Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tái Sinh

Phiên bản Dịch · 1539 chữ

Lượn lờ một hồi, Lục Phiên đi tới một cửa hàng.

Đây là một cửa hàng nhỏ đổ nát, không có tên tuổi, khách hàng ảm đạm, kiếm sống bằng cách bán rượu và đồ ăn kèm vào các ngày trong tuần. Chủ sở hữu là một ông già tồi tệ. Lục Phiên luôn gọi ông ta là lão Vũ, Ông già này luôn có vẻ say xỉn . Hôm nay cũng không ngoại lệ, Lục Phiên đã đi tới cửa nhà hắn, hắn ôm vò rượu còn đang ngủ say.

Bàn ghế xiêu vẹo, bốc mùi thối rữa. Bụi ở khắp mọi nơi, và có thể mơ hồ nhìn thấy một vài con chuột đang chơi trong góc nhà. Nhưng Lục Phiên thích nơi này bởi vì nó yên tĩnh, không có sự chế nhạo, không có sự châm chọc.

- Lão Vũ, rót rượu cho ta.

Lục Phiên gõ quầy, và lão Vũ mở đôi mắt ngái ngủ.

Ngẩng đầu nhìn về phía Lục Phiên, lão vũ đưa tay ra, Lục Phiên lấy ra đồng thau ném lên quầy.

Lão Vũ cất đồng thau đi, sau đó đem vò rượu trong ngực đưa cho Lục Phiên, ngữ khí có chút nghẹn ngào nói:

- Còn có một nửa, bán rẻ lại cho ngươi, uống không hết, thì đưa lại cho ta.

Lão Vũ mỉm cười và lấy ra một cái bát sứt mẻ và đặt nó lên quầy.

Lục Phiên đem vò rượu cùng bát đi, tìm một bàn ngẫu nhiên ngồi xuống, rót đầy một bát rượu, ngẩng đầu uống một ngụm lớn.

Rượu mạnh từ cổ họng đi vào dạ dày, rất nhanh Lục Phiên liền cảm thấy toàn thân nóng lên, trong người như có lửa đốt.

- Rượu tốt.

Lục Phiên thở dài thán phục. Lý do thứ hai khiến hắn thích cửa hàng này là vì rượu ở đây đủ mạnh, khác với những nơi khác.

Lão Vũ cười nói:

- Đúng vậy, Lục Phiên, ngươi lại trúng đòn sao?

Lục Phiên cười khổ nói:

- Một ngày nào đó ta sẽ không còn bị đánh.

Lão Vũ nói:

- Đừng nói như vậy, ngươi không cảm thấy có thể sống đến ngày hôm nay đã là kỳ tích sao? Ta còn nhớ lần đầu tiên ngươi bước vào cửa hàng của ta, ngươi gầy như một con khỉ nhỏ, nhưng bây giờ, ngươi có vẻ đã khá hơn.

Lục Phiên cười, lão Vũ nói gì cũng đúng. Khi còn bé, bác sĩ đã chẩn đoán rằng hắn sẽ không sống được đến mười hai tuổi, nhưng bây giờ hắn đã sống đến mười bảy tuổi mà vẫn khỏe mạnh, đó thực sự là một kỳ tích.

Lục Phiên quay sang lão Vũ và nói:

- Chắc là nhờ vào rượu của ngươi, được chứ?

Trong mắt lão Vũ hiện lên một tia kỳ dị, cũng cười nói:

- Đương nhiên, rượu của ta là tốt nhất.

Lục Phiên thở dài và nói:

- Người con gái của ta đã bỏ rơi ta, bởi vì ta là một sự lãng phí.

Lão Vũ híp mắt nói:

- Sau này nàng nhất định sẽ hối hận.

Lục Phiên cười tủm tỉm nói:

- Lão Vũ, cám ơn ngươi an ủi ta.

Lão Vũ cười nói:

- Tin ta đi, đây không phải an ủi.

Lục Phiên lại rót cho mình một bát rượu, nói:

- Đáng tiếc, về sau sợ là không thể lại uống rượu của ngươi.

Nụ cười trên mặt lão Vũ nhạt đi, lão từ sau quầy đi tới, nói:

- Làm sao vậy? Ngươi đi sao?

Lục Phiên gật đầu và nói:

- Vâng, ta sẽ rời đi. Ta đã trượt bài kiểm tra của Học viện võ thuật năm nay. Ta đã mười bảy tuổi và nhiều nhất ta chỉ còn cơ hội tham gia bài kiểm tra cuối cùng vào năm sau, ta xấu hổ khi kết quả thật tệ. Sau lễ hội năm nay chắc chắn ta sẽ phải rời đi, ta không biết mình sẽ đi đến nơi nào, nhưng chắc chắn ta sẽ không bao giờ quay trở lại.

Lão Vũ lung lay ngồi xuống đối diện Lục Phiên, nói:

- Thất bại như vậy?

Lục Phiên gật đầu nói:

- Đúng vậy, khổ như vậy. Lão Vũ, trươc khi đi ta nhất định sẽ mua dùm ngươi vài vò rượu.

Lão Vũ nói:

- Không sao, ta nhất định sẽ chuẩn bị thêm vài lọ cho ngươi. Chỉ là ta nghĩ, ngươi cũng không cần rời đi, năm sau cũng nên thử lại một lần, biết đâu sẽ thi đỗ?

Lục Phiên cười, nhưng nụ cười hơi buồn.

- Thành công? Ta không mong đợi điều này nữa.

Lão Vũ nói:

- Vậy ngươi không luyện võ nữa?

Lúc này ánh mắt Lục Phiên đột nhiên trở nên sắc bén, nói ra:

- Ta nhất định sẽ tu luyện võ công, võ công đối với ta mà nói là tất cả, cho dù đời này không thể ngưng tụ lực lượng, ta cũng tự hào mình là một võ giả.

Sắc mặt lão Vũ hơi thay đổi, tựa như không nghĩ tới lời nói Lục Phiên lúc này lại mang vẻ quyết tâm như vậy.

Lão Vũ nhẹ giọng hô.

- Đêm qua gió lạnh, hôm nay mưa tuyết, Bao giờ biển lặng sóng yên, say cho vơi ngàn ưu sầu, nghĩ tới mười năm võ đạo, nước mắt chảy vào chén, bầu trời trong tim ai đi trước, biết đâu còn có ai ở lại.

Lục Phiên nghe bài thơ của lão Vũ, với nỗi buồn trong mắt, hắn nâng vò rượu và bắt đầu uống.

Lão Vũ nhẹ nhàng niệm hai câu cuối, đứng dậy đi về phía quầy.

Hắn chậm rãi lấy từ dưới quầy ra một hũ rượu nhỏ.

- Lại đây, Lục Phiên, uống rượu này của ta đi, vò rượu này ta cất giữ đã hai mươi năm, hôm nay chúng ta cùng uống.

Lão Vũ đặt hũ rượu nhỏ lên bàn.

Khai Phong hương thơm đầy nhà. Lục Phiên say sưa nhìn lão Vũ rót cho mình một bát rượu, cười nói:

- Rượu này sao lại có màu xanh?

Sắc mặt Lão Vũ bình tĩnh, một chút cũng không cảm thấy say, nhẹ giọng nói:

- Ngươi uống nhiều lắm.

Lục Phiên cười nói:

- Đúng vậy, ta uống nhiều lắm, để ta nếm thử chén rượu của ngươi có gì khác biệt.

Ngẩng đầu rót một bát rượu vào trong cổ họng, Lục Phiên chỉ cảm thấy cổ họng bắt đầu dâng lên, giống như có lửa xông thẳng vào ngực bụng. Lục Phiên đỏ cả mặt.

Lão Vũ rót cho Lục Phiên một bát khác, nói:

- Nào, rượu này nhất định phải đủ nồng.

Lục Phiên cảm thấy như mình không nói nên lời, một lúc sau mới nghẹn ra hai chữ:

- Đủ rồi.

Nói xong, Lục Phiên lại uống một bát, lần này cảm giác càng bạo hơn.

Dường như Lục Phiên có thể nghe thấy tiếng xương mình nứt ra, máu trong người đang khuấy động và đôi mắt bắt đầu mờ đi.

Lục Phiên đứng lên, nói:

- Lão Vũ, xem ra ta thật sự có chút say, không được, ta phải trở về trước.

Lục Phiên lảo đảo đi ra ngoài, lão Vũ nhìn bóng lưng Lục Phiên nói:

- Mấy ngày nữa nhớ tới uống một ly, ta để dành vò rượu này cho ngươi.

Lục Phiên xua tay nói:

- Yên tâm đi, ta nhất định sẽ tới.

Lão Vũ cười nhẹ nói:

- Ngươi đương nhiên sẽ tới.

Lão Vũ khẽ vung tay, chỉ thấy vò rượu như bóng ma phiêu phù bay lên, sau đó lại rơi vào trong quầy.

Lão Vũ đều đặn gõ ngón tay lên bàn, lắc đầu khe khẽ hát.

- Tám vạn dặm sơn hà, kiếm tửu, chín vạn dặm trời mộng tỉnh, ba chén có thể dẫn đường, một trận giao hòa thiên địa, âm dương chén vui, nhân sinh là rượu và tình, không biết triều đại nhà Minh sẽ đi về đâu, ai cười ta, ta cười ai…

Trên đường về nhà, gió bắc gào thét, tuyết bay như dao cứa vào mặt Lục Phiên, nhưng hắn không hề nhận ra.

Thân hình lảo đảo đi về phía Lục gia, từ xa đã có thể nhìn thấy cổng thành.

Nhưng vào lúc này, trọng tâm dưới chân không ổn định, Lục Phiên ngã xuống đất.

Nằm trên mặt đất, Lục Phiên cảm thấy toàn thân không còn chút sức lực nào, chỉ còn lại hơi nóng lưu chuyển trong cơ thể.

Ý thức dần dần mơ hồ, Lục Phiên nằm trên mặt đất không thể đứng dậy, tuyết dày chậm rãi bao phủ thân thể của hắn.

Một tia sáng từ trên người hắn rọi lên, trong nháy mắt liền biến mất không thấy tăm hơi. Thân thể hắn phát ra âm thanh rên rỉ trầm thấp, lỗ chân lông toàn thân đều mở ra, một luồng khí tức mắt thường có thể thấy được xoay tròn quanh người hắn.

Nếu bất kỳ cao thủ võ lâm nào ngẫu nhiên có mặt ở đây, nhất định sẽ cảm thán, bởi vì tình huống hiện tại của Lục Phiên, quá giống thân thể võ lâm tái sinh trong truyền thuyết.

Bạn đang đọc Vô Cực Võ Tôn của Âu Dương Vân

Truyện Vô Cực Võ Tôn tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi alumium95
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.