Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hồng Nhan Bạc Mệnh

Tiểu thuyết gốc · 3000 chữ

Nơi chốn ẩn cư bí mật của sư đồ Nhất Đăng Đại Sư đã bị mấy người Vô Cực Tử phát hiện ra, nên chỉ còn cách nhanh chóng dọn đi để tránh phiền phức. Tuy rằng Vô Cực Tử đã chân thành lập thệ tuyệt đối sẽ không để lộ hành tung của Nhất Đăng Đại Sư, lại còn kể rõ chuyện thúc điệt u Dương Phong bị mình phế bỏ một thân tu vi, sư đồ Nhất Đăng Đại Sư cũng chỉ ngây người sửng sốt cảm khái thôi, nhưng cũng không từ bỏ ý định dọn đi nơi khác, rõ ràng đại địch của Nhất Đăng Đại Sư không phải chỉ có một mình u Dương Phong, tuy nhiên người ta không nói thì mình cũng không tiện hỏi.

Vô Cực Tử cùng với Hoàng Dược Sư và Hoàng Dung lại lên đường đi về phía đông bắc, rất nhanh liền đến thành thị tấp nập. Ba người thuận đường ghé vào một tửu quán nổi tiếng nhất vùng, nơi này gọi là Tị Tần Tửu Lâu, vốn được lấy cảm hứng từ điển cố trong tác phẩm "Đào Hoa Nguyên Ký" của Đào Tiềm, ở đây có một món mắm cá chưng đường cực kỳ thơm ngon.

Mọi người đang thưởng thức cao lương mỹ vị, chợt nghe dưới thang lầu có tiếng bước chân, một vị đạo cô chậm rãi bước lên, thân khoác đạo bào màu tro, dùng khăn che mũi và miệng, chỉ lộ ra hai con mắt xinh xắn. Đạo cô bước tới một cái bàn ở góc phòng ngồi xuống, tiểu nhị nhanh nhẹn chạy đến hỏi thăm, đạo cô nói nhỏ vài câu, tiểu nhị bước xuống dặn dò, không bao lâu sau đã bưng lên một phần miến chay.

Hoàng Dung nhìn thấy đạo cô dáng người rất là quen thuộc, nhưng không nhớ ra đã gặp ở đâu, Vô Cực Tử cũng liếc mắt nhìn đạo cô một cái, chỉ thấy đối phương vội vàng quay đầu tránh né, tựa hồ cũng đang nhìn hắn, Hoàng Dung cười khẽ một tiếng, hạ giọng nói:

- Tiêu ca ca, đạo cô kia động phàm tâm, trong lòng âm thẩm khen ngươi anh tuấn mỹ mạo đấy.

Vô Cực Tử khẽ mỉm cười, bất đắc dĩ nói:

- Muội cũng thật là... Người xuất gia mà muội cũng trêu chọc sao?

Hoàng Dung bật cười khúc khích, lại quay sang nhìn đạo cô một cái, chỉ thấy nàng hé một góc tấm khăn che mặt lộ ra dung mạo. Hoàng Dung vừa mới nhìn thấy thì suýt nữa đã bật tiếng la hoảng, bởi vì đối phương mày ngài dựng lên, hai mắt đầy lệ, thần sắc vô cùng đáng thương, không phải ai khác mà chính là Mục Niệm Từ.

Hoàng Dung vội vàng chạy đến bên cạnh Mục Niệm Từ, quan tâm hỏi:

- Mục tỷ tỷ, ngươi làm sao thế? Tiểu tử Dương Khang lại bắt nạt ngươi phải không?

Mục Niệm Từ cúi đầu không đáp, Hoàng Dung lại nắm tay nàng an ủi, nhẹ giọng nói:

- Mục tỷ tỷ, hắn bắt nạt ngươi thế nào? Chúng ta tìm hắn tính sổ.

Mục Niệm Từ có vẻ đau lòng, Hoàng Dung cũng không hỏi nữa, chỉ im lặng nắm tay nàng, qua một lúc Mục Niệm Từ mới khẽ thở dài một hơi, nghiến răng nói:

- Người này làm nhiều việc ác, sau này sẽ không có kết cục tốt, chỉ hận ta có mắt không tròng, trong đời đã định có kiếp nạn này, mới gặp phải hắn...

Hoàng Dung rút khăn tay ra, nhè nhẹ lau đi nước mắt trên má Mục Niệm Từ. Mục Niệm Từ trong lòng rối loạn, chuyện cũ dồn dập hiện về, nhất thời không biết bắt đầu từ đâu, định thần một lúc mới dần bình tĩnh trở lại, từ từ kể lại một lượt đầu đuôi sự việc.

Lần trước sau khi báo tin cho Mai Siêu Phong đến Quy Vân Trang để cứu Dương Khang, Mục Niệm Từ cũng ở lại Tô Châu chờ đợi Dương Khang tới gặp mặt, thế nhưng đợi mãi không thấy y đến, trong lòng vô cùng lo lắng, vội vàng quay lại Quy Vân Trang thám thính thì biết được Dương Khang đã sớm rời đi. Mục Niệm Từ tìm kiếm khắp nơi, không ngờ rằng lại hay tin Dương Khang vẫn cứ chứng nào tật nấy, đã quay lại làm tiểu vương gia của Đại Kim, chợt thấy tan nát cõi lòng, vội vàng tìm đến hỏi cho ra lẽ mọi chuyện. Dương Khang tiếp tục hoa ngôn xảo ngữ, nói rằng bản thân đang chờ thời cơ mưu đồ đại sự, Mục Niệm Từ lại tin tưởng y, thậm chí còn tiết lộ việc phu thê Dương Thiết Tâm vẫn còn sống sót, khiến cho Dương Khang vô cùng sửng sốt. Sau những liên tiếp thất bại, Dương Khang nản lòng thoái chí, đành phải dẫn theo Mục Niệm Từ đến Thiết Chưởng Sơn trốn tránh một thời gian.

Hoàng Dung nhớ lại hôm trước rình ngoài cửa sổ trên Thiết Chưởng Sơn, nhìn thấy Dương Khang ôm Mục Niệm Từ thì thầm to nhỏ, lúc ấy Mục Niệm Từ trên mặt lộ nét tươi cười, thần sắc nhu thuận, lập tức kêu lên:

- Ta biết rồi, sau đó ngươi bái thiên địa kết làm phu thê với hắn.

Mục Niệm Từ sắc mặt trắng bệch, răng cắn chặt môi, trong mắt hiện ra ánh sáng kỳ lạ, Hoàng Dung giật nảy mình lên, biết đã nói sai, vội vàng nói:

- Xin lỗi... Ta ăn nói bậy bạ, ngươi đừng tức giận nhé.

Mục Niệm Từ khẽ thở dài một hơi, chua xót nói:

- Ngươi không ăn nói bậy bạ, là ta tự mình hồ đồ. Ta... ta cùng hắn làm chuyện phu thê, nhưng chưa có bái thiên địa. Chỉ hận ta không quả quyết...

Mục Niệm Từ nước mắt thánh thót rơi xuống, Hoàng Dung nhìn thấy dáng vẻ khổ sở của nàng, đưa tay ôm lấy đầu vai nàng định nói mấy câu an ủi, qua một lúc thì chỉ vào Vô Cực Tử nói:

- Mục tỷ tỷ, ngươi không cần thấy khó xử, chuyện đó không có gì đâu. Tiêu ca ca thỉnh thoảng cũng muốn cùng ta làm chuyện phu thê.

Lời nói vừa dứt, Vô Cực Tử nhất thời cứng họng, đỏ bừng cả tai vô cùng xấu hổ, chỉ thấy Hoàng Dược Sư ánh mắt phẫn nộ nhìn chằm chằm vào hắn, đành phải bất đắc dĩ ho nhẹ một tiếng, Mục Niệm Từ trong lòng thầm nghĩ: "Muội tử họ Hoàng tuy thông minh lanh lợi nhưng vẫn còn nhỏ tuổi, không rõ về chuyện nam nữ, nàng gặp được vị Tiêu đại ca này đúng là có phúc."

Hoàng Dung mồ côi mẫu thân từ nhỏ, Hoàng Dược Sư tuy rất thương ái nữ nhưng tính khí quái đản, cũng không dạy dỗ cho nàng về chuyện nam nữ tế nhị, vậy nên Hoàng Dung hầu như không biết gì về chuyện tình dục nam nữ. Ngay cả kiến thức cơ bản là nam nữ thụ thụ bất thân Hoàng Dung cũng chẳng biết, thường xuyên vô tư quàng vai bá cổ Vô Cực Tử mà chẳng thấy ngại, cũng may là định lực của hắn cũng không tệ, giữa hai người vẫn chưa xảy ra chuyện gì đi quá giới hạn.

Hoàng Dung vẫn cứ vô tư như vậy, thản nhiên hỏi:

- Mục tỷ tỷ, về sau thế nào?

Mục Niệm Từ khẽ thở dài một hơi, chậm rãi nói:

- Về sau... về sau ta nghe ngoài cửa có tiếng quát tháo đánh nhau, Dương Khang bảo ta đừng có lên tiếng, nói là Thiết Chưởng Bang đang giải quyết chuyện nội bộ, không liên quan đến chúng ta. Qua hồi lâu có người gõ cửa cầu kiến, hắn vội vàng đứng lên, bảo ta cứ nằm yên trong chăn đừng động đậy, ta nhìn ra thì rõ ràng chính là bang chủ của Thiết Chưởng Bang, lão bàn với Dương Khang làm thế nào để nội ứng ngoại hợp đón tiếp quân Kim nam hạ. Sau khi lão già ấy đi rồi, Dương Khang lại vào nói chuyện với ta, ta liền hỏi hắn vừa rồi nói chuyện là thật lòng hay giả vờ, hắn lại cao hứng nói là sau khi Đại Kim diệt được Đại Tống, Triệu Vương ắt sẽ lên ngôi hoàng đế, hắn sẽ là hoàng thái tử, ta sẽ là thái tử phi, sau này sẽ là hoàng hậu nương nương, vinh hoa phú quý không thể kể xiết. Ta... ta nhịn không được liền tức giận tát hắn một cái, đạp cửa xông ra chạy thẳng xuống núi, lúc ấy tình hình hỗn loạn, cũng không có người đến cản trở ta.

Mục Niệm Từ ngừng lại một chút rồi thở dài nói:

- Trải qua biến cố ấy, ta trong lòng chán nản, chỉ muốn chết cho xong. Khi đó ta cũng không biết đông tây nam bắc, về sau đi đến một chỗ đạo viện, đạo cô tốt bụng đã thu lưu ta. Ta lại ăn mặc theo lối đạo cô, lên đường quay về Lâm An, không ngờ lại gặp các ngươi ở đây.

Hoàng Dung vô cùng ngạc nhiên, mừng rỡ nói:

- Mục tỷ tỷ, chúng ta định về Đào Hoa Đảo, cũng đi cùng đường. Mọi người hãy đi cùng nhau, càng đông càng vui. Nếu ngươi không chê, trên đường ta sẽ dạy ngươi vài môn võ công lợi hại.

Mục Niệm Từ khẽ lắc đầu, cự tuyệt nói:

- Ta... ta đi một mình thôi, hảo ý của muội tử ta xin đa tạ. Ta đi đây, mọi người xin hãy bảo trọng.

Mục Niệm Từ nói xong liền rảo bước đi nhanh không hề ngoảnh lại. Hoàng Dung nhìn theo đến khi bóng lưng Mục Niệm Từ khuất hẳn, trong lòng không khỏi buồn bã hồi lâu.

Sau khi ăn uống xong xuôi, ba người nhanh chóng đi đến bến thuyền, chọn một chiếc thuyền ô bồng không lớn không nhỏ, loại thuyền này có rất nhiều ở Nguyên Giang, sản vật núi rừng từ Tương Tây chở xuống, thóc gạo ở Hồ Nam chuyển lên đều sử dụng loại thuyền ô bồng này. Lúc này trời đã xế chiều, ánh ráng đỏ hồng soi xuống lòng sông, gió nam đang thổi rất mạnh, thuận gió thuận nước, chiếc thuyền lướt đi nhanh như tên bay ở trên mặt sông.

Chủ thuyền là một người bị câm điếc, đối với người khác thì sẽ khó khăn, nhưng Hoàng Dược Sư và Hoàng Dung thì lại quen thuộc với đám hạ nhân câm điếc trên Đào Hoa Đảo, có thể vung tay ra hiệu nói chuyện với đối phương, tư thế cực kỳ phức tạp. Đến lúc nửa đêm, mọi người đang liu thiu ngủ thì bỗng nhiên lại nghe thấy tiếng nước động, một chiếc thuyền từ thượng du đi xuống, chợt nghe phía sau thuyền có người vỗ tay ba tiếng, tiếng vỗ tay tuy rất nhẹ nhàng nhưng trong đêm khuya vắng lại vang khá xa trên mặt sông, sau đó lại nghe thấy tiếng hạ buồm bẻ lái, chỉ thấy chiếc thuyền hơi lắc một cái, một cái bóng đen đang từ thuyền mình nhảy qua thuyền kia, xem hình dáng thì đúng là gã chủ thuyền câm điếc.

Vô Cực Tử khom người nhón chân bước ra đầu thuyền, nhìn thấy chiếc thuyền kia vẫn còn đang lắc lư chưa yên bèn tung người nhảy qua, chiếc thuyền không hề rung lắc, mọi người trên thuyền cũng hoàn toàn không hay biết gì. Vô Cực Tử dán mắt vào mui thuyền, từ khe hở nhìn vào trong, chỉ thấy trong khoang có ba hán tử áo đen đang đứng, ăn mặc theo lối của Thiết Chưởng Bang, trong đó một người thân hình cao lớn, cổ quàng khăn xanh, dường như chính là thủ lĩnh.

Gã chủ thuyền câm điếc bước vào trong khoang, khom lưng hành lễ trước mặt đại hán cao lớn, cung kính nói:

- Bái kiến Kiều trại chủ.

Thì ra gã chủ thuyền là một tay hảo thủ trong Thiết Chưởng Bang, giọng nói vang rền, chỉ sợ mở miệng nói chuyện thì mọi người sẽ sinh nghi nên mới giả vờ câm điếc, Kiều trại chủ nhỏ giọng hỏi:

- Bọn chúng đã tỏ vẻ nghi ngờ gì chưa?

Gã chủ thuyền khẽ lắc đầu, bất đắc dĩ nói:

- Nghi ngờ thì chưa, chỉ là bọn chúng cực kỳ cảnh giác, chưa ra tay được.

Kiều trại chủ khẽ hừ một tiếng, lạnh giọng nói:

- Hôm sau các ngươi đến Thanh Long Tập thì hãy chặt gãy bánh lái, bọn ta sẽ chờ ở đó tiếp ứng.

Gã chủ thuyền gật đầu vâng dạ, Kiều trại chủ tiếp tục nói:

- Võ công của bọn chúng cực kỳ lợi hại, phải hết sức cẩn thận đấy. Sau khi xong việc, bang chủ ắt có trọng thưởng. Ngươi từ trong nước trở về, đừng lắc thân thuyền làm kinh động đến bọn chúng.

Gã chủ thuyền cung kính hành lễ lui ra, từ mạn thuyền thả người xuống nước, lặng lẽ bơi về. Vô Cực Tử hai chân đạp lên cột buồm một cái, lặng lẽ trở về trong khoang, thì thầm kể lại mọi chuyện cho Hoàng Dung và Hoàng Dược Sư.

Hoàng Dược Sư khẽ hừ một tiếng, cười nhạt nói:

- Để xem bọn chuột nhắt Thiết Chưởng Bang định giở trò gì.

Ba người đã biết âm mưu của đối phương nên cũng cảm thấy thanh thản, hôm sau trên thuyền ngồi ngắm phong cảnh, yên tâm nghỉ ngơi. Lại đi thêm hồi lâu, núi non hai bên Nguyên Giang càng lúc càng hiểm trở, xa xa nhìn thấy bên bờ sông có vài chục hộ dân, phòng ốc cao cao thấp thấp dựa vào sườn núi. Dòng nước chảy xiết đẩy thuyền đi nhanh, lướt như bay xuống hạ du, vừa đi qua Thanh Long Tập thì lòng sông bỗng nhiên nghiêng xuống, nước sông phun tung tóe thẳng xuống dưới.

Gã chủ thuyền hai tay giữ chặt bánh lái, hai mắt nhìn chằm chằm xuống mặt sông, trong tiếng nước chảy ầm ầm, bỗng nhiên xa xa vang tới tiếng phu kéo thuyền hò hát, chỉ trong chớp mắt đã nhìn thấy một chiếc thuyền ô bồng ngược dòng đi đến trước mặt, trên cột buồm có một lá cờ đen phất phơ trong gió. Gã chủ thuyền lập tức nhấc búa lên, chát chát mấy tiếng chém gãy bánh lái, sau đó nhanh chóng chạy ra mạn thuyền bên trái, chỉ chờ chiếc thuyền treo lá cờ đen đến là nhảy qua ngay.

Chiếc thuyền bị mất bánh lái, đi theo dòng nước xô mạnh vào chiếc thuyền treo lá cờ đen trước mặt. Mắt thấy hai chiếc thuyền còn cách nhau hơn một trượng, chiếc thuyền treo lá cờ đen nhanh chóng bẻ lái qua một bên, đám phu chèo thuyền trên sông và đám phu kéo thuyền ven núi cả kinh bật tiếng la hoảng, tiếng người la hét cùng với tiếng nước chảy xiết hòa lẫn vào nhau ở trong hẻm núi.

Chỉ trong nháy mắt, Vô Cực Tử và Hoàng Dược Sư lập tức đưa theo Hoàng Dung xuất quỷ nhập thần nhảy lên chiếc thuyền treo lá cờ đen trước mặt. Trên thuyền lúc này tụ tập vô số bang chúng của Thiết Chưởng Bang, vung đao tuốt kiếm cực kỳ uy mãnh, dẫn đầu đám người là một người mặc áo ngắn vải vàng, bộ râu trắng bị gió thổi cuốn vào bên tai, dáng vẻ uy phong lẫm liệt, không phải ai khác mà chính là Cừu Thiên Nhận.

Lần trước thất thủ ở Thiết Chưởng Sơn, Cừu Thiên Nhận vẫn luôn bực tức trong lòng, sau đó lại thám thính được Chu Bá Thông đã rời đi rồi, chỉ còn lại mỗi một mình Hoàng Dược Sư thân cô thế cô. Cừu Thiên Nhận cũng không biết được thân thủ của Vô Cực Tử và Hoàng Dung, chỉ là nhìn thấy hai người bọn họ vẫn còn trẻ tuổi nên cũng không đáng lo ngại, lại thêm ưu thế quen thuộc địa hình sông nước ở Nguyên Giang, vậy nên lập ra âm mưu sát hại Hoàng Dược Sư trên sông, Hoa Sơn Luận Kiếm sắp tới sẽ bớt được một đối thủ đáng gờm.

Cừu Thiên Nhận nắm chắc phần thắng, bất giác ha ha cười rộ, hưng phấn dẫn theo thuộc hạ đồng loạt xông đến tấn công. Hoàng Dược Sư tâm thần trấn định, vân đạm phong khinh lấy ngọc tiêu ra thổi, Bích Hải Triều Sinh Khúc ma lực rất lớn, có thể mê hoặc nhân tâm cực kỳ ảo diệu, toàn bộ bang chúng của Thiết Chưởng Bang trên thuyền rất nhanh liền bị đánh cho tan tác, loạn thành một bầy.

Vô Cực Tử cũng không rảnh rỗi, trực tiếp đánh ra Thiết Chưởng Thần Công về phía Cừu Thiên Nhận, mỗi đòn đánh ra đều cứng rắn như thép, chưởng lực sắc bén không gì đỡ nổi. Võ công của Vô Cực Tử sớm đã khôi phục, trong thời gian này hắn cũng đã tranh thủ lĩnh ngộ được Thiên Cương Bắc Đẩu Trận của Toàn Chân Giáo, hai môn tuyệt kỹ thành danh của Cừu Thiên Nhận đạt đến cấp bậc Trúc Cơ Thượng Phẩm là Thiết Chưởng Thần Công và Thủy Thượng Phiêu, cùng với môn chưởng pháp đạt đến cấp bậc Trúc Cơ Thượng Phẩm của Anh Cô là Âm Hàn Thần Chưởng, tất cả đều đã tu luyện đến Đỉnh Phong rồi dung hợp vào trong võ học của bản thân, võ công ngày càng tinh diệu.

Bạn đang đọc Vô Cực Huyền Thoại sáng tác bởi Wu-Ji
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Wu-Ji
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 6
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.