Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mặc gia đánh tới.

Tiểu thuyết gốc · 1561 chữ

Giống ngựa mà đoàn xe của tam gia tộc sử dụng là truy phong mã. Loại ngựa này có vẻ ngoài không khác biệt so với ngựa ở địa cầu nhưng về tốc độ của chúng phải nhanh gấp năm lần.

Đoàn người đi suốt một ngày một đêm , vượt năm trăm dặm đường và cuối cùng cũng nhìn thấy chân chính Huyền Thiết thành.

-Xem ra ngoài mọc thêm bức tường cao khủng khiếp kia thì phía bên trong vẫn chưa có gì thay đổi nhiều.

Đoàn xe đã tiến vào trong thành nhưng ánh mắt của mọi người nhìn đám người này thật lạnh lùng.

-Đó chẳng phải là tam đại gia tộc Mặc gia, Hàn gia và Lương gia sao?

-Nghe nói bọn họ câu thương với thảo khấu để đánh chiếm Huyền Thiết thành nhằm đoạt khó lường bảo vật nào đó.

-Một đám vô sỉ, vậy mà cũng dám vác mặt về sao?

Đám người tam đại gia tộc cũng nghe ngóng xung quanh và phát hiện rằng chúng không được chào đón.

Phần lớn người trong đoàn xe này là người của Lương gia và Hàn gia, còn Mặc gia chỉ mang theo năm người .

Tiếp theo, trừ Mặc gia thì Lương gia gia chủ cùng Hàn gia gia chủ hướng về phủ thành chủ mà đi. Còn lại thì ai về nhà nấy.

-Cha , giờ chúng ta cứ tiến thẳng vào ổ địch hay sao? Chi bằng cứ thăm dò trước tình hình.

Mặc Thiên Minh gật đầu, bảy người tiến vào Huyền Ngọc lâu, một tửu lâu hạng nhất tại Huyền Thiết thành.

-Các vị khách quan cần gì ạ?

Một tên tiểu nhị ra đón khách, hắn mặt mày khi nhìn thấy những người này lộ vẻ không thân thiện cho lắm. Thường ngày các vị gia chủ giá lâm thì lúc nào cũng là chủ lâu ra tiếp đón chứ không bao giờ lại để cho loại tiểu nhân này tiếp kiến.

-Bọn ta không dùng gì cả, nghe nói vài ngày trước thành bị giặc cướp tấn công nhưng đã có một vài biến cố gì đó xảy ra. Nói cho bọn ta nghe chút.

Mặc Thiên Minh trong tay ném ra nén bạc ,tên tiểu nhị lập tức bắt lấy, thái độ hắn thay đổi hoàn toàn lập tức tươi cười và kể hết mọi chuyện.

Từ việc thành chủ vẫn lạc đến các vị tuyệt thế cường giả ra tay ứng cứu ,việc Nguyên Thần một cái phế vật tự dưng trở mình nắm lấy quyền hành và bắt đầu chiêu thu loạn dân. Hắn kể không thiếu một thứ gì.

-Ngươi còn nghe ngóng được gì nữa?

Thêm một nén bạc nữa được ném ra. Mặc Thiên Minh trên mặt lúc này đầy vẻ lo lắng, nếu Nguyên Thần có trong tay nhiều cường giả như vậy thì quả thực hắn cùng Mặc gia gánh không nổi.

-Dạ. Từ trong phủ thành chủ truyền ra một thông tin nói rằng các vị tiên nhân sẽ chỉ xuất thủ giúp thiếu chủ đúng một lần duy nhất.

Nghe tới đây, Mặc gia đám người thở phào nhẹ nhõm, Nguyên Thần chỉ có thể điều động các vị tiên nhân kia giúp mình một lần duy nhất. Không có tiên nhân đứng ra bảo hộ thì phế vật mãi mãi là phế vật.

-Đi! Chúng ta tới phủ thành chủ!

Năm người Mặc gia hùng hổ tiến gần phủ, hai vị Hàn gia gia chủ và Lương gia gia chủ thong thả đi sau xem náo nhiệt.

-Mặc gia chủ! Xin dừng bước!

Mặc Thiên Minh lập tức bị chặn lại bởi hai luyện khí kỳ cửu tầng canh cổng.

-Hỗn xược! Cha! Để ta giải quyết bọn hắn, không cần phải nhiều lời với đám người này!

Mặc Vương lập tức dùng một chưởng đánh thẳng về phía một binh sĩ gác cửa.

Bành!

Nhưng ngay lập tức hắn phát hiện ra thực lực của binh sĩ kia không hề yếu. Thậm chí đến trúc cơ kỳ tầng bốn như Mặc Vương cũng có thể đánh một trận.

Dù mới luyện khí kỳ cửu tầng nhưng trên người lại được trang bị linh binh và linh giáp nên có thể vượt cấp đối cứng với hắn.

-Lại là linh binh và linh giáp sao? Vương nhi, ngươi lùi lại!

Mặc Vương nghe lời lập tức lui xuống.

Ầm!

Phủ thành chủ đại môn lập tức bị phá hủy, hai binh sĩ canh cửa lập tức bị đánh bay vào bên trong trên miệng nhỏ ra tiên huyết.

Mặc Thiên Minh thân là Trúc cơ kỳ tầng mười đỉnh phong, bất cứ lúc nào cũng có thể đột phá lên kết đan kỳ tất nhiên hoàn toàn có thể nghiền ép phía dưới cảnh giới dù cho các binh sĩ kia có thể vượt cấp chiến đấu chăng nữa.

m thanh lớn như vậy lập tức gây chấn động cả trong lẫn ngoài phủ thành chủ.

Vô số bình dân thấy Mặc gia hung hăng như vậy.

-Mặc gia lần này chán sống rồi, phủ thành chủ được các vị đại tiên toạ trấn mà cũng dám làm càn như vậy.

-Mặc gia nghe nói là đứng sau mọi việc, chúng mượn tay thảo khấu để diệt Nguyên gia chiếm đoạt Huyền Thiết thành.

-Mong các vị tiên nhân hãy ra tay để trừng phạt chúng.

Trong phủ thành chủ.

Nghe thấy động tĩnh, lập tức năm mươi binh sĩ dẫn đầu là Vân Hoàng Thiên đã tới chĩa giáo vào đám người Mặc gia.

-Hừm! Binh sĩ phủ thành chủ nghe lệnh! Nguyên gia đã suy tàn, không còn khả năng lãnh đạo Huyền Thiết thành nữa! Các ngươi biết ý thì bỏ vũ khí xuống và lập tức quỳ xuống xin tha!

Nhưng có vẻ lời đe doạ của hắn không có tác dụng.

-Hừ! Mạng sống của chúng ta là do một tay Nguyên Thần thiếu chủ đoạt về! Binh linh và linh giáp bọn ta mặc đều là thiếu chủ ban tặng! Các ngươi Mặc gia dựa vào gì chứ?!

-Đúng!

Một binh sĩ lập tức phản bác lại, lập tức cả đám người đồng thanh hô ứng.

-Ta dựa vào thứ này!

Mặc Thiên Minh lập tức lấy ra một quyển trục bằng lụa và mở ra.

-Đông Hoang tri phủ đại nhân giá đáo!

Một luồng hào quang rực rỡ phát ra từ phía trong quyển trục, luồng khí tức mạnh mẽ khiến cho tất cả phải quỳ gối. Một thân ảnh dường như được tạo ra từ trong hư không.

Người này mặc áo lụa màu ngọc bích, đầu đội mũ cánh chuồn, râu tóc tuy vẫn còn xanh nhưng thực ra đã tu luyện hơn ba trăm năm.

Đây chỉ đơn giản là một sợi linh hồn của hắn. Khi tu luyện giả đạt tới cảnh giới phân thần kỳ thì có thể xuất hồn ,huống chi là Đông Hoang tri phủ đã đạt tới nguyên anh kỳ.

-Bẩm báo đại nhân, ta Mặc Thiên Minh đến nhận chức Huyền Thiết thành thành chủ nhưng bị đám thủ hạ cũ của Nguyên gia ngăn cản. Xin đại nhân minh xét.

Nghe vậy Đông Hoang tri phủ quay ra hỏi những binh sĩ kia.

-Ta nghe nói Nguyên gia toàn thể đã bị diệt, việc tìm ra thành chủ mới càng nhanh càng tốt mới là hạnh phúc của muôn dân. Vì sao các ngươi lại cứ khăng khăng ngăn cản.

-Bẩm báo đại nhân, Nguyên gia vẫn chưa hề bị diệt, Nguyên Thần thiếu chủ vẫn còn sống sót!

Các binh sĩ cùng bình dân bá tánh đồng loạt lên tiếng.

-Chuyện là vậy sao? Cũng được, ta sẽ xem xét lại việc gia tộc nào sẽ trở thành người đứng đầu.

Thần hồn của Đông Hoang tri phủ đi ra đại môn và công bố với tất cả mọi người.

-Chiếu theo luật lệ Thiên Vân vương quốc, khi thành chủ vẫn lạc, bất cứ ai có hộ khẩu trong thành đều có thể đứng ra tranh đoạt chức thành chủ, miễn đó là kẻ có thực lực mạnh nhất!

Vị quan gia quay lại nhìn đám người đang tranh chấp nhau kia và hỏi.

-Ngay tại đây bất cứ ai muốn có chức thành chủ đều phải thông qua tỉ thí tranh đoạt, ngoài Nguyên gia và Mặc gia ứng cử ra thì còn kẻ nào mau xuất hiện hết đi!

Hàn gia và Lương gia không quan tâm cho lắm kẻ nào sẽ quản lý Huyền Thiết thành tiếp theo nên chỉ đứng một bên xem náo nhiệt.

-Hừm! Ta thấy chi bằng các ngươi nên ngoan ngoãn mà đầu hàng đi! Một cái phế vật Nguyên Thần thì làm gì được chứ? Bây giờ hắn có lẽ đang cao chạy xa bay rồi!

Mặc Vương lên tiếng khiêu khích đám người phủ thành chủ, giờ đối đầu với Mặc gia lúc này chỉ có một mình Nguyên Thần là có tư cách tham dự.

-Ngươi nói ai đang cao chạy xa bay? Tự nhìn lại bản thân mình đi, lúc Huyền Thiết thành gặp nguy nan, kẻ nào cao chạy xa bay?

Giọng nói của một thiếu niên vang vọng từ trên trời hướng xuống.

Bạn đang đọc Vô Địch Quân Đoàn sáng tác bởi AllForKill
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi AllForKill
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.