Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Song Sinh Huynh Đệ

Tiểu thuyết gốc · 3000 chữ

Hồng Thất Công còn phải ở lại Quân Sơn Đảo thu xếp một chút sự việc Cái Bang nên không đi cùng Vô Cực Tử và Hoàng Dung, đến khi hai người trở về Nhạc Dương Lâu thì sắc trời đã sáng hẳn, Hoàng Dung ngẩng đầu nhìn ra chỉ thấy một vầng mặt trời đỏ vừa mới nhô lên, màu trời sắc nước, vô cùng tráng lệ, bèn tươi cười nói:

- Tiêu ca ca, Phạm Văn Chính làm văn quả nhiên rất hay: Hàm viễn sơn, thôn Trường Giang, hạo hạo thang thang, hoành vô tế nhai; triêu huy tịch âm, khí tượng vạn thiên. Cảnh sắc như vậy không đáng thưởng thức hay sao? Chúng ta lên uống mấy chén!

Vô Cực Tử gật đầu khen hay, hai người lên lầu tìm đến chỗ hôm qua cùng ngồi uống rượu, tuy Nhạc Dương Lâu không có rượu ngon, nhưng mà sơn thủy hữu tình cũng đủ khoan khoái. Hai người cùng nhau đối ẩm vài chén thì chợt nghe dưới thang có tiếng bước chân, có người thò đầu lên nhìn, vừa thấy mặt nhau thì ba người đều giật nảy mình, bởi vì người này không phải ai khác mà chính là Cừu Thiên Nhận.

Hoàng Dung nhớ đến bản lĩnh của Cừu Thiên Nhận đêm qua thì vội vàng đề cao cảnh giác, nào ngờ y chỉ nhếch mép cười khẽ một tiếng, đưa tay xua xua rồi lập tức xoay người xuống lầu, nụ cười vừa có vẻ láu lỉnh vừa có vẻ hoảng sợ. Hoàng Dung cảm thấy cực kỳ khó hiểu, Vô Cực Tử thì lại vô cùng ngạc nhiên, chỉ mới không gặp một đêm mà tu vi của Cừu Thiên Nhận đã thụt lùi lại như cũ, phong cách lại cứ hèn mọn như vậy, trầm ngâm một lúc, lập tức vỗ đùi cái đét, gật gù hiểu ra mọi chuyện.

Hoàng Dung không khỏi có chút ngạc nhiên, đang định nói gì thì Vô Cực Tử đã cười khẽ một tiếng, thong thả nói:

- Bọn họ nhất định chính là huynh đệ song sinh. Lão già ban nãy mới chính là Cừu Thiên Nhận chúng ta gặp được ở Quy Vân Trang, còn Cừu Thiên Nhận hôm qua gặp được ở Quân Sơn Đảo thì lại là một người khác.

Hoàng Dung cực kỳ thích thú, vội vàng sải bước chạy xuống thang lầu, chẳng mấy chốc đã đuổi kịp Cừu Thiên Nhận, cười khẽ nói:

- Cừu lão gia tử, trời đất nhỏ thật, chúng ta lại gặp nhau rồi.

Cừu Thiên Nhận cười khẽ một tiếng, bất đắc dĩ nói:

- Hôm trước chia tay ở Quy Vân Trang, không ngờ lại được gặp nhau ở đây, cô nương vẫn khỏe mạnh chứ?

Hoàng Dung bật cười khúc khích, bỗng nhiên chỉ tay vào sau lưng Cừu Thiên Nhận, cao giọng nói:

- Tiêu ca ca, đánh vào lưng lão!

Cừu Thiên Nhận giật mình quay lại nhưng không thấy ai, biết ngay là đã trúng kế, chưa kịp phản ứng thì đã bị Lạc Anh Thần Kiếm Chưởng đánh cho ngã lăn ra đất, vội vàng ngoác miệng kêu lên:

- Khoan hãy động thủ đã, ta có điều muốn nói!

Hoàng Dung cười tủm tỉm thu chiêu lại, Cừu Thiên Nhận vội vàng đứng lên, nghe phựt một tiếng, hai tay giật đứt dây lưng, nắm lấy lưng quần kêu lên:

- Ngươi có đi không hả? Ta buông tay ra đấy!

Hoàng Dung vô cùng sửng sốt, không ngờ rằng Cừu Thiên Nhận lại dùng thủ đoạn hạ lưu như thế, chỉ sợ y buông tay thật, cắn môi một cái quay người bỏ đi, thế nhưng lại nghe Cừu Thiên Nhân ha ha cười rộ sau lưng, có vẻ phi thường đắc ý, sau đó có tiếng bước chân vang lên, vội vàng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy đối phương hai tay nắm lấy lưng quần sải bước đuổi tới. Hoàng Dung vừa tức giận vừa buồn cười, cho dù nàng trí kế đa đoan nhưng nhất thời cũng không có cách nào, chỉ đành co giò bỏ chạy, Cừu Thiên Nhận nhìn thấy đối phương đã chạy đi xa, vội vàng xốc lưng quần lên xoay người chạy về phía tây.

Hoàng Dung và Vô Cực Tử chờ đợi tại Nhạc Dương Lâu nửa ngày thì Hoàng Dược Sư và Chu Bá Thông cũng tìm đến, mọi người nhanh chóng lên đường đi thẳng về phía tây, chưa hết một ngày thì đã đến được khu vực đồi núi thung lũng ven bờ Nguyên Giang nằm ở Tương Tây, thuộc địa giới Hồ Nam. Đường núi gập ghềnh, hai bên cỏ cao quá hông, đi được hơn bốn mươi dặm thì xa xa đã nhìn thấy năm ngọn núi cao vọt vào trong mây, hình dáng giống như năm ngón tay chĩa thẳng lên trời, ngọn ở giữa lại càng cao vọt lên, chính là Thiết Chưởng Sơn không thể sai được.

Hoàng Dung nhìn thấy ngón tay chính giữa cao nhất, hai bên theo thứ tự thấp dần xuống, mỗi ngọn núi lại chia làm ba đoạn như ba đốt trên ngón tay, quả thật giống hệt trong bức tranh kia, xem ra Vũ Mục Di Thư quả nhiên là được cất giấu ở đây. Bốn người vòng qua sau ngọn núi chính, nhìn thấy bốn bề xung quanh không có ai cả bèn thi triển khinh công vọt thẳng lên trên, đi được vài dặm thì đường núi quanh co khúc khuỷu vô cùng kỳ quái, đi được một lúc thì đã thấy trước mặt là một rừng tùng rậm rạp chằng chịt.

Chợt thấy trong khu rừng trước mặt thấp thoáng có ánh đèn lửa, bốn người xuất quỷ nhập thần đi về phía trước, băng qua vô số canh gác, gần tới nơi thì thấy một tòa thạch thất năm gian, đèn lửa là hai bên đông tây soi đến. Bốn người núp ở ngoài phòng phía tây, chỉ thấy trong phòng có một cái lò đặt đầy than đỏ, bên trên nấu một chảo thiết sa bốc khói nghi ngút. Một lão già hai mắt nhắm nghiền ngồi xếp bằng trước lò, quay mặt vào làn hơi nóng nghi ngút từ chảo bốc lên thong thả hít thở, người này không phải ai khác mà chính là Cừu Thiên Nhận.

Cừu Thiên Nhận hít thở một lúc thì trên đầu cũng có một làn khí nóng nghi ngút xông lên, sau đó giơ cao hai tay ấn mạnh vào chảo, gắng gượng ngâm tay trong đống thiết sa rang nóng hồi lâu mới chịu rút ra, xoay tay một cái đánh vào một cái túi nhỏ treo trên không trung. Phát chưởng ấy đánh ra âm thanh vang dội, thế nhưng túi vải vẫn cứ im lìm không hề lay động, võ công thâm hậu không hề tầm thường.

Cừu Thiên Nhận song chưởng đánh cái bao vải một lúc, lại nhúng tay vào chảo thiết sa một lúc, rồi lại đánh cái bao vải một lúc, cũng chỉ như vậy không làm gì khác, ba người Vô Cực Tử, Hoàng Dược Sư và Chu Bá Thông chăm chú quan sát đối phương tu luyện Thiết Chưởng Thần Công, môn chưởng pháp này quả nhiên không hề tầm thường. Hoàng Dung thì lại cảm thấy có chút nhàm chán, bèn rón rén bước đến bên cửa sổ dãy phòng phía đông, thò đầu vào xem, vừa nhìn thấy thì đã giật nảy mình, nguyên lai trong phòng lại có một nam một nữ, chính là Dương Khang và Mục Niệm Từ.

Chỉ thấy Dương Khang trầm ngâm một lúc, nhẹ giọng nói:

- Niệm Từ, ta đã suy nghĩ rất kỹ, cuối cùng cũng đã hiểu ra. Chúng ta cứ nên bỏ đi cho xong chuyện, chẳng cần để tâm đến quốc gia đại sự, ân oán giang hồ... hãy làm một đôi phu thê ân ân ái ái, có được không?

Mục Niệm Từ khẽ tựa đầu vào vai Dương Khang, nhẹ nhàng nói:

- Chàng đi đâu thiếp sẽ theo đó, điều này chàng cũng biết mà. Chỉ có điều... thiếp e rằng chàng vẫn không thể từ bỏ tất cả.

Dương Khang khẽ thở dài một hơi, ôn nhu nói:

- Chuyện đã đến nước này, không bỏ cũng không được. Niệm Từ, chỉ cần ở trên đời này, trong lòng nàng có ta, trong lòng ta có nàng... thì đã đủ rồi. Chúng ta hãy quên những chuyện ân oán thù hận trước đây, có được không?

Mục Niệm Từ trầm ngâm một lúc, buột miệng nói:

- Thế nhưng còn mối thù của phụ thân...

Dương Khang khẽ lắc đầu, ảo não nói:

- Hoàn Nhan Hồng Liệt đã nuôi nấng ta mười tám năm, ông ấy có ơn rất lớn với ta. Nếu như ông ấy tiếp tục làm ác, nhất định sẽ bị trừng phạt thích đáng, đâu cần nhất thiết phải là ta chứ? Nàng đừng nên ép ta nữa, huống hồ... ta cũng là một người vô dụng.

Mục Niệm Từ chợt thấy áy náy trong lòng, vội vàng nói:

- Thiếp không có ý đó đâu.

Dương Khang khẽ thở dài một hơi, chân thành nói:

- Ta đã lặn lội suốt bao lâu nay, bây giờ đã thấy chán nản... Niệm Từ, chúng ta hãy sớm thành thân, có được không?

Mục Niệm Từ mặt đỏ bừng lên, chợt nhớ ra chuyện gì đó, nghiêm giọng hỏi:

- Nếu như Hoàn Nhan Hồng Liệt lại đến tìm chàng thì sao?

Dương Khang khẽ thở dài một hơi, ngữ khí có chút bất mãn nói:

- Chẳng lẽ đến tận bây giờ nàng vẫn không tin ta sao?

Mục Niệm Từ chợt thấy áy náy trong lòng, chỉ thấy Dương Khang giơ tay phát thệ, kiên quyết nói:

- Được rồi, ta xin thề độc trước nàng, nếu Dương Khang ta vẫn còn tham lam phú quý, cấu kết với người Kim, thì ta sẽ bị vạn tiễn xuyên tâm, chết không toàn thây.

Mục Niệm Từ đưa ngón tay đặt lên môi Dương Khang, đau lòng nói:

- Chàng đừng nói nữa, thiếp tin chàng mà.

Hai người tiếp xúc thân mật, Mục Niệm Từ lập tức hai má đỏ bừng, dưới ánh đèn huyền ảo trông rất kiều diễm. Dương Khang nhìn thấy giai nhân đã có vẻ ưng thuận, bèn nắm tay nàng nhè nhẹ vuốt ve, tay trái choàng qua tấm lưng của nàng, từng kiện từng kiện y phục chậm rãi rơi xuống, trong phòng lại là một cảnh xuân sắc triền miên.

Hoàng Dung sắc mặt đỏ ửng, khung cảnh trong phòng quả thật là không thích hợp với thiếu nhi, bất giác cười khẽ một tiếng, chợt nghe sau lưng có một giọng sang sảng quát lên:

- Ai dám ngang nhiên lên núi của ta?

Hoàng Dung quay người nhìn lại, ở dưới ánh trăng nhìn thấy rất rõ, không phải Cừu Thiên Nhận thì là ai? Mới đây gặp được Cừu Thiên Nhận, thấy y tuy vẫn tự cao tự đại, làm màu ra vẻ này nọ, nhưng ánh mắt gian trá cũng không thể che giấu được, nhưng lúc này đối phương thần sắc nghiễm nhiên, uy nghiêm không thể xâm phạm, nhất định chính là Cừu Thiên Nhận đã gặp được ở trong Cái Bang Đại Hội lần trước.

Ba người Vô Cực Tử, Hoàng Dược Sư và Chu Bá Thông lần lượt xuất hiện che chắn trước mặt Hoàng Dung, chỉ nghe Chu Bá Thông tức giận nói:

- Lão vương bát đản, tại sao ngươi dám trắng trợn bịa đặt rằng ta bị Hoàng lão tà giết chết, có ý gì đây hả?

Cừu Thiên Nhận khẽ hừ một tiếng, lạnh giọng nói:

- Ăn nói bậy bạ! Các ngươi là ai?

Chu Bá Thông vô cùng phẫn nộ, tên này không những bịa chuyện gạt người mà lại kiêu ngạo phách lối, nhịn không được liền vung ra một quyền về phía đối phương. Cừu Thiên Nhận cũng không nói gì, gầm lớn một tiếng, song chưởng xô mạnh về phía Chu Bá Thông. Hai người động thủ với nhau một trận, ban đầu vẫn còn ngang tay, đến lúc Chu Bá Thông sử dụng Song Thủ Hỗ Bác thì Cừu Thiên Nhận lập tức không thể địch nổi, cũng chỉ có thể triệu tập đông đảo bang chúng của Thiết Chưởng Bang vội vàng chạy đến chi viện.

Chỉ thấy mấy chục hán tử áo đen cầm đuốc quát lớn nhanh chóng đuổi đến, Hoàng Dược Sư và Chu Bá Thông quyết định ở lại ngăn chặn địch nhân, Vô Cực Tử và Hoàng Dung thì nhanh chóng sải chân lao thẳng lên trên đỉnh núi tìm kiếm Vũ Mục Di Thư, bốn người nhanh chóng chia ra hành sự. Chạy lên đỉnh núi, Vô Cực Tử và Hoàng Dung cẩn thận nhìn quanh một lượt, chỉ thấy bên trái hơn hai mươi trượng có một sơn động tối đen như mực, hai người chạy đến thì thấy cửa động làm bằng ngọc thạch, xây dựng hết sức đẹp đẽ chỉnh tề.

Đúng lúc này, bên trong sơn động đột nhiên vang lên mấy tiếng lách cách quỷ dị, tựa hồ giống tiếng bước chân, theo sau là một tiếng cười sảng khoái, rõ ràng giống hệt thanh âm của Cừu Thiên Nhận. Vô Cực Tử khẽ động cây đuốc trong tay, chỉ thấy trong hang có một người rảo bước đi ra, người này thân khoác áo vải, cầm quạt hương bồ, râu tóc bạc trắng, không phải ai khác mà chính là Cừu Thiên Nhận.

Cừu Thiên Nhận sa sầm nét mặt, nghiêm nghị quát:

- Nơi này chính là cấm địa của Thiết Chưởng Bang, người nào vào đây chắc chắn phải chết. Hai đứa nhóc các ngươi chán sống rồi phải không?

Hoàng Dung khẽ hừ một tiếng, khinh khỉnh nói:

- Đã là cấm địa thì tại sao ngươi lại dám đi vào?

Cừu Thiên Nhận không khỏi có chút lúng túng, thế nhưng lập tức che giấu đi ngay, hừ lạnh nói:

- Gia gia có việc quan trọng, không có thời gian nói chuyện lằng nhằng với hai đứa nhóc các ngươi.

Cừu Thiên Nhận nói xong liền bước nhanh ra khỏi sơn động. Hoàng Dung cười khẽ một tiếng, hai tay một kéo một đẩy, Cừu Thiên Nhận loạng choạng ngã xuống, Hoàng Dung thuận tay điểm vào huyệt m Đô ở trên ngực y.

Cừu Thiên Nhận nằm lăn ra đất không động đậy được, mặt mày nhăn nhó nói:

- Cô nương khoan hãy động thủ, chúng ta từ từ nói chuyện.

Hoàng Dung bật cười khúc khích, hiếu kỳ hỏi:

- Rốt cuộc thì ai mới là Cừu Thiên Nhận?

Cừu Thiên Nhận mặt không hồng, tai không đỏ, thản nhiên nói:

- Hai người chúng ta chính là huynh đệ song sinh, ta là ca ca. Hai huynh đệ ta rất thương yêu nhau, từ nhỏ đã dùng chung một cái tên, gọi ta là Cừu Thiên Nhận hay gọi đệ đệ của ta là Cừu Thiên Nhận thì cũng có gì khác đâu?

Hoàng Dung khẽ lườm một cái, Cừu Thiên Nhận biết không thoát được, bất đắc dĩ nói:

- Nhớ lại trước đây tiên phụ đã từng đặt tên cho ta là Thiên Trượng, thế nhưng ta lại thấy không dễ nghe, vậy nên cũng ít dùng đến.

Hoàng Dung cười khẽ một tiếng, châm chọc nói:

- Thì ra ngươi tên là Cừu Thiên Trượng, không dùng có khi lại hay.

Cừu Thiên Trượng mặt không biến sắc, dửng dưng nói:

- Người ta thích gọi thế nào thì gọi, ngươi quản được sao? Mười xích là trượng, bảy xích là nhận, tính ra thì Thiên Trượng còn dài hơn Thiên Nhận ba ngàn xích đấy!

Hoàng Dung bật cười khúc khích, khoái chí nói:

- Ta thấy ngươi nên đổi tên là Thiên Phân, Thiên Ly gì đó thì còn hợp hơn.

Nguyên lai Cừu Thiên Trượng và Cừu Thiên Nhận chính là huynh đệ song sinh, hai người lúc nhỏ tính tình dung mạo hoàn toàn giống nhau. Đến năm mười ba tuổi, Cừu Thiên Nhận vô tình cứu được bang chủ Thượng Quan Kiếm Nam của Thiết Chưởng Bang, đối phương nhớ ơn cứu mạng nên đã dốc túi tương thụ võ công cả đời. Cừu Thiên Nhận đến năm hai mươi bốn tuổi thì công phu cũng dần dần có triển vọng hơn sư phụ, Thượng Quan Kiếm Nam trong lúc lâm chung đã giao lại chức vị bang chủ của Thiết Chưởng Bang cho Cừu Thiên Nhận. Thượng Quan Kiếm Nam giữ lòng trung nghĩa, có chí khôi phục giang sơn Đại Tống, thế nhưng Cừu Thiên Nhận thì lại một lòng một dạ rèn luyện võ công, ngoại hiệu Thiết Chưởng Thủy Thượng Phiêu càng ngày càng lừng lẫy trong giang hồ.

Hoa Sơn Luận Kiếm năm xưa, Cừu Thiên Nhận cũng từng được mời tham dự, thế nhưng bởi vì Thiết Chưởng Thần Công vẫn chưa luyện thành, tự biết không phải địch thủ của Vương Trùng Dương nên đã từ chối, hơn mười năm nay vẫn luôn ẩn cư trên Thiết Chưởng Sơn, dự định chờ đến Hoa Sơn Luận Kiếm lần thứ hai thì sẽ tham gia tranh đoạt danh hiệu võ công thiên hạ đệ nhất. Lúc này tính cách của hai huynh đệ đã hoàn toàn khác nhau, một người chuyên tâm tu luyện ở trong núi sâu, võ nghệ ngày càng tăng tiến, một người thì lại thừa cơ mạo nhận danh tính huynh đệ ra ngoài khoe khoang khoác lác giở trò lừa bịp, người mà Vô Cực Tử và Hoàng Dung gặp ở Quy Vân Trang và Nhạc Dương Lâu chính là Cừu Thiên Trượng, còn người gặp ở Quân Sơn Đảo và Thiết Chưởng Sơn chính là Cừu Thiên Nhận.

Bạn đang đọc Vô Cực Huyền Thoại sáng tác bởi Wu-Ji
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Wu-Ji
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 7
Lượt đọc 22

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.