Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nam Nhi Không Thể Rụt Rè.

Phiên bản Dịch · 2024 chữ

Trải qua nhiều lần nói chuyện, gặp mặt chào hỏi, trêu đùa lấy lòng, kết thân với những người bên cạnh. Quan hệ giữa hắn và Nghiêm Triết Kha càng ngày càng tốt, nàng bắt đầu gọi hắn là tiểu Tranh. Nhưng vẫn thiếu cái gì đó, không có cách nào tiến thêm nữa, tựa như lúc trước nam nữ ngồi chung bàn, quan hệ thân thiết, nhưng vẫn có vài phần khách sáo với nhau.

“Tiếp theo cái gì bây giờ?”

Tắm rửa rồi đi ăn cơm trưa, Lâu Thành quay về ký túc xá, nhìn thấy Triệu Cường, Trương Kính nghiệp và Khâu Chí Cao đều đang chọn lựa quần áo, muốn dùng diên mạo hăng hái nhất năng động nhất để xuất hiện trước mặt các bạn nữ, Thái Tông Minh thì đang đứng kê bên chỉ đạo.

- Ghê gớm, thật không ngờ Khẩu vương ngươi còn sở hữu tài năng này!

Lâu Thành nói móc một câu.

Thái Tông Minh cười nói:

- Không phải là ta hay, mà là do bình thường bọn họ ăn mặc quá... à quá đơn giản, bao gồm cả ngươi.

Nhìn hắn, Lâu Thành lại quay đầu nhìn những tên đang bận rộn trong phòng, hạ giọng nói với Thái Tông Minh:

- Tình thánh, ngươi nghĩ xem có phải con người khi có chút võ công liền muốn khoe tài khoe sức không?

- Đúng vậy, hiệp dùng võ phạm cấm mà(1).

(1: Câu của Hàn Phi tử: Nho lấy văn loạn pháp, hiệp dùng võ phạm cấm. Nhà văn thường lấy câu chữ thơ văn làm loạn tư tưởng, nhà võ thường ỷ vào tài sức hay phạm điều cấm)

Thái Tông Minh bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn Lâu Thành từ trên xuống dưới, tỏ ra bộ dáng hoảng sợ:

- Tểu Tranh, ngươi không nên làm theo cổ nhân nha. Thật sự sẽ vào tù đó.

- Nghĩ gì thế!

Lâu Thành cười mắng một câu:

- Ý của ta là, trước kia không có tí võ công gì, nếu như đi “hẹn hò” với Nghiêm Triết Kha, ta chỉ hi vọng một đường an toàn, không muốn gặp lưu manh làm khó, không muốn bị chặn đầu xe “xin đểu”, tóm lại hi vọng an toàn không có khó khăn gì xảy ra. Nhưng bây giờ, ta lại có chút chờ mong buổi chiều này gặp được lưu manh, gặp được não trái nho phú nhị đại(2) gì gì đó, sau đó ta có thể làm anh hùng cứu mỹ nhân.

(2: phú nhị đại là con của đại gia, tỷ phú hoặc người có chức quyền nhất định, thường không có tài năng chỉ dựa thế cha mẹ làm việc xằng bậy)

Thái Tông Minh không có phản bác, chỉ bình tĩnh trả lời một câu:

- Đừng mơ nữa, người trong mộng của ngươi lợi hại hơn ngươi nhiều, hơn nữa còn có lão Khâu nghiệp dư lục phẩm, còn có ta và Quách Thanh. Anh hùng cứu mỹ nhân, khi nào thì đến lượt ngươi

- Cũng đúng...

Khóe miệng Lâu Thành giật giật. Thật không thể như trong tưởng tượng rồi...

Hắn thấy Triệu Cường thay quần áo xong, cầm chai sữa rửa mặt đi vào phòng vệ sinh chung, Lâu Thành bổng nhiên cảm thấy khẩn trương. Không thể bình tâm như lúc luyện võ, không nóng không vội.

- Khẩu vương, à nhầm Tình thánh, ta nên mặc gì cho hợp đây?

Hắn không ngại “học hỏi kẻ kém cỏi”.

Thái Tông Minh khoanh tay lại, dương dương đắc ý:

- Còn biết phải ta hả? Ta tưởng ngươi định mặc bộ võ phục này đi luôn chứ?

Không chờ Lâu Thành dùng tay bóp chết mình, hắn tiếp tục nói:

- Buổi chiều sẽ chèo thuyền vận động nhiều, quần jean hoặc là quần tây đều tương đối thích hợp. Như a Cường, công dân gương mẫu và lão Khâu đều không có vẻ ngoài cùng khí chất đặc biệt, tốt nhất nên mặc quần áo màu sáng, ít gì cũng cho người nhìn cảm giác sạch sẽ và có sức sống.

- Ngươi cũng không khác bọn hắn cho lắm, nhưng gần đây uống lộn thuốc, hay luyện võ đến tẩu hỏa nhập ma, khỉ tiến hóa thành người, có thêm một chút cảm giác trưởng thành. Có thể mặc những bộ quần áo đạm màu, à, ngươi nên mặc cái áo sơ mi đen kia, ở ngoài phối áo khoác da màu nâu, tương đối có sức sống. Này này, đừng có bỏ áo vào quần, áo khoác da cũng đừng kéo khóa, nhìn già lắm.

Được tiểu Minh chỉ đạo Lâu Thành đã thay xong quần áo. Tự ngắm mình trong gương, thật là không tệ, nhìn trầm ổn hơn, nhưng lại không mất vẻ trẻ trung của sinh viên. Về phía Triệu Cường, Khâu Chí Cao và Trương Kính Nghiệp, mặc dù đều lấy tông màu sáng làm chủ đạo, nhưng Thái Tông Minh cố gắng lựa chọn khác nhau. Nếu không khi đi ra ngoài người ta còn nghĩ là đồng phục của ký túc xá.

Chuẩn bị hoàn tất, cả đám vừa phấn khởi vừa lo lắng, đi đến điểm tập trung dẫn đầu là Thái Tông Minh.

- Khẩu vương , trong buổi hẹn này ta nên làm gì?

Lâu Thành đi nhanh lên hai bước, đuổi kịp Thái Tông Minh, thấp giọng hỏi.

Thái Tông Minh cười hắc hắc nói:

- Mạnh dạn nhưng đứng đắn, nam nhi không rụt rè sợ hãi. Mà người trong mộng của ngươi không quen biết những bạn nữ khác của phòng Quách Thanh, càng không quen biết chúng ta. Trong hoàn cảnh như thế này đương nhiên nàng sẽ gần những người mà nàng quen. Khi Quách Thanh bắt đầu tấn công lão Khâu, lúc đó là cơ hội của ngươi, mạnh dạn tới gần nói chuyện với nàng, đưa lên chủ đề như lúc nói chuyện trên QQ, nàng sẽ hứng thú tuyệt nhiên không từ chối. Chi tiết hơn thì ta không hướng dẫn được, tự ngươi xoay chuyển thôi, nhớ kỹ nguyên tắc mạnh dạn nhưng đứng đắn lịch sự không lố bịch là được.

- Giống như nói chuyện phiếm trên QQ? Không thể, ta không dùng biểu tượng cảm xúc thì sợ không nói được nhiều..."

Lâu Thành hít nhẹ một cái.

- À thêm một cái nguyên tắc nữa, nếu như không biết nói gì tiếp theo, thì nên nghĩ đến những câu hài hước để nói về vấn đề trước đó, máu hài hước nam nhi nào cũng có, nhưng tuyệt đối không thể là những câu thấp kém thô tục, các ngươi còn chưa quá thân mật để dùng những câu như vậy.

Thái Tông Minh vỗ vỗ vai Lâu Thành:

- Tự nhiên một chút, thoải mái một chút. Dù sao ta cũng không hi vọng gì nhiều, thất bại cũng không quan trọng, coi như có thêm kinh nghiệm.

Lâu Thành khinh bỉ nhìn hắn, bị hắn đâm một câu như thế, nhưng lòng Lâu Thành lại nhẹ nhàng không ít.

Hai phòng hẹn nhau ở cổng phía đông của trường, chờ khoảng mười phút bọn Lâu Thành nhìn thấy năm bóng hình duyên dáng đi tới. Ngay lập tức hắn tập trung vào Nghiêm Triết Kha, hoàn toàn không chú ý đến những cô gái khác.

Bởi vì đi chèo thuyền, nên nàng không có mặc váy mà mặc quần jean mỏng màu sáng, chân mang đôi giày thể thao trắng. Phía trên nàng mặc chiệc áo trắng có điểm thêm vài hoa văn lấp lánh, khoác thêm một cái áo khoác màu xanh nhạt. Tóc xõa ra nhưng không che đi cái trán của nàng, nhìn có vẻ thanh thoát nhẹ nhàng nhưng không kém phần năng động hoạt bát.

- Cô gái nào có gan khoe cái trán của mình đều là người đẹp cả.

Thái Tông Minh cười nhẹ một tiếng.

Triệu Cường, Khâu Chí Cao và Trương Kính Nghiệp cũng liếc nhìn Nghiêm Triết Kha, nàng đi bất cứ nơi nào thì cũng là tâm điểm của sự chú ý.

Bọn hắn há miệng, kinh ngạc liếc nhìn Lâu Thành, mặc dù trước đó đã biết chuyến đi này có bạn học cũ của Lâu Thành tham gia, nhưng không ai nghĩ sẽ là kiểu “bạn học cũ” này.

Trang Tiểu Quân người mà cả bọn cảm thấy rất xinh đẹp, khi đứng cạnh nàng cũng bị phai mờ.

- Tiểu Tranh...

Triệu Cường kêu lên.

- Hả?

Lâu Thành mờ mịt nhìn hắn.

Triệu Cường lòng đầy đau đớn nói:

- Ta đã hiểu rồi, thật là tên ngậm máu phun người. Ngươi luôn nói ta là người phản bội cách mạng, thật ra ngươi mới chính là kẻ phản bội a.

Lời này vừa nói, lập tức khiến đám Thái Tông Minh cười vang, Lâu Thành cũng không nhịn được, mặt đỏ ửng.

Năm vị nữ sinh đi tới gần, Lâu Thành yên lặng niệm ba câu: "Mạnh dạn một chút, đứng đắn một chút, gan dạ một chút!”

Sau khi niệm, hắn bước lên dùng nụ cười đã tập đi tập lại nhiều lần, nghênh đón đám Nghiêm Triết Kha:

- Ta còn nghĩ rằng nữ sinh đều sẽ đến trễ mấy phút, không ngờ các ngươi còn đến trước giờ hẹn, may mắn là chúng ta đến sớm.

Nghiêm Triết Kha không có xấu hổ, ngược lại bởi vì là người quen nên có vài phần thả lỏng. Chỉ chỉ Quách Thanh, hé miệng cười nói:

- A là a Thanh hôm nay nóng nảy hấp tấp, lôi kéo chúng ta đi nhanh. Nàng vì chuyến đi này, giữa trưa còn đi cắt tóc nha.

Vừa nói ra, mấy cô gái bên cạnh đã cười lén, một nữ sinh dáng người nhỏ nhắn phụ họa thêm:

- Đúng vậy, đúng vậy, đi làm tóc chính là do xem trọng buổi hẹn hôm nay.

Tính tình ngay thẳng như Quách Thanh thì lúc này cũng có chút thẹn thùng, tranh thủ giới thiệu cho Lâu Thành biết: "Đây là Trang Tiểu Quân, cô tiểu quỷ này là Phan Tuyết, còn đây là Du Phương Phương."

Trang Tiểu Quân đeo kính, nhã nhặn thanh tú, khuôn mặt quả thực ưa nhìn. Phan Tuyết tóc cắt ngang như tiểu hài tử, vóc dáng không cao khá đáng yêu. Du Phương Phương có làn da bánh mật, mang kính đen, nhưng có vẻ không mấy đáng sợ.

Mỉm cười gật đầu tùy ý chào hỏi một chút, Lâu Thành tranh thủ thời gian giới thiệu mấy người bạn cùng phòng cho Nghiêm Triết Kha:

- Cái tên “mặt hoa da phấn” này chính là Thái Tông Minh, là Khẩu vương và Tình thánh mà ta từng nói qua. Người mắt to mày rậm kia chính là Triệu Cường, là trưởng phòng của chúng ta, nhìn hắn nghiêm túc như thế, nhưng chuyện gặp mặt đầu tiên chính là do hắn xúi giục. Trương Kính nghiệp biệt danh “công dân gương mẫu”, và Khâu Chí Cao thường gọi lão Khâu, bọn hắn thì chất phác trung thực, nhưng cả hai đều đang trong thời điểm “xuân xanh” a.

Sự giới thiệu mang theo chút hài hước, đã khiến cho các cô nàng cười thành tiếng, bọn Triệu Cường vừa bực mình vừa buồn cười, bầu không khí lập tức sinh động hẳn lên.

Nghiêm Triết Kha che miệng cười một trận, hạ giọng nói với Lâu Thành:

- Ngươi nói như vậy, không sợ bọn hắn trả thù hay sao?

- Yên tâm, ta làm người ngay thẳng, cây ngay không sợ chết đứng, không có để bọn hắn nắm thóp đâu.

Lâu Thành làm ra vẻ quang minh chính trực, Thái Tông Minh lặng lẽ giơ ngón tay cái lên, khẩu hình của miệng như nói: “Khá lắm, tiểu Tranh.”

Bọn Triệu Cường cũng thừa cơ trêu chọc Lâu Thành, làm cho bầu không khí càng thêm sinh động. Bọn hắn đều hiểu ý, chỉ trêu chọc nói xấu có chừng mực, không đề cập đến những điều quá sâu, làm mất hình tượng với các cô nàng ở đây.

Bạn đang đọc Võ Đạo Tông Sư (Bản Dịch) của Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YoDkraken
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.