Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trang bức cấp bậc sách giáo khoa

Phiên bản Dịch · 1674 chữ

Cái bộ dáng tức giận đùng đùng kia làm đa số người ở đây đều âm thầm lắc đầu

- Thiếu niên này nghe nói thiên phú không tồi , ngay cả Lăng Không Hư Độ của Trường Nguyệt Lâu cũng có thể lĩnh ngộ , chỉ là tâm tính không khỏi quá kém đi , phép khích tướng như thế cũng không phát hiện , có chút đáng tiếc !

Đại tộc lão lắc đầu tiếc hận nhìn Dương Chân

Tam tộc lão hừ lạnh một tiếng , liếc qua Dương Chân tiếp lời nói

- U Châu đại lục thiên tài vô số , người có thiên phú nhưng lại tùy tiện ngu ngốc như vậy lão thân là đầu tiên nhìn thấy

Trường Phong công chúa cũng kinh ngạc nhìn Dương Chân , không nghĩ tới vì sao hắn lại có bộ dáng xúc động như vậy , lập tức thần sắc có chút khinh thị

Toàn bộ trong phòng nghị trự đều vì lần cử động này của Dương Chân mà thất vọng , chỉ có Hoa U Nguyệt cùng Dược Lão cổ quái nhìn nhau

- Đến rồi đến rồi , là cái biểu lộ này , chính là cỗ sức mạnh này , mặc dù không nghĩ ra Dương Chân vì sao lại làm vậy , thế nhưng lão phu cảm thấy Tiêu Kỷ lần này gặp xui xẻo rồi

Dược Lão tự lẩm bẩm

Tiêu Kỷ cười ha hả , vênh vang đắc ý nhìn Dương Chân nói

- Không nghĩ tới Dương huynh cũng là một người có tính tình , nếu như Tiêu mỗ không đáp ứng tiền đặt cược này , có vẻ hơi làm kiêu , tốt ! Theo lời nói của Dương huynh , người thua đem toàn bộ đồ trên thân lưu lại , còn gọi đối phương một tiếng ba ba

Dương Chân nhẹ gật đầu đưa tay mời

- Mời !

Tiêu Kỷ cười lạnh một tiếng , mở ra một cái hộp gấm trước mặt , lấy một cái bình ngọc , cao giọng nói ra

- Bên trong bình này có chứa Thiên Tuyền Lộ , tại lúc đột phá gặp bình cảnh phục dụng năm giọt có thể làm ít công to , nữ tử phục dung có thể bảo dưỡng dung nhan , thanh xuân không giảm !

Lời này vừa nói ra , mọi người ở phòng nghị sự đều động dung , nhất là tam tộc lão , thân thể run lên bần bật , ngạc nhiên nói ra

- Là Thiên Tuyền Lộ , không nghĩ tới Tiêu thế chất lại đem Thiên Tuyền Lộ đến , hơn nữa còn nhiều như vậy , quả nhiên là giá trị liên thành !

- Tiêu Kỷ đúng là bỏ hết cả tiền vốn a , cái này . . . Một giọt liền có thể bán hơn vạn tinh thạch , mà lại còn có tiền cũng không mua được , ngoại trừ Thải Vân Lộ trong truyền thuyết ra , cơ hồ không có đồ vật nào cùng công hiệu có thể so sánh với Thiên Tuyền Lộ

- Dương Chân cơ hồ nhất định phải thua

- Dương Chân vốn là không có khả năng thắng được !

. . .

Tất cả mọi người đều hâm mộ nhìn bình Thiên Tuyền Lộ lớn chừng ngón cái trong tay Tiêu Kỷ

Lúc này Tiêu Kỷ hăng hái không thôi , bỗng nhiên thu hồi Thiên Tuyền Lộ , đối với Dương Chân nói

- Dương Huynh , mời

Tất cả mọi người đem ánh mắt rơi vào trên thân Dương Chân , một bình Thiên Tuyền Lộ nhỏ thôi đã có giá trị liên thành , Dương Chân một tiểu môn phái đệ tử dù có cố gắng cả đời cũng không thể bỏ ra nổi a

Hoa U Nguyệt thần sắc trầm xuống , Dược Lão nhíu mày , tự lẩm bẩm

- Tiểu tử này thật đáng giận a , ngay cả Thiên Luyền Lộ cũng lấy ra , toàn bộ Trường Nguyệt Lâu cũng chỉ có năm giọt , còn là hao tổn vô số đại giới để đối lấy , tiểu tử Dương Chân lần này gặp nguy hiểm

Con mắt Dương Chân trừng tròn xoe , kinh ngạc nói

- Lại là Thiên Tuyền Lộ a , tiểu tử tài sơ học thiển , cũng đã nghe nói qua loại đồ vật trân quý như Thiên Tuyền Lộ , loại này ta không bỏ ra nổi a

Trên mặt Tiêu Kỷ lộ ra nụ cười ý vị thâm trường nói

- Lời khen tặng thì không cần , Dương huynh lấy đồ vật ra cho mọi người xem một chút đi !

Dương Chân a một tiếng sau đó nói

- Ngươi làm sao nghe được ta khen tặng ngươi vậy ?

- Hả ?

Tiêu Kỷ nghi hoặc nhìn Dương Chân

Dương Chân lộ ra vẻ khinh thường , tiện tay móc ra một cái vò lớn , nhìn cũ kỹ không thôi như đã trải qua rất nhiều năm , nhưng lại tản mát ra thất thải quang mang , làm cho người ta hoa mắt thần mê

Sau khi lấy ra Dương Chân khinh thường nói

- Ngươi giống như đang hiểu lầm ý tứ của ta , ta nói là , ta không bỏ ra nổi đồ vật rác rưởi như thế , loại đồ rác rưởi này cũng lấy ra để làm mất mặt , Đại Cương Quốc các ngươi không bỏ nổi đồ gì tốt sao , người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám , Thiên Tuyền Lộ của ngươi ta ngay cả súc miệng đều chẳng muốn dùng

Nói xong , Dương Chân cầm cái vò ngửa đầu uống một ngụm , sau đó liền phát ra thanh âm súc miệng , trước mặt bao người , phù một tiếng phun ra một dòng nước lên trên trời , tản ra thất thải quang mang mờ mịt , giống như cầu vòng sau cơn mưa

Nhìn thấy Dương Chân thất lễ như vậy , tam tộc lão bộp một tiếng vỗ bàn quát lớn

- Dương Chân , ngươi chớ có hồ . . .

Tam tộc lão còn chưa nói hết liền nghe trong phòng nghị sự truyền đến một tiếng ngao quái khiếu , một bóng người vèo một cái chạy đi ra , trong tay cầm theo bình ngọc , hướng về cột nước Dương Chân phun ra đánh tới , lập tức tiếp được cột nước , không có một giọt nào bị rơi xuống đất

Phù phù !

Bóng người cuối cùng nằm rạp trên mặt đất , phát ra một tiếng thở nặng nề như trút được gánh nặng , lại không có chút cảm giác đau đớn nào sau khi té ngã , ôm cái bình ngọc kia hắc hắc cười ngây ngô , thậm chí dán trên mặt không ngừng vuốt ve , tựa như là đang vuốt ve bà nương của chính mình vậy

- Dược . . . Dược Lão ?

Một đám người mộng bức nhìn Dược Lão , không biết vì sao Dược Lão lại làm một màn huyên náo như vậy

Hoa U Nguyệt cũng trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn bất thình lình này , kinh ngạc cùng nghi hoặc không thôi

Dương Chân giật nảy mình , vội vàng né tránh , cổ quái nhìn Dược Lão nói

- Ta nói này lão đầu tử , ngươi có cần phải nhà quê đến mức đó sao ?

Nhà quê ?

Nghe được xưng hô thế này , tất cả mọi người chấn kinh , không ít người trên mặt lộ ra vẻ tức giận , nhìn chằm chằm Dương Chân

Dược Lão mặc dù chỉ là khách khanh của Trường Nguyệt Lâu , nhưng hắn là một trong những luyện đan sư nổi danh nhất của Liệt Hỏa Thành , địa vị tôn sùng , ngay cả Hoa Cảnh Sơn cũng phải hô một tiếng Dược Lão

Bây giờ Dược Lão thế mà bị Dương Chân gọi là nhà quê , nếu như không phải trong hoàn cảnh này , đã có vô số người mở miệng khiển trách

Nhưng vào lúc này , Dược Lão vèo một tiếng từ dưới đất nhảy lên , chỉ vào mũi Dương Chân chửi ầm lên

- Ranh con , ngươi thành tâm tức chết lão phu có phải hay không , Thải Vân Lộ một khi rơi xuống đất sẽ mất tất cả công hiệu , ngươi có biết một ngụm như vậy có giá trị bao nhiêu ?

Không đợi Dương Chân trả lời , Dược Lão tức hổn hển chỉ vào bình Thiên Tuyền Lộ trong tay Tiêu Kỷ lớn tiếng mắng

- Ngay cả năm mươi bình Thiên Tuyền Lộ của hắn dùng để đổi thì vẫn là hắn chiếm tiện nghi !

  • Oanh !

Nổ , toàn phòng nghị sư oanh một tiếng liền muốn phát nổ !

Tất cả mọi người đều khiếp sợ la lên , khó tin nhìn Dược Lão

- Thải Vân Lộ , Dược Lão ngươi . . . Ngươi vừa nói là Thải Vân Lộ ?

Hoa Cảnh Sơn không thể tưởng tượng nổi nhìn Dược Lão hỏi

- Chẳng lẽ là giả ?

Dược Lão trợn mắt nhìn Hoa Cảnh Sơn

Hoa U Nguyệt lập tức che miệng lại , trong mắt lóe ra vẻ khiếp sợ

- Thật sự là Thải Vân Lộ ?

- Nói nhảm , Dược Lão sẽ gạt người hay sao ?

- Hắn hắn hắn . . . Dương Chân hắn thế mà lấy Thải Vân Lộ súc miệng ?

- Cái hỗn đản trời đánh này , đây là phung phí của trời . . . Ông trời của ta , cái này . . .

Tiêu Kỷ sắc mặt tái nhợt , bạch bạch bạch lui về sau ba bước , khó có thể tin tự lẩm bẩm

- Không , làm sao có thể , ta có Thiên Tuyền Lộ , ngươi vừa vặn có Thải Vân Lộ ? Trùng hợp , nhất định ngươi là có vận khí tốt , lại đến !

Bạn đang đọc Vô Địch Từ Max Cấp Thuộc Tính Bắt Đầu (Dịch) của Nhất Xích Nam Phong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Kippei
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 100

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.