Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ám Đào Hung Dũng

2855 chữ

Đinh Hạo kéo theo Phùng Tinh Nhiên đi đến khu tu luyện của Vô Cực Ma Tông ở phía sau núi.

Dọc đường đi, Phùng Tinh Nhiên trầm mặc không nói lời nào. Đinh Hạo không rõ ý tứ thực sự của nàng là gì, cũng không dám mở miệng hỏi lung tung, chỉ biết lúng túng cắm đầu đi theo.

Một lát sau, hai người tới một nơi an tĩnh, Phùng Tinh Nhiên bỗng dưng quay ngoắt đầu lại, Đinh Hạo lại càng hoảng sợ vì trông hai mắt nàng đang ngân ngấn toàn nước, thần tình vừa thống khổ lại vừa vui sướng. Đinh Hạo từ trước đến giờ chưa từng thấy qua Phùng Tinh Nhiên lộ ra thần thái như thế, nhất thời có chút bối rối nói:

Nàng làm sao thế ? Vì sao lại thương tâm như vậy ?

Vừa nghe hắn nói thế, Phùng Tinh Nhiên dường như càng thêm thương tâm, nhào vào lòng hắn, ấm ức nói:

Tất cả đều do tên nhẫn tâm nhà ngươi gây ra. Yêu quái thúc thúc lúc trở về nói cho Tinh Nhiên nghe qua, ngươi bị Huyết Ma Liệt Sơn bắt mang đi, Tinh Nhiên lo ngươi sẽ bị y hạ độc thủ, đang định xin cha ra tay chủ trì công đạo, nhưng rồi lại nghe được tin ngươi đã trở về tông rồi…!

Nghe Phùng Tinh Nhiên thuật lại mọi chuyện, một niềm cảm động vô cớ dâng lên trong lòng Đinh Hạo, hắn không kìm được xiết chặt lấy nàng vào trong lòng, giọng nói hết sức ôn nhu:

Đừng thương tâm nữa, ta làm sao có chuyện gì được. Lúc trước không phải là ta đem mọi người từ trong tay Huyết Ma Liệt Sơn toàn bộ cứu ra hay sao ? Ta sao có thể ngu ngốc quay lại chui đầu vào lưới như thế được.

Nhìn thấy nàng vẫn khóc rả rích không thôi, Đinh Hạo liền xoay người nàng lại, nhìn thẳng vào đôi mắt đang đẫm lệ của nàng, khẽ nói:

Được rồi, được rồi. Ta bây giờ không phải là không có chuyện gì rồi sao, nàng đừng khóc nữa ! Trong lúc ta vắng mặt ở Đoạn Hồn sơn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, trước khi rời đi, không phải ta đã nhờ nàng chiếu cố cho tông môn ta rồi sao, vì sao hiện giờ lại để các tông phái khác khi nhục tông môn ta như vậy ?

Nghe Đinh Hạo hỏi đến chính sự, Phùng Tinh Nhiên mới ngừng khóc, sau khi lau khô nước mắt, nàng liền khôi phục lại ngay dáng vẻ điêu ngoa như thường ngày.

Hừ, không biết gì thì đừng nói vớ vẩn, ngươi có biết bổn cô nương vì ngươi mà đắc tội với bao nhiêu người không ? Bổn tiểu thư thật không hiểu tại Hồn Luyện Tông ngươi đã làm những chuyện gì mà sao các tông phái đều liên thủ muốn đối phó tông môn ngươi. Hơn nữa mục đều giống nhau, đều muốn dồn ngươi vào tử địa. Mà sự tình Thị Hồn Tông kia cường hoành cướp đi mỏ khoáng của tông môn ngươi thực chất chỉ là lấy cớ thôi. Nói thật cho ngươi biết, nếu không có bổn cô nương vẫn chiếu cố đến tông môn ngươi thì bây giờ ngươi trở về tông môn không chỉ là thấy Vô Cực Ma Tông bị khi nhục thôi đâu, nói không chừng Vô Cực Ma Tông sẽ biến mất khỏi Đoạn Hồn sơn luôn rồi !

Nàng nghe Đinh Hạo trách mình như thế, không khỏi tức giận nói.

Ồ, xem ra các tông phái kia thật sự là hận ta thấu xương a! Cũng may mà ta nhân cơ hội lập tức rời khỏi Vô Cực Ma Tông, nếu không sợ là sẽ vô cùng phiền toái. Hắc hắc, hóa ra là thế, là ta đã trách sai nàng rồi !

Đinh Hạo cười xòa, quay về phía Phùng Tinh Nhiên luôn miệng nhận lỗi.

Nhìn thấy hắn lần đầu tiên nhận lỗi với mình, Phùng Tinh Nhiên cuối cùng cũng nở nụ cười, dịu dàng nói:

Tha cho ngươi lần này, nhưng ngươi lần này trở về sơn môn thật không đúng lúc, với thực lực của tông môn ngươi căn bản là không bảo hộ cho ngươi được. Ta thấy hay là ngươi dẫn ta trốn đi là tốt nhất, đợi sau khi ngươi có thực lực tự bảo hộ mình thì mới trở về cũng không muộn !

Đinh Hạo vừa nghe nàng nói thế đã biết là không có hảo tâm gì. Mà mình vất vả lắm mới về được tông môn, làm sao có thể rời đi ngay được, huống chi bằng thực lực của mình hiện tại căn bản đã không sợ tông phái nào có thể gây khó dễ. Nghĩ đến đây, hắn cười lạnh nói:

Hắc hắc, không nhất định là như vậy ! Nếu không có chút phân lượng ta làm sao dám dễ dàng trở về như vậy. Nàng cứ yên tâm đi, ta còn đang mong có tông phái nào tới gây khó dễ, hừ, nếu bọn chúng không đến, ta còn đang muốn đến tận cửa tông phái của bọn chúng đây !

Chẳng lẽ ngươi đã bị Huyết Ma Liệt Sơn tra tấn đến điên rồi à ! Chỉ bằng thực lực của tông môn ngươi, đừng nói là chống lại các tông phái khác, nếu một mình đấu với Thị Hồn Tông thì các ngươi cũng đã hữu tử vô sinh rồi ! Bọn họ không đến tông ngươi gây khó dễ là các ngươi đã phải cảm ơn trời đất. Ngươi chẳng lẽ thật sự không rõ hiện nay tại Đoạn Hồn sơn trừ Luyện Ngục Ma Tông của ta ra, các tông phái khác đều muốn diệt trừ Vô Cực Ma Tông của ngươi sao ?

Phùng Tinh Nhiên cả giận nói, dừng một lát, rồi nói tiếp:

Ngươi rốt cuộc có phân lượng gì thì nói ra xem nào. Ta không tin ngươi lại có bản sự lớn như vậy !

Ha ha, ngươi có thể không tin, nhưng lão phu lại tin tưởng Đinh Hạo tiểu ca thật sự có thực lực đó !

Đúng lúc này, thanh âm của Thiên Yêu Nhiếp Thiên đột nhiên vang lên bên tai hai người. Thanh âm vừa dứt, Nhiếp Thiên đã chậm rãi tiến đến, biểu tình thản nhiên không hề có chút xấu hổ vì nghe lén hai người nói chuyện.

Yêu quái thúc thúc, ta không phải đã bảo người đợi ở ngoài Vô Cực Ma Tông hay sao, vì sao lại tìm đến đây ?

Phùng Tinh Nhiên giả vờ cáu giận nói.

Cười dài một tiếng, Nhiếp Thiên không để ý tới việc nàng giả vờ tức giận, quay sang Đinh Hạo nói:

Tiểu tử ngươi luôn Lãnh lão phu phải ngạc nhiên, mặc dù không biết rốt cuộc ngươi cùng với Huyết Ma Liệt Sơn đạt thành hiệp nghị gì, nhưng lão phu có thể khẳng định Huyết Ma Liệt Sơn đang ở bên trong Vô Cực Ma Tông. Dường như Liệt Sơn đối với tông môn ngươi không có ác ý. Hơn nữa, tại tông môn ngươi đột nhiên xuất hiện bốn cao thủ Phân Thần trung kỳ, có phải đều là do ngươi dẫn về không ? Thật không hiểu ngươi làm sao có thể làm được việc này. Có những nhân vật này tại Vô Cực Ma Tông, đến Luyện Ngục Ma Tông muốn đối phó với tông môn các ngươi thì cũng còn phải lo lắng một chút về hậu quả, chứ đừng nói gì đến mấy môn phái nhị lưu như Thị Hồn Tông !

Vừa dứt lời bèn quay đầu lại nói với Phùng Tinh Nhiên:

Ngươi yên tâm rồi chứ hả ? Yêu quái thúc thúc đã sớm nói với ngươi rồi, tiểu ca không phải là người đoản mệnh, ngươi còn không tin, cả ngày đòi chết đòi sống. Ài, có tình lang thì cái gì cũng quên hết, thật phí công thúc thúc này thương ngươi a !

Phùng Tinh Nhiên vừa nghe giọng điệu trêu chọc của Nhiếp Thiên, sắc mặt đỏ ửng, cười duyên dáng nói:

Được lắm ! Được lắm ! Người nhân cơ hội mà giễu cợt Tinh Nhiên, ta biết lão nhân gia người lợi hại rồi !

Nói xong hai người im lặng, cùng quay sang nhìn Đinh Hạo

Thấy ánh mắt của hai người, Đinh Hạo cảm thấy cả người run lên, cố bình thản nói:

Các người sao lại nhìn ta như vậy ? Chẳng lẽ trên mặt ta có cái gì à ?

Giải thích đi, cho chúng ta một lời giải thích hợp lý ! Nếu không đừng trách bản cô nương trở mặt vô tình !

Phùng Tinh Nhiên lạnh lùng nói.

Nhiếp Thiên thấy nàng truy hỏi như thế thì chỉ mỉm cười không nói gì, rõ ràng cũng đang đợi Đinh Hạo giải thích mọi chuyện.

Nhìn vẻ mặt hai người, Đinh Hạo cũng biết nếu không giải thích, hai người khẳng định sẽ không bỏ qua cho mình. Hơn nữa trong lòng Đinh Hạo thực sự đã coi hai người là bằng hữu, cân nhắc một chút, Đinh Hạo nói:

Về sự tình chi tiết ta cũng không tiện thuật lại, tóm lại là tiểu tử lần này hạ sơn chính là tập trung đi tìm Huyết Ma Liệt Sơn. Bên trong Di Thiên đầm, ta cũng là cố ý cho y bắt được, hơn nữa xác là ta đã cùng Huyết Ma Liệt Sơn đạt thành một hiệp nghị, nên bây giờ y là bạn chứ không phải địch. Nhờ hung danh của Huyết Ma Liệt Sơn, tiểu tử còn mời được mấy vị Ma Đạo tán tu Thiên Thi Thượng Nhân Âm Vô Xương cùng Tử Mộc tam lão. Có mấy người này tại Vô Cực Ma Tông, căn bản là sẽ không sợ các tông phái khác xâm phạm !

Hai người kinh ngạc nhìn chăm chú Đinh Hạo hồi lâu, Nhiếp Thiên trịnh trọng nói:

Vậy theo lời ngươi nói, dọc theo đường đi từ Di Thiên đầm đến Đoạn Hồn sơn này, các huyết án diệt tông đều do các ngươi gây ra à ?

Vừa nghe lời này, Đinh Hạo trong lòng cả kinh, nhưng vẻ ngoài vẫn giả vờ lạnh lùng, nói:

Không phải ! Khi đó mấy người bọn ta còn đang đợi Đoạt Mệnh Đan Vương Ôn Hoài Ngọc luyện đan được, làm sao có thể rời đi diệt tông môn khác. Huống chi không được lợi lộc gì, bọn sao lại phải đi làm việc đó ?

Ồ, có thật như thế không ? Hắc hắc, chỉ sợ ngươi nói thế mà không phải thế, tiểu tử ngoan độc như ngươi việc gì mà chả dám làm. Hơn nữa hiện tại lại còn có tuyệt thế hung ma Huyết Ma Liệt Sơn, Thiên Thi Thượng Nhân, Tử Mộc tam lão đều là hạng người vô pháp vô thiên, nếu không phải do các ngươi xuất thủ thì còn ai có thể có thực lực và tàn bạo như vậy chứ ? Về mục địch hành động, lão phu mặc dù không rõ ràng lắm, nhưng khẳng định là tự ngươi biết rõ !

Nhiếp Thiên không tin nói.

Kỳ thật Đinh Hạo từ trước khi nói ra mấy lời giải thích kia đã biết là khẳng định là sẽ không dấu được Nhiếp Thiên. Nhưng hắn vẫn kiên quyết không nói, có chết cũng không thừa nhận, cười nói:

Hắc hắc, Nhiếp lão nếu không có chứng cứ, chỉ bằng phán đoán thì oan uổng cho tiểu tử quá !

Cười dài một tiếng, Nhiếp Thiên nói:

Chứng cứ à ? Đừng nói có Huyết Ma Liệt Sơn ở đây, chỉ bằng tác phong của tiểu tử xảo trá ngươi thì lưu lại chứng cứ mời là quái lạ đó. Thôi quên đi, ngươi đã không muốn thừa nhận, lão phu cũng không ép ngươi, chỉ hy vọng ngươi từ nay về sau có thể giảm bớt giết người bừa bãi mà thôi !

Đang nghe hai người luận đàm, Phùng Tinh Nhiên đột nhiên mở miệng khuyên nhủ:

Mặc dù chúng ta là người trong Ma Đạo, mạnh sống yếu chết, cường giả sinh tồn chính là đạo lý trường tồn không bao giờ thay đổi, nhưng giết chóc bừa bãi thật sự là không cần thiết !

Gật gật đầu, nhưng trong lòng lại thầm cho là không đúng, Đinh Hạo cười nói:

Chúng ta không nên nói đến chủ đề này nữa, lần này tiểu tử từ chỗ Đan Vương Ôn Hoài Ngọc xin được không ít linh đan, có lẽ có thể đối với hai người có chút tác dụng.

Ồ, Đoạt Mệnh Đan Vương người này là nhân vật cùng thời với lão phu, bình thường xuất quỷ nhập thần, không hiểu sao lại cho tiểu tử ngươi gặp mặt. Người này mặc dù luyện đan thuật phi phàm, nhưng theo ta được biết hắn không phải là hạng người hào phóng gì, tại sao ngươi có thể lấy được đan dược từ tay hắn hả?

Nhiếp Thiên Kinh ngạc nói.

Phùng Tinh Nhiên vô cùng hứng thú, hai mắt chăm chú nhìn Đinh Hạo.

Hắc hắc, người này đương nhiên không phải hạng người hào phóng, chỉ là do tiểu tử cung cấp vật liệu luyện đan nên hắn mới có thể ra tay luyện chế mà thôi !

Đinh Hạo cười cười nói, rồi tiện tay lấy từ trong trữ vật giới chỉ ra ba viên Tuyền cơ đan, hơn mười viên Bích Thối đan, Hoàn Nguyên đan cho hai người xem.

Tuyền cơ đan ! Đúng là Tuyền cơ đan ! Tiểu tử ngươi chắc phải dùng thiên địa linh vật để làm đan dẫn hả ? Không thì sao lại có thể luyện chế được nhiều Tuyền cơ đan như vậy chứ !

Vừa thấy đan dược trong tay Đinh Hạo, Nhiếp Thiên chợt kinh hô.

Hắc hắc, tiểu tử phi thường may mắn tại Di Thiên đầm nhặt được một quả Nhân Nguyên quả mà thôi !

Đinh Hạo cười nói.

Nhân nguyên quả ! Tiểu tử nhà ngươi rốt cuộc là có vận may cứt chó gì mà lại tìm được Nhân Nguyên quả làm đan dẫn ! Khó trách có thể luyện chế được nhiều Tuyền cơ đan như vậy !

Nhiếp Thiên hô lên một tiếng, rồi lập tức cầm ba viên Tuyền cơ đan cất đi, nhìn Đinh Hạo cười nói:

Hắc hắc, ta đây cũng không khách khí. Tuyền cơ đan mặc dù đối với ngươi vô dụng, nhưng đối với lão phu thì vô cùng trân quý. Không ngờ ân tình lần trước còn chưa trả hết, nay lại mắc thêm một thiên đại ân tình nữa với ngươi, ân tình này sợ là khó có thể trả lại cho ngươi rồi !

Cũng chưa hẳn, hiện tại tiểu tử đang có một chuyện chắc phải phiền đến Niếp lão đây !

Đinh Hạo trầm giọng nói.

Ồ, bây giờ ngươi còn chuyện gì phải cần đến ta, trong tông môn ngươi có cao thủ, trong người có linh dược, chẳng lẽ còn có chuyện gì không thể xử lý được sao ?

Nhiếp Thiên nghi hoặc hỏi.

Hy vọng Nhiếp lão có thể vì tiểu tử mà hóa giải ân oán giữa Huyết Ma Liệt Sơn và Luyện Ngục Ma Tông. Lần trước trong sơn động, Huyết Ma Liệt Sơn từng giết đi một vị trưởng lão của Luyện Ngục Ma Tông, chắc chắn là đã kết thành đại cừu với Luyện Ngục Ma Tông. Nhưng hiện tại, Huyết Ma Liệt Sơn đã gia nhập tông môn ta, trở thành khách khanh cung phụng của Vô Cực Ma Tông, cho nên hy vọng Luyện Ngục Ma Tông có thể không truy cứu chuyện này.

Đinh Hạo trầm giọng nói.

Huyết Ma Liệt Sơn lại gia nhập Vô Cực Ma Tông à !

Nhiếp Thiên lại kinh hô một tiếng, trầm ngâm một lát, rồi lắc đầu nói:

Thiên hạ to lớn không có chuyện gì là không thể, người như lão phu sống đến giờ phút này chung quy cũng có thể gặp được một ít sự tình kỳ quái ! Chuyện này ta sẽ cố gắng hết sức thử xem, nhưng cũng không cam đoan sẽ thành công. Hắc hắc, Luyện Ngục Ma Tông không phải đơn giản như ngươi tưởng tượng vậy đâu !

Lời này vừa nói ra, Phùng Tinh Nhiên chợt biến sắc, vừa vặn để Đinh Hạo nhìn thấy, trong lòng thầm than xem ra bên trong Luyện Ngục Ma Tông cũng không hoàn toàn đồng tâm với nhau.

Một vị huyền bí sư tôn đang đợi chư vị khám phá, một bộ tuyệt phẩm kiếm đạo mang tên Vạn Đạo Kiếm Tôn

Bạn đang đọc Vô Cực Ma Đạo của Nghịch Thương Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 117

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.