Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 35

Phiên bản Dịch · 1189 chữ

Hạ Tuấn Nham cũng rất giữ lời, sau khi Thất Thất trả lời những vấn đề của hắn liền để Diễm Nhi đến với nàng, ngoài cửa tuy rằng vẫn có người canh gác nhưng cũng không cần khóa.

“ Diễm Nhi, khi nào ta mới có thể ra ngoài a ? Nơi này rất buồn !” Thất Thất ủy khuất nói.

“ Tiểu thư, nhẫn nhịn một chút được không ? Công tử sợ người lại bị người ác bắt đi, cho nên mới để người tạm thời ở đây…. Ai ! lần này công tử vì cứu người mà tiêu phí rất nhiều bạc, công tử nói muốn báo quan, chính là ác nhân kêu Dực Chi đến nay vẫn chưa bắt được…Tiểu thư a ! về sau người đừng dễ dàng tin người khác, may mắn là người kia chỉ vì một chút bạc của công tử, nếu đem người bán vào kỹ viện, kia ….kia…Ai ! Không nói nữa, ta đây thật sự sợ hãi !”

Thất Thất buống đầu, cau mày, thầm nghĩ, Dực Chi ngu ngốc, đã ba ngày, như thế nào còn chưa đến cứu nàng ? chẳng lẽ quỷ mặt dài không gửi thư đe dọa sao?

“ Tiểu thư, người đang nói thầm cái gì đó ?”

“ Ách !” Nguy rồi, Thất Thất vội vàng che miệng, nàng làm sao có thể nói ra được, “ Diễm Nhi, ta đói bụng !”

“ Lại đói bụng ? được, được, ta lập tức làm thức ăn cho người.”

Thất Thất bị nhôt cũng được năm ngày, ban đem trời lại rất lạnh cho nên Diễm Nhi cầm thêm nhiều chăn bông đến. Mỗi ngày Thất Thất đều ngủ bên trong giường, hôm nay lại cố tình muốn ngủ giường ngoài, Diễm Nhi cũng chiểu theo ý nàng,

Đêm khuya, Thất Thất đang ngủ say, đột nhiên cảm thấy mũi bị ngăn trở, thở không nổi, tấm quýnh lên, bỗng dưng mở mắt, đồng thời bàn tay đang bịt mũi nàng cũng buông lỏng ra. Thất Thất tuy rằng không nhìn rõ bóng người vừa tới, nhưng chỉ cân fnghe hơi thở cũng đoán được, trong lòng vui vẻ, đang muốn mở miệng liền bị người ta bưng kín, hơi thở ấm áp kề sát tai nàng , nhẹ giọng nói: “ Hư, nhỏ giọng một chút, đừng kêu, sẽ bị người ta nghe được !”

Nhìn thất Thất Thất gật đầu, Dực Chi mới buông tay ra.

Ánh mắt Thất Thất trừng thật lớn vẫn không nhìn thấy được hắn đang ở đầu, vươn tay lung tung trong bóng đêm sờ sờ, bỗng dưng, bàn tay nhỏ bị một đôi bàn tay ấm ấp bắt lấy, làm cho bàn tay nhỏ có chút lạnh lẽo của nàng chạm được da thịt bóng loáng.

Trong bóng đêm Thất Thất mỉm cười, tay kia cũng bắt đầu sờ soạng, bắt đầu sờ theo cái trán của hắn, mi phong anh tuấn, ánh mắt thật to, lông mi thật dài…đụng đến yết hầu ngay cần cổ của hắn.

“ Tốt rồi, chớ có sờ, đem quần áo mặc vào, ta mang nàng đi !” Dực Chi cố ý đè thấp thanh âm mang theo tia khàn khàn của mình.

Thất Thất nhẹ giọng nói : “ Muội biết huynh sẽ đến, mấy ngày nay đi ngủ không có cởi quần áo, huynh đem ái choàng ở phía trên đầu giường đưa lại cho muội là được.”

Trong bóng đem Thất Thất không nhìn rõ, mọi việc đều để Dực Chi làm, áo choàng lên cổ, lại giúp nàng mang hài, sau đó ôm lấy thân mình mềm mại nho nhỏ của nàng.

“ Diễm Nhi !” Thất Thất đột nhiên quay đầu nhìn bên trong giường liếc mắt một cái, tuy rằng cái gì cũng nhìn không thấy.

“ Không sao, ta chỉ điểm huyệt ngủ của nàng ta !” Dực Chi nói,

“ Vâng !” Thất Thất gật đầu, không thèm nhắc lại.

Ra khỏi mật thất, thủ vệ ngoài cửa đã bị điểm huyệt, đang ngủ vù vù trên mặt đất. Bên ngoài mật thất là một hành lang thật dài, bên trên đốt vài cây đuốc, ánh sáng tuy rằng hơi u ám nhưng cuối cùng Thất Thất cũng có thể nhìn thấy một vài chỗ.

“ Râu của huynh dài, trách không được lúc này tay muội sờ cảm thấy đau.” Thất Thất sâu kín nói một câu, Sau khí nhìn thấy rõ mọi vật, ánh mắt của nàng vẫn không ngừng trát nhìn khuôn mặt của Dực Chi,

Dực Chi ánh mắt thâm thúy liếc nhìn thân hình nhỏ bé trong lòng một cái, liền thu lại tâm chí, ngưng thần chú ý đến bốn phía xung quanh, từ khi ddiootj nhập vào mật thất đến lúc này trên đường vẫn không gặp qua người khác, hết thảy đều thực im lặng.

Sâu thẳm trong đem, ánh trắng thật tròn tản mản ra ánh sáng lạnh lẽo. Thất Thất thở dài một chút, “ Thì ra hôm nay là mười lăm!” Nhìn quanh bốn phía, nàng chần chờ một chút, hỏi : “ Đây là Hạ phủ sao ?”

Dực Chi gật đầu, cười khẽ một chút, thấp giọng nói : “ Ta lập tức mang nàng về nhà !”

“ Được, về nhà!” Thất Thất mỉm cười, nàng mặc dù họ Hạ, nhưng Hạ phủ cho tới bây giờ cũng không phải là nhà của nàng, hiện tại không phải, tương lại lại càng không, Chỉ có nàng biết, khi nàng gào khóc để phát tiết sợ hãi cùng bất an trong lòng, đòi về nhà, nhà chân chính kia đều không phải là Hạ phủ, mà là bên cạnh Dực Chi,

Bởi vì quen thuộc địa hình Hạ phủ, liền có thể dễ dàng tránh đi thị vệ tuần tra, đây chính là chuyện trước kia bọn họ thường xuyên làm. Chỉ trong nửa nén hương, liền có thể trèo tường nhảy ra khỏi Hạ phủ, bên ngoài còn có sẵn một con ngựa.

Dực Chi xoay người nhảy lên ngựa, đem Thất Thất an trí ở phía trước, để cho nàng ngồi nghiêng, “ đừng lo lắng, lần này sẽ không làm bị thương chân của nàng.”

Nhìn hướng ngựa trên đường, Thất Thất hỏi : “Chúng ta không trở về tửu phường sao ?”

“ Không, trước nên trốn tới một nơi an toàn, trời sáng trước khi đại ca nàng báo quan phải đem nàng ra khỏi thành…đừng lo lắng, đại sự nghiệp tửu phường của nàng, về sau chúng ta lại làm !”

Thất Thất trợn tròn đôi mắt nhỏ, “ Ai lo lắng việc này a !” Nói xong, khóe miệng lại không tự chủ mỉm cười ngọt ngào.

Về sau, Thất Thất mới biết được, người của Thiên tuyệt cung đã rút toàn bộ khỏi Kim Châu thành, những tiểu nhị không biết rõ sự tình cũng được Dực Chi phát tiền cho về nhà. Dực Chi vì Thất Thất không tiếc hủy một phân đà của Thiên tuyệt cung.

Bạn đang đọc Vô Hận Ca Ca của Lê Tinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.