Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhật Ký(3)

Tiểu thuyết gốc · 2116 chữ

Thời gian trôi qua, danh tiếng của ta bên trong đại lục này nổi danh vì là yêu tu đầu tiên sau 3000 năm đột phá đến đại thừa cảnh, ta một đường tìm kiếm cơ duyên đột phá tiếp tục.

Bởi vì linh khí bình thường trong thiên địa đã không đủ để ta hấp thu tiếp tục đột phá nữa, ta cũng đặt ra những luật lệ riêng cho bản thân.

Đó chính là không giết phàm nhân, có lẽ lần hoá phàm đã thay đổi con người của ta rất nhiều, ta nhận ra những thứ tốt đẹp hơn, chứ không chỉ có chém chém giết giết.

Thời gian nhanh chóng trôi qua ấy thế mà đã 30 năm, tu vi của ta cũng không có gì quá tiến bộ cả, ta nghe nói có một bí cảnh của tiền bối xa xưa để lại, bên trong có 1 tầng quy tắc áp chế, và nâng cảnh giới của người đi vào lên ngang nhau, là hoá phàm cảnh.

Mục đích của tiền bối này là để tìm ra người mạnh nhất để truyền thừa, ta tức nhiên không thể bỏ lỡ cơ hội này, lao vào bí cảnh, tu vi ta lập tức bị đè ép xuống hoá phàm cảnh.

Bên trong ta chén giết xong pha lấy được vô số cơ duyên, một số chính đạo muốn tận dụng lần này để có thể tận diệt một yêu tu như ta.

Bọn chúng hợp sức lại, muốn giết ta, hợp 1 vạn hoá phàm truy sát ta, dù mạnh mẽ cỡ nào ta cũng chỉ có một mình mà thôi, không thể nào đối chọi hết được, chúng ép ta đến đường cùng.

Ta không còn cách nào khác, đến đâu thì đến, một thân bạo phát lao vào tàn sát, yêu vuốt khai mở, yêu lực tạo thành một chảo, yêu linh chi hoả rực cháy cả một khoảng trời, 1 vạn giờ chỉ còn hơn 4000, đổi lại ta giờ phút này cạn kiệt yêu lực, toàn thân bị thương nặng.

Lúc này bỗng nhiên một hình bóng xuất hiện cứu ta, nàng cả người một hắc bào, đeo một cái mặt nạ hồ ly, nàng ta sử dụng dịch chuyển đạo không phù, cứu ta một mạng.

Nàng tên Toạ Yêu Thiên, là một yêu tu giống ta, sở dĩ cứu ta là bởi vì thần tượng ta, một yêu tu tự thân trở nên cường đại, làm nàng vô cùng thần tượng, Toạ Yêu Thiên là một đứa trẻ mồ côi, gia tộc bị kẻ khác diệt, cơ duyên xảo hợp mà trở thành yêu tu.

Nhìn cặp mắt long lanh của nàng, trái tim ta thoáng rung động, có lẽ vết nứt trái tim của ta năm xưa giờ đã lành, bọn ta bên trong bí cảnh hỗ trợ nhau đoạt cơ duyên, sau khi thấy đủ bọn ta đã phi ra ngoài.

Tại sao ta không tranh giành truyền thừa à, không phải ta không muốn mà là vô duyên với nó, tiền bối kia là tiên tu ất sẽ có kiên kị với yêu tu, tàn hồn của ông ta làm sao sẽ truyền thừa cho yêu tu.

Nàng ta tu vi bên ngoài chỉ có là hư phàm đại viên mãn, phân chia xong chiến lợi phẩm, ta định bỏ đi thù nàng ta giữ áo ta lại, muốn ta thu làm đệ tử, trái tim lại rung động.

Nhìn ánh mắt khẩn cầu của nàng, miệng ta không thể nào nói ra hai từ "Từ Chối" được, ta gật đầu, Đại Yêu Tôn Hoàng bây giờ đã có thể cái đuôi bám sát theo mọi lúc mọi nơi rồi.

Ta với nàng như hình với bóng, sau khi hấp thụ tài nguyên đoạt được từ bên trong bí cảnh, tu vi ta tăng đến đại thừa cảnh trung kì, dưới sự giúp đỡ của ta nàng dễ dàng đột phá đến hợp đạo cảnh.

Ta cũng muốn an ổn chỉ dạy nàng đột phá, ta quyết định chọn một ngọn núi linh khí nồng đậm, sau khi chiếm nó từ một tông môn, ta sau đó xây lên một căn nhà tranh.

Ta chỉ dậy nàng tu luyện, ngày qua ngày có lẽ nàng cũng đã cảm nhận được nó, thứ tình cảm của ta dành cho nàng, nhưng có lẽ bởi vì lần nứt vỡ trước, ta đã không thể nói ra lời trong lòng mình.

150 năm qua đi, nàng ấy giống như ta mắc kẹt lại ở bình cảnh là bán bộ đại thừa cảnh, ta tu vi đã đột phá đến đại thừa hậu kì.

Vào một đêm lúc ta đang tu luyện thì bỗng cảm nhận được nhận được nàng đang tiến lại gần ta, ta mở mắt ra, nhìn đến phía của nàng.

Dưới ánh đèn hư hư, mờ mờ, ảo ảo, nàng toàn thân chỉ che bằng một cái khăn, làn da trắng mịn của nàng, mái tóc óng ả, nàng đã bỏ xuống tấm mặt nạ của mình để ta nhìn rõ gương mặt mỹ nhân của nàng.

"Sư phụ ta yêu người" theo âm thanh trong trẻo đó phát ra, tấm khăn che đậy thân thể của nàng hoàn toàn rơi xuống, để lộ ra cơ thể trần trụi của nàng trước mặt của ta.

Nàng tiến đến trước mặt ta, không để ta trả lời nàng đã mạnh liệt hôn ta, ta để bản năng hoang dã lấn át, xâm chiếm cơ thể mềm mại của nàng, bàn tay thô ráp của ta bóp lấy cặp bồng đào mền mại của nàng.

Cơ thể mềm mại đó áp chặt vào thân thể của ta, khúc côn thịt phía dưới không tự chủ mà ngẩn đầu dậy, nàng tò mò cởi quần ta ra.

Sau đó chơi đùa với nó, à ừm lướt bỏ đoạn này nhé, dù sao cũng không phải chuyện gì đáng kể cả, trời sáng, ta ôm nàng vào lòng, mở mắt ra, bỗng nhiên cảm nhận được một thứ không ổn từ linh hồn của nàng ấy.

"Hồn linh chí âm, hồn linh chí dương, âm dương linh thể, đồng nhất một hồn, vô địch độc tôn" ta đọc lên bài thơ nó về âm dương hồn, tương truyền rằng mấy vạn năm trước.

Có một đại thừa cường giả sinh ra, hắn là hồn dương chí linh, hồn dương chí linh và hồn âm chí linh sẽ được sinh ra cùng nhau, bọn họ tu vi sẽ tăng tiến đến đại thừa rồi sẽ dừng lại.

Sau đó họ sẽ cảm ứng được nhau tồn tại, cả hai phải chiến đấu với nhau, để tìm ra một người chiến thắng cuối cùng, người chiến thắng sẽ hấp thu linh hồn người còn lại, để âm dương chí hồn tạo thành âm dương linh thể.

Một thể chất vô cùng đặc biệt, sở hữu âm dương chi lực, có thể nói chính là một đường vô địch, ta cũng nhận ra được, cái mặt nạ kia chính là thứ ẩn đi khí tức của hồn linh chí âm.

"Không ổn" ta rốt cuộc cũng hiểu, cái mặt nạ này là di vật mà mẹ nàng để lại, rốt cuộc cũng hiểu tại sao nàng mồ côi, rồi sâu chuỗi tất cả là do Thần Đình Thánh Địa kia.

Nàng ta (người yêu cũ) và nàng ấy đã sinh ra cùng một thời điểm, một người sở hữu hồn âm, một người hồn dương, hồn dương kia chính là con gái của Thánh chủ của Thần Đình Thánh Địa, Thánh Chủ kia muốn vì con gái mà tìm hồn âm.

Còn nàng xuất thân từ một thế gia tu tiên cửu cấp, theo lời nàng kể, mẹ nàng sớm biết nàng là kẻ bị thánh địa săn lùng nên đã dùng toàn bộ tài nguyên tạo ra một cái mặt nạ thiên phẩm cho phép ẩn giấu khí tức dị thường như yêu khí và hồn âm.

Ngày hôm đó trên bầu trời hơn 20 đại thừa cảnh bay trên bầu trời của Toạ gia, cha và mẹ nàng dùng chút sức tàn truyền tống nàng đi, ngày hôm đó toạ gia bị toàn trên dưới diệt.

Toạ Yêu Thiên được truyền tống vào một khu rừng trong yêu linh chi lâm, sau đó nhận được truyền thừa của một vị yêu tu, trở thành yêu tu, bởi vì tự thân tu luyện tu vi tức nhiên không bằng thánh nữ của Thần Đình Thánh Địa, tu vi cũng xuất hiện chênh lệnh giữa hồn dương và hồn âm.

Ta nhận ra thời gian cả đêm đã là quá dài, Thần Đình Thánh Địa đã cảm nhận được, ta nhanh chóng cùng nàng chạy trốn, mặc lại y phục xong, ta nắm chặt lấy tay nàng.

Ta không muốn mất thứ quý báu của mình lần nữa, đáng tiếc mọi thứ đã muộn, tám phía xung quanh ta mờ ảo cảm nhận hơn 20 đại thừa cảnh, bọn chúng đã bao vây nơi này.

Đùng một hơi thở áp bức, ta nhìn lên một lão trung niên, khí thế bức người, Thánh Chủ Thần Đình Thánh Địa, tu vi đại thừa đại viên mãn.

Đùng.

Linh áp khủng bố khống chế cơ thể bọn ta bất động, lão bắt lấy nàng, sau đó biến mất rồi buông tha cho ta, sở dĩ lão gấp gáp như vậy vì con gái mình, lão cũng không phải con người đụng đâu giết đó, đạt được mục đích liền đi.

Ta bất lực, đứng trước một đại thừa đại viên mãn, ta như kiến cỏ, mạng sống của nàng bây giờ là ngàn cân treo sợ tóc, dưới sự giúp đỡ của Thánh Chủ, người chiến thắng tức nhiên sẽ là con gái của ông ta.

ta bên trong điên cuồng, đã dùng mọi cách, dùng sinh mệnh của mình, dùng thọ nguyên của mình, dùng tất cả, tu vi liền đạt đến đại thừa đại viên mãn, đổi lại căn cơ nát vỡ, thọ nguyên còn 1 năm.

Ta một đường đến thánh địa, yêu lực khủng bố, yêu vuốt bạo phát, yêu linh chi hoả phùn nổ rực cháy, hơn 20 đại thừa cảnh không ai là đối thủ của ta, ta đã cảm nhận được khí tức của nàng trước mặt.

Nhưng Thánh Chủ kia đã xuất hiện ngăn chặn ta, đồng cấp lão cũng không phải là đối thủ của ta nữa, giao chiến trên bầu trời nửa ngày, ta đã đánh bại lão, nhưng...

Khí tức của một đại thừa phùn nổ, âm dương linh thể khai sinh, trên bầu trời xuất hiện dị âm dương giao hoà, lão cười khi thấy dương đã nuốt chửng âm,tức là người chiến thắng chính là con gái lão, hồn âm.

Ta không tin chạy lên, đấm nát pháp trận, ta chỉ còn thấy thân thể lạnh tanh không còn sức sống, thân thể máu tươi vẫn đan chảy, đứng trước thân thể người ta yêu đó là người ta từng yêu.

Mái tóc nửa trắng, nửa đem, con mắt âm dương nửa trắng nửa đen, bên đen có trắng, bên trắng có đen, âm dương chi khí nồng đậm phát ra, khi thấy ta nàng ta vui vẻ chạy lại, không hiểu vì sao ta có mặt.

Chỉ muốn ôm ta vì xa cách lâu ngày, ta phóng đến lướt qua nàng ta, chạy lại ôm lấy thân thể đã nguội lạnh của nàng ấy.

"Ta xin lỗi...ta đến muộn...ta đến muộn rồi" đầu óc ta trống rỗng, ký ức của ta với nàng lướt qua trong đầu của ta, nàng ta nhìn biểu hiện này cũng biết, ta đến vì ai, ta không muốn báo thù, ta không muốn gì cả, ta chỉ muốn bên nàng.

Bế thân thể lạnh lẽo đã từng rất ấm áp này, ta đi không quay đầu, ta sau đó lưu giữ thi thể của nàng bên trong nhẫn trữ vật, ta sau đó xây lên mật đạo ẩn chứa tất cả tuyệt học công pháp của ta.

Và một nơi là phòng an nghỉ của bọn ta, ta móc dị hoả trong cơ thể ra để nó trên toạ đài, ta dựa vào tường, thân thể yếu ớt ta đi đến phòng quan tài.

Bên trong quan tài chính là thi thể của nàng, ta đi đến để lại quyển sổ ghi chép cuộc đời của ta lại trên nắp quan tài rồi đóng chặt quan tài lại, cùng với nàng vĩnh viễn ở lại nơi này, vĩnh viễn không lìa xa...

Bạn đang đọc Vô Hạn Sống Lại, Ta Là Tà Đế. sáng tác bởi khanghaihuynh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi khanghaihuynh
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 77

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.