Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tỉnh Lại

Tiểu thuyết gốc · 1905 chữ

Chương 3

Cô gái xuất hiện một khắc, cái kia họ Tô ngay lập tức rụt cổ lại, họ nhẹ một tiếng cung kính chào lấy.

"Gặp qua Thanh Ly trưởng lão."

Mới xuất hiện cô gái lườm một cái cuối cùng không thèm nhìn nữa mà lẳng lặng nhìn cái kia quan tài băng, trong đầu trầm tư bao nhiêu suy nghĩ đều vận chuyển.

Cái kia họ Tô chỉ dám nhìn người đến từ đằng sau nuốt nước bọt, hoàn toàn không dám đối mặt ý tứ, Thái Hòa Cung, một trong những môn phái lớn nhất Đông Vực, là một trong những bá chủ, đối phương lại là trưởng lão cấp bậc, bản thân Tô gia cũng coi như là lớn, nhưng so với Thái Hòa Cung còn kém một mảnh đây.

"Hừ! Đợi bổn đại gia bắt lại được nhóm kia bảo vật, đến lúc đó không tin không mua được ba tiện nhân như các ngươi."

Nghĩ đến đây, hắn khóe miệng cong lên, phân phó bên cạnh lão giả kia.

"Sư phụ, rốt cuộc đó là cái gì đâu?"

"Không rõ ràng, ngôi mộ này tồn tại hẳn từ thái cổ thời đại rồi, còn bên trong phong ấn cái gì khó nói lắm, nhưng trước hết quan sát rồi nói."

Thanh Ly một đường tu luyện đến hiện tại, trẻ tuổi đã đạt đến Võ Linh cảnh hai tầng đã gọi là thiên hạ khó được, một đời thiên tài, chỉ chưa đến 25 tuổi thành công leo lên chức vị trưởng lão uy trấn một phương, cô nhìn kia quan tài băng thế nào lại không biết nguy hiểm đâu, hiện tại dẫn đầu lên trước chẳng khác nào lấy thân đi thử lửa.

Vô Nguyệt cùng Hạo Nguyệt gật đầu một cái, tuy trước mặt sư phụ cũng chỉ hơn hai cô vài tuổi, nhưng những gì được chỉ dạy lại không hề giả, vừa coi là sư phụ, vừa coi như tỉ muội đối xử, cho nên quyết định của Thanh Ly cũng chính là quyết định của hai người.

Thời gian chẳng bao lâu sau, lại tiếp tục vài nhóm người nữa xuất hiện, Thiên Kiếm Môn, Huyết Đao Môn đều đủ, ngoài ra còn vài nhóm tán tu đơn lẻ.

"Không nghĩ đến Tô Vương, Tô công tử vậy mà như vậy tới sớm."

"Không có, cũng chỉ sớm hơn Kiếm huynh một chút mà thôi."

Giao lưu vài câu, cuối cùng mọi người tập chung về phía trước rồi.

Tất cả ai nấy nhìn vài món bảo vật chưng bày bên dưới đều sáng con mắt lên, tuy nhiên khi nhìn thấy kì lạ băng quan cùng hai bức tượng, tất cả đều hung hăng đè cơn khát xuống.

"Để lão phu đi đầu nhìn."

Một lão giả tán tu ỷ vào một thân tu vi Võ Vương đỉnh phong lập tức vận chuyển tu vi bao phủ toàn thân, cả cơ thể lão bỗng chốc phóng lên hướng về nhóm bảo vật vồ đến.

"Hừ, đúng là mãng phu."

Tô Vương nhìn lão già cười lạnh một cái, cái này đơn giản là tìm chết, ở đời lấy đâu ra bữa ăn miễn phí, càng dễ dàng đạt được, tỉ lệ hung hiểm càng cao.

"Haha, tất cả những thứ này là của lão, Linh khí, Bảo khí... Không đây là!! Đây là công pháp, trời ạ đây dĩ nhiên là Thiên cấp thượng phẩm công pháp..."

Lão già cười đến toét miệng lại, đang điên cuồng đảo vòng tìm kiếm thêm quý giá công pháp các loại...

Nghe đến Lão giả điên cuồng hô, đám người cũng có chút tâm động, từ nãy đến giờ thế nhưng vẫn chưa có chuyện gì phát sinh cả.

Đang khi chuẩn bị tiến lên cùng lão giả tranh đoạt , đột nhiên mọi người xung quanh đột nhiên biến sắc toàn bộ lui lại.

"Không tốt."

Hai bức tượng đang quỳ gối nhắm mắt, đột nhiên đôi măt lóe sáng quang mang đỏ ngầu như máu, cả hai không hẹn mà cùng quay đầu nhìn phía lão giả, hai cánh tay sau lưng cũng từ đó mà rút ra đại đao.

Đang điên cuồng vui sướng trong biển báu vật, đột nhiên hai chiếc bóng xuất hiện trong tầm mắt, mà hai chiếc bóng càng ngày càng to lớn, đợi đến khi lão giả quay mặt lại mới trợn trừng lớn mắt chó.

"Rầm !!"

Hai nhát đao thẳng tắp bổ xuống, thi thể lão giả lập tức tách làm ba, máu thịt văng ra xa.

Giải quyết xong lão giả, hai bức tượng lại thu hồi đao về sau lưng, đôi mắt cũng như vậy nhắm lại, từng món bảo vật cứ như có chân một dạng, toàn bộ đều sắp xếp lại chỗ cũ ngăn nắp, toàn bộ quá trình tựa như chưa hề có gì sảy ra một dạng.

"Hitzzz ~ "

Từng người xung quanh hít vào một ngụm khí lạnh, nhìn thấy phát sinh hết thảy, những cái kia có ý đồ tham lam đều trực tiếp co lại, hoàn toàn hết đi dũng khí tiến lên.

Đùa chứ ngay cả Võ vương cảnh tám sao đều không kịp phản kháng, một đao chém thành chó chết.

Những người ở đây, có vài Võ linh cảnh, tuy rằng cao hơn tên vừa nãy một đại cảnh giới, tuy nhiên có dám thử sao?

Từng người ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, nhất thời cả khu vực lâm vào yên tĩnh hoàn toàn, ở đây tất cả không quá ngu đều sẽ hiểu, hiện tại hành động dại dột chính là tự tìm đường chết.

"Tsk!! Rôt cuộc bên ngoài sảy ra chuyện gì a..."

Đang nằm bên trong quan tài, Kenji ban nãy còn nghe tiếng nói chuyện, nhưng vụ trấn động ban nãy vang lên, tất cả liền lâm vào im lặng rồi.

"Mặc kệ tụi bây, trước ra khỏi đây rồi nói."

Há miệng cắn theo đường cũ mà đi, đây chỉ là băng thường cũng không phải băng tinh thể, cho nên mà nói mỗi lần nhai nuốt cũng chỉ được có 10 điểm exp mà thôi, nhưng là chân muỗi tuy ít nhưng vẫn là thịt.

Cắn đầy đủ hơn 15 miếng, quan tài băng bắt đầu mới lạnh bạch giải khai, đây cũng không phải cắn đi bao nhiêu lớn, chẳng qua là cắn đi lớp băng kia, vô tình làm vỡ đi phong ấn mà thôi.

"Suỵt!! Yên lặng, có tiếng từ quan tài phát ra."

"Rắc rặc... Rặc..."

Từng tiếng vang như từng đầu dây xích đứt mở kêu lên, cuối cùng một làn sương lạnh từ quan tài quét ra bốn phương tám hướng.

Bành!!

Nắp quan tài cứ vậy mà bắn bay lên cao chia năm xẻ bảy rơi xuống đất, cuối cùng Đoạn Thanh chính là đứng lên, cả cơ thể xương cốt đùng đùng vang lên rắng răng.

Không trách được, lâu năm không có tỉnh dậy, cơ thể cơ hồ đều cứng ngắc lại.

Quét mắt nhìn bốn phía, Đoạn Thanh hà hơi từ miệng một làn sương trắng phì ra, ánh mắt sắc bén nhìn từng nơi một, dọa đến đám người bên dưới nhảy bật lui lại về sau.

"Tiền bối!! Thật xin lỗi quấy rầy tiền bối giấc ngủ..."

Phản ứng nhanh nhất vẫn là Tô Vương, cả khuôn mặt hắn đều tràn ngập lấy lòng sắc.

Tình huống gì...

Đoạn Thanh cau mày nhìn đám người, có chút mù mịt bất giác khóe miệng khô rát bật lên một câu.

"Đây là thời đại nào, Thanh Vân thánh địa hiện tại ai nắm quyền."

"Dạ bẩm tiền bối, hiện tại đã không còn Thanh Vân thánh địa tồn tại, toàn bộ dấu vết có lẽ chỉ còn lại lịch sử ghi lại, sớm đã qua vạn năm lịch sử."

Tô Vương dạ vâng trả lời nhưng trong lòng vô cùng kinh hãi, cái này tuổi trẻ còn hơn mình, nhưng là tồn tại từ thời Thanh Vân thánh địa tồn tại, nói cách khác đây là sống vạn năm lão quái vật.

Những người ở đây cũng không có ngu ngốc, nghe hai người đối thoại liền giống như Tô Vương một cái đáp án.

Những kẻ gan cao còn dám ti hí nhìn, còn những kẻ nhát gan, đầu cúi thấp còn hơn đầu gối, nào dám nhìn Đoạn Thanh mảy may, chưa nói Đoạn Thanh sâu cạn bao nhiêu, nhưng nhìn hai bức tượng kia từ nãy giờ bất động mà xem...

Sở dĩ không phát hiện Đoạn Thanh tu vì là vì không ai dám dò xét, mà như vậy cũng tốt.

Đoạn Thanh cũng không nhìn đám người mà nhẹ nhàng phiêu dật bước xuống, đồng thời tay cũng không quên nắm lại quan tài thu vào bên trong nhẫn trữ vật, đây ăn hết chí ít cũng tăng vài ngàn exp đấy, không thể lãng phí được.

Nhìn hai tôn cự nhân, một đoạn kí ức lóe vào trong đầu, đây là hai trong bốn thủ hộ thánh địa mà...không đúng! Không phải bản thể, bản thể nhưng hàng thật giá thật cự nhân.

Kế tiếp một màn dọa đến đám người nhảy lui về phía sau, nhưng cuối cùng vẫn thở phào một hơi, đồng thời trong lòng cũng rung động nhìn một màn này.

Hai tôn cự nhân cứ vậy quay người hướng phía Đoạn Thanh cung cung kính kính quỳ gối xuống, ánh mắt cũng bởi vậy mở ra, hơn tất cả trên miệng cũng bắt đầu động đậy.

"Cung nghênh Thánh Tử tỉnh giấc."

Hai giọng nói tựa như bùng nổ một dạng, âm thanh vang dội tứ phía.

"Vất vả hai ngươi."

Đạm bạc lời nói, nhưng hai bức tượng cự nhân đôi mắt vẫn lóe lên một tia sáng, đây là vui mừng vì chủ nhân khen tặng.

"Các ngươi đến đây vì tìm kiếm bảo vật?"

Đoạn Thanh lại một lần nữa mở miệng không khỏi phía bên dưới cả đám người đánh run một cái, đúng là họ đến tìm kiếm bảo vật a, đây nhưng là mới phát hiện mộ địa nên liền cấp tốc đến xem.

Đồng thời Đoạn Thanh lời nói cũng khiến hai tôn cự nhân ánh mắt sắc bén quét nhìn đám người, hai tay sau lưng tùy thời rút kiếm tiêu diệt, hai tôn này bản thể nhưng chí ít đạt đến Võ Hoàng đỉnh phong, hiện tại tuy chỉ mô phỏng, không rõ làm sao làm đến nhưng cũng không phải Võ Linh có thể đối kháng được.

"Thôi, công pháp tùy ý các ngươi sao chép dưới Địa giai, bảo vật để lại."

Cũng không phải Đoạn Thanh đần độn hay gì, chẳng qua là bảo vật có thể ăn, nhưng công pháp không thể ăn nha, còn Địa Giai với Thiên Giai đối với Thanh Vân thánh địa ý nghĩa vô cùng cao, dù là trước kia trí nhớ cũng nói rõ đến, địa giai cũng là Thánh địa cao tầng tu luyện, còn Thiên giai trừ phi quá mức ưu tú và Thánh chủ tu luyện ra không ai được phép cầm đến, về phần đệ tử cũng chỉ cho phép tu luyện Hoàng giai, Huyền giai công pháp, còn như kiểu Linh giai, với phàm phẩm liết vứt.

Bạn đang đọc Vô Hạn Thôn Phệ sáng tác bởi DuongLuan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DuongLuan
Thời gian
Lượt thích 8
Lượt đọc 118

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.