Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sức Người Có Hạn (2)

Phiên bản Dịch · 1969 chữ

Còn sớm nên căn tin chưa đông lắm, Lâu Thành đi tới chổ quầy phục vụ, chỉ vào khay sắt bên trái nói:

- Một phần thịt bò hầm khoai tây, cho thêm nước sốt.

Mỗi trường Đại học có quốc gia phụ cấp riêng, căn tin tương đối tốt, Lâu Thành một ngày ăn ba bữa không tốn hơn hai mươi đồng, nếu tiết kiệm thêm chút nữa, ăn ít ăn thịt, có thể rút tiền ăn lại còn mười đồng. Tất nhiên, tiền nào của nấy, một là hương vị, chất lượng cùng số lượng có vấn đề, hôm thì ngon nhưng ít, hôm thì nhiều nhưng mùi vị lại nhạt nhẽo. Hai là thỉnh thoảng các cô, dì đầu bếp sáng tạo ra món ăn kỳ quái, được mệnh danh là "những món thuộc đệ cửu hệ ".

Món thịt bò hầm khoai tây ở Tùng thành không giống những nơi khác, nhiều nước sốt hơn, hầu như che mất thức ăn, nhưng khoai tây lại hầm nhừ cho đến khi hòa tan vào nước sốt, tăng thêm độ đậm đà cho món hầm, không cần ăn kèm thêm món khác, chỉ là rưới nước hầm lên thì người bình thường cũng có thể ăn hết cả bát cơm lớn, còn phần thịt bò ở trong món hầm này là thịt bò bảy phần nạc ba phần mỡ, Lâu Thành thích nhất phần thịt này, khi hầm phần mỡ bị hòa tan vào nước, sẽ làm cho món ăn có vị nhẹ và thơm hơn không khô khan như những món hầm toàn thịt nạc.

Vừa ăn xong tâm tình thoải mái, Lâu Thành định trở về phòng ngủ tiếp tục lên mạng, vào QQ nói chuyện với Nghiêm Triết Kha, chợt nghĩ đến bình luận của "Nhanh mồm nhanh miệng".

"Dạo gần đây thể lực ta tương đối kém, cần phải rèn luyện, nếu không khi vào trong câu lạc bộ có thể mất mặt trước Nghiêm Triết Kha..." Lâu Thành thầm nghĩ. Hắn quyết định đi ra "Vi thủy hồ" tản bộ, chờ tiêu hóa xong lại chạy thêm một hai vòng.

“Lâm trận mới mài gươm, không sắc được thì cũng sáng!”

Đại học Tùng Thành nguyên bản ở trong thành phố, khi sinh viên ngày càng nhiều, vào hai năm trước tại vùng ngoại ô xây thêm một cái cơ sở phụ, lãnh đạo muốn xây thành chuẩn mực "Sơn thủy lâm viên” trường học, nên khuôn viên trường có thêm một cái "Vi thủy hồ", hồ nước này không lớn, nhưng sóng nước êm dịu, bốn phía hoa cỏ chim chóc rộn ràng, hình ảnh đẹp như trong tranh.

Lâu Thành đi vòng quanh hồ nửa vòng, dần dần đi vào khu vực chưa được xây dựng, trời đã tối, gió thổi hiu hiu, bốn phía lại không một bóng người, chỉ có âm thanh xào xạc của cây cỏ xung quanh, làm cho hắn rợn hết cả người, vô ý thức liên tưởng đến đủ loại chuyện ma xem trên mạng.

Siết chặt chiếc áo khoác mỏng, Lâu Thành quyết định chạy, nhanh rời đi nơi này, yêu ma hắn không sợ, nhưng không chừng có thể bị một anh trai mặc đồ đen cầm dao hỏi xin tiền a.

Hắn chạy thật nhanh men theo con đường ven hồ, hơi thở bắt đầu dồn dập do mệt, cơ thể bắt đầu mỏi, không thể không chậm lại.

Đúng lúc này, lâu thành đột nhiên nghe thấy một tiếng quẩy nước, quay mặt nhìn lại, chỉ thấy bên mặt hồ không biết lúc nào có một con cá trắm đen đang giãy mạnh, nó dài khoảng hai tấc(1), vảy khô, có nhiều vết cháy, dường như vừa bị nướng qua.

(1: tấc=10 centimet)

Xoạt!

Cá trắm đen giãy mạnh nhảy lên cao rơi xuống đất, lộ ra mặt bên kia, vảy phía bên này kết một lớp băng mỏng, như mới lấy ra từ trong tủ lạnh.

"Cái này. . ." Lâu thành hít một ngụm khí lạnh, cảm thấy chuyện này có chút huyền ảo, con cá này có nửa bên thịt kho tàu nửa bên thịt đông, à không, nửa bên đóng băng nửa bên bị nướng?

Khi hắn chuẩn bị “co giò” lên chạy, con cá trắm đen ngưng giãy dụa, phần giao nhau giữa nóng và lạnh nứt vỡ ra, lộ ra bụng cá.

Nơi đó dường như ẩn chứa một vầng trăng khuyết, trong sáng lạnh lẽo, chầm chậm tỏa sáng chiếu rọi khắp bốn phía một thứ ánh sáng đầy mộng ảo mê ly.

Lâu thành vô ý thức dừng lại, nhìn qua, chỉ thấy bên trong bong bóng cá có một viên ngọc như được tạo thành từ tập hợp các bông tuyết, nhìn kỹ một chút, nó tựa như vũ trụ tinh không có tinh vân bên trong mỗi bông tuyết là một ngôi sao trong đó, tinh vân này xoay tròn quanh một đóm lửa hình tròn, băng cùng lửa như đạt được đến sự thống nhất hài hòa.

Lâu Thành ngây người một lát, nhíu mày thầm nghĩ: "sao ta cảm giác vật này giống như kim đan trong tiểu thuyết tiên hiệp?"

Viên ngọc huyền ảo này vẫn nằm im ở đó, làm lay động sự tò mò cùng một chút chờ mong trong đáy lòng Lâu Thành, nhưng suy nghĩ một chút cẩn thận vẫn hơn, hắn lấy điện thoại ra lên mạng bắt đầu tìm kiếm những hình ảnh, nội dung liên quan đến kim đan và nội đan.

Không thể tự tiện đụng vào đồ của người lạ!

Cũng không thể dụng vào đồ vật không rõ nguồn gốc!

Chuyện gì không biết thì thôi, tìm hiểu kỹ lại làm người ta giật mình, lâu thành vào mục tin vặt-tin đồn của một trang chuyên về võ đạo:

"Vào thời cổ đại, trong giới võ đạo từng phân chia thành nhiều nhánh khác nhau, trong đó có một phân nhánh muốn đột qua giới hạn sinh mệnh của con người, đạt được sự “trường sinh bất tử” như trong truyền thuyết, bọn họ ẩn cư trong núi rừng, cải tạo lại võ đạo tự xưng là người tu tiên. Trải qua thời gian khoảng hai ngàn năm, thông qua những gia tộc từng liên hệ với bọn họ cùng các manh mối tìm thấy trong động phủ, chúng ta phát hiện mặc dù bọn họ đã tu luyện thành nội đan, nhưng vẫn biến mất trong lịch sử của giới võ đạo, về phần trường sinh chỉ tiếc sức người có hạn. . ."

"Sức người có hạn. . ." Lâu thành tự lẩm bẩm, không hiểu sao dân lên một cảm giác xúc động.

Xem ra đây thật sự là "Nội đan", có lẽ là của vị tu tiên giả nào đó lưu lại, tình cờ bị con cá trắm đen nuốt phải khi vô tình bơi vào động phủ nhưng nó không có cách nào hấp thu được viên nội đan này.

“Đây được gọi là kỳ ngộ mà mình thường xem trong truyện tiên hiệp hay sao?

Nhưng mà có nguy hiểm không đây, không khéo mình sẽ gặp tình trạng như con cá trắm đen...

Trong đời người có lẽ chỉ có một hai cơ hội để thay đổi số phận, nếu là bỏ lỡ sẽ không có lần thứ hai, đây là cơ hội của mình, cầu phú quý trong nguy hiểm!”

Suy đi nghĩ lại, Lâu Thành hít sâu một hơi, dùng áo khoác bao tay phải lại, bước nhanh tới gần chổ con cá cẩn thận chạm vào viên nội đan.

Không thể bỏ qua kỳ ngộ, nhưng phải cẩn thận như đang đi trên mặt hồ đóng băng nếu không đề phòng có thể mất mạng như chơi.

Tiết trời cuối thu gió đêm se lạnh thổi nhè nhẹ, nhưng Lâu Thành cởi áo khoác ra cũng không thấy lạnh, ngược lại còn cảm thấy trong người nóng bừng như lúc gặp phải đề khó khi thi đại học.

Hắn tới gần viên nội đan tỏa ra ánh sáng mờ ảo kia, nín thở hắn cẩn thận từng li từng tí khom người xuống, hắn cẩn thận vươn tay ra phải được bọc trong áo khác, cảm giác nặng nề thời gian như dừng lại, hắn thấy được hình ảnh băng lửa của viên nội đan này cũng là ảo giác không có ảnh hưởng đến tay hắn.

Lâu Thành hơi dùng sức một chút, viên nội đan được nhấc lên nhẹ nhàng giống như không có gì, khác xa với cảm xúc nặng nề của hắn.

Cảm giác mâu thuẩn này khiến Lâu Thành giật mình, tập trung nhìn lại, chỉ thấy nó yên tĩnh nằm trên bàn tay được bọc lớp áo khoác của hắn, ở trung tâm viên nội đan có một vòng xoáy làm đốm lửa cùng tinh vân xung quanh xoay theo, không còn cảm giác nguy hiểm như khi ở trong bụng con cá trắm đen.

" Chuyện này thật đúng là thần kỳ a..." Lâu thành tự nhiên nãy ra ý nghĩ này, đồng thời hắn cũng suy nghĩ lý do cho chuyện này, "Có lẽ các loại lại lệ khí sát khí lưu lại bên trong nội đan bị con cá trắm nhận hết..."

Nguy hiểm tạm thời không còn, Lâu Thành bắt đầu suy nghĩ nên xử lý vấn đề như thế nào:

“Vật này chỉ nhìn vào không cách nào khẳng định là nội đan, dù cho có thể xác định thì nội đan này có tác dụng gì, mình hoàn toàn không hiểu rõ. Theo đạo lý càng vất vả thì càng nhận được nhiều thứ tốt, nếu như giao cho quốc gia không cần tốn công xử lý nhưng lại không có nhiều lợi ích, vẫn là cứ giữ lại tìm kiếm tư liệu từ từ nghiên cứu, hoàn toàn tận dụng viên nội đan này, có khi lại biến mình thành tuyệt thế cao thủ thật sự, mà nếu giữ lại thì có thể đem lại nhiều nguy hiểm hoặc có khi đến cuối đời cũng không khai thác được chút gì.

Nếu như muốn giữ lại ,nên để ở đâu? Để như thế nào mới thật sự an toàn?”

Hai luồng suy nghĩ đang cạnh tranh với nhau kịch liệt, nhưng một chút tỉnh táo còn sót lại cho Lâu Thành biết, mặc kệ làm cái gì cũng không nên ở lại chổ này, nhất định phải nhanh chóng rời đi, tránh cho những chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

Bỗng nhiên, hắn cảm giác viên nội đan trên lòng bàn tay đang chầm chậm phồng lên co lại, như là đang hít thở, mà nhịp độ giống như đang điều chỉnh liên tục.

“Điều chỉnh?”

Lâu thành ngẩn người, đầu trống rỗng, lúc này hắn chỉ cảm nhận được sự hô hấp của bản thân, mà cái nhịp độ hô hấp của hắn lại trùng vơi nhịp độ “hô hấp” của viên nội đan, giống như cộng hưởng với nhau.

“Cộng hưởng?”

Những suy nghĩ đó vừa sinh ra trong đầu hắn, thì thấy nội đan càng trở nên thêm hư ảo, bỗng nhiên hóa thành một đoàn ánh sáng, chui vào lòng bàn tay của hắn, dù là có áo khoác mỏng ngăn cách cũng không cản được chút nào!

Như thế này cũng được hả?

"Chuyện này, chuyện này!" Lâu thành giật nảy mình, trong lòng sinh ra sợ hãi cực lớn, trong đầu đều là hình ảnh bi thảm của con cá trắm đen.

Hắn không kịp nghĩ kỹ theo bản năng chạy về hướng bệnh xá của trường, cũng mặc kệ ở đó có thể xử lý cái nội đan này hay không.

Bạn đang đọc Võ Đạo Tông Sư (Bản Dịch) của Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YoDkraken
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 42

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.