Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Văn Võ Toàn Tài

Tiểu thuyết gốc · 3000 chữ

Anh Cô đã tìm kiếm Chu Bá Thông hơn hai mươi năm, nghĩ rằng lần này mà để y chạy thoát thì sau này sẽ không thể gặp lại nữa, bất kể mấy người Vô Cực Tử có nói thật hay không, lập tức đuổi theo phương hướng mấy người bọn họ đã chỉ. Mọi người nhìn theo bóng lưng Anh Cô rời khỏi, trong lòng không khỏi có chút cảm khái, không ngờ rằng một người tính cách hoạt kê như Chu Bá Thông cũng có người ái mộ, thế nhưng không hiểu vì sao Chu Bá Thông lại sợ hãi Anh Cô giống như rắn rết, vừa mới nghe thấy thanh âm của bà ta thì đã bỏ chạy mất dạng.

Rời khỏi khu vực đầm lầy tối tăm, ba người Vô Cực Tử, Hoàng Dung và Hoàng Dược Sư nhanh chóng lên đường đi về phía đông bắc, rất nhanh liền đến được Thường Đức, nơi tập trung hàng loạt các địa điểm tham quan trải nghiệm ấn tượng thuộc địa giới Hồ Nam. Vô Cực Tử bỗng nhiên nhớ đến Nhất Đăng Đại Sư đang ẩn cư ở gần đây, lúc trước hắn đã cải trang thành một vị cao tăng của Thiên Long Tự, đích thân tìm đến truyền thụ tuyệt kỹ Lục Mạch Thần Kiếm vốn đã thất truyền nhiều năm lại cho Nhất Đăng Đại Sư, nghĩ ngợi một hồi, sau khi thương lượng với Hoàng Dược Sư và Hoàng Dung, bèn quyết định đến thăm cố nhân đã lâu không gặp.

Nhất Đăng Đại Sư hiện đang ẩn cư tại một ngôi chùa hết sức bí mật, cốt để tránh mặt cừu nhân thù địch, lúc trước Vô Cực Tử cũng phải hao tốn vô số tâm huyết thì mới tìm ra được. Chỉ thấy đường đi càng lúc càng hẹp, lại đi thêm tám chín dặm, thấy hai bên đường núi cao chót vót, ở giữa là một con đường mòn nhỏ bé ngoằn ngoèo, chỉ cho một người đi lọt, xe ngựa không thể tiến lên được nữa, mọi người chỉ đành xuống ngựa sải bước vào núi.

Theo đường quanh co lên tới đỉnh núi, mất khoảng một giờ, đường đi càng lúc càng hẹp, có những chỗ phải nép người mới đi qua được. Lúc ấy đang lúc tháng bảy nóng nực, mặt trời đỏ rực, hơi nóng tan vàng chảy đá, thế nhưng dọc đường núi cao chót vót che hết ánh nắng, nên cũng thấy khá mát mẻ.

Chợt nghe xa xa văng vẳng có tiếng nước chảy, mọi người thong thả rảo bước đi đến, trong núi vắng vẻ tịch mịch, tiếng nước vang lên ở trong sơn cốc dội lại ào ào, càng đi tiếng nước càng lớn, đến lúc lên tới đỉnh núi chỉ thấy có một dòng thác lớn như con rồng trắng giữa hai ngọn núi, nước đổ ầm ầm xuống dưới, thế nước hết sức đáng sợ. Từ đỉnh núi nhìn xuống dưới, chỉ thấy dưới gốc liễu cạnh thác nước có một người ngồi, đầu đội nón tre thân khoác áo tơi, ung dung buông cần câu cá. Dòng thác thế nước chảy xiết vô cùng, lấy đâu ra cá mà câu?

Đường xuống núi rất dễ đi, mọi người thong thả bước tới, chỉ thấy ngư phu khoảng bốn mươi tuổi, mặt đen bóng như đáy chảo, dưới cằm đầy râu quai nón, mắt cứ nhìn chằm chằm vào dòng nước không chớp. Mọi người nhìn thấy đối phương chăm chú vào việc câu cá như vậy, không dám quấy nhiễu thất lễ, ngồi xuống gốc liễu nghỉ ngơi chờ đợi.

Chờ đợi hồi lâu, chợt thấy trong nước có ánh vàng chớp lên, ngư phu sắc mặt lộ vẻ mừng rỡ, chỉ thấy dưới nước có một con vật dài khoảng một thước cắn vào dây câu, không phải là cá cũng chẳng phải rắn, toàn thân màu vàng, hình thù hết sức kỳ dị, Hoàng Dung không kìm được thất thanh kêu lên:

- Kim oa oa!

Đúng lúc này, dưới nước lại nhô lên một con quái ngư màu vàng tương tự cắn vào dây câu, ngư phu lại càng mừng rỡ, dùng hết sức kéo cần câu. Chỉ thấy chiếc cần câu càng lúc càng cong, đột nhiên nghe chát một tiếng, cần câu trực tiếp gãy đôi, hai con quái ngư nhả dây câu ra, ở dưới nước đắc ý nghênh ngang bơi qua bơi lại mấy vòng, thác nước tuy rằng chảy xiết nhưng chúng lại không hề gì, chớp mắt đã lặn xuống khe đá dưới nước biến mất tăm.

Ngư phu quay đầu nhìn lại, trợn mắt tức giận quát:

- Nhân đầu thối tha, lão tử vất vả chờ suốt nửa ngày, lại bị con nhóc nhà ngươi tới làm hỏng chuyện!

Ngư phu giơ bàn tay to bước lên hai bước đang định động võ, không ngờ đột nhiên nghĩ tới chuyện gì, cố gắng ráng nhịn, hai tay nắm chặt khiến đốt xương kêu lên lách cách, sắc mặt đầy vẻ tức giận, Hoàng Dung tự nhiên bị người lạ mắng, trong lòng rất là không vui, bực mình nói:

- Cha ta cũng nuôi mấy cặp kim oa oa ở nhà, có gì lạ lùng đâu chứ?

Ngư phu nghe thấy Hoàng Dung biết được lai lịch của con quái ngư màu vàng, kinh ngạc nói:

- Cũng lớn lối lắm, trong nhà nuôi được mấy cặp kia đấy? Ta hỏi ngươi, kim oa oa dùng để làm gì?

Hoàng Dung thản nhiên đáp:

- Dùng làm gì đâu? Cha ta thấy chúng ưa nhìn, tiếng kêu oa oa giống hệt trẻ con, nên mới nuôi để chơi thôi.

Ngư phu nghe thấy Hoàng Dung nói quả không sai, sắc mặt lập tức hòa hoãn nói:

- Nếu như cha ngươi thật sự có nuôi kim oa oa, thì ngươi phải đền cho ta một cặp.

Hoàng Dung ương ngạnh nói:

- Tại sao ta phải đền cho ngươi chứ?

Ngư phu hừ lạnh nói:

- Ta đang câu được một cặp thì ngươi hấp tấp kêu lớn một tiếng, lại gây ra chuyện, gãy mất cần câu. Kim oa oa rất thông minh, đã nếm mùi đau khổ một lần, thì lần sau đừng hòng câu được nữa. Không bắt đền ngươi thì bắt đền ai?

Hoàng Dung biết đây là lỗi của mình, nhưng cười nhạt nói:

- Cho dù câu được thì ngươi cũng chỉ câu được một con. Ngươi đã câu được một con, chẳng lẽ con còn lại chịu mắc câu chắc?

Ngư phu không biết trả lời thế nào, gãi gãi đầu nói:

- Vậy thì ngươi đền ta cho một con cũng được.

Hoàng Dung lắc đầu nói:

- Nếu như một cặp kim oa oa bị chia rẽ, thì không đầy ba ngày hai con đực cái đều sẽ chết cả.

Ngư phu càng không nghi ngờ gì nữa, đột nhiên hướng về ba người vái luôn ba vái, chân thành nói:

- Hay lắm, hay lắm! Vừa rồi là ta không phải, xin ngươi tặng ta một cặp có được hay không?

Hoàng Dung cười khẽ nói:

- Trước hết ngươi phải nói cho ta biết ngươi cần kim oa oa làm gì cái đã.

Ngư phu ngần ngừ một lúc rồi nói:

- Được rồi, ta sẽ nói cho ngươi nghe. Sư thúc của ta là người Thiên Trúc, mấy hôm trước tới thăm sư phụ của ta, trên đường bắt được một đôi kim oa oa, vô cùng mừng rỡ, ông bảo đây là khắc tinh của một loại độc trùng hết sức nguy hiểm ở Thiên Trúc, nhờ ta nuôi hộ vài ngày, đến khi lão nhân gia và sư phụ nói chuyện xong xuôi, thì sẽ nhận lại để mang về Thiên Trúc, nào ngờ...

Hoàng Dung xen vào nói:

- Nào ngờ ngươi không cẩn thận, để kim oa oa trốn vào thác nước!

Ngư phu ngạc nhiên nói:

- Đúng vậy, làm sao ngươi biết?

Hoàng Dung chẩu môi một cái rồi nói:

- Có gì mà không đoán được? Loại kim oa oa này vốn rất khó nuôi, trước kia ta có tất cả năm cặp, về sau chết mất hai cặp...

Ngư dân hai mắt sáng rực, trên mặt hiện vẻ vui mừng, xoa xoa tay nói:

- Hảo cô nương, cho ta một cặp kim oa oa thì ngươi vẫn còn hai cặp mà. Nếu không sư thúc trách ta, ta không gánh tội được đâu.

Hoàng Dung quay sang nhìn Hoàng Dược Sư, thấy ông gật đầu bèn mỉm cười nói:

- Cho ngươi một cặp cũng không hề gì, thế nhưng tại sao lúc nãy ngươi lại hung dữ như vậy? Dọa sợ người ta một phen hết hồn!

Ngư phu vừa mừng vừa sợ, đành nhẹ nhàng nói:

- Xin lỗi, là ta nóng tính không phải, đúng là phải sửa mới được. Hảo cô nương, nhà ngươi ở đâu, ta theo cô nương đến lấy kim oa oa có được không? Từ đây đến đó bao xa?

Hoàng Dung thở dài một tiếng nói:

- Gần thì không gần, xa cũng không xa, khoảng ba ngàn dặm.

Ngư phu giật nảy mình, râu ria dựng đứng cả lên, nghiến răng quát:

- Nha đầu thối tha, thì ra nãy giờ ngươi tiêu khiển với lão gia!

Ngư phu tức giận vung tay toan tát một cái thật đau vào mặt Hoàng Dung cho bõ tức, nào ngờ cánh tay lại bị Vô Cực Tử giữ chặt, kình lực trực tiếp tiêu thất, còn chưa kịp hỏi danh tính đối phương, liền bị Hoàng Dược Sư đánh cho một chưởng, toàn thân ê ẩm suýt không đứng vững, run giọng nói:

- Các ngươi... rốt cuộc các ngươi là ai?

Hoàng Dược Sư hừ lạnh một cái, trừng mắt nhìn ngư phu nói:

- Ở ngay trước mặt lão phu lại dám động thủ với Dung Nhi, nếu không nể mặt Nhất Đăng Đại Sư, thì bây giờ ngươi đã chẳng còn mạng nữa rồi!

Ngư phu nhìn thấy thân thủ của Hoàng Dược Sư thì bất giác rùng mình, nhưng tính tình y vốn nóng như lửa, thà chết cũng không chịu nhục, chợt nghe Vô Cực Tử khiêm hòa cười nói:

- Nhạc phụ của ta thương con hơn mạng, có hơi nóng nảy một chút, các hạ chớ nên để bụng.

Ngư phu nghe mấy câu của Vô Cực Tử thì sắc mặt cũng hơi hòa hoãn một chút, cất giọng hỏi:

- Các ngươi là ai, tới đây làm gì? Là ai chỉ cho các ngươi tới đây?

Vô Cực Tử đưa tay về phía Hoàng Dược Sư, thong thả nói:

- Nhạc phụ của ta chính là Đông Tà Hoàng đảo chủ, vốn là bằng hữu cố cựu của Đoàn hoàng gia, à không, phải gọi Nhất Đăng Đại Sư mới phải. Chúng ta vô tình đi ngang qua đây, nhạc phụ nghĩ đến nghĩa tình xưa cũ, muốn đến thăm hỏi bằng hữu cố cựu, tuyệt đối không có ác ý gì đâu.

Ngư dân không khỏi sửng sốt, nghĩ rằng Hoàng Dược Sư với sư phụ mình giao tình không phải tầm thường, trên mặt đã không còn vẻ hung dữ như ban nãy. Đột nhiên dưới nước có ánh vàng chớp lên, định thần nhìn kỹ chính là cặp kim oa oa đang trườn lên trên vách đá, hai cái đuôi đã quẫy phía trên mặt nước, Vô Cực Tử lập tức thi triển Lăng Hư Ngự Không Bộ xuất quỷ nhập thần, không cởi áo quần giày tất gì cả, phi thân nhảy luôn xuống giữa dòng thác chảy xiết.

Hoàng Dung hoảng sợ kêu lên:

- Tiêu ca ca!

Hoàng Dung thấy Vô Cực Tử mạo hiểm như vậy, trong lòng lo lắng không thôi, đang định nhảy luôn xuống thác thì đã bị Hoàng Dược Sư cản lại, chỉ thấy Vô Cực Tử đứng vững dưới nước, bất kể dòng nước xô đẩy kịch liệt cỡ nào, thân hình vẫn không nghiêng ngả, từ từ khom lưng xuống bắt lấy cặp kim oa oa. Vô Cực Tử mỗi tay một con, nắm lấy được đuôi cặp kim oa oa nhẹ nhàng kéo lên, nhưng vì sợ làm giống quái ngư này bị thương nên cũng không dám dùng lực, nào ngờ kim oa oa toàn thân đầy nhớt trơn tuột dị thường, giẫy giẫy mấy cái đã tuột ngay ra khỏi bàn tay của Vô Cực Tử.

Vô Cực Tử không dám khinh suất, lập tức thi triển Càn Khôn Chuyển Di Thủ bắt ngay cặp kim oa oa, cầm nã thủ pháp linh động biến ảo, hai con kim oa oa chao qua đảo lại chóng hết cả mặt, Vô Cực Tử đứng dưới đáy nước ngưng thần đề khí, chân phải điểm nhẹ một cái, thân hình đột nhiên vọt ra khỏi thác nước, sau đó chân phải lại đạp vào cạnh vách thác một cái, thân hình mượn lực nhảy vọt lên bờ. Hoàng Dung nhìn thấu Vô Cực Tử ở dưới đáy nước đứng vững lật đá nín thở bắt cá, coi thác nước đổ xuống ầm ầm như không có gì, trong lòng vừa sợ vừa mừng, lửa tình nhen nhóm. Ngư phu càng kinh sợ khâm phục hơn, biết nếu nội công, ngoại công, khinh công đều không tu luyện đến thượng thặng cao siêu thì đừng nói đến chuyện bắt cá, chỉ vừa xuống nước sẽ bị dòng thác xô luôn xuống vực, vui mừng nhận lại cặp kim oa oa, sau đó cung cung kính kính dẫn theo ba người Vô Cực Tử, Hoàng Dược Sư và Hoàng Dung đi đến bái kiến sư phụ của mình.

Nhất Đăng Đại Sư có tổng cộng bốn người đệ tử chân truyền, gọi là Ngư Tiều Canh Độc, trước đây từng là bốn vị đại thần quyền cao chức trọng trong triều đình Đại Lý, người ăn mặc giống như ngư phu là Điểm Thương Ngư Ẩn, trước đây từng giữ chức vị thủy quân đô đốc. Còn lại ba người sư đệ của Điểm Thương Ngư Ẩn lần lượt là tiều phu Trương Thiếu Thủ, trước đây từng là đại tướng quân, nông phu Võ Tam Thông, trước đây từng là tổng quản ngự lâm quân, còn người ăn mặc giống như thư sinh là Chu Tử Liễu, trước đây từng là đại thừa tướng.

Hoàng Dung tính tình nhí nhảnh hiếu động, thấy Chu Tử Liễu chừng bốn mươi tuổi, đầu đội khăn tiêu dao, tay cầm quạt tập điệp, dưới cằm lại có một chòm râu đen nhánh, chính là dáng vẻ của bậc thạc nho túc học, thấy rất thú vị, không nhịn được liền biện luận với y một phen, hai người cao đàm khoát luận say sưa, đột nhiên Chu Tử Liễu nghĩ đến lúc trẻ đi học, thầy dạy học từng nói ra một câu đối rất khó, mấy chục năm nay không có ai đối được hoàn chỉnh, biết đâu có thể làm khó Hoàng Dung một phen, bèn vân đạm phong khinh nói:

- Ta còn có một vế đối cho tiểu cô nương: Cầm sắt tỳ bà, bát đại vương nhất bàn đầu diện.

Trong bốn chữ "cầm" 琴, "sắt" 瑟, "tỳ" 琵, "bà" 琶 có tất cả tám chữ "vương" 王, vốn là vô cùng khó đối, nhưng đây cũng là một câu đối xưa cũ của cổ nhân chứ không phải do Chu Tử Liễu nghĩ ra. Năm xưa Hoàng Dược Sư ở trên Đào Hoa Đảo nhàn rỗi vô sự đã đối được rồi, Hoàng Dung tính tinh nghịch vẫn không bỏ được, cau mày làm ra vẻ nhăn nhó khổ sở, để cho Chu Tử Liễu đợi một lúc lâu.

Chu Tử Liễu thấy câu đối kia có thể làm khó được Hoàng Dung thì vô cùng đắc ý, nhưng chỉ sợ nàng sẽ hỏi ngược trở lại, bèn thành thật nói:

- Câu đối này vốn rất khó, ta cũng không thể đối được hoàn chỉnh, tiểu cô nương không đối được thì cũng chẳng sao...

Chu Tử Liễu còn chưa dứt lời thì Hoàng Dung đã nhoẻn miệng cười nói:

- Nếu nói phải đối vế này thì có gì khó, chỉ sợ tiểu nữ nói ra vế này lại đắc tội với cả bốn vị Ngư Tiều Canh Độc thì thật không hay.

Chu Tử Liễu trong lòng không tin, nghĩ thầm dù cho đối phương có thể hoàn chỉnh đối được vế này thì đã hết sức giỏi giang, há lại có thể nhân dịp này chọc ghẹo được bốn sư huynh đệ bọn họ, mỉm cười ung dung nói:

- Chỉ cần có thể đối cho hoàn chỉnh, thì chuyện cười cợt xấu hổ đâu có đáng gì?

Hoàng Dung tươi cười nói:

- Nếu đã như thế thì ta xin lỗi trước. Xin đối lại như thế này: Si mị võng lượng, tứ tiểu quỷ các tự đỗ tràng.

Trong bốn chữ "si" 魑, "mị" 魅, "võng" 魍, "lượng" 魉, mỗi chữ đều có một chữ "quỷ" 鬼, vừa hay có thể hoàn chỉnh đối lại vế đối vừa rồi, Chu Tử Liễu kinh ngạc chấn động, đứng bật dậy vung tay áo vái Hoàng Dung một vái thật dài, cung kính nói:

- Tại hạ bái phục!

Năm xưa lúc Hoàng Dược Sư đang làm vế đối này thì bốn sư huynh đệ Trần Huyền Phong, Khúc Linh Phong, Lục Thừa Phong và Phùng Mặc Phong đang đứng hầu ngay bên cạnh, ông bèn lấy câu đối ấy để chọc ghẹo bốn người, lúc ấy Hoàng Dung còn chưa ra đời, sau này được nghe cha kể lại, hôm nay liền dùng để châm chọc Ngư Tiều Canh Độc. Ngư Tiều Canh Độc vốn luôn tự phụ bản lĩnh của mình, không ngờ võ thì thua Vô Cực Tử, văn lại thua kém Hoàng Dung, không khỏi sầu não phiền muộn.

Bạn đang đọc Vô Cực Huyền Thoại sáng tác bởi Wu-Ji
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Wu-Ji
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.