Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tân Đổ Pháp.

2323 chữ

Nhìn thấy Đãng Ma Thần Cương mà La Phù Song Sát phát ra chẳng những phá vỡ Ma cầu lại còn nhắm đến hai huynh đệ mình, khiến cho hai huynh đệ Hận Thiên Hận Địa kinh hãi. Hai người này dường như cũng biết được sự lợi hại của Đãng Ma Thần Cương, nên ngay khi Đãng Ma Thần Cương vừa được đánh ra liền lui về phía sau nhanh như tia chớp.

Bọn hắn lui lại rất nhanh nhưng tốc độ của Đãng Ma Thần Cương còn nhanh hơn, chỉ thấy bốn mươi đạo Đãng Ma Thần Cương kia theo pháp quyết trong tay của La Phù Song Sát không ngừng thay đổi phương hướng, vẫn đuổi theo sát phía sau hai huynh đệ Hận Thiên Hận Địa, hơn nữa khoảng cách càng lúc càng gần.

Nhìn thấy chạy không thoát, tránh cũng không thể tránh được, vẻ mặt của hai huynh đệ Hận Thiên Hận Địa đột nhiên trở nên hung ác, hai đạo cương tráo màu đen lập tức bao phủ lấy hai huynh đệ Hận Thiên Hận Địa, mà bọn họ cũng không ngừng huy động thanh trường mâu trong tay, phát ra từng đạo Kiếm quang bắn thẳng về phía Đãng Ma Thần Cương

Chỉ nghe những tiếng phanh phanh vang lên khi Kiếm quang của hai huynh đệ Hận Thiên Hận Địa với Đãng Ma Thần Cương của La Phù Song Sát phát ra. Nhưng Đãng Ma Thần Cương của La Phù Song Sát phát ra thật sự quá mạnh, chỉ trong chốc lát đã đánh tan toàn bộ kiếm quang mà hai huynh đệ bọn họ phát ra, còn Đãng Ma Thần Cương chỉ mất đi khoảng mười lăm đạo, còn đến hai mươi mấy đạo đang lao nhanh về phía Hận Thiên Hận Địa.

Vẻ mặt của hai người Hận Thiên Hận Địa trở nên rất khó coi, nhưng cũng không có biện pháp gì, chỉ có thể toàn lực mở rộng màn cương tráo bao phủ cả người, hy vọng có thể chống lại Đãng Ma Thần Cương.

Chỉ ghe hai tiếng ầm ầm vang lên, theo sau đó là hơn mười tiếng nổ, cương tráo của hai huynh đệ Hận Thiên Hận Đại bị Đãng Ma Thần Cương cho không còn nhận ra hình dạng gì nữa, mà thân thể huynh đệ bọn họ bị đánh bay đi hơn mười trượng, miệng ứa máu. Mà Đãng Ma Thần Cương lúc này mới hoàn toàn biến mất.

Nhìn thấy hai người Hận Thiên Hận Địa bị Đãng Ma Thần Cương đánh bay ra xa hơn mười trượng, La Phù Song Sát đắc ý ngẩng mặt lên trời cười lớn.

Ngay khi tiếng cười của La Phù Song Sát vừa vang lên thì sát cơ hiện lên trong mắt của Thiên Sát Ma Quân Độc Cô Tịch Diệt, lạnh lùng nhìn La Phù Song Sát một cái. Sau đó thân hình Độc Cô Tịch Diệt nhoáng lên, quỷ mị xuất hiện bên cạnh Hận Thiên Hận Địa, nâng tay lên lập tức làm cho thân hình của Hận Thiên Hận Địa đột nhiên dừng lại trong không trung.

Chỉ thấy bạch quang trong tay Thiên Sát Ma Quân Độc Cô Tịch Diệt vừa hiện ra đã đột nhiên xuất hiện hai viên dược hoàn màu vàng, ngón giữa bắn ra, hai viên dược hoàn màu vàng kia giống như là hai đạo ánh sáng rơi vào trong miệng đang phun máu của huynh đệ Hận Thiên Hận Địa.

Còn Độc Cô Tịch Diệt nhìn thấy hai người nuốt dược hoàn màu vàng nhạt kia vào, hai tay khẽ vung lên thân thể hai huynh đệ Hận Thiên Hận Địa giống như bị một lực lượng mạnh mẽ dẫn dắt, trong chớp mắt hạ xuống khu vực của Thiên Sát Ma Cung. Cùng lúc đó đám người Đinh Hạo mới nhìn thấy vẻ mặt tái nhợt của hai huynh đệ Hận Thiên Hận Địa đều âm thầm cảm thán sự bá đạo của Đãng Ma Thần Cương kia.

Nhìn thấy Hận Thiên Hận Địa hạ xuống khu vực của Thiên Sát Ma Cung, Thiên Sát Ma Quân Độc Cô Tịch Diệt cười khó xử với Phùng Ngạo Thiên, sau đó đằng đằng sát khí nói với Xích Thành Tông Chủ Giang Vô Ngân: “Trận chiến này Ma Môn chúng ta thua. Mời Giang Tông Chủ tiếp tục.”

Lạnh nhạt cười một tiếng, Giang Vô Ngân gật đầu nói: “Độc Cô Tông Chủ thật có khí độ, mong Độc Cô Tông Chủ chờ trong chốc lát, để Lão phu cùng với Diệp huynh và Dư huynh bàn bạc một lát.”

Xích Thành Tông Chủ Giang Vô Ngân vừa nói xong liền không chờ Thiên Sát Ma Quân nói gì, quay về khu vực của Đạo Môn Tam Tông.

Chỉ thấy Thiên Sát Ma Quân Độc Cô Tịch Diệt nhìn thoáng qua bóng lưng của Xích Thành Tông Chủ Giang Vô Ngân, sát cơ hiện lên trong mắt, sau đó nhìn Phùng Ngạo Thiên cười xin lỗi: “Trận chiến này Thiên Sát Ma Cung ta khiến Ma Môn thua một hiệp, mong Phùng huynh chớ trách.”

Vội vàng chắp tay với Độc Cô Tịch Diệt, Phùng Ngạo Thiên nghiêm mặt nói: “Độc Cô huynh quá khách khí, thắng bại là chuyện thường của Binh gia. Huống chi Ma Môn chúng ta cũng đã thắng một trận, lúc này chỉ là hòa nhau mà thôi, Độc Cô huynh không cần để bụng làm chi. Thương thế của hai vị Trưởng lão Hận Thiên Hận Địa có nặng lắm không ?”

Gật đầu, Thiên Sát Ma Quân Độc Cô Tịch Diệt trầm giọng nói: “Xem bộ dáng thì thương thế không nhẹ, sợ không có hai ba mươi năm thì đừng mơ có thể khôi phục như cũ. Tuy nhiên, cũng may Lão phu có đan dược trợ giúp, nên có thể rút ngắn đôi chút.”

Dừng một chút, Độc Cô Tịch Diệt trầm ngâm một chút rồi nói tiếp: “Thương thế lần này đối với bọn họ không phải là không có chỗ tốt.”

Khẽ cười, Phùng Ngạo Thiên nói: “Độc Cô huynh đã nghĩ như vậy thì Lão phu cũng cho rằng thương thế lần này đối với bọn họ cũng là một chuyện tốt, tu vi của hai vị Hận Thiên Hận Địa Trưởng lão cũng đã đủ, nhưng cảnh giới cùng với thực lực lại có sự chênh lệch, nếu không lần này bọn họ bị thua thiệt như vậy. Nếu như bọn họ trong hai ba mươi năm có thể tĩnh tâm khổ tu thì quả thực không phải là chuyện xấu.”

Nhưng vào lúc này, Phùng Tinh Nhiên ở phía sau Đinh Hạo hả hê nhỏ giọng nói: “Tốt lắm, hai người Hận Thiên Hận Địa đừng nói là ở trước mặt Đạo Môn, mà trong Ma Môn cũng rất cuồng vọng, ỷ vào liên kích thuật của mình, bọn họ không coi ai ra gì. Bình thường vẫn luôn hoành hành bá đạo, lúc này bị Đãng Ma Thần Cương đánh cho như vậy, để xem sau này bọn họ còn dám kiêu ngạo như trước không.”

Cũng may lần này Phùng Tinh Nhiên nói hơi nhỏ, hơn nữa nơi của Vô Cực Ma Tông cách xa khu vực của Thiên Sát Ma Cung, mà Thiên Sát Ma Quân Độc Cô Tịch Diệt cũng không hề chú ý đến nơi đây. Chứ nếu để hắn nghe được thật không biết nên nghĩ như thế nào, sợ rằng tức đến vỡ tim. Thiên Sát Ma Cung của hắn cách xa ngàn dặm đi đến Đoạn Hồn sơn giải nguy cho Luyện Ngục Ma Tông của nàng, giờ thất bại một trận, Phùng Tinh Nhiên lại nói như thế, thật là độc ác.

Cười cười một tiếng, Đinh Hạo lắc đầu nhỏ giọng nói với Phùng Tinh Nhiên: “Hai người Hận Thiên Hận Địa trêu chọc nàng khi nào? Người ta chính là đến giải nguy cho tông phái của nàng đó, nàng nói như vậy có phải hơi độc ác không?”

Nhíu nhíu mũi, Phùng Tinh Nhiên hừ nhẹ một tiếng nói: “Hai tên này quá kiêu ngạo, bổn cô nương rất khó chịu với bọn chúng, lúc này bị La Phù Song Sát đánh cho đến mức phải tĩnh tu trong vòng mười năm tám năm, nên ta không phải thấy khuôn mặt xấu xí của bọn chúng. Nếu không bổn cô nương nhất định sẽ cho hai người này uy lực của Tuyệt Sát Ma Trận. Đến hóa giải nguy cơ của Luyện Ngục Ma Tông của ta ? Còn về phần hóa giải nguy cơ của Luyện Ngục Ma Tông ta, thì cũng chẳng là gì, đó chính là hiệp nghị của Ma Môn Tam Tông. Luyện Ngục Ma Tông chúng ta cũng từng giúp hai tông phái bọn họ nhiều lần, đó là chuyện hỗ trợ lẫn nhau mà thôi, căn bản không cần nói hết lòng giúp đỡ.”

Lắc đầu, Đinh Hạo thầm nghĩ nha đầu chết tiệt này có Tuyệt Sát Ma Trận trong tay, nên ngay cả nói chuyện cũng lớn tiếng hơn. Hơn nữa dường như không có chút gì cố kỵ, cũng không biết là giao Tuyệt Sát Ma Trận cho nàng rốt cuộc là phúc hay là họa. Nhưng cho dù là họa cũng chỉ sợ không có khả năng lấy lại Tuyệt Sát Ma Trận trong tay của nàng. Nghĩ đến đây, Đinh Hạo lắc đầu, không tiếp tục suy nghĩ nữa.

Lúc này thì Tông Chủ Đạo Môn Tam Tông dường như cũng đã có quyết định, chỉ thấy ba người khẽ gật đầu, liền đi ra khỏi khu vực của Đạo Môn Tam Tông. Thanh Vân Tông Chủ Diệp Phiêu Linh thản nhiên cười một tiếng, nhẹ giọng nói: “Vừa rồi là lớp tiền bối đã giao thủ, nhưng tương lai Tu Chân Giới là do lớp sau chống đỡ, vì vậy Lão phu đề nghị ba trận chiến còn lại sẽ để Tam đại đệ tử của Đạo ma Lục Tông tranh tài, chẳng biết ba vị Tông Chủ cảm thấy như thế nào ?”

Thanh Vân Tông Chủ Diệp Phiêu Linh vừa nói xong, Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên lập tức nhìn sang Đinh Hạo và Phùng Tinh Nhiên, chỉ thấy ánh mắt Phùng Ngạo Thiên đảo tới đảo lui trên người Đinh Hạo và Phùng Tinh Nhiên, thậm chí không đợi Thiên Sát Ma Quân Độc Cô Tịch Diệt cùng với Kiếm Ma Thạch Phong Hàn đồng ý, đã mừng rỡ mở miệng nói: “Tốt, tốt, không sai không sai, cứ như vậy đi!”

Phùng Ngạo Thiên vội vàng trả lời như vậy làm cho Thạch Phong Hàn cùng với Độc Cô Tịch Diệt cảm thấy khó hiểu, theo ánh mắt của hắn thì thấy đang nhìn về phía Đinh Hạo và Phùng Tinh Nhiên, nhưng ánh mắt dừng lên trên người của Phùng Tinh Nhiên nhiều hơn, dù sao thì hai người bọn họ cũng vừa mới thấy Phùng Tinh Nhiên sử dùng Tuyệt Sát Ma Trận.

Nhìn theo ánh mắt của Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên thấy hắn đang nhìn về phía Phùng Tinh Nhiên và Đinh Hạo, người của Đạo Môn Tam Tông cũng không nhận ra Đinh Hạo, chỉ là vừa rồi nghe từ trong miệng của môn nhân lúc tham gia Tụ Bảo Tông mới biết tiểu tử kia tiến bộ thần tốc mà thôi. Nhưng nhìn tu vi hắn mới vừa bước vào cảnh giới Nguyên Anh Kỳ mà thôi, Tông Chủ của Đạo Môn Tam Tông cũng coi trọng.

Nhưng Phùng Tinh Nhiên lại hoàn toàn khác, bọn họ đã từng thấy Phùng Tinh Nhiên sử dụng Tuyệt Sát Ma Trận. Nên Xích Thành Tông Chủ Giang Vô Ngân cuống quít bổ sung: “Nếu để Phùng Tinh Nhiên tham chiến vậy tuyệt đối không được sử dụng Tuyệt Sát Ma Trận, nếu không chính là ăn gian!”

Vừa nghe nói thế, Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên liền cười to vài tiếng nói: “Giang Tông Chủ cứ yên tâm, tiểu nữ một khi phải tham chiến, Lão phu sẽ bảo nó giao Tuyệt Sát Ma Trận ra, như vậy được chưa?”

Phùng Ngạo Thiên Vừa nói xong, ba Tông Chủ của Đạo Môn Tam Tông mỉm cười gật đầu luôn miệng nói: “Như vậy rất tốt.”

Mà vào lúc này, Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên mới dường như chú ý đến chính mình còn không chờ hai Tông Chủ Ma Môn còn lại đồng ý. Phùng Ngạo Thiên dùng sức vỗ đầu một cái, giải thích với Thạch Phong Hàn và Độc Cô Tịch Diệt: “Điều này… Diệp Tông Chủ nói có lý, Ma Môn sau này đều phải trông chờ vào sự cố gắng của Tam đại đệ tử, cho nên Lão phu mới tùy tiện đáp ứng, mong hai vị chớ trách.”

Nói đến đây, Phùng Ngạo Thiên cười khó xử, hành lễ với hai người bọn họ. Độc Cô Tịch Diệt và Thạch Phong Hàn thấy như vậy cũng không trách móc gì, đáp lễ nói: “đương nhiên, đương nhiên.”

Thấy hai người này đồng ý, Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên cười hài một tiếng nói: “Chẳng hay các ngươi sẽ cho ai ra xuất chiến trước đây ? Lão phu rất chờ mong với lớp Tân tú của Đạo Môn các ngươi?

Lạnh nhạt cười một tiếng, Xích Thành Tông Chủ Giang Vô Ngân cười một tiếng nói: “Hi vọng không làm cho Phùng Tông Chủ thất vọng!”

Nói xong, Giang Vô Ngân quay đầu nhìn lại hô lớn một tiếng: “Tiểu Hư, ngươi ra tranh tài đầu tiên đi.”

Một vị huyền bí sư tôn đang đợi chư vị khám phá, một bộ tuyệt phẩm kiếm đạo mang tên Vạn Đạo Kiếm Tôn

Bạn đang đọc Vô Cực Ma Đạo của Nghịch Thương Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 77

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.