẽ nào đám này người vẫn là như trong truyền thuyết muốn giết người cướp của nữa sao?.

Nếu như hiện tại đám người này muốn giết bản thân đích xác là chút buồn , chả lẽ lại như vậy...

"Các ngươi đây là ý gì đâu?"

Âm thanh khuôn buồn không vui, ánh măt vẫn như vậy có thần nhìn đám người.

"Ha, không có ý tứ, chúng ta nhưng là muốn chút canh mà thôi, đám kia tự cho cao ngạo tông môn một mình nuốt sạch, không nghĩ đến còn ngươi đâu, nào tiểu bối, mang hết đồ đạc bên trong mang ra đây, ta tha cho khỏi chết. "

"..."

Nhiều người mặt cũng âm trầm xuống. Ban nãy đám kia tông môn người có nói, để bản thân tự vào, nhưng thời gian bí cảnh gần như đóng lại rồi, nếu vào có nguy hiểm coi như xong, đang xoắn xuýt không biết có hay không vào trong thì lại thấy một con cừu non chui ra ngoài, đơn giản là niềm vui ngoài ý muốn đâu.

"Thì ra là vậy...xem ra những lời kia nói không giả, nhân tộc so loài khác còn càng thêm nguy hiểm."

Đoạn Thanh khuôn mặt đạm bạc, đưa lên tinh tế ngón tay ngọc chỉ hướng tên ban nãy nói chuyện.

"Hả ý gì!!"

Đang khi ngu ngơ không biết động tác của Đoạn Thanh rốt cuộc đang biểu đạt cái gì, đột nhiên một luồng cảm giác nguy cơ xuất hiện.

Nhẹ nhàng nhấp một câu.

『Kinh Thiên Âm Chỉ』

Một tia linh lực hóa hình vì kiếm, tốc độ nhanh đến kinh dị, thậm chí chỉ vừa mới thôi nhìn thấy một tia sáng lóe lên rốt cuộc không còn gì khác.

Cuối cùng đám người kinh hãi nhìn lấy một màn trước mặt, cái kia hống hách kêu gào đã ngã xuống đất, trên mi tâm còn có một lỗ máu đang không ngừng tràn ra máu tươi.

"Keng, chúc mừng kí chủ đánh giết võ sư chín sao, tương thưởng 1900 điểm tích lũy."

"Keng, kí chủ hoàn thành lần đầu giết người, tương thưởng 1 ngân sắc bảo rương."

Lần đầu giết người nói thật, Đoạn Thanh cũng không có quá nhiều gánh vác, làm người sống hai đời tất nhiên tinh thần cũng cải biến rất nhiều, nếu như không giết thì bản thân bị giết, cái thế giới này chính là như vậy vận hành.

"Không tệ! Tử Ly, hình như chỉ giết người đối bản thân có địch ý mới được điểm tích lũy đúng không."

"Vâng, đúng rồi chủ nhân."

Lấy được đáp án Đoạn Thanh khá hài lòng, chí ít bản thân không vì muốn điểm tích lũy mà biến thành kẻ điên ai ai cũng giết, tất nhiên điều kiện tiên quyết là bản thân có muốn hay không mà thôi.

"Như vậy, các ngươi ai còn muốn cướp đoạt trong tay ta bảo vật vậy..."

Đoạn Thanh lời nói lại lần nữa vang lên, đây là đối với bản thân cơ hội tốt kiếm điểm tích lũy không thể bỏ lỡ, Ngân Sắc bảo rương tận 50000 một rương, Hoàng Kim bảo rương thì lên đến tận 250000 điểm.

Đối với đám người này Đoạn Thanh không có sợ hãi, tu vi cao nhất cũng chỉ là Võ vương bốn sao mà thôi, cho dù đồng loạt lên cũng không sao.

Đừng quên bản thân nhưng đột phá Võ đồ lẫn Võ Sư mười sao, cho nên dù hiện tại đồng cảnh giới Đoạn Thanh cũng tính như vô địch nếu như đối phương không có sử dụng cái gì ăn gian pháp bảo lời nói.

"Dám giết ta đại ca, muốn chêt!"

Vài ba thân ảnh chính là xông lên chém giết hướng về Đoạn Thanh, họ cũng không tin tuổi trẻ như Đoạn Thanh có bao nhiêu sức mạnh, đùa chứ có phải lúc nào cũng sinh ra thiên tài nữa hay sao, thiên tài cũng không phải đá tảng ven đường đi đâu cũng gặp.

Thế hệ 15 16 tuổi thì chỉ có song sinh tỉ muội Thái Hòa Môn mới chỉ vẻn vẹn Võ Vương ba sao mà thôi, chả lẽ người này còn lật trời không bằng.

Nhìn đám người điên cuồng vọt tới, Đoạn Thanh khẽ nhếch miệng lên.

"Tới đúng lúc lắm."

Bạn đang đọc Vô Hạn Thôn Phệ sáng tác bởi DuongLuan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DuongLuan
Thời gian
Lượt thích 9
Lượt đọc 127

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.