Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Oan Gia Lộ Trách

Tiểu thuyết gốc · 3000 chữ

Mọi người nghe thấy Cừu Thiên Nhận ngữ khí nghiêm trọng bèn vội vàng hỏi lý do, chỉ thấy y trịnh trọng nói:

- Lão phu nhận được tin tức chính xác, trong vòng sáu tháng, Đại Kim sẽ xua quân nam hạ, lần này binh thế rất mạnh, giang sơn Đại Tống ắt không giữ được...

Lục Quán Anh vô cùng sửng sốt, hoảng sợ nói:

- Như vậy Cừu lão tiền bối nhanh đi bẩm báo triều đình Đại Tống để sớm phòng bị, thương nghị kế sách đánh đuổi địch nhân.

Cừu Thiên Nhận trợn mắt nhìn Lục Quán Anh một cái, hừ lạnh nói:

- Người trẻ tuổi như ngươi thì biết cái gì? Nếu như triều đình Đại Tống phòng bị thì thảm họa chiến tranh sẽ càng thê thảm hơn.

Mọi người đều không hiểu ý, ai cũng sửng sốt nhìn Cừu Thiên Nhận, chỉ thấy y chầm chậm nói:

- Ta đã suy nghĩ chuyện này rất lâu, nếu muốn bách tính thiên hạ có thể an cư lạc nghiệp, giang sơn gấm vóc không đến nỗi hóa thành một mảnh đất hoang tàn thì chỉ có một con đường, lão phu không nề xa xôi ngàn dặm đi đến Giang Nam chính là vì chuyện này. Nghe nói bảo trang bắt được tiểu vương gia của Đại Kim cùng với chỉ huy sứ Đoàn đại nhân, xin mời bọn họ đến đây bàn bạc, có được không?

Lục trang chủ không biết vì sao Cừu Thiên Nhận lại biết được chuyện này, vội vàng sai hạ nhân áp giải hai người đến, tháo hết xiềng xích trên người. Hoàn Nhan Khang mới bị giam giữ mấy ngày mà dáng vẻ đã tiều tụy hẳn đi, chỉ huy sứ Đoàn đại nhân thì tuổi khoảng ngũ tuần, râu ria đầy mặt, thần sắc hoảng hốt vô cùng.

Cừu Thiên Nhận mỉm cười nhìn Hoàn Nhan Khang, nhẹ giọng nói:

- Tiểu vương gia bị một phen sợ hãi rồi.

Cừu Thiên Nhận ngừng lại một chút rồi quay sang nhìn Lục trang chủ, thong thả nói:

- Quân Kim xuôi nam, đại chiến vừa lên ắt sẽ tổn thương nhân mạng rất nhiều. Lão đệ liên hệ với hào kiệt Giang Nam, cùng nhau ra sức tìm cách dập tắt trường binh đao này, há không tốt sao?

Lục trang chủ khẽ chắp tay, cung kính nói:

- Có thể ra sức cho quốc gia, cứu dân trong chốn nước sôi lửa bỏng là việc chúng ta nên làm. Vãn bối ôm lòng trung nghĩa nhưng triều đình tối tăm, gian thần nắm quyền, chỉ mang chí này cũng uổng phí thôi. Xin lão tiền bối chỉ điểm một con đường sáng, vãn bối vô cùng cảm tạ.

Cừu Thiên Nhận không ngừng vuốt râu, hô hô cười lớn, đang định trả lời thì một tên hạ nhân bất ngờ chạy vào, cuống quýt nói:

- Có bảy vị khách không mời mà đến, bọn họ đang ở bên ngoài!

Lục trang chủ mặt chợt biến sắc, vội vàng nói:

- Mời họ vào đi!

Chỉ thấy sáu nam một nữ bước vào đại sảnh, không phải ai khác mà chính là mấy người Quách Tĩnh và Giang Nam Thất Quái. Bọn họ từ bắc xuống nam, đang đi ngang qua Thái Hồ thì lại tình cờ nghe được tin tức Mai Siêu Phong hoành hành bá đạo ở đây, hai bên vốn đã có thù oán sâu đậm từ trước nên mới quyết định tìm đến Quy Vân Trang để báo thù rửa hận.

Quách Tĩnh nhìn thấy Vô Cực Tử và Hoàng Dung cũng ở đây thì hết sức vui mừng, kinh hỉ nói:

- Tiêu đại ca! Hoàng cô nương! Hai người cũng ở đây sao?

Hoàng Dung khẽ gật đầu đáp lễ, Vô Cực Tử chợt nhận ra gì đó, bật cười ha hả nói:

- Tốt lắm! Tiểu tử ngươi phúc duyên không tệ, võ công đã tăng lên rất nhiều.

Quách Tĩnh ngại ngùng gãi đầu, quả thật gần đây y đã nhận được cơ duyên không nhỏ, Lục trang chủ vốn cho rằng kẻ thù tìm đến, nhưng nhìn thấy đối phương quen biết với Vô Cực Tử thì lập tức yên tâm, chắp tay nói:

- Tại hạ ở chân có bệnh, không thể đứng dậy chào hỏi, xin các vị thứ lỗi.

Vô Cực Tử nhanh chóng giới thiệu danh tính của mấy người Giang Nam Thất Quái, Lục trang chủ lập tức mừng rỡ nói:

- Tại hạ đã ngưỡng mộ anh danh của các vị từ lâu, hôm nay được gặp thật là may mắn.

Cừu Thiên Nhận thì nghênh ngang ngồi ở đầu bàn tiệc, nghe thấy ngoại hiệu của Giang Nam Thất Quái thì cũng chỉ cười khẽ một tiếng rồi lại tiếp tục ăn uống, chỉ thấy Lục trang chủ gượng cười nói:

- Vị này chính là Thiết Chưởng Thủy Thượng Phiêu Cừu lão tiền bối.

Kha Trấn Ác vô cùng sửng sốt, giật mình hỏi:

- Là Cừu Thiên Nhận Cừu lão tiền bối sao?

Cừu Thiên Nhận ngửa mặt lên trời cười lớn một tiếng, đắc ý nói:

- Các vị kể ra cũng là nhân vật thành danh ở Giang Nam, lão phu đang có một việc lớn, nếu được các vị giúp đỡ thì càng tuyệt vời.

Mấy người mới đến còn chưa hiểu gì, chỉ thấy Lục trang chủ kính cẩn nói:

- Ban nãy Cừu lão tiền bối đang định nói chuyện này, xin lão tiền bối chỉ điểm con đường sáng.

Cừu Thiên Nhận khẽ gật đầu, dõng dạc nói:

- Chúng ta thân ở võ lâm, quan trọng nhất là có lòng hiệp nghĩa. Hiện nay quân Kim sắp nam hạ, Đại Tống nếu là không biết tốt xấu, không chịu quy hàng, hai bên giao tranh không biết sẽ phải chết bao nhiêu sinh linh. Lão phu lần này đến đây chính là muốn liên lạc hào kiệt Giang Nam hưởng ứng quân Kim, Đại Tống thấy bị nội ngoại giáp công, không thể chống cự sẽ không đánh mà hàng. Chuyện lớn này mà thành, đừng nói công danh phú quý, chỉ cần bách tính thiên hạ mang ơn cảm đức cũng đã không uổng một thân võ nghệ, không uổng hai chữ "hiệp nghĩa".

Lời nói vừa dứt, mọi người lập tức biến sắc, Lục trang chủ vốn rất khâm phục Cừu Thiên Nhận, chợt nghe y nói vậy thì bất giác vô cùng kinh ngạc, gượng cười nói:

- Vãn bối mặc dù bất tài, thân ở thảo mãng, nhưng lòng trung nghĩa không bao giờ dám quên. Quân Kim đã muốn nam hạ cướp đoạt giang sơn chúng ta, làm hại bách tính chúng ta, vãn bối ắt sẽ theo hào kiệt Giang Nam phản công đến cùng. Lão tiền bối chắc là cố ý muốn thử vãn bối phải không?

Cừu Thiên Nhận khẽ lắc đầu, cười nhạt nói:

- Cái nhìn của lão đệ sao lại nông cạn như thế? Muốn giúp triều đình kháng Kim thì có gì hay? Nhiều lắm thì cũng giống như Nhạc Vũ Mục, phải chết thảm ở Phong Ba Đình.

Lục trang chủ vừa sợ vừa giận, vốn chỉ mong Cừu Thiên Nhận xuất thủ tương trợ đối phó với Hắc Phong Song Sát, nào ngờ y uổng mang tuyệt nghệ, làm người lại vô sỉ như vậy, bèn phất tay áo một cái, ngang nhiên nói:

- Vãn bối hôm nay có địch nhân đến trả thù, vốn mong lão tiền bối trượng nghĩa tương trợ, nhưng đạo bất đồng bất tương vi mưu, cho dù vãn bối máu đổ đầy đất cũng không dám làm phiền đại giá. Xin mời đi cho!

Mọi người ai cũng ngấm ngầm khâm phục Lục trang chủ, chỉ thấy Cừu Thiên Nhận cười khẽ một tiếng, tay trái cầm chén rượu, hai ngón tay phải khẽ bóp miệng chén, liên tiếp xoay tròn, bất ngờ cắc một tiếng, một đoạn miệng chén lập tức bay ra rơi ngay xuống bàn. Đánh nát chén rượu không khó, nhưng giơ tay vung nhẹ lại có thể chém đôi cái chén ngay ngắn chỉnh tề như vậy thì công lực quả thật cực kỳ thâm hậu, Vô Cực Tử thấy vậy cũng chỉ lắc đầu ngao ngán, tên này thật biết trang bức.

Hàn Bảo Câu nổi giận đùng đùng, đứng trước bàn tiệc quát:

- Lão thất phu vô sỉ, chúng ta đến phân cao thấp đi!

Lục trang chủ biết võ công của Hàn Bảo Câu còn kém xa Cừu Thiên Nhận, cất giọng nói:

- Giang Nam Thất Hiệp trước nay cùng tiến cùng lui, đánh nhau với một người là sáu người, đánh nhau với thiên quân vạn mã cũng chỉ có sáu người, không có vị nào chịu tụt lại phía sau.

Giang Nam Thất Quái cũng hùng hổ bước lên, chỉ thấy Cừu Thiên Nhận chân phải gác lên chân trái, không ngừng rung đùi, bất động thanh sắc nói:

- Lão phu cứ ngồi đây đùa giỡn với các ngươi.

Giang Nam Thất Quái khẽ hừ một tiếng, đang định xuất thủ đối chiến thì đã bị Quách Tĩnh cản lại, ôm quyền nói:

- Đệ tử trước tiên xin được lĩnh giáo Cừu lão tiền bối vài chiêu.

Kha Trấn Ác cả kinh vội vàng nghiêm giọng quát:

- Tĩnh Nhi, mau tránh ra đi!

Quách Tĩnh sợ rằng các vị sư phụ cản trở, cũng không tiếp tục không nhiều lời, trực tiếp vận nội lực đánh ra một chiêu Kháng Long Hữu Hối về phía Cừu Thiên Nhận. Lần trước Hồng Thất Công trong lúc cao hứng đã kể cho Vô Cực Tử và Hoàng Dung nghe về truyền thống hào hiệp của Cái Bang, chỉ tiếc rằng y đến nay vẫn chưa tìm được nhân tuyển thích hợp để truyền lại vị trí bang chủ. Vô Cực Tử lập tức giới thiệu Quách Tĩnh cho Hồng Thất Công, cách đây không lâu Hồng Thất Công đã gặp được Quách Tĩnh, người này nghĩa khí phẩm hạnh cái gì cũng tốt, chỉ là hơi ngốc một chút. Kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc, Hồng Thất Công cắn răng thu nhận Quách Tĩnh làm đệ tử của mình, truyền thụ cho y tuyệt kỹ trấn bang của Cái Bang là Hàng Long Thập Bát Chưởng, mặc dù hơi tốn công sức một chút nhưng Quách Tĩnh cuối cùng cũng đã phát huy được một chút tinh diệu của môn công phu này.

Cừu Thiên Nhận nhìn thấy công phu của Hàn Bảo Câu cũng không cao cường gì, nghĩ rằng đệ tử của y cũng chỉ tầm thường, lại thêm chiêu thức Kháng Long Hữu Hối đơn sơ mộc mạc nên cũng không thèm né tránh. Kháng Long Hữu Hối lợi hại ở chỗ xuất chiêu xong vẫn bảo lưu lại một phần, Cừu Thiên Nhận không biết tinh diệu trong đó, thân hình lập tức như một con diều đứt dây bay thẳng lên không trung.

Trong tiếng la hoảng của mọi người, ở cửa bất ngờ có người xuất hiện vươn tay chụp lấy cổ áo Cừu Thiên Nhận, sải chân bước vào trong sảnh buông y xuống đất, trên mặt lạnh lùng không có chút gì tươi cười. Người này tóc xõa ngang vai, tướng mạo phong trần, không phải ai khác mà chính là Mai Siêu Phong.

Sau lưng Mai Siêu Phong còn có một người thân hình cao gầy, mặc áo bào vải xanh, vẻ mặt vô cùng cổ quái, hai tròng mắt còn hơi động đậy chứ da thịt lại cứng đơ như gỗ đá, khiến cho người ta vừa nhìn đã thấy lạnh buốt sống lưng. Vô Cực Tử không khỏi có chút sửng sốt, tu vi của người này ngang ngửa với Đoàn Trí Hưng và Hồng Thất Công, không biết là Âu Dương Phong hay Hoàng Dược Sư, hay là một vị cao nhân nào khác?

Lục trang chủ không ngờ rằng Cừu Thiên Nhận lại không chịu được một chưởng như vậy, vừa tức giận vừa buồn cười, chợt thấy Mai Siêu Phong bất ngờ xuất hiện, trong lòng không khỏi cảm thấy xúc động khó tả. Hoàn Nhan Khang nhìn thấy sư phụ thì mừng rỡ bước lên bái kiến, Quách Tĩnh và Giang Nam Thất Quái nhìn thấy bọn họ xưng hô với nhau là sư đồ thì ai cũng vô cùng ngạc nhiên.

Lục trang chủ khẽ thở dài một hơi, ảo não nói:

- Mai sư tỷ, xa cách hơn hai mươi năm, hôm nay mới được gặp lại. Trần sư huynh vẫn khỏe chứ?

Mai Siêu Phong khẽ hừ một tiếng, lạnh lùng nói:

- Người nói có phải là Lục Thừa Phong Lục sư đệ không?

Lục trang chủ khẽ gật đầu, nhàn nhạt nói:

- Chính là huynh đệ, sư tỷ từ khi chia tay đến nay vẫn khỏe chứ?

Vô Cực Tử và Hoàng Dung đưa mắt nhìn nhau, quả nhiên không ngoài dự đoán, chỉ thấy Mai Siêu Phong căm phẫn nói:

- Hai mắt ta đã mù, ngươi không nhìn thấy sao? Tặc hán tử đã bị người ta hại chết rồi, như thế ngươi vừa ý chưa?

Lục Thừa Phong vừa sợ vừa mừng, lại nghĩ đến chuyện ngày xưa đồng môn học nghệ trên Đào Hoa Đảo, không khỏi thở dài nói:

- Người hại chết Trần sư huynh là ai? Sư tỷ báo được thù chưa?

Mai Siêu Phong khẽ hừ một tiếng, tức giận nói:

- Ta đang tìm bọn họ khắp nơi đây.

Hàn Bảo Câu đập bàn đứng dậy, hùng hổ quát:

- Mai Siêu Phong, kẻ thù của ngươi đang ở đây!

Hàn Bảo Câu đang định nhảy đến thì đã bị Toàn Kim Phát vươn tay kéo lại, Mai Siêu Phong lập tức ngẩn người, lắp bắp nói:

- Ngươi... ngươi... Giang Nam Thất Quái, thì ra các ngươi ở đây, nộp mạng đi!

Cừu Thiên Nhận bị Quách Tĩnh đánh một chưởng đau thấu tim gan, vừa mới bớt đau thì lập tức lớn tiếng nói:

- Cái gì mà trả thù tính sổ, ngay cả sư phụ của mình bị người ta hại chết cũng không biết, còn khoe khoang anh hùng hảo hán gì nữa?

Mai Siêu Phong lật tay một cái chụp trúng cổ tay đối phương, gằn giọng quát:

- Ngươi vừa mới nói cái gì?

Cừu Thiên Nhận vô cùng hoảng hốt, run run nói:

- Ta nói Đông Tà Hoàng Dược Sư đã bị người ta hại chết rồi!

Lục Thừa Phong vô cùng sửng sốt, hoảng hốt kêu lên:

- Ngươi nói thật chứ?

Cừu Thiên Nhận luống cuống tay chân, buột miệng nói:

- Sao lại không thật? Hoàng Dược Sư đã bị Toàn Chân Thất Tử, đệ tử của Vương Trùng Dương bao vây giết chết rồi!

Lời nói vừa dứt, Mai Siêu Phong và Lục Thừa Phong đồng thời bật tiếng khóc lớn, Hoàng Dược Sư tuy võ công siêu phàm thoát tục nhưng nếu như là Toàn Chân Thất Tử hợp lực bao vây thì e rằng ông cũng khó lòng chống lại. Hoàng Dung thấy vậy cũng rú lên một tiếng thảm thiết, cả người lẫn ghế ngã ra phía sau lập tức ngất đi.

Vô Cực Tử cả kinh vội vàng điểm nhẹ vào huyệt đạo trên lòng bàn tay Hoàng Dung, nàng cũng dần dần tỉnh lại, lập tức khóc lớn kêu lên:

- Cha đâu? Cha ơi, con cần cha mà!

Lục Thừa Phong vô cùng kinh ngạc, trong lòng thầm nghĩ: "Hoàng cô nương không phải là nữ nhi của sư phụ thì làm sao có thể biết được Cửu Hoa Ngọc Lộ Hoàn?"

Lục Thừa Phong nước mắt đầy mặt, đau lòng nói:

- Tiểu sư muội, chúng ta đi tìm bọn đạo tặc Toàn Chân Giáo liều mạng! Mai Siêu Phong, ngươi có đi không? Ngươi không đi thì ta liều mạng với ngươi trước, đều là ngươi không tốt nên mới hại chết ân sư!

Lục Quán Anh nhìn thấy phụ thân đang lúc đau buồn, nói năng lộn xộn, bèn luống cuống nói:

- Phụ thân, người khoan hãy đau xót, chúng ta sẽ từ từ bàn bạc.

Lục Thừa Phong bật khóc nức nở, nghẹn ngào nói:

- Mai Siêu Phong, mụ ác tặc nhà ngươi hại ta thật khổ. Ngươi không biết xấu hổ bỏ trốn theo trai thì cũng thôi đi, tại sao lại còn trộm đi Cửu Âm Chân Kinh của sư phụ? Sư phụ dưới cơn nóng giận đã đánh gãy hai chân của bốn sư huynh đệ bọn ta, trục xuất khỏi Đào Hoa Đảo, ta chỉ mong mỏi ân sư sẽ chịu hồi tâm chuyển ý, thương xót bọn ta bị hai người các ngươi làm liên lụy mà cho trở về sư môn. Bây giờ lão nhân gia người đã qua đời, ta đành trọn đời ôm hận, không còn hy vọng gì nữa.

Mai Siêu Phong khóc lóc thảm thiết, cao giọng mắng:

- Lục Thừa Phong, ba lần bảy lượt mời người đến làm khó phu phụ ta, ép chúng ta đến mức không còn đất dung thân mới phải gặp nạn ở trên đại mạc. Bây giờ ngươi lại không bàn cách trả mối thù lớn của sư phụ, lại khóc lóc sướt mướt đòi tính toán nợ cũ với ta. Chúng ta mau đi tìm bảy tên đạo tặc kia, ngươi không đi được thì ta cõng ngươi đi.

Hoàng Dung lúc này vẫn đang khóc lóc thảm thiết, Vô Cực Tử cũng không biết nên an ủi ra sao, chợt thấy quái khách áo xanh ánh mắt trìu mến nhìn về phía Hoàng Dung thì lập tức hiểu ra, lớn giọng kêu lên:

- Chư vị xin hãy bình tĩnh, đừng để người khác dắt mũi kéo đi như vậy.

Vô Cực Tử khẽ vỗ vai Hoàng Dung, ôn nhu nói:

- Dung Nhi, cha muội không bị sao đâu, ông ấy ở ngay đây mà.

Bạn đang đọc Vô Cực Huyền Thoại sáng tác bởi Wu-Ji
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Wu-Ji
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 7
Lượt đọc 31

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.