Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ý Ngoại Chi Biến

Tiểu thuyết gốc · 3000 chữ

Vô Cực Tử cũng không phải là người lòng dạ sắt đá, làm sao có thể không nhận ra Chung Linh và A Tử ngầm có tình ý với mình, thế nhưng dù sao hai nàng vẫn còn nhỏ tuổi, Vô Cực Tử không khỏi có chút cảm giác tội lỗi, vậy nên từ đầu đến cuối vẫn không tiện hạ thủ, bây giờ chúng nữ đã nói như vậy, khà khà... Mọi người nhanh chóng xuất phát lên đường trở về Linh Thứu Cung, dọc đường có nhiều nơi phong cảnh tạo vật tuyệt đẹp, ai nấy trong lòng đều rất thư thái, thế nhưng còn chưa đi được bao lâu thì mọi người bỗng nhiên lại nghe thấy phía trước có tiếng vó ngựa dồn dập, tiếp đó chính là hai thiếu phụ cưỡi ngựa đi đến, nhìn phục sức trên người thì chính là đệ tử của Linh Thứu Cung.

Hai thiếu phụ từ trên lưng ngựa nhảy xuống, lập tức hô lên:

- Thuộc hạ của Huyền Thiên Bộ xin tham kiến đại nhân!

Vô Cực Tử gật đầu hỏi:

- Có chuyện gì vậy?

Hai thiếu phụ khẽ cúi người, cung kính nói:

- Khởi bẩm đại nhân, là tin tức của Ngân Xuyên Công Chúa gửi đến...

Nguyên lai sau khi chia tay ở Thiếu Lâm Tự, Đoàn Chính Thuần cũng không trở về Đại Lý ngay, mà vẫn ở lại Trung Nguyên cùng với Nguyễn Tinh Trúc du sơn ngoạn thủy, còn có ba người Phạm Hoa, Ba Thiên Thạch và Hoa Hách Cấn đi theo hộ tống, sau này lại vô tình hội kiến với Tần Hồng Miên và Cam Bảo Bảo, mặc dù ban đầu có xảy ra một chút mâu thuẫn, nhưng bốn người bọn họ cũng nhanh chóng chung sống hòa hợp. Sau này Đao Bạch Phượng bởi vì có chuyện quan trọng nên cũng vượt đường xá xa xôi tìm đến, nhìn thấy Đoàn Chính Thuần cùng với nữ nhân khác phong lưu hoa nguyệt thì vô cùng tức giận, giữa mấy người bọn họ lập tức xảy ra một trận ác đấu, không biết Đoàn Chính Thuần đã thu xếp thế nào, cuối cùng mọi người lại chung sống hòa thuận với nhau.

Sau này nghe tin Đoàn Dự trở thành phò mã của Tây Hạ, Đoàn Chính Thuần vô cùng hưng phấn, lập tức lên đường đi đến Tây Hạ để bàn bạc chuyện hôn sự. Thế nhưng hành tung lại không may bị địch nhân biết được, ba tên ác nhân Đoàn Diên Khánh, Nam Hải Ngạc Thần và Vân Trung Hạc liên thủ với Chung Vạn Cừu và mấy người Mộ Dung Phục mỗi bên đều có ý đồ riêng, thế nhưng đều có mục tiêu chung là Đoàn Chính Thuần, đã lên kế hoạch giăng một mẻ lưới bắt hết tất cả mọi người, điểm huyệt khiến cho không ai nhúc nhích được, tình thế hết sức nguy hiểm.

Đoàn Dự biết tin thì liền lập tức dẫn theo bốn người Chử Cổ Phó Chu đến ứng cứu, Lý Thanh Lộ cũng nhanh chóng huy động lực lượng tinh anh của Nhất Phẩm Đường tới tiếp viện, đồng thời cũng thông tri cho Linh Thứu Cung và Vô Cực Tử đến tương trợ. Mọi người biết tin thân nhân trưởng bối gặp nạn thì cũng không tiếp tục quay về Linh Thứu Cung nữa, lại nhanh chóng chuyển hướng đi về phía nam chi viện cho mấy người Đoàn Chính Thuần.

Trong một trang viện trồng đầy hoa trà, mấy người Mộ Dung Phục và Đoàn Diên Khánh đang thương lượng chuyện xử lý Đoàn Chính Thuần ra sao, chỉ nghe Mộ Dung Phục bí hiểm nói:

- Chúng ta hợp sức đồng mưu thật là chuyện tốt. Đoàn điện hạ là dòng dõi chính thống của Đại Lý, thế mà để cho người ta cướp mất ngôi vị hoàng đế, sao không tìm cách đoạt lại?

Đoàn Diên Khánh hé cặp mắt quái dị nhìn Mộ Dung Phục, lạnh lùng hỏi:

- Chuyện đó liên quan gì đến ngươi?

Mộ Dung Phục thản nhiên đáp:

- Nếu như Đoàn điện hạ muốn làm hoàng đế Đại Lý mà không có tại hạ giúp sức mọn, chắc chắn không thể thành công được đâu.

Đoàn Diên Khánh cười nhạt nói:

- Ta không tin là ngươi chịu giúp ta, chỉ sợ ngươi hận bản thân không đâm chết được ta thôi.

Mộ Dung Phục dõng dạc nói:

- Tại hạ giúp đỡ Đoàn điện hạ đoạt ngôi hoàng đế Đại Lý cũng chính vì mình mà thôi. Một là tại hạ căm hận thằng lỏi Đoàn Dự đến tận xương tủy, hôm ở trên Thiếu Thất Sơn, hắn khiến cho tại hạ suýt nữa phải tự vẫn, làm cho Mộ Dung Gia tựa như không còn chỗ đứng trong võ lâm nữa, tại hạ nhất định sẽ giết chết hắn báo thù rửa hận, còn điều thứ hai là sau khi Đoàn điện hạ lên ngôi hoàng đế, tại hạ sẽ có việc nhờ vả.

Đoàn Diên Khánh biết Mộ Dung Phục là người tâm cơ mau lẹ, túc trí đa mưu, đối với bản thân chẳng tử tế gì, nhưng nghe y nói vậy thì cũng tin đến bảy tám phần. Lần trước Đoàn Dự tại Thiếu Thất Sơn sử dụng Lục Mạch Thần Kiếm huyền diệu vô song đánh cho Mộ Dung Phục thất điên bát đảo, chính mắt Đoàn Diên Khánh đã nhìn thấy, y tự lượng sức mình không địch nổi Lục Mạch Thần Kiếm lợi hại, nếu như oan gia ngõ hẹp gặp nhau thì ắt mất mạng dưới vô hình kiếm khí của Đoàn Dự, nên chỉ còn cách dùng tính mạng phu phụ Đoàn Chính Thuần để uy hiếp, sau đó lại tìm cách chế phục Đoàn Dự, nhưng cũng không nắm chắc được phần nào.

Đoàn Diên Khánh thẳng thắn hỏi:

- Ngươi không phải là đối thủ của Đoàn Dự, làm sao có thể đối phó với hắn được?

Mộ Dung Phục hơi đỏ mặt, lên tiếng đáp:

- Dùng sức không nổi thì phải dùng mưu. Không giấu gì Đoàn điện hạ, cô mẫu của tại hạ đã bắt được thằng lỏi Đoàn Dự rồi, cô mẫu đang định đem tiểu tử đó trao đổi với các hạ để lấy một người.

Đoàn Dự sau khi bái nhập môn hạ của Vô Nhai Tử, võ công ào ạt tăng lên, giống như thoát thai hoán cốt, trở thành một vị cao thủ bậc nhất võ lâm, Lý Thanh La đương nhiên không phải là đối thủ của y. Thế nhưng minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, Đoàn Dự cùng với bốn người Chử Cổ Phó Chu vừa mới đến được Thành Đô thuộc địa giới Tứ Xuyên thì đã bị thuộc hạ của Lý Thanh La dùng thuốc độc lợi hại ám toán, một mẻ bắt gọn.

Đoàn Diên Khánh không khỏi sửng sốt vì đại địch đã bị loại trừ, lập tức khom lưng thi lễ, cất giọng hỏi:

- Không hiểu Vương phu nhân muốn trao đổi lấy người nào?

Lý Thanh La hai má ửng hồng, trong lòng bà ngày đêm chỉ nhớ đến Đoàn Chính Thuần, nhưng bà là góa phụ mà lại công nhiên thổ lộ tâm tình với người ngoài thì có điều bất tiện, ngần ngừ không biết nói sao, Mộ Dung Phục bèn nhanh miệng nói:

- Phụ thân thằng lỏi Đoàn Dự là Đoàn Chính Thuần, ngày trước có đắc tội với cô mẫu của tại hạ, cô mẫu chỉ cần các hạ ưng thuận một lời, sau khi lên ngôi hoàng đế Đại Lý thì sẽ giao trả Đoàn Chính Thuần, mặc cho cô mẫu muốn chém muốn giết cách nào tùy ý.

Đoàn Diên Khánh bật cười ha hả, bỗng thấy sự việc dễ dàng như vậy, chỉ sợ bên trong còn có mưu kế, liền cẩn thận hỏi:

- Mộ Dung công tử, công tử nói rằng sau khi lão phu lên ngôi thì sẽ có việc cầu đến lão phu giúp đỡ, nhưng lão phu chưa hiểu sức mình có làm nổi không. Công tử nên cho lão phu biết trước, nếu tới lúc đó lão phu lại không làm nổi, hóa ra lão phu là kẻ tiểu nhân bất tín hay sao?

Mộ Dung Phục trầm ngâm đáp:

- Đoàn điện hạ đã nói như vậy thì tại hạ tin chắc chúng ta có thể hoàn thành đại sự một cách dễ dàng. Tâm sự của tại hạ cũng chẳng giấu diếm, Mộ Dung Gia năm xưa vốn là dòng dõi hoàng tộc Yên quốc, vẫn nhớ tổ tiên di huấn là phải phục hưng cơ nghiệp cẩm tú, thế nhưng lực lượng đơn bạc, khó mà thành tựu, sau khi Đoàn điện hạ lên ngôi hoàng đế, tại hạ xin mượn một vạn tinh binh cùng đầy đủ lương thảo để dùng vào việc phục hưng Yên quốc.

Lúc Mộ Dung Bác ngăn cản Mộ Dung Phục không cho tự vẫn trên Thiếu Thất Sơn, Đoàn Diên Khánh cũng đã nhìn thấy, tin rằng đối phương cũng không nói dối, trong lòng ngẫm nghĩ: "Hắn muốn phục hưng Yên quốc thì sẽ biến thành địch thủ của Đại Tống cùng Đại Liêu, Đại Lý nước nhỏ binh yếu, chỉ tự vệ còn chưa xong, sao lại đi gây hấn với nước lớn? Chi bằng bây giờ giả vờ ưng thuận, sau này sẽ nghĩ cách trừ khử hắn đi là xong. Lượng tiểu phi quân tử, vô độc bất trượng phu!"

Đoàn Diên Khánh mỉm cười nói:

- Đại Lý nước nhỏ dân nghèo, một vạn tinh binh thì chưa chắc có đủ, thế nhưng năm ngàn thì được. Lão phu cũng mong thành tựu đại sự, Đại Lý cùng với Yên quốc vĩnh viễn sẽ là huynh đệ bang giao!

Mộ Dung Phục vái dài một cái, sa lệ nói:

- Mộ Dung Phục này nếu như khôi phục được giang sơn của tổ tiên thì đời đời quyết làm bằng hữu của Đại Lý, cũng chẳng bao giờ dám quên ân đức của bệ hạ.

Đoàn Diên Khánh thấy đối phương đổi giọng xưng hô mình bằng "bệ hạ", bất giác cả mừng, vội nâng Mộ Dung Phục dậy rồi nói:

- Công tử chẳng nên câu nệ lễ nghi thái quá! Chẳng hay thằng lỏi Đoàn Dự hiện đang ở đâu?

Mộ Dung Phục chưa kịp đáp thì Lý Thanh La đã tiến đến hai bước, lo lắng hỏi:

- Đoàn Chính Thuần hiện đang ở đâu?

Đột nhiên có tiếng hú lanh lảnh từ trong bụng Đoàn Diên Khánh phát ra, Lý Thanh La còn đang kinh ngạc thì đã nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập và tiếng bánh xe đi tới, chẳng mấy chốc đã thấy có ba người cưỡi ngựa và ba cỗ xe lừa theo đường lớn chạy đến. Ba người Nam Hải Ngạc Thần, Vân Trung Hạc và Chung Vạn Cừu thong thả đưa theo mấy cỗ xe lừa đi vào, một cỗ xe lớn vừa vén màn lên, có một người run lẩy bẩy bước xuống, Lý Thanh La nhìn thấy đối phương dáng người tiều tụy, mái đầu đốm bạc, mình mặc áo gấm, chính là ý trung nhân mà bà ngày đêm tưởng nhớ.

Lý Thanh La trong lòng đau xót, nước mắt trào ra, không nén được nữa liền tiến lại gần kêu lên:

- Đoàn... Đoàn lang đấy ư?

Đoàn Chính Thuần vừa nghe thanh âm đã giật nảy mình, quay đầu nhìn lại thấy Lý Thanh La thì sắc mặt lập tức biến đổi, không ngờ hai người gặp lại trong hoàn cảnh thế này, Đoàn Chính Thuần lãng tử đa tình, tuy không chuyên tâm yêu mến một ai, nhưng đối với người tình nào ông cũng cư xử rất thành thực, bây giờ thân hãm hiểm cảnh, vừa mới nhìn thấy Lý Thanh La thì vội la lên:

- A La, chạy mau! Bọn này chính là Tứ Đại Ác Nhân, chớ để lọt vào tay chúng!

Đoàn Chính Thuần lập tức tiến ra đứng chắn giữa mấy người Đoàn Diên Khánh và Lý Thanh La, thực ra ông đã bị Đoàn Diên Khánh điểm huyệt, cất bước cũng rất khó khăn, còn sức lực đâu mà bảo hộ cho Lý Thanh La? Đoàn Chính Thuần chỉ gọi một tiếng "A La" thì đã bộc lộ hết tình cảm thành thực, Lý Thanh La đang tức lộn ruột, mà trong phút chốc mối hờn giận đã tan thành mây khói, thế nhưng Đoàn Diên Khánh và Mộ Dung Phục đang đứng gần đó, nên bà không dám thổ lộ tâm tình.

Đoàn Diên Khánh biết rõ tính cách của Đoàn Chính Thuần, vừa thấy thần sắc hai người cảm động là đã hiểu ngay, trong lòng thầm nghĩ: "Giữa hai người này nhất định có quan hệ không tầm thường, ta phải hết sức cẩn thận, nếu không sẽ mắc vào bẫy của họ."

Sau cổng là một cái sân rộng trồng toàn hoa trà, dưới ánh trăng trong, hoa lồng bóng nguyệt trông hết sức tao nhã, ngoạn mục.

Đoàn Chính Thuần nhìn thấy xung quanh trồng toàn hoa trà hết sức tao nhã, sắp đặt xinh tươi như hồi còn vui thú bên Lý Thanh La tại Tô Châu, trong lòng chua xót, khe khẽ nói:

- Thì ra... đây là chỗ ở của... muội...

Lý Thanh La cười khẩy hỏi:

- Ngươi còn nhận ra được sao?

Đoàn Chính Thuần hạ giọng đáp:

- Đã nhận ra rồi, lúc nào ta cũng mong muốn được sống bên muội ở Mạn Đà Sơn Trang...

Ba người Nam Hải Ngạc Thần, Vân Trung Hạc và Chung Vạn Cừu đẩy hai cỗ xe lớn nhốt những người bị bắt còn lại vào trong nhà. Trong một cỗ xe có bốn vị thiếu phụ là Đao Bạch Phượng, Cam Bảo Bảo, Tần Hồng Miên và Nguyễn Tinh Trúc, còn cỗ xe thứ hai thì giam giữ đại thần Đại Lý là ba người Phạm Hoa, Ba Thiên Thạch và Hoa Hách Cấn, tất cả đều đã bị Đoàn Diên Khánh vận dụng Nhất Dương Chỉ điểm huyệt.

Thì ra sau khi Đoàn Chính Thuần sai phái bốn người Chử Cổ Phó Chu đi hộ tống Đoàn Dự qua Tây Hạ cầu thân, đang tiêu dao khoái hoạt với ba người Cam Bảo Bảo, Tần Hồng Miên và Nguyễn Tinh Trúc, ông lại nhận được chỉ dụ của Đoàn Chính Minh do Đao Bạch Phượng đưa đến, phải lên đường về Đại Lý ngay để lên ngôi hoàng đế, bởi vì Đoàn Chính Minh đã xuất gia đầu phật tại Thiên Long Tự. Hoàng gia Đại Lý tôn sùng phật pháp, đã mấy đời nay hoàng đế đều lánh ngôi cao để xuất gia làm sư, Đoàn Chính Thuần tiếp được chỉ dụ thì trong lòng rất thương cảm, nhưng cũng không lấy gì làm lạ, lập tức lên đường đi về phương nam, không ngờ giữa đường lại bị mấy người Đoàn Diên Khánh và Mộ Dung Phục liên thủ một mẻ bắt gọn, đều bị Đoàn Diên Khánh điểm huyệt đưa về phía nam.

Lý Thanh La liếc mắt nhìn bốn người Đao Bạch Phượng, Cam Bảo Bảo, Tần Hồng Miên, Nguyễn Tinh Trúc không chớp mắt. Chỉ thấy bọn họ đều có vẻ quyến rũ riêng, tuy không giữ được vẻ đài các như xưa, nhưng nếu gọi bằng "hồ ly tinh" hay "tiện nhân", thì chính bà cũng cảm thấy không được thỏa đáng.

Đoàn Dự ở phòng kế bên, nghe thấy phụ thân, mẫu thân đều lọt vào tay cường địch, sau đó bị mang đến đây, trong lòng vừa vui mừng vừa lo sợ, bỗng nghe Đoàn Diên Khánh khàn giọng nói:

- Vương phu nhân, sau khi thành tựu đại sự, ta nhất định sẽ giao Đoàn Chính Thuần cho phu nhân xử trí, còn thằng lỏi Đoàn Dự hiện giờ ở đâu?

Lý Thanh La vỗ tay ba cái, bốn tỳ nữ đến trước cửa khom lưng đợi lệnh, chỉ nghe bà nghiêm giọng nói:

- Đem tiểu tử đó ra đây!

Đoàn Diên Khánh ngồi ở trên ghế, đưa tay trái ra đặt lên vai phải của Đoàn Chính Thuần, y rất sợ Lục Mạch Thần Kiếm của Đoàn Dự, phải đề phòng Lý Thanh La và Mộ Dung Phục không thành thực, cho Đoàn Dự ra đối phó với y. Lý Thanh La và Mộ Dung Phục ngụy kế đa đoan, còn Đoàn Dự võ công ghê gớm, khó lòng mà chế phục được, Đoàn Diên Khánh nắm lấy vai Đoàn Chính Thuần là để Đoàn Dự lo cho tính mạng của phụ thân, không dám giở trò bừa bãi.

Chỉ nghe có tiếng bước chân vang lên, bốn tỳ nữ khiêng Đoàn Dự ra đặt ngay giữa nhà, chân tay của y đều bị trói bằng gân bò, mắt bị che bằng khăn đen, miệng bị nhét đầy hạt vải, người ngoài mà nhìn vào thì cũng không biết y còn sống hay đã chết, Đao Bạch Phượng thương con, thất thanh gọi:

- Dự Nhi, con không sao chứ?

Đao Bạch Phượng toan nhảy ra ôm lấy cậu con trai yêu quý, nhưng Lý Thanh La đã đưa tay đẩy vào vai tình địch rồi quát:

- Ngồi yên đó đi!

Đao Bạch Phượng đã bị điểm huyệt, lúc này khí lực mất hết, vừa bị đẩy một cái liền ngã ngay xuống ngay, không thể nhúc nhích được nữa, Lý Thanh La hằn học nói:

- Tiểu tử này đã bị ta đánh thuốc mê, tuy vẫn còn sống nhưng hiện mất hết tri giác. Diên Khánh thái tử hãy xem cho rõ, xem có đúng là hắn không, hay là ta bắt nhầm người.

Đoàn Diên Khánh thấy đối phương chính là Đoàn Dự không thể sai được, mừng rỡ nói:

- Đúng là hắn rồi!

Bạn đang đọc Vô Cực Huyền Thoại sáng tác bởi Wu-Ji
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Wu-Ji
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 7
Lượt đọc 49

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.