Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ân Oán Giang Hồ

Tiểu thuyết gốc · 2000 chữ

Đột nhiên bên ngoài có người chạy vào, Tả Tử Mục nhận ra đó chính là sư đệ Dung Tử Củ của mình, Dung Tử Củ bất ngờ ngã rầm xuống đất, vẫn còn chưa kịp nói gì hai mắt đã trợn ngược lên, mặt đầy vẻ căm phẫn, đã tắt thở mất rồi. Tả Tử Mục cả kinh vội vàng khai thông huyệt đạo trên người sư đệ, nhưng cuối cùng vẫn phí công vô ích, người chết không thể sống lại. Tả Tử Mục đột nhiên phát hiện ở trên bụng Dung Tử Củ có tám chữ "Thần Nông Bang tru diệt Vô Lượng Kiếm" ăn sâu vào trong da thịt, chữ không phải do bút mực viết ra, cũng không phải do vật nhọn vạch vào, mà được viết bằng một thứ độc dược hết sức ghê gớm, thuốc độc ngấm xuống ăn loét vào trong.

Tả Tử Mục bất giác nổi giận đùng đùng, nghiến răng quát:

- Để xem Thần Nông Bang tru diệt Vô Lượng Kiếm Phái hay là Vô Lượng Kiếm Phái tru diệt Thần Nông Bang? Thù này không trả, Tả Tử Mục này còn mặt mũi nào làm người được nữa?

Chung Linh bật cười khúc khích, châm chọc nói:

- Thần Nông Bang bảo rằng nhất định giết hết Vô Lượng Kiếm Phái, lúc ta đang đi đã nghe tin này nên mới đến xem náo nhiệt. Lão già râu dài kia, kể ra kiếm pháp của các ngươi cũng không tệ lắm, nhưng đấu với Thần Nông Bang am hiểu dùng độc thì còn lâu mới địch lại được.

Mấy lời Chung Linh vừa nói đánh trúng vào nhược điểm của Vô Lượng Kiếm Phái, những người ở đây không ai hiểu biết chút gì về độc dược, nên khi giao chiến với Thần Nông Bang sẽ gặp bất lợi rất lớn. Nghe ngữ khí của Chung Linh thì dường như bên phía Vô Lượng Kiếm Phái chết càng nhiều người thì nàng lại càng khoái chí, ai bảo bọn họ ban nãy đã đắc tội nàng cơ chứ?

Tả Tử Mục bất mãn hừ lạnh một tiếng, y không muốn chỉ vì một chút mặt mũi mà lại vô duyên vô cớ rước lấy cường địch, bên ngoài còn có cừu địch ghê gớm nên cũng không dám nổi khùng, nén giận hỏi:

- Qua đường cô nương nghe được tin gì, nếu như có thể cho tại hạ biết, tại hạ... tại hạ vô cùng cảm kích!

Chung Linh có chút hả hê nhìn Tả Tử Mục, nhẹ giọng hỏi:

- Ta nghe bọn họ bàn đến Vô Lượng Ngọc Bích chi đó, cái đó là thứ đồ chơi gì vậy?

Tả Tử Mục không khỏi giật mình, ngạc nhiên hỏi:

- Vô Lượng Ngọc Bích? Ta chưa từng nghe nói đến bao giờ, hay là trên Vô Lượng Sơn có loại ngọc quý báu chăng? Tân sư muội có nghe nói đến bao giờ hay chưa?

Tân Song Thanh chưa kịp trả lời, Chung Linh đã cướp lời nói:

- Dĩ nhiên bà ta cũng chưa nghe nói bao giờ! Ta còn lạ gì cái trò kẻ tung người hứng của các ngươi nữa? Muốn giấu thì cứ giấu, hà tất phải quanh co?

Tả Tử Mục khẽ ho một tiếng, sượng sùng nói:

- Ta nghĩ ra rồi, Thần Nông Bang nói đấy chắc là phiến đá mặt gương tại Bạch Long Phong trên Vô Lượng Sơn. Phiến đá này phẳng lì nhẵn như gương, lại còn trong suốt có thể soi rõ đến tận chân tơ kẽ tóc, có người nói đó là khối ngọc quý, nhưng thực ra chỉ là một phiến đá trong suốt mà thôi.

Chung Linh khẽ hừ một tiếng, lạnh giọng hỏi:

- Lão mà nói ra từ trước có phải là hay hơn không? Các ngươi làm gì đến nỗi gây nên thù oán với Thần Nông Bang? Tại sao bọn họ lại muốn tuyệt diệt Vô Lượng Kiếm Phái?

Tả Tử Mục biết rằng nếu muốn đối phương tiết lộ những điều nghe được thì mình phải chịu lép vế, bèn nhã nhặn nói:

- Năm ngoái Thần Nông Bang có đến xin được ra phía sau núi hái thuốc nhưng ta không cho, thế rồi bọn chúng lẻn đến hái trộm thì bị Dung sư đệ cùng với mấy tên đệ tử tình cờ bắt gặp, hai bên lời qua tiếng lại sinh ra ẩu đả, Dung sư đệ chẳng nể nang gì giết mất hai tên, từ đó kết mối thâm cừu, sau lại đánh nhau bên bờ Lan Thương Giang, Thần Nông Bang bị chết thêm vài mạng nữa...

Chung Linh vẻ mặt đắc ý, thản nhiên nói:

- Thì ra là vậy! Lão đã kể cho ta nghe về chuyện kết oán gây thù giữa hai môn phái thì ta cũng kể cho lão một chút. Hôm đó ta vào trong núi bắt rắn cho Thiểm Điện Điêu ăn, đột nhiên nghe thấy có tiếng bước chân, nghe bọn họ nói muốn giết sạch Vô Lượng Kiếm Phái chó gà không tha, lấy làm thích thú nên nín hơi không lên tiếng. Ta nghe bọn họ nói chuyện một hồi, nghe nói gì mà đã phụng mệnh Linh Thứu Cung trên Phiêu Diểu Phong phải chiếm lấy Kiếm Hồ Cung trên Vô Lượng Sơn để tra xét cho rõ Vô Lượng Ngọc Bích rốt cuộc là như thế nào...

Chung Linh thong thả cắn thêm hạt dưa, tiếp tục nói:

- Ta nghe bọn họ nói rằng bang chủ Tư Không Huyền của Thần Nông Bang đã bị người ta dùng độc khống chế, nghe nói Sinh Tử Phù cấy trên người Tư Không Huyền ngoại trừ Thiên Sơn Đồng Mỗ thì không ai có thể giải được. Thông Thiên Thảo ở Vô Lượng Sơn dược tính linh dị, có thể giúp cho bớt được phần nào đau đớn khổ sở sống dở chết dở khi Sinh Tử Phù phát tác, cũng bởi vậy mà bọn họ mới đến hái thuốc, hai môn phái mới nảy sinh thù oán, lần này bọn họ nghĩ bụng sẽ nhất cổ tác khí giết sạch môn phái các ngươi!

Vô Cực Tử không khỏi dở khóc dở cười, thuộc hạ của Vu Hành Vân thật là cà lơ phất phơ không đáng tin cậy, chưa gì mà đã để lộ mưu đồ kế hoạch cho người khác biết, may mắn là không ảnh hưởng quá nhiều, bây giờ Vô Lượng Kiếm Phái mới biết tin tức thì đã quá muộn, chỉ thấy Tả Tử Mục vô thức nhíu mày, lẩm bẩm nói:

- Linh Thứu Cung? Phiêu Diểu Phong? Đây là lần đầu ta nghe nói đến...

Tả Tử Mục không ngờ lần này Thần Nông Bang lại nghe hiệu lệnh của người khác tới làm khó dễ bọn họ, nghĩ đến chuyện ngay cả Tư Không Huyền cũng phải phục tùng thì Linh Thứu Cung hẳn phải hết sức ghê gớm, nhưng Tả Tử Mục lại chưa từng nghe nói đến bao giờ, vậy nên càng thêm lo lắng, buột miệng hỏi:

- Không biết Thiên Sơn Đồng Mỗ là vị cao nhân phương nào?

Thế nhưng không có người nào đáp lại, Vô Cực Tử vì muốn tránh phiền phức không đáng có nên đã xuất quỷ nhập thần thi triển Lăng Ba Vi Bộ dẫn theo Chung Linh và Đoàn Dự rời khỏi Kiếm Hồ Cung. Ba người vừa mới đi được một đoạn lập tức phát hiện chúng đệ tử Thần Nông Bang đang mai phục bên ngoài chặn đường xuống núi, Đoàn Dự không khỏi có chút lo lắng bối rối, nhưng Vô Cực Tử đã cùng với Chung Linh thong thả tiến lên phía trước, Đoàn Dự chỉ có thể bất đắc dĩ đi theo hai người.

Chỉ thấy ở ngay chính giữa chúng đệ tử Thần Nông Bang có một lão già gầy còm đang ngồi trên một tảng đá, nét mặt đầy vẻ ngạo nghễ âm trầm, tu vi đạt đến cảnh giới Luyện Khí Viên Mãn, không phải ai khác chính là bang chủ Tư Không Huyền của Thần Nông Bang. Tư Không Huyền đã trúng Sinh Tử Phù của Vu Hành Vân, vậy nên Thần Nông Bang phải ngoan ngoãn trở thành tay sai đắc lực của Linh Thứu Cung, Thần Nông Bang cùng với Vô Lượng Kiếm Phái lại có mâu thuẫn ân oán, lúc này nghe tin Vu Hành Vân rất có hứng thú với phiến Vô Lượng Ngọc Bích trên Vô Lượng Sơn, bèn quyết định nhất cổ tác khí nhân cơ hội này diệt trừ thế lực đối địch.

Tư Không Huyền dẫn theo chúng đệ tử Thần Nông Bang đi đến chặn đường, hung hăng quát:

- Có Thần Nông Bang bọn ta trấn thủ ở đây, bất luận kẻ nào cũng đừng hòng rời khỏi Kiếm Hồ Cung nửa bước!

Vô Cực Tử lấy ra tấm lệnh bài sứ giả của Linh Thứu Cung mà Vu Hành Vân đã đưa cho mình trước đó, thong thả giơ lên trước mặt Tư Không Huyền, nghiêm giọng hỏi:

- Tư Không Huyền, ngươi nhận biết thứ này sao?

Tư Không Huyền cả kinh vội vàng quỳ xuống khấu đầu, kính cẩn nói:

- Tiểu nhân không biết thánh sứ giá lâm, không kịp nghênh đón từ xa, kính mong thánh sứ thứ tội. Thuộc hạ Tư Không Huyền của Thần Nông Bang cung chúc Đồng Mỗ vạn thọ thánh an!

Vô Cực Tử nhẹ nhàng gật đầu, lạnh lùng nói:

- Mau đứng lên đi! Các ngươi tiếp tục thi hành mệnh lệnh, đừng có đi đến làm phiền bọn ta!

Tư Không Huyền không dám thất lễ, vội vàng nói:

- Thuộc hạ tuân mệnh!

Chung Linh ánh mắt hiếu kỳ nhìn Vô Cực Tử, không nhịn được hỏi:

- Vô Cực ca ca, rốt cuộc thì huynh là ai? Ta thấy bọn họ giống như là rất sợ huynh thì phải.

Vô Cực Tử thong thả lắc đầu, cười khổ nói:

- Không phải bọn họ sợ ta, mà là sợ tấm lệnh bài trong tay ta thôi. Thứ này là do đại sư tỷ đưa cho ta đề phòng bất trắc, không ngờ cũng khá tiện lợi đấy chứ.

Chung Linh có chút ngưỡng mộ nhìn Vô Cực Tử, cảm thán nói:

- Có thể tùy ý ra lệnh cho bang chủ Tư Không Huyền của Thần Nông Bang, đại sư tỷ của Vô Cực ca ca nhất định là một nhân vật lợi hại uy chấn võ lâm.

Vô Cực Tử cười khẽ một tiếng, nhẹ nhàng nói:

- Đại sư tỷ của ta quả thực là rất lợi hại.

Ra khỏi vòng vây của Thần Nông Bang, Đoàn Dự cũng đến nói lời từ biệt, lần này hữu kinh vô hiểm, may mắn có Vô Cực Tử và Chung Linh trượng nghĩa tương trợ nên mới tránh được một kiếp, Vô Cực Tử điềm đạm nhìn Đoàn Dự, quan tâm nói:

- Giang hồ vô cùng hiểm ác, Đoàn huynh lại còn không biết võ công, vạn sự đều phải hết sức cẩn thận.

Đoàn Dự bất đắc dĩ thở dài một hơi, chán nản nói:

- Cha cứ ép ta phải học võ nghệ nhưng ta không chịu, vậy nên mới trốn ra ngoài ngao du tứ xứ, hiện tại xem ra cha cũng chỉ muốn tốt cho ta thôi...

Đoàn Dự ngừng lại một chút, chắp tay nói:

- Lần này thực sự đa tạ Vô Cực công tử và Chung cô nương cứu giúp. Sau này nếu như hai vị có việc gì cần giúp đỡ thì cứ tới Đại Lý Thành tìm Đoàn mỗ, dẫu phải nhảy vào nước sôi lửa bỏng cũng quyết không từ nan.

Chung Linh bật cười khúc khích, khoát tay nói:

- Có gì đâu chứ, đừng khách khí nha.

Vô Cực Tử gật đầu đáp lễ, thong thả nói:

- Thanh sơn bất cải, lục thủy trường lưu, chúng ta hẹn ngày tái ngộ!

Bạn đang đọc Vô Cực Huyền Thoại sáng tác bởi Wu-Ji
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Wu-Ji
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.